Lúc mọi người vừa mới bị sốc.
Thì từ trong rừng, những sinh vật mang dáng dấp
con người thập thò xuất hiện.
Chúng có đôi cánh của dơi, sừng của dê, và da
chúng thì có một màu đỏ rỉ sét. Những
bộ phận khác người đó của chúng được liên kết với nhau bởi các nguồn mạch, tạo
nên một hình thù thật kim tởm.
Thế nhưng trong những câu chuyện thần tiên kì bí,
thì chúng lại là những nhân vật rất là phổ biến. Chúng thường vào vai kẻ xấu, là kẻ thù
của anh hùng, là những sinh vật đến từ địa ngục mang theo tham vọng biến thế giới
thành một nơi hỗn loạn, điên đảo.
Nói đến ‘chất lượng’ của cuộc xâm lăng, thì phải
nói là chúng vượt xa những con thú hay những con quái vật loại khác, những loại
cũng được coi là kẻ thù của nhân loại.
Nhưng khác với những loài kể trên, những sinh vật
này còn có thể nói chuyện, có một cơ thể bền bỉ, những đặc điểm này khiến chúng
nổi bật trong những câu chuyện.
Tuy nhiên, dẹp điều
đó sang một
bên, trên thực tế thì đúng là chúng đã phân chia ma quỷ thành nhiều tộc khác
nhau.
(Thế giới của mình làm gì có ma quỷ hay quái vật
gì đâu. Chắc đây là lần đầu tiên mình chiêm ngưỡng sinh vật như thế này,) Suimei nghĩ thầm khi nhìn kẻ thù của họ vẫn đang tiến vào gần hơn.
Mặc
dù cậu đã từng chiến đấu với khá nhiều thực thể không-phải-là-con-người khi còn
ở nhà, nhưng đây là lần đầu tiên cậu chiến đấu với một sinh vật như thế này –
chúng như thể mới bước từ tranh vẽ ra vậy. Ngay cả khi ta so sánh những con Cổ
Long (Rồng thời cổ đại) ở thế giới cũ với những sinh vật này ở đây thì chúng quả
thực chẳng có tí nào gọi là giống nhau cả. Nói thật, đến cả ma cà rồng còn giống
người hơn những sinh vật này.... Tất cả nhứng thứ đó tất cả là để nói lên ngoại
hình của chúng. Nhưng nếu bạn vẫn muốn so sánh tiếp thì… xin lỗi, chẳng bao giờ
hết được đâu.
Cậu không thể ngờ được rằng trong một thế giới thần
bí thế này, giữa quỷ và bán quỷ, cậu lại phải đối đầu với quỷ trước.
Bất luận thế nào thì đây vẫn là một chuyện khá lạ. Bây giờ họ đã
rõ được danh tính của kẻ thù chính là Ma tộc, nhưng lại có một câu hỏi mới được
mọc lên, đó là lí do chúng xuất hiện ở đây là để làm gì?
(Từ
những gì mà lão thủ tướng với mái tóc rẽ ngôi cho biết, sau khi Ma tộc chiếm đóng phía
bắc, chúng đã áng binh bất động một
thời gian...)
Đó là một điều khiến cậu phải đau đầu. Sau khi chúng
chiếm xong quốc gia ở phía bắc Noshias, thì vẫn còn tới tận hai quốc gia và một
dãy núi nữa phải vượt qua thì chúng mới tới được đây. Do đó, sự hiện
hữu của chúng ở đây là không đúng lắm.
Nhưng mà, đánh giá chúng bằng sự giả định như vậy
là không đúng. Những
sinh vật này không phải là con người, nên đánh giá chúng qua khả năng của con
người và từ góc nhìn của một con người là không chính xác. Có lẽ chúng có
thể di chuyển đến đâu cũng được mà không gặp vướng ngại, và có thể những cư dân
của hai quốc gia kia vì quá sợ hãi mà không dám đả động đến chúng.
Chết thật…
Nếu giả thiết trên là đúng, thì mọi chuyện có lẽ
thực sự rắc rối rồi đây.
Tuy nhiên, lo lắng về chuyện này chỉ làm tổn thọ
thôi. Do đó, Suimei
không tra cứu lí do vì sao họ ở đây nữa. Cậu liền nhìn về phía kẻ thù với một
ánh mắt sắc lẻm và khát máu.
Cậu tập trung nhìn vào một con Ma tộc phía trước,
nãy giờ nó vẫn đang tia cậu.
Đột
nhiên, nó vẫy
cánh tay của
nó một cách dữ
dội về
phía cậu.
Con Ma tộc đó đã chiếm
thế chủ
động.
Đó là mana đúng không ta?
Cậu nhìn thấy một quả cầu năng lượng đang được tập
trung vào lòng bàn tay của nó. Rồi sau đó, một cơn sóng xung kích năng lượng có
hình mũi tên theo tay nó bay thẳng về chỗ cậu.
Gà quá, đòn tấn công thế này thì né dễ ợt - Suimei chế giễu
khi cậu vừa mới tránh được đòn tấn công vẫn đang lướt nhanh trong không khí.
Đòn tấn công đã phá tan mặt đất, làm bụi xung
quanh bị thổi mù mịt, nhưng Suimei hoàn toàn bình an vô sự. Mặc dù nó nhanh như một mũi tên, nhưng dưới con mắt của
một thầy phù thủy, thì đòn đó chẳng
khác gì một con rùa đang lao đến.
Cùng lúc với đòn tấn công vừa rồi, con Ma tộc cũng
vỗ cánh rất mạnh rồi bay đến chỗ cậu.
Suimei cũng lao về phía kẻ thù của mình, nó thì
đang từ từ sà xuống để nghênh chiến với cậu.
Những con Ma tộc có vẻ đã mất tầm nhìn.
Con Ma tộc hạ
cánh, và đánh trật mục
tiêu của nó. Nếu cậu ấy cố
gắng né tránh hoặc lùi phía sau hay sang một bên, trong khi mà cậu ấy vẫn
đang cố gắng để làm cho nó bị loạn tầm nhìn, thì chẳng khác nào biếu thêm cho
nó thời gian để nó kịp sửa đường tấn công. Rồi cậu lao thẳng vào nó, nhưng, có gì
đó khiến cậu phải phanh lại gấp, và rồi…
Sha!
Suimei và cơ thể của con Ma tộc lướt qua nhau. Gió thổi như
đang gào thét, Ma tộc liền vung móng vuốt của nó về phía Suimei. Nhưng có lẽ do
không có thời gian để tính toán điều chỉnh nên con Ma tộc đã bị mất thằng bằng.
Đó chính xác là những gì Suimei nhắm đến.
Sau khi xoay chân trái một vòng, cậu né khỏi đòn
vuốt của nó. Ngay
lập tức, cậu liền tóm lấy tay nó rồi dùng đòn thế karate để ném nó đi.
“Haa-”
“-!”
Suimei tăng tốc nhanh hơn nữa. Dựa vào các điều kiện
hỗ trợ, cậu đập mạnh kẻ thù của mình xuống mặt đất.
Con Ma tộc bị văng đi và lộn vài vòng. Mặc dù vậy, nhưng có vẻ như nó không bị
thương. Sau đó nó căng
cơ chân lên rồi chuẩn bị cất cánh để bay lên trên một lần nữa.
Sau khi rời khỏi mặt đất, đôi cánh của nó vẫn vỗ đều
đều như để giữ khoảng cách an toàn với Suimei.
Chắn nó cảm thấy ám ảnh sau khi bị đập xuống mặt đất. Mặc dù không bị
tổn thương nặng, nhưng nó vẫn lơ lửng ở trên trời, rồi nhìn xuống đất với một
ánh mắt khát máu khuyến mãi thêm một giọng nói lạnh lùng.
“Đồ con người
đáng nguyền rủa, dám sử dụng những kĩ thuật lạ hoắc thế...”
“Gọi
nó là ‘lạ’ thì hơi thô lỗ đấy. Động tác đó chẳng
yêu cầu ngươi phải điêu luyện đâu.”
“Hừm...”
Suimei vẫn cảnh giác kể cả khi đang chế giếu kẻ
thù của mình. Và con
Ma tộc khịt mũi, trả lời một cách đầỳ tức giận và sự khinh bỉ.
Tuy nhiên, hay đúng hơn, những gì Suimei thực sự
muốn nói là-
“Ế, ngươi có thể nói được sao?” cậu thẳng thắn nói
ra những điều cậu đang nghĩ trong đầu.
Nhưng con Ma tộc chỉ
khịt mũi một lần
nữa.
“Hmph. Thật là lũ đáng thương. Bộ người nghĩ
chỉ có con người là biết nói chuyện thôi hay sao?”
“Thế ngươi đang không phải nói tiếng người sao.”
Suimei trả lời một cách dứt khoát.
“Ngươi nghĩ rằng chỉ có con người mới có ngôn ngữ
giao tiếp sao? Thật ngu xuẩn.”
“...‘chỉ có con người mới có?’ Không hề. Nếu
đó là ngôn ngữ của ngươi...”
“Im mồm, đừng có nói linh tinh.”
Từ câu nói của nó, Suimei chắc rằng nó đang hiểu lầm. Và có vẻ như
cuộc trò chuyện không thể nào tiếp diễn được nữa rồi. Sau khi thét
lên, Ma tộc ngậm miệng lại, rồi lại tia xuống với một ánh nhìn khát máu.
“Hmm.”
Đối mặt với con quái vật này làm cho cậu, Suimei,
phải phát mệt, rồi cậu liếc nhìn nó một cách thờ ơ.
Móng vuốt
của nó, trông kinh tởm như là miệng
của lũ côn trùng, đang bắt đầu rung lên. Và, cuộc
nói chuyện đã kết thúc.
...Con Ma tộc đã ngừng nói chuyện, nhưng điều đó
không mang nghĩa rằng nó sẽ tấn công. Do cuộc tấn công đợt trước đã bị chặn đứng,
nên giờ nó chỉ thủ thế, quan sát cậu để tìm ra sơ hở.
Hở, quan sát mình à, vậy thì...
Suimei cũng thế, cậu để mắt tới đối thủ của mình
trong khi đang cảm nhận sự hiện diện xung quanh.
Các thương nhân đã tìm nơi ẩn náu nên giờ chẳng thấy
họ ở đâu cả. Những
người khác cũng đã tham gia vào trận chiến với Ma tộc, và ở phía trước của
đoàn, cậu nghe thấy những tiếng gào, sự tích tụ ma thuật cũng như những âm
thanh chói tai khi ai đó bị nghiền nát.
Có vẻ như Ma tộc đã bao vây những người lính đang
tụ tập ở đó.
Sâu bên trong khu rừng phía sau, cậu còn cảm nhận
được nhiều sự hiện diện ma thuật hơn cả ở phía trước đoàn xe. Lefille chắc
chắn đã tham gia vào trận chiến này. Bằng cách cầm chân một lượng lớn quân
lực của kẻ địch, cô có thể giảm bớt gánh nặng cho đoàn xe và làm giảm nguy cơ bị
bại trận. Trong
tình thế này, hành động của cô là hoàn toàn hợp lý và có hiệu quả.
...Trong lúc đang suy tính tình hình, cậu đút tay
vào túi áo nhưng vẫn không quên để mắt đến con Ma tộc đang ở ngay trước mặt. Đột
nhiên, cánh nó mở rộng.
Chắc là đến lúc để hành động rồi.
“Chết
đi…”
“Thử đỡ đòn này xem nào!”
- Ngoắc!
Khi ngón tay của Suimei làm động tác này, một vùng
trên mặt đất nơi con Ma tộc kia đang bay thẳng đến bỗng dưng phát nổ.
“Cái-!”
Âm thanh của vụ nổ lấn át những âm thanh khác
trong không khí.
Nhưng đó chỉ
là một vụ nổ tạo khói.
Ma thuật đó được cậu kích hoạt với mục đích cản bước
đi của kẻ địch đang tiến về phía cậu.
Tại
thời điểm đó, Suimei nhảy ra phía sau để lấy một khoảng cách. Hít thở xong,
cậu kích hoạt một ma thuật khác.
“...Để xem, liệu sức mạnh của kẻ thù của loài người
nơi đây sẽ đến mức nào.”
Vừa lầm bẩm, Suimei vừa tập trung lượng mana cần
thiết.
Tập trung, Suimei hình dung ra những con số, rồi tập
hợp lượng mana để tại ra những mảng ma thuật, rối sau đó niệm chú để kích hoạt.
Đây là kỹ
thuật được đánh giá cao nhất trong Kabbalah, phép Sefirah.
“-Flamma Est lego. Vis wizard...” (Theo ý chí của ta, hỡi
ngọn lửa, hãy hội tụ.)
Từ
các mảng ma thuật rải
rác trong không khí, một
ngọn lửa
dữ dội
trào ra.
Những ngọn lửa đó phóng về phía con Ma tộc, với một
tốc độ như thể nam châm hút sắt vậy.
Thế nhưng con Ma tộc không di chuyển một milimet
nào, chỉ đơn giản là bởi nó không sợ ngọn lửa đó?
Ể?
Thấy đối thủ của mình chẳng buồn né tránh, Suimei
ngạc nhiên. Lẽ
nào nó ngu ngốc đến mức không né, hoặc nó có một cách nào đó để không chịu sát
thương?
Trong lúc vẫn đang thi triển ma thuật của mình để
nhấn chìm Ma tộc trong ngọn lửa, Suimei suy tính để tìm ra những thủ đoạn của kẻ
thù.
Đây là Hỏa Pháp, vì thế ngọn lửa này sẽ không bao
giờ bị dập tắt cho đến khi nó hoàn toàn thiêu rụi được kẻ địch... Hoặc ít nhất, đó là những gì được cho là sẽ xảy ra. Tuy nhiên, khi
nhìn vào bên trong ngọn lửa, cậu thấy được kẻ thù của mình, hoàn toàn không hề hấn
gì.
Cuối cùng, ngọn lửa bị thổi bay đi do một nguyên
nhân không rõ.
“... Không có tác dụng à?”
Nhũng đốm đỏ của lửa trên người con Ma tộc dần dần
bị phai mờ, chắc đó chình là nguyên nhân khiến Suimei vừa sửng sốt.
“... Ngươi nghĩ có thể hạ gục ta chỉ bởi thứ ma
thuật kém cỏi đó thôi sao? Sự
thực là ta cảm thấy rất thất vọng về thứ đó.”
“...”
...Chiêu vừa rồi là quá yếu sao. Cơ thể của
Ma tộc không hề có dấu
hiệu đã bị đốt
cháy.
Có vẻ như kẻ thù phía trước đang nghĩ rằng cậu coi
thường nó, nhưng vừa nãy, Suimei hoàn toàn bồi thêm vào đó một lượng mana không
hề nhỏ. Thế nhưng, kẻ
thù của cậu, Ma tộc, vẫn đang đứng đó và hầu như chẳng bị xê xát gì.
Hóa ra ban đầu cậu nghĩ rằng trận chiến này nên bắt
đầu với một ma thuật cấp thấp. Đúng
thế, vậy là cậu đã đánh giá thấp đối thủ của mình. Cậu đã dùng một
ma thuật với lượng mana tương đương với sức mạnh của Ma tộc, lượng sức mạnh đó
chính là hiện thân cho cảm nhận lúc nãy của cậu. Và rồi kết quả, tuy nhiên, đã hoàn
toàn ngoài mong đợi
của cậu.
Lại một lần nữa, Ma tộc mở rộng vòng tay và tập hợp
sức mạnh.
Sau đó, hắn khoắng thẳng tay về phía trước. Một luồng
năng lượng bay thẳng theo hướng đó.
Có vẻ như đối thủ của cậu định chơi xạ chiến. Suimei liền né
ngay lập tức. Con
Ma tộc lại một lần nữa tập trung năng lượng vào tay.
Không chờ đợi, một mũi tên năng lượng nữa tiếp tục
được phóng về phía Suimei.
Suimei chạy
xung quanh, cố gắng để né mỗi đòn tấn công đó. Đồng thời, cậu cũng muốn kéo
chúng rời xa các toa hàng của đoàn xe.
Ép mình vào đường cùng bằng những đòn liên tiếp
sao...?
Khi Suimei đang chạy, cậu để ý thấy biểu hiện trên
mặt của kẻ thù đang thay đổi, có lẽ là theo chiều hướng tiêu cực.
Đối với người bình thường thì sẽ chẳng ai sống được
sau cái đợt mưa cung tên như thế. Nhưng Suimei lại là một đối thủ phiền phức
hơn nhiều so với những gì mà tên ma tôc dự đoán.
Với lại, con Ma tộc kia muốn giữ khoảng cách để tiến
hành một cuộc xạ chiến, nhưng điều đó cũng là một thuận lợi cho Suimei, bởi tấn
công tầm xa là một lợi thế của thầy phù thủy mà.
Bị truy đuổi liên tiếp bởi các mũi tên ma thuật,
Suimei bắt đầu niệm một phép khác.
Do cuộc tấn công lần trước chẳng mang lại kết quả
gì, nên lần này cậu quyết định sẽ mạnh tay hơn nhiều.
“Flamma Est lego. Vis wizard hex agon aestua SURSUM!” (Bằng
ý chí của ta, hỡi ngọn lửa, hãy hội tụ. Gào thét lên, và thiêu cháy mọi thứ!)
Câu thần chú vừa dứt, vô số vòng tròn ma thuật xuất
hiện từng cái một. Tuy
nhiên, không chỉ rải rác trong không khí, nó còn xuất hiện trên khắp mặt đất, mọi
thứ xung quanh. Không
những thế, số lượng vòng tròn cón nhiều hơn tận 50% là ít, và theo đó, sức hủy
diệt của chúng chắc chắn sẽ lớn hơn rất nhiều.
Những ngọn lửa trào ra một lần nữa, thiên địa lưỡng
đạo, cả trên trời lẫn dưới đất, những ngọn lửa dữ dội cứ thế trào lên, nuốt chửng
những mũi tên năng lượng.
“Ch ...”
Ngọn lửa lần này hoàn toàn áp đảo Ma tộc. Nó bắt đầu
né tránh, nhưng đã quá muộn. Những bước di
chuyển của nó là quá chậm, và ngọn lửa vẫn cứ tiến đến.
Những
ngọn lửa
rực rỡ
bắt giữ lấy mục tiêu của chúng.
Tuy nhiên.
“... Yếu vãi! Những
ngọn lửa
này ấy!”
“...!”
Dòng lửa tạo thành hình một cơn lốc xoáy bao quanh
lấy Ma tộc đang ở trong tâm bão. Nhận ra rằng ngọn lửa không thể làm gì
được mình, thay vì cố gắng né tránh, nó mở miệng càu nhàu.
Mặc kệ ngon lửa đang đốt da, nó vung tay về phía
Suimei.
“Tóm được rồi nhé!”
Một lượng sức mạnh phóng về phía cậu, hấp thụ những
tàn dư trong ma thuật của cậu rồi biến cái cây đằng sau Suimei thành bụi.
Ấy thế mà, nó vẫn chỉ là một đòn phép mà Suimei có
thể né được dễ dàng. Cậu liền nhảy về phía sau một bước.
Trong khoảnh khắc đó, một đám mây được cấu thành bởi
bụi, đã đâm xuyên qua người cậu.
Suimei giơ một
tay lên để
bảo vệ
khuôn mặt của
mình trong lúc tâm trí vẫn chưa thể bình tâm.
Cả đòn đó cũng không xi nhê sao...
Kẻ
thù trước mặt
cậu là một Ma tộc.
Lí do gì khiến ma thuật của cậu không thể gây sát
thương?
Ban đầu, cậu đã nhìn lướt qua, nhưng trên người nó
không hề có bất cứ một thứ gì có khả năng kháng phép. Nên cái chuyện
ma thuật của cậu bị vô hiệu là điều khó có thể tin được.
... Lượng mana trong cơ thể của nó rõ ràng là
không thể chống lại ma thuật vừa rồi của mình, làm gì có chuyện đó là khả năng
bẩm sinh chứ...
Kẻ thù của cậu chắc chắn không đủ khá năng để làm
suy yếu ngọn lửa rồi phủi nó đi, cũng chẳng có sức để kháng phép hay bất cứ một
loại giáp chống phép nào. Đành
rằng là cơ thể của nó rất cứng, nhưng lúc nãy cậu đã quật nó xuống đất, và nhận
ra rằng nó không cứng đến mức gọi là vượt trội hơn tất cả những loài khác.
Cứ cho là nó có khả năng kháng lửa đi, nhưng ngọn
lửa của cậu lớn đến mức như thế mà nó vẫn không bị cháy chút nào thì chẳng phải
là hơi vô lí sao.
Hoặc cũng có thể là nó không thể kháng lửa, nhưng
vẫn đủ sức để dập tắt ngọn lửa thì đây cũng có thể là một trường hợp.
Lửa trong tự nhiên hoàn toàn khác so với ngọn lửa
được tạo ra bởi ma thuật.
Những ngọn lửa được triệu gọi có đặc tình hoàn
toàn khác với lửa tự nhiên, thứ mà chỉ bắt cháy khi có đủ oxy và một số thành
phần khác. Thay
vào đó, chúng được kích hoạt bởi những thứ được coi là bắt chước, bị ép buộc phải
được tạo ra. Không
cần đánh lửa, ngọn lửa được tạo ra bởi ma thuật chỉ đơn giản là những thứ bắt
cháy theo lệnh của thần chú.
Do đó, ngọn lửa này sẽ không bao giờ dập tắt cho đến
khi bạn ngưng nó lại hoặc đã thiêu rụi xong mục tiêu của mình.
Tất nhiên, nếu phép của cậu chỉ đơn giản là đánh
lên một ngọn lửa thì vẫn đề sẽ chẳng có gì phải thắc mắc. Nhưng rõ ràng là
Suimei đã triệu gọi nó bằng môt phương pháp hoàn toàn khác.
Thật kì lạ, nhưng tại sao ngọn lửa của cậu lại
không hiệu quả?
... Cậu đang rất hoang mang về cái vấn đề này,
nhưng cậu vẫn để ý đến môi trường xung quanh.
Trận chiến vẫn đang tiếp diễn, nhưng hầu như chẳng
có ai ngã xuống vì bị Ma tộc tẩn. Điều này là do chúng đã bị ấp đảo số lượng
khi so sánh với những vệ binh trong đoàn xe.
Vậy là những người khác vẫn đang rất ổn. Trong trường
hợp đó, mình phải cố gắng...
Ờ, trong trường
hợp đó...
Shik!
Suimei đỡ được phát chém bằng móng vuốt của kẻ
thù. Và cậu đang
liên tục chống đỡ những cuộc tấn công liên hoàn của nó.
“Đợi chút, vẫn còn một lí do vì sao nó không hiệu
quả ….”
“Im lặng coi tên kia...” (Ma tộc)
“Cái sự im lặng của ngươi làm ta đau đầu đấy!”
(Suimei)
“Ha!”(Suimei)
Suimei gầm
lên khi cậu búng ngón tay.
Mặc dù bị dính phép của cậu từ cự li gần, nhưng nó
vẫn không làm sao cả. Tuy
nhiên, cậu đã hoàn thành ý định của mình khi buộc nó phải bay lên.
“...Thằng ranh này, cứ dùng đi dùng lại một phép
thế!”
“Ờ thì, ta chẳng có nhiều chiêu khác để tung ra
đâu.”
“Uaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa-!”
Con Ma tộc gầm
lên, bóng của nó mờ đi. Phản ứng
hoàn toàn theo bản
năng, Suimei phóng tay lên phía trước.
“Primum excipio!” (Bức
tường thành đầu tiên, xác nhận vị trí!)
Để ngăn chặn con Ma tộc đang lao về phía cậu với một
tốc độ nhanh dần, cậu đã kích hoạt phép phòng thủ vật lý này.
Các mảng ma thuật đã được cung cấp năng lượng, do
đó, khi va chạm, nó tạo nên những tia lửa điện bay tung tóe.
“C-Cái gì- ?!”
Hoàn toàn sốc, có vẻ như đây là lần đầu tiên con Ma
tộc thấy cái thể loại Phòng Ngự Phép như thế. Suimei nhân cơ hội này để phán đoán điều
cậu đang suy tính.
... Gì thế? Ma thuật của mình là rõ ràng
không hiệu
quả
trước
đó, nhưng các lớp pháo đài vàng hoàn toàn chặn đứng nó?
Nếu đối thủ của cậu có khả năng kháng phép bẩm
sinh thì chắc chắn lớp phòng thủ của cậu đã bị phá vỡ. Kể cả nếu đúng
là hắn không có đủ khả năng để phá vỡ lớp phòng thủ trong một khoảnh khắc, thì
sau đó lẽ ra phải phá được một chút chứ.
Tuy nhiên, điều
đó nhất định không xảy ra. Đòn tấn công của
nó là hoàn toàn vô dụng. Do
đó, một tràng các câu hỏi xuất hiện trong tâm trí Suimei.
“C-Chuyện gì vừa xảy ra?! Làm sao mà ta
lại có thể bị chặn bởi thứ đó chứ?!”
“Ha, Chẳng phải đã quá rõ sao?!”
“Oắt con hỗn láo này!!”
Tên Ma tộc đã nhận ra rằng tấn công như vậy là
không có hiệu quả, nên quyết định chuyển sang phản công, rồi nó cố gắng giữ khoảng
cách.
Khi Suimei vẫn đang cau mày, thì một tiếng nổ phát
ra từ đằng xa. Vẫn
giữ Ma tộc trong tầm mắt, cậu quay mặt về hướng phát ra tiếng nổ. Ở
đó, một vệ binh trong đoàn xe đã bắn đến một con Ma tộc bằng một ma thuật nổ.
Một
ma thuật lửa.
Tuy nhiên, không giống
như trong trường hợp của cậu, Ma tộc bị
cháy sém bởi
ngọn lửa,
và trút hơi thở
cuối cùng của nó.
“Anh chàng đó…”
Cái quái gì?
Mặc dù ma thuật hỏa hệ của cậu không hề có tác dụng,
nhưng vừa rồi là bằng chứng cho thấy Ma tộc không có khả năng kháng lửa.
Đột
nhiên, khi Suimei đang đánh giá tình hình, một
giọng nam đột nhiên gọi lớn.
“Hey! Cậu đang làm gì đấy?! Trở
lại đi!”
“Hmm?”
“Cậu! Chàng trai với mái tóc màu đen! Lại đây nhanh
nào!”
Kẻ thù đã bị hạ gục, anh ta nhận thấy tình trạng của
Suimei.
Các nhà thám hiểm
khác, đã thanh toán xong Ma tộc, vội
vàng chạy tới.
Nhìn kỹ
hơn, cậu nhận ra họ, những người trong tổ đội cũ của Lefille.
Theo sự chỉ dẫn của nhà thám hiểm chiến binh, một cô gái - pháp sư của tổ đội – niệm chú và một ngọn lửa
xuất hiện ở đuôi của cây trượng.
Cỏ vẻ như con Ma tộc đã nhận ra, nên nó chợt bay
lùi về phía sau.
Oh, nó phải tránh thứ phép đó...
Cảm
nhận được sự
nguy hiểm, nó lùi lại một đoạn. Mặc dù trước
đó nó đã hứng trọn ma thuật của cậu, nhưng lần này thì nó thực sự phải giữ một
khoảng cách tuyệt đối, có lẽ khi nói đến ma thuật chống Ma tộc thì ma thuật của
họ khác nhiều so với của cậu.
Và rồi.
Các nhà thám hiểm
chạy đến
bên cậu nói.
“Lại đây nào. Chúng tôi sẽ lo phần còn lại.”
“Không, không sao đâu. Tôi có thể tự làm điều đó.”
“Ý cậu là sao khi nói ‘có thể tự làm điều đó’... ?! Cậu đang trong
tình huống tuyệt vọng mà!”
“Tuyệt vọng? Không, hoàn toàn không…”
“Thế cậu gọi nó là gì?! Con Ma tộc đó
trông vẫn trâu bò thế cơ mà!”
Đúng, đó là điều không thể phủ nhận. Nhưng điều đó
có nghĩa là sẽ chỉ mất nhiều thời gian chút thôi. Con Ma tộc đó chưa làm gì đến nỗi gọi
là “nguy hiểm” đến cậu, và đương nhiên là cậu cũng vẫn chưa dùng sức mạnh thực
sự của mình.
Mà dù sao, cậu vẫn chưa thể hạ gục đối thủ của
mình, nên từ góc nhìn của một người đứng ngoài thì đúng là cậu đang trong một
tình huống tuyệt vọng.
“... Có thể,
nhưng tôi vẫn
muốn tiếp tục.”
“Không đời
nào. Quay về đoàn
xe ngay, chúng tôi sẽ lo nốt.”
“Ể? Không, không, chuyện đó không hay chút
nào!” Suimei từ
chối các nhà thàm hiểm bằng một cái lắc đầu.
Thật
vậy, nó sẽ chỉ gây phiền hà cho Suimei. Nếu cậu chịu từ
bỏ và quay đầu lại thì chắc chắn cậu sẽ không bao giờ được biết lí do tại sao ma
thuật của cậu lại không hiệu quả khi đối đầu với Ma tộc. Cậu sẽ rút lui
nếu như biết được mức năng lượng chính xác cần thiết để hạ gục con Ma tộc kia. Có lẽ sau khi
xem xét và biết được rằng cậu đang không ở trạng thái gặp nguy hiểm, thì họ sẽ
cho cậu ở lại để giải đáp bí ẩn.
Thế nhưng.
“Hả? Cậu đang nói cái quần què gì vậy? Miễn là chúng
ta giết được nó thì chẳng quan trọng ai là người lập công phải không? Rồi thì, quay
lại đoàn x-?!”
Đột nhiên, nhà thám hiểm chợt ngừng một chút khi
đang nói.
Lí do là bởi vì anh phải tránh thứ đang bay đến
phía mình - đòn tấn công của Ma tộc.
Anh ta có vẻ như không muốn né một cách quá kì
công, nên chỉ nhảy về phía sau một đoạn xa.
Nhận ra đòn tấn công của nó đã bị vô hiệu, con Ma
tộc chợt xoay vòng, trượt ngang đôi cánh khi đang tiếp cận mục tiêu lần nữa.
Nó cố gắng tấn công vào sườn của họ với mục đích
như để tấn công vào điểm mù.
“Chết
tiệt, nó đã ở đó!”
Nắm
chặt thanh kiếm của
mình, nhà thám hiểm kia tiến lên một bước, như đang bảo vệ Suimei, người mà anh
muốn bày tỏ lòng thành kính.
Tuy nhiên, cả hai thứ cảm xúc thành kính và căng
thẳng của anh đều biến mất.
“Micans Astrum profundum. Cupio
csuspento is ut vomica” (Hỡi những ngôi sao, hay biến lời cầu nguyện của Đức Mẹ
thành lời nguyền!)
Bên dưới Suimei chợt xuất hiện một vòng tròn ma
pháp có màu hoa Commenlina. Để
rút ngắn thời gian xây dựng nên cấu trúc của ma thuật, cậu đã sử dụng một cấu
trúc “Nguyên Tinh Pháp” (Ma thuật nguyên bản được tạo ra từ những thứ rất tinh
tế)
“Ha! Vẫn chưa nhận ra rằng ma thuật của
ngươi khá vô dụng sao?!”
Đương nhiên là cậu ấy biết. Thế nhưng, thầy phù thủy
là những người sẽ không ngừng theo đuổi lí tưởng của mình cho đến khi tắt thở. Miễn là vẫn
còn tỷ lệ thành công thì họ vẫn sẽ cố gắng và không bỏ cuộc.
“Stella Maris!” (Triển khai! Nguyền rủa, ngôi sao
băng giá!)
Lời nguyền mang tên Stella Maris.
Khi cậu kích hoạt ma thuật này trong tay, vô số những
mảng ma thuật màu xanh dương xuất hiện trước mặt cậu. Chính những ma thuật tinh
tế đã tạo ra sức mạnh này.
Tăng tốc,
gia tốc, khuếch đại, và sau đó là sàng lọc.
Một cơn mưa đá kém theo những cột hơi nước. Những viên đạn
sao băng của ma thuật. Hòa
quyện vào không khí, nhưng ngôi sao giá băng này phóng về phía Ma tộc.
“Băng?! -Cái ?!”
Ma tộc tăng tốc và bay lùi về phía sau.
Ngay khi những viên đạn đó chạm vào bề mặt đất,
chúng nở rộ thành những cột băng khổng lồ. Khí lạnh xung quanh được tạo ra bởi cột
băng đã đông cứng thân thể của Ma tộc dù vẫn đang bay trên trời.
“... Tch. Nó yếu đi nhiều quá. Mà thôi, không có
hai ngôi sao Spica và Sirius trên trời mà làm được như thế là tốt lắm rồi...”
Chuyện này cúng giống như khi mà cậu sử dụng ma
thuật sao băng. Đúng
như dự đoán, ma thuật dựa vào luật thiên văn rất khó để sử dụng ở thế giới
khác, bởi trên bầu trời ở đây hầu như chẳng có chòm sao nào giống với thế giời
cũ của cậu.
Do không thể hấp thụ được sức mạnh của các chòm
sao nên sức mạnh của ma thuật này đã yêu đi đáng kể.
“Hehe, đồ con người ngu si! Nếu ngươi nghĩ
chỗ băng này có th- C-Cái g-?!”
“Heh. Xin lỗi nhé, nhưng phép này khác so với
lúc nãy nhé. Ta
không nghĩ rằng ngươi có thể phá nó một cách dễ dàng được đâu.”
“Mức độ này – khốn kiếp! Sao ta lại
không thể phá được những khối băng này?!”
Đang cố gắng để thoát khỏi Băng Ngục, tên Ma tộc
liên tục đập mạnh vào khối băng với sức mạnh trời phú của nó, nhưng khôi băng hầu
như chẳng suy suyển.
—Băng Nguyền.
Một hiện tượng đông lạnh được tái tạo bởi những
Sefira của đạo
Kabbalah. Chiêm
tinh học đã được thêm vào để tăng cường hiệu quả
của nó, ngoài ra trong cả một lời nguyền lớn còn có những lời nguyền nhánh
khác. Băng thuật là
một dạng của Thủy Pháp, nó là sự kết hợp hoàn hảo giữa ba hệ thống ma thuật.
Ngoài những mảnh băng do lời nguyền đó tạo ra,
theo đường hơi nước trong lúc triệu gọi ma thuật, những cột băng sẽ hiện lên và
đóng giam kẻ thù ở trong đó.
Vì đây là một “lời nguyền”, nên bản chất của phép
này là vô cùng xấu xa. Do
hiệu quả của lời nguyền, chỉ phá băng thôi là chưa đủ để thoát khỏi quyền năng
của nó. Đúng, đây là băng bị nguyền cơ mà. Miễn là bạn chưa phá hủy nguồn gốc của
lời nguyền thì băng sẽ chăng bao giờ tan, thậm chí là xước một vết.
Hay lắm, cuối cùng thì cũng có một phép được việc
... Suimei nghĩ thầm khi đang theo dõi kẻ thù của mình.
Thực tế thì, đây sẽ là chuyện lạ nếu nó không có
hiệu quả. Mặc
dù cậu có ngạc nhiên rằng Ma tộc không bị đóng băng, nhưng kết quả này cũng là
quá đủ cho nguyện vọng của cậu khi kích hoạt ma thuật này.
Cứ cho là Ma tộc có khả năng kháng phép tự nhiên
đi, và ma thuật của cậu cũng đã bị suy yếu, nhưng đây là một ma thuật đã tạo
nên hai lớp băng. Thế
nên thoát khỏi cái nhà tù này là một chuyện không tưởng.
... Đột nhiên anh chàng thám hiểm kia vỗ vai
Suimei.
“Gì đây? Cậu có thể sử dụng hai yếu tố sao! Đáng
kinh ngạc đấy.”
“À ừm, thì chuyện đó cũng tàm tạm thôi...”
“Đừng
khiêm tốn. Tôi thấy cậu đang đứng trong một hào
quang chói lóa đấy!”
“Ể, không ...”
(Chuyện đó thì có cái quái gì đặc biệt đâu). Suimei cảm thấy
thật kì lạ. Rồi
anh chàng kia gọi đồng đội của mình tới.
“Ổn rồi! Làm đi nào! Nó
bị bất động rồi, hãy cho nó chiêm ngưỡng khả năng của ta đi.”
Đột
nhiên.
“- □□□□□□!”
Ma tộc gào thét.
Những
tiếng hú của một
con thú bị
dồn vào chân tường.
Một tiếng gào xuyên thấu. Cứ như thế, tiếng gào
thét của Ma tộc đã làm cho mọi người xung quanh cảm thấy inh tai nhức óc.
Đồng
thời, lượng mama của nó tăng đột biến,
có vẻ như nó đã sử dụng hết lượng sức mạnh dự trữ trong cơ thể. Điều này đã tập
hợp những đám mây đen tối, dày đặc xung quanh nó.
Gì vậy? Mana? K-không, đây
là-
Trong khi Suimei đang cố gắng để cảm nhận luồng âm
khí quen thuộc này, thì nhà thám hiểm kia chợt gọi lớn.
“C-Chết tiệt! Băng đang bị phá vỡ kìa!”
“Hmm?”
Suimei ngừng suy nghĩ và hướng về phía nhà thám hiểm
trẻ. Anh ta đang sợ
hãi trước cái sức mạnh của Ma tộc. Khuôn mặt vui vẻ lúc nãy của anh đã biến
thành một khuôn mặt tràn đầy sự lo lắng.
Suimei, mặt
khác lại bình tĩnh hơn bao giờ
hết.
“Tại
sao lại thế nhỉ?”
“Cậu hỏi ‘tại
sao’ là có ý gì? Đó
là sức mạnh
của một
Ma tộc khi đó là nghiêm túc đấy, cậu biết không?! Nó sẽ
phá vỡ băng một cách dễ dàng!”
“Hả sao lại thế được? Chuyện đó còn khuya mới xảy
ra nhé. Nó có cố bao
nhiêu thì cũng sẽ chẳng phá được băng đâu.” Suimei điềm tĩnh trả lời.
“Không vỡ cái búa ấy? Sao cậu lại rảnh
để đi nói thế nhỉ?! Nhìn
đi!”
“‘Nhìn’…?”
Ánh mắt
cậu nhìn theo hướng
ngón tay của
nhà thám hiểm.
Ma tộc vẫn ở đó, nhưng không như lần trước, rất
nhiều vết nứt đã xuất hiện trên cột băng đang giam giữ nó.
“Hả…? Chờ chút, oi oi oi! Đùa hả trời?! Đó là một lời
nguyền! Một Hex thuật! Sao mà nó lại
phá vỡ được chứ?!”
“Tại sao bây giờ cậu mới ngạc nhiên chứ?”
“Đậu xanh rau má, làm gì có ai không ngạc nhiên
khi thấy chuyện này chứ?!”
Suimei đang hét lên, cảnh tượng trước mắt cậu là một
cảnh tượng trước đây chưa từng có, làm cậu không tin vào những thứ đang diễn
ra. Nhưng cậu vẫn tiếp tục quan sát.
Cái quái gì đang diễn ra vậy? Băng Nguyền bị
phá vỡ sao... Chuyện điên khùng gì đây.
Hex thuật không chỉ đơn giản là một kĩ thuật nguyền
rủa. Hex là một kỹ
thuật cụ
thể thuộc hệ
thống lời nguyền ma thuật hiện đại. Mô tả ngắn
gọn, chúng không sử dụng sự oán hận
để làm nền, mà thay vào đó, mọi thứ từ đầu đến đuôi đều là nhân tạo. (TL: trong
mọi câu chuyện, lời nguyền là thứ được sinh ra từ những cơn oán hận tự nhiên,
nhưng Hex thuật thì tạo nên một cơn oán hận nhân tạo và sử dụng nó làm cốt lõi)
Hex thuật có thể tái tạo lại những cảm xúc tiêu cực
của con người. Muốn phá bỏ Hex thuật thì nạn nhân phải hiểu rõ gốc gác của nó –
thứ mà được cho là cần phải có một lượng kiến thức rất dồi dào.
Đúng vậy, đó chình là lí do khiến cho mọi thứ bây
giờ trở nên thật khó tin. Ban
đầu, lời nguyền không phải là thứ gì đó gây nên hiệu ứng vật lý như những loại ma
thuật khác. Vì
thế nên không thể phá bỏ lời nguyền chỉ bằng sức mạnh vật lý đơn thuần như vậy.
“C-Chết tiệt! Mọi người, hãy hạ nó ngay đi! NGAY
BÂY GIỜ!” Nhà thám hiểm
bên cạnh Suimei hét lên, trong khi cậu
vẫn đang cạu mày lo lắng.
Âm thanh của
sự đồng thuận vang lên từ khắp xung
quanh.
Các nhà thám hiểm còn lại nhìn nhàu rồi gật đầu,
lao đến nơi của Ma tộc. Nhưng hắc khí xung quanh đã đẩy mọi người bay đi chỗ
khác.
“C-chết
tiệt! Đừng vào gần quá!”
“Sử
dụng ma thuật! Giết nó với ma thuật!”
“Ôi Ngọn
lửa! Hãy trở
thành một giáo và đâm xuyên kẻ thù của ta!”
Như hiệu lệnh, các thầy phù thủy bắt đầu niệm chú.
Nếu việc đó được làm từ trước thì mọi chuyện có lẽ
đã ổn rồi. Bởi
trước đó, nếu họ sử dụng ma thuật thì sẽ có thể phá vỡ được lớp phòng thủ của Ma
tộc, nhưng bây giờ thì nó đang bị bao bọc bởi băng đá.
Ở thế giới của cậu, chưa có một lý do chính đang
nào để người sử dụng thu hồi lại lời nguyền. Do đó Suimei hoàn toàn không có khả
năng hủy bỏ lời nguyền và tháo bỏ lớp băng xung quanh.
Chính vì lí do này mà hàng loạt ma thuật lúc nãy
nhằm tấn công Ma tộc đều không có hiệu quả.
Sau khi một tràng ma thuật tấn công được tung ra,
thì những gì đang hiện ra trước mặt họ là con Ma tộc kia, vẫn bình an vô sự.
“Cái quái gì vậy? Sao mà ma thuật của chúng ta lại không
hiệu quả chớ...?!”
Những nhà thám hiểm kia bị sốc vì chuyện này.
Lúc đó, sức mạnh của Ma tộc vẫn tiếp tục được gia
tăng. Luồng sức mạnh
khủng khiếp này làm họ sợ đến nỗi tè cả ra quần.
Sức mạnh đó là một thứ gì đó hoàn toàn kì lạ, bởi
sau khi cảm nhận mana từ nó, ta có thể thấy luồng mana đó hoàn toàn khác so với
những thầy phù thủy kia.
Sức mạnh đó... Mình đã thấy
nó ở đâu nhỉ...
Nhưng hình như không phải.
...Chắc đã đến lúc mình ngiêm túc rồi. Hex thuật của
mình sẽ chẳng chịu được luồng sức mạnh đó lâu đâu.
Suimei đang quan tâm đến sức mạnh
của Ma tộc. Mặc dù thứ sức mạnh kì lạ ấy đã làm
cậu phải căng não suy nghĩ, nhưng thực sự thì cậu chẳng có nghĩa vụ phải suy
nghĩ nhiều về nó.
Và rồi, các vết nứt trên khối băng bắt đầu mở rộng.
Cái giá phải trả vì đã làm chuyện này là Ma tộc đang chảy máu, các mạch máu của
nó nổ tung do cố gồng sức. Tuy
nhiên, nếu cứ để nó tiếp tục làm thế thì nhà tù sẽ bị phá vỡ trước khi nó chết,
và sau đó nó sẽ lao thẳng đến chỗ cậu.
Cậu cần
phải tiêu diệt nó trước khi chuyện xảy ra.
“Flamme Est lego. Vis wizard...” (Theo ý chỉ của ta, ngọn
lửa, hãy hội tụ.)
“Lại phép đó nữa hả? Từ ban đầu nó đã tỏ ra vô dụng
rồi mà!”
“Thế hả? Đúng đây là ma thuật lúc trước,
nhưng giờ tôi sẽ sử
dụng tất cả
sức mạnh
của mình; nên anh đừng nghĩ rằng
nó sẽ vô dụng như lần trước!”
“Cậu nghĩ rằng cậu có thể đốt cháy nó chỉ với một
ngọn lửa “ấm” như thế này sao?!”
“Anh là anh, chứ không phải là một kẻ đội lốt quỷ,
phải chứ! Đừng có coi thường hỏa pháp của một thầy phù thủy!” Suimei hét
lên trước khi bắt đầu
câu thần chú tiếp theo của mình.
“Hex agon aestua SURSUM. Impedimuntum Mors!”
(Hỡi ngọn lửa gào thét, hãy đốt cháy mọi thứ thành tro! Hãy dẫn cái chết đến
cho những kẻ cản đường của ta!)
Lửa đang được thu thập. Tuy nhiên, lần này,
nó không biến thành dạng roi và quật vào Ma tộc. Mà thay vào đó, nó biến
thành một Hỏa Lốc và cuốn kẻ thù của nó vào trung tâm.
Tất
cả mọi
thứ trên đường đi của nó đã biến thành tro ngay lập tức.
“C-Cái gì thế? Nó hoàn toàn khác so với lúc trước
...”
Ánh sáng của ngọn lửa được phản chiếu trên mặt
băng, làm sáng rực cả một mảng rừng và một góc trời bằng những tia sáng đỏ
chói.
Cùng lúc đó, một vòng tròn ma thuật cũng xuất hiện
và bao quanh một hòn đá ma thuật trên tay của Suimei, thứ đang rực cháy trong một
ngọn lửa đỏ hồng.
Nói to lên như để kích hoạt ma thuật lần cuối,
Suimei nghiền nát viên đá ma thuật.
“Fiamma O Ashurbanipal!” (Bùng cháy như mặt trời
đi, hỡi Quỷ Thạch Ashurbanipal!)
Trong một
khoảnh khắc, những ngọn lửa
xung quanh Ma tộc bỗng chụm lại, âm thanh của chúng gào thét đủ để khiến bất cứ
ai cũng phải lo sợ.
Khung cảnh xung quanh chợt nổ tung khi ngọn lửa
bùng lên từ mặt đất và cả bầu trời bị nhuộm trong một màu nửa trắng nửa đỏ. Đồng
thời, một tiếng nổ dữ dội cũng vang lên cùng với cái viễn cảnh hùng vĩ này.
Một
đám cháy vô cùng lớn.
Đám lửa tỏa bức xạ nhiệt ra xung quanh, làm nó lan
ra mọi hướng.
Hứng phải đòn nổ kinh khủng này, Ma tộc thậm chỉ
còn chẳng có thời gian để hét lên. (TL: YOLO!!)
Bởi mọi người xung quanh còn phải tự bảo vệ bản
thân trước vụ nổ này, nên chẳng ai đứng im ở đó mà chiêm ngưỡng cả. Chỉ riêng
lo cho mình thôi đã khiến họ mệt lắm rồi.
...Cuối
cùng, những gì còn lại là mùi của
cây bị cháy và một vài tàn lửa bập
bùng.
Mặc dù đã xoay sở để làm ngọn lửa không làm liên lụy
đến những thứ xung quanh, nhưng một ngọn lửa to như thế cùng với bức xạ nhiệt của
nó đã tàn phá xung quanh và làm cho chỗ đứng lúc nãy của Ma tộc trở thành dung
nham.
“Đ-Đúng là một ma thuật kinh khủng!” Một nhà thám hiểm ngợi ca trong khi cô vẫn còn
choáng váng.
Giọng nói này thuộc về một nữ phù thủy. Lời nói của
cô làm mọi người xung quanh bớt sững sờ và nhanh chóng lấy lại được bình tình.
“O-oi! Ngay cả
những đám mây cũng đã chuyển sang màu đen...!”
“Trung cấp
ma thuật? N-nhưng sức mạnh
hủy diệt này...”
“Dung nham ...? Chẳng phải đó là thứ chỉ có
trong núi lửa sao...?”
Trong thế giới này, khói đen và dung nham là những
thứ khá hiếm và ít được nhìn thấy.
Trong lúc mọi người vẫn đang sốc, anh chàng thám
hiểm nọ tiếp cận Suimei.
“Này cậu! Có vẻ như cậu có thể làm được điều
này nếu cậu cố gắng! Mà nếu đã làm được thì cậu phải tung nó ra ngay từ
ban đầu chớ!”
“À, ừm. Vì đây là lần đầu tiên tôi chiến đấu
với Ma tộc nên tôi vẫn đang cố làm quen với điều này.”
“Thế hả? Hóa ra là cậu đang tiết kiệm năng lực của
mình hả? Thế thì làn sau cứ đi tiên phong và xới tung mọi thứ lên nhé!”
“Haa ...”
Mọi thứ có vẻ như hoàn toàn ngược lại với những gì
mà Suimei đã dự đoán.
Suimei đã đưa ra một
câu trả lời
mơ hồ để
nhà thám hiểm
mỉm cười, và kết quả là một lời đề nghị bất ngờ.
“Chuyện
gì thế? Chẳng phải đây là lần đầu
tiên cậu đánh bại Ma tộc sao? Nên vui lên đi chứ!”
“Hmm?”
“Cái phản ứng đó là sao? Cậu phải vui lên đi chớ!
Đừng nói với tôi là cậu mệt rồi nhé!”
“Không, tôi ổn mà ...”
“Thật
vậy sao? Được rồi, vậy thì … tự
chăm sóc bản thân cậu được chứ?”
“Ô kê ...”
“Được rồi, vậy thì tạm biệt.”
Anh chàng có vẻ như đã hiểu lầm rằng Suimei là một
người trong hàng ngũ chiến đấu. Trước khi trở về hàng của mình, anh quay lại
nhìn Suimei lần cuối.
Sau khi anh ta đi khuất, Suimei thở dài một cách mệt mỏi.
“…Thế nào cũng được. Quên chuyện đó đi.”
Lúc này Suimei cũng chẳng biết nói gì hơn, nên cậu
quyết định rằng sẽ chẳng để tâm đến nó nữa.
Cảm thấy hơi chán nản, cậu gãi đầu rồi nhìn về hướng
mà Ma tộc bay ra.
Vậy, đây là một Ma tộc sao...
Đây chính là kẻ thù chính của con người trong thế
giới này.
Lúc đầu, cậu định vờn nó một chút để đánh giá thực
lực của nó. Nhưng cuối cùng thì định mệnh vẫn bắt cậu phải sử dụng sức mạnh thật.
Thành thật
mà nói, thì chuyện đó cũng chẳng khó khăn mấy.
Chuyện này chỉ làm cậu mất chút thời gian, nhưng
đó là tất cả cái giá phải trả. Trong thực tế,
trước khi Suimei có cơ hội để khoe mẽ
sức mạnh thật thì kẻ thù của cậu đã có thể bị biến thành tro (bởi đám người
kia) rồi.
Tuy nhiên
“…Mặc
dù mình đã phải sử dụng đến ngọn lửa của Ashurbanipal, nhưng phải một phút sau
thì nó mới chết...”
Cậu đã tiêu diệt Ma tộc bằng hỏa pháp. Trong năm
đại nguyên tố, đây là nguyên tố mà cậu thành thạo
nhất. Cậu hoàn toàn hợp với thể loại
ma thuật này, sức hủy hiệt của nó hoàn toàn rõ ràng, và câu thần chú để kích hoặt
cúng ngắn hơn so với loại khác.
Tuy nhiên, tiêu diệt
kẻ thù với một
câu thần chú của thiên nhiên này vẫn tốn đến tận
1 phút.
Như thế là quá tốn thời gian. Phần lớn thì mọi
vật sẽ chẳng thể tồn tại được lâu như thế trong ngọn lửa. Tuy nhiên, Ma tộc, lại
là một ngoại lệ. Một tên Ma tộc tầm thường vừa nãy là minh chứng cho điều
đó.
Mặt Suimei cứng lại, sự ngạc nhiên hiện hữu trên mặt
cậu.
Đột
nhiên, một cái gì bay đến từ phía sau cậu.
“Cái gì thế-?!”
Suimei quay lại sau đó. Những gì cậu nhìn thấy là những thứ giống như thứ vừa
rồi.
Một con Ma tộc đang bay đến.
À không, chính xác hơn thì là từng mảnh của con Ma
tộc.
Hai mảnh. Ba mảnh. Một cánh tay bị vặn, chân bị gãy,
và một cái đầu bị
cắt đứt
bay về hướng
của cậu.
Cái quái-
Suimei ngớ người ra.
Rồi các bộ phận của Ma tộc lần lượt rơi xuống mặt
đất. Ngay sau đó là bóng dáng của
Lefille xuất hiện, cầm
thanh kiếm khổng lồ của
mình với một
bàn tay duy nhất.
Dưới tán cây, cô gái ấy đang giơ lưỡi kiếm xám đỏ
lên cao. Giờ đây trước mặt cậu, cô không còn là một cô gái nhẹ nhàng dịu
dàng hồi trước nữa.
Nghiêng về phía trước một chút, đôi mắt cô ấy ánh
lên một màu đỏ ngầu. Cánh tay cầm
vũ khí của cô đã căng như dây cung, giống như
một vị ác thần vậy.
Một âm thanh xa lạ vang lên.
Âm thanh lạ đó như là một tín hiệu. Cùng với
những bộ phận đã bị tách rời, con Ma tộc (chính xác hơn là những bộ phận còn
sót lại) lao về
phía Lefille.
Một
cuộc mai phục. Nó muốn cố
tình nhắm đúng vào thời điểm này khi
Lefille vừa dừng
lại, và nó nghĩ rằng lúc này đây cô
đang để lộ sơ hở.
Cái cuộc “mai phục” của nó, tuy nhiên, lại chỉ là
một ảo tưởng.
Lefille chưa từng lơ là một phút nào. Mặc dù
đã đánh bay kẻ thù của mình, nhưng cô vẫn thận trọng như thể nó đang ở trước mặt
cô.
Do đó, cô sẽ không bao giờ rời bỏ trạng thái “sẵn
sàng chiến đấu”.
Đối mặt với một tinh thần áp đảo như thế thì dù
con Ma tộc có đấu tranh đến mức nào di chăng nữa thì vẫn chẳng thể có được một
cơ hội chiến thắng.
Lướt nhanh lên phía trước, Lefille chém ngang
thanh kiếm khổng lồ.
Từ đầu đến cuối đòn tấn công đó, cô đã không để lộ
bất cứ một sơ hở nào. Và lưới kiếm khổng lỗ dường như đã gây ra một cơn
bão nhỏ trong lúc được lướt ngang như vậy.
Bị dính đòn bởi thứ vũ khí này, Ma tộc bị sẻ ra
làm hai phần rõ rệt.
Ngay lập
tức sau, Lefille lại chém phát nữa,
lần này theo chiều dọc,
từ cao xuống thấp thấp. Đòn tấn công này như là một
cơn lốc xoáy. Hai đòn tấn công liên tiếp của cô tạo thành hình chữ thập và chia
cơ thể của Ma tộc thành những mảnh bay theo hướng chém đó.
Và rồi cuộc đời của ‘bé ấy’ đến đây là kết thúc.
Thế nhưng cô ấy vẫn chưa dừng lại.
Những hành động của cô ấy bây giờ sẽ được coi là
thừa thãi bởi chẳng có lí do gì để tiếp tục chém xác của một kẻ thù đã chết.
Hoàn toàn không để ý rằng mình đã hoàn thành việc
cần thiết, cô ấy tiếp tục hành hạ cái xác chết bằng cách nghiền thanh kiếm len
đầu của nó như thể muốn nói rằng cô ấy chưa mãn nguyện.
“Bị nghiền ra thành cám đi ... đồ quỷ quái ghê tởm!”
Lời nói lẩm bẩm của cô xuyên qua tai Suimei, những
lời nói đáng sợ đó là dành cho một kẻ thù đã chẳng còn hình hài gì nữa rồi.
…Rồi bầu không khí ngột ngạt bao quanh chỗ này đột
nhiên biến mất. Lefille nhấc
thanh kiếm của
mình lên, và bước
đến chỗ những người khác.
“... Có vẻ như chỗ các anh cũng xong việc rồi nhỉ.”
“À ừ. Cũng có thể nói là như vậy…”
Người vừa trả lời Lefille chính là một trong những
nhà thám hiểm thuộc tổ đội cũ của cô ấy. Mặc dù Lefille đã chuyển về chế độ
bình thường, nhưng do vẫn chưa thể bình tâm lại được sau khi chứng kiến cảnh tượng
kinh hoàng đó (vẫn đang ám ảnh anh ta), nên lời nói của anh ta có hơi chút run
sợ.
Suimei, đại
diện cho cả bản
thân và các nhà thám hiểm,
hỏi cô ấy.
“Thế còn cô thì sao rồi?”
“A, đúng rồi,
sạch sẽ đến mức chẳng còn sót lại thứ gì. Trong khu rừng này chẳng còn con
Ma tộc nào nữa đâu.”
Đúng như lời tuyên bố khi nãy của cô trước đám
đông và bỏ đi mất, cô đã hoàn toàn tiêu diệt chúng. Đó chính là Lefille.
Mặc
dù Suimei...
“Chắc số lượng Ma tộc trong rừng phải nhiều hơn số
lượng chúng tuồn ra ban nãy chứ?”
“Ừ. Kế hoạch ban đầu của tôi là trừ khử hết bọn
chúng mà.”
“Hả
...”
Suimei giờ không biết
phải nói gì. Rồi Lefille cười một
cách không nao núng.
“Chắc cậu cũng không gặp vấn đề gì đâu nhỉ, tôi
đoán thế?”
“Không, hoàn toàn không.”
Câu trả
lời của
cậu dược đưa ra thẳng thừng, và đúng là như thế, chẳng có chút khó khăn nào cả.
À mà, Lefille đã nói rằng cô ấy sẽ tự mình tiêu diệt
hết bọn chúng mà nhỉ...
“Tôi để
một trong số chúng chạy thoát. Chắc phải luyện tập
thêm nhiều nữa.” cô ấy nói thêm với một giọng điệu luyến tiếc.
Cô gái này là ai đây...
Lefille chậm
rãi nhìn quanh.
“À đúng rồi, tôi đã hoàn toàn bị sốc khi nghe thấy
có gì đó ở bên này. Chắc tiếng nổ đó là nguyên do của cái viễn cảnh khốc liệt
này ha?”
“Ừ. Đó là một ma thuật của tôi đấy.”
Ngay lúc cậu ấy trả lời, Lefille cảm thấy vô cùng
ngạc nhiên, một biểu cảm của sự thán phục xuất hiện trên mặt cô.
“Đúng như dự kiến, Suimei-kun. Thật là sống động mà.”
“Cô nói thế là sao? Nhiêu đây chỉ là để hạ gục một
con thôi đấy.”
“Khoan, cái gì? Chỉ một
thôi hả?”
“Ừ.”
Cô bối rối do nhìn thấy sự tàn phá xung quanh.
Và Suimei gật
đầu, khiến Lefille phải hỏi một câu
hỏi khác.
“... Tôi đã lên kế hoạch để giữ chân những con
trâu bò cơ mà, chẳng nhẽ nó lại chạy ra đây?”
“Không, tôi chắc chắn rằng nó cũng chỉ bình thường
như bao con Ma tộc khác. Trông nó rất giống với cái con bị cô sẻ ra làm vài mảnh
ấy.” Suimei trả
lời, rồi liếc nhìn qua con Ma tộc
đã bị thành cám kia.
Tất cả những con Ma tộc tấn công khu vực này đều
cùng thể loại, đều giống với những mô tả trong truyền thuyết của loài quỷ.
Nhưng khi nói đến sự khác biệt giữa chúng thì chắc
là phải kể đến khá nhiều câu chuyện khác. Dù như thế nào thì Suimei vẫn
chưa cảm nhận được một chút nguy hiểm nào từ đầu đến cuối, và vì thế cậu chưa
tìm được sự khác biệt.
“Tôi không nghĩ vậy. Bất
cứ thứ gì mà cần đến một sự hủy diệt khổng lồ như vậy để hạ gục thì tôi không
cho là nó bình thường... Nếu tôi không nhâm thì đây chắc phải là một trung cấp Ma
tộc...?”
“Cấp độ trung cấp?”
“Ừ. Mà
phải không ta?” Cô tự hỏi
mình.
... Tiêu chuẩn của một trung cấp Ma tộc là gì?
Với lại, ma thuật ở thế giới này không chỉ có 5
nguyên tố làm cốt lõi chính, mà có đến 8 cái “cốt lõi” như vậy.
Ma thuật được chia
thành 3 bậc: Sơ cấp, trung cấp và cao cấp. Khi Reiji và Mizuki lĩnh hội được
cao cấp ma thuật thì sư phụ của họ đã rất vui mừng. Đó là những gì cậu vẫn còn
nhớ
Mà họ định nghĩa
chúng như thế nào?
Khi nói đến ma thuật,
tiêu chuẩn để phân bậc của thế giới này rất khác so với thế giới của cậu. Chính
vì thế câu hỏi này cua Suimei được coi là chính đáng.
“…Xin lỗi nhé, tôi
nghĩ rằng đó không phải là câu trả lời thỏa đáng, nhưng thú thật là tôi cũng
không biết thêm điều gì khác. Nên tôi cũng không chắc chắn lắm.”
Mặc dù Suimei đã
xin lỗi về vấn đề này, nhưng có vẻ như Lefille sẽ không đơn giản mà bỏ qua chuyện
này.
“Cậu không chắc là
sao? Chẳng phải lúc trước cậu nói rằng cha cậu đã dạy cậu ma thuật sao?… Lẽ nào
ông ấy lại chưa từng đề cập đến những thứ như thế sao?”
“À không phải thế
đâu, bởi đây là ma thuật tôi tự tạo ra mà.”
“Cái—?! Cậu tự sáng
tạo sao?!”
“Ể? Sao thế? Chuyện
đó nghe lạ lắm hả?”
Suimei nghiêng đầu
bối rối trước câu hỏi hơi thái quá của cô gái trẻ.
Nói chung, ngoài những
thứ tiêu chuẩn căn bản của ma thuật và những kiến thức thông dụng về nó, thì hầu
hết đều là do cậu tự sáng tạo. Khi các chòm sao trong chiêm tinh học được khám
phá và bắt đầu có ý nghĩa với nhiều thứ, chúng là những thứ ma thuật rất khó để
phát triển bởi những tay nghiệp dư, trong thực tế, hai pháp sư đã từng sử dụng ma
thuật Kabbalah hay Hex thuật - hai phép có thể nói là khá tự do (không bị ràng
buộc bởi các quy tắc) - đều là những thầy phủ thủy cao cấp có khả năng tự sáng
tạo ra cho mình những ma thuật riêng biệt có khả năng rất tốt.
“Nh-Nhưng…trên đời
này cũng có chuyện như vậy sao...?”
“Đương nhiên là có.
Miễn là cô có đủ kiến thức, thời gian, và khả năng tư duy sáng tạo thì điều đó
sẽ rất khả thi. Với lại, tự sáng tạo ra ma thuật cho bản thân là điều vô cùng cần
thiết.”
“Ồ, ra vậy. Làm
pháp sư… cứ khó khó sao sao ấy nhỉ.”
Suimei cũng không
rõ lắm, nhưng có vẻ như Lefille đã hiểu lầm chuyện gì đó rồi, bởi cô đang tự lầm
bầm những điều vô nghĩa một mình. Rồi nữ pháp sư bên cạnh đó chợt giơ tay lên.
“V-Về thứ ma thuật
đó. Theo như những gì tôi thấy thì nó yếu hơn so với phép của những pháp sư trước
đó đã sử dụng, nhưng... dường như là nó tỏ ra rất hữu dụng khi dùng để triệt hạ
Ma tộc.”
“…Thế hả?”
“Chắc chắn rồi,
nhưng tôi vẫn không biết phép của mình thiếu ở chỗ nào.”
Lại nói đến vấn đề
này thì Suimei hoàn toàn mù tịt.
Nghiêm túc lại, thì
bây giờ…
Chủ đề ma thuật vô
nghĩa vừa rồi đã kết thúc, nhưng Suimei vẫn còn điều đang băn khoăn.
Trong khoảnh khắc
cuối cùng của Ma tộc, dường như nó đã tỏa ra một luồng sức mạnh, và Suimei nhớ
là cậu đã từng nhìn thấy nó ở đâu đấy rồi.
Đó là một thứ gì đó
khiến cậu cảm thấy không thoải mái khi cảm nhận bằng ngón tay và ngoài ra nó
còn gây ra cho cậu một hiện tượng gì đó về sinh lí học.
Có lẽ đó là sức mạnh
của một “vị thần X” nào đó mà Ma tộc thờ phụng—?
“…Nói mới nhớ. Mình
nghe nói rằng Ma tộc có thờ phụng một ác thần nhỉ…?”
Rất có thể chính là
nó.
—Trong lúc Suimei vẫn
đang suy tính tìm ra mấu chốt.
Lefille đột nhiên gọi
lớn.
“…Suimei-kun. Mọi
người.”
“Hmm? Chuyện gì thế?”
“Có vẻ như mọi chuyện
vẫn chưa xong đâu.”
Rồi tất cả mọi người
quay đầu lại.
Lefille nghiêng đầu,
hướng về phía đoàn xe. Và mọi người cũng đang nhìn về hướng đó. Rồi họ cảm nhận
được rất nhiều sự hiện diện Ma tộc.
“Thế nào mà…”
Suimei bất giác thốt
lên trong lúc mọi người vẫn đang quan sát.
Trận chiến này vẫn
chưa kết thúc.