“Dường như mọi chuyện vẫn chưa kết thúc nhỉ.”
Sau
khi liếc nhanh qua một cái, lời nói của Lefille khiến mọi người trở nên lo lắng.
Và
cô gái pháp sư kia cũng nhìn theo hướng mà Lefille đang chỉ.
“L-Lefille-san
nói đúng. Chúng đang tiến tới, và lần này có vẻ
đông hơn lần trước...”
“Cô
không đùa chứ?”
“Chết
tiệt! Vẫn còn nhiều người vẫn đang bị thương trong trận lúc nãy mà. Chúng ta hiện
đang rất thiếu nhân lực!”
Lời
nói của cô gái trẻ ấy khiến phần lớn các binh sĩ trở nên hỗn loạn.
Ma
tộc đang tiến đến là bằng chứng cho thấy họ phải tiếp tục chiến đấu. Hơn nữa, rất nhiều người trong số họ đã bị thương do phải
đánh trận vừa rồi, ấy thế mà lần này số lượng kẻ thù lại tăng lên nhiều hơn cả
lần trước. Mọi chuyện đã chuyển biến xấu hơn rồi.
Do
đó, sự run rẩy của họ là rất tự nhiên.
Rồi
sau đó, Suimei bắt đầu tập trung quan sát tình hình. Nhắm mắt lại để bỏ qua những
thứ thừa thãi, cậu bắt đầu kích hoạt giác quan thứ 6 của một thầy phù thủy.
Có
mười? À không, khoảng 20. Đúng như họ nói, có vẻ như là nhiều hơn lần trước.
Cũng
giống như lần trước, những sự hiện diện này đang tiến đến chỗ họ.
Và
có vẻ như lượng sức mạnh của lũ mới này cũng giống như lần trước. Vậy là chúng
vẫn thuộc một guộc với lũ kia.
Trong
lúc Suimei đang nhìn chằm chằm ra phía xa, một binh sĩ đứng đó mệt mỏi than thở.
“…Chúng
ta làm gì bây giờ?”
“Anh
hỏi khôn thế? Đương nhiên là chúng ta sẽ chiến đấu
chống lại chúng rồi! Nếu định chạy thì chạy đi đâu!”
“Nghe
đây! Những người bị thương thì hãy lùi lại! Còn những người khác thì hãy chuẩn
bị đi!”
Giọng
ra lệnh này có vẻ hơi gấp, điều này chỉ khiến cho mọi người cuống cuồng hơn
thôi. Với lại kẻ thù của họ cũng sắp đến nơi rồi.
Lúc
đầu thì họ chiến thắng có vẻ khá thuật lợi, nhưng đó là đo họ đông hơn kẻ địch.
Nhưng lần này thì mọi chuyện đã ngược lại, kẻ thù đông lên, còn họ thì ít đi.
Do đó, họ sợ hãi và bồn chồn là điều bình thường
Galeo,
người ẩn mình từ nãy đến giờ trong xe, bước ra.
Ông
chen mình vào giữa đám hiệp sĩ đang cuống cuồng chuẩn bị.
“T-Trận
chiến này vẫn chưa kết thúc sao...?” Galeo hỏi với giọng khàn khàn, khuôn mặt của ông có chút tái đi.
Là
một người chưa từng đánh trận bao giờ,
thế nên Ma tộc là một thứ gì đó nằm trong nỗi sợ của ông ta. Từ hành động và lời
nói của những người khác, có vẻ như ông ấy đã nhận ra tình hình hiện tại.
Một trong những người hộ tống trả lời ông ta.
“Vâng. Ngài hãy vào trong chờ đợi đi, có vẻ như lần này còn có
nhiều hơn đấy.”
“C-cái
gì? Chúng ta sẽ ổn thôi, đúng chứ?!”
“...Theo
những gì được báo cáo lại thì lần này có rất nhiều Ma tộc tiến công trong khi
chúng tôi lại không có đủ thời gian để trị thương cho những thương binh. Lần
này chúng ta rơi vào thế bất lợi rồi “
“Làm
sao mà điều
này có thể
xảy ra chứ… Thế theo ý anh tức là
chúng ta sẽ chết hết sao?!”
“Không,
chúng tôi sẽ
bảo vệ ngài với tất cả những gì chúng tôi có. Chỉ là...”
“Chỉ
là…?”
“Trong
trường hợp xấu nhất, hàng phòng ngự của chúng tôi sẽ
bị xuyên thủng và một số người sẽ gục ngã hoặc bỏ trốn.”
“R-ra
vậy. Trời ơi, sao lại có chuyện này cơ chứ…”
“Nếu
chẳng may chuyện đó có xảy ra thì trước khi hàng phòng thủ bị xuyên thủng. Ông
hãy cùng những thương nhân khác trốn thoát đi.”
Giọng
anh ta trầm thấp, biểu hiện trên khuôn mặt thì rất là nghiêm trọng, và anh đã
nghiêm nghị nới với Galeo rằng một số binh sĩ có thể chạy trốn. Và như anh đã từng
nói thì, mạng người là thứ không thể thay thế.
Thứ cần được bảo vệ ở đây là tiền,
chắc chắn sẽ có những người vì mưu lợi cá nhân mà bỏ trốn.
Nếu điều đó thực sự xảy ra, thì tốt nhất là nên lập ra một
kế hoạch cụ thể như anh chàng thám hiểm kia đã nói.
Gương
mặt Galeo bỗng dưng hiện lên một sự cẳng thẳng và tuyệt vọng. Lúc đầu, ông đã nghĩ rằng đây sẽ là một chuyến đi suôn sẻ,
và họ sẽ đến được đế quốc mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Thế nhưng, ngay trước khi họ chuẩn bị chạm đích thì bất
trắc đã xảy ta.
Không
chỉ có một con mà Ma tộc còn tập trung thành cả một đàn. Tại sao chúng lại cố gắng
để nhắm vào một muc tiêu là đoàn xe nhỏ cùng với một ít binh sĩ như thế này? Thật
không thể hiểu nổi.
Suy
nghĩ đó lướt
qua tâm trí ông.
Khi
Galeo đang rên rỉ trong thất vọng, Lefille - người đầu tiên nhận thấy rằng một trận đánh thứ hai sắp bắt đầu - bước tới.
Tư
thế nghiêm phong của cô làm nổi lên sự đáng tin cậy.
“Đừng lo, Galeo-dono. Tôi sẽ không để chừa lại một con Ma tộc nào đâu.”
Ông
ta ngẩng đầu lên.
“Dù
là Gurakis-dono… Mặc dù những lời nói của cô có vẻ rất tự tin, nhưng chống lại Mazoku, một cô gái trẻ như vậy thì ...”
“Làm
sao ma có thể cự nổi chứ.” ông ấy dường như muốn nói, nhưng lại không thể nói trực
tiếp ra được.
Rõ
ràng là trong mắt của ông ta thì Lefille chẳng khác nào một cô gái trẻ yếu liễu
đào tơ và không đáng tin cậy chút nào.
Ông
ta chưa từng thấy cảnh cô ấy chiến đấu cũng như lúc cô ấy chiến đấu trong rừng
vừa rồi.
Vì
lí do đó nên ta cũng chẳng thể nào nói xấu ông ta vì tội nghi ngờ được…
Rồi
nhà thám hiểm lúc nãy nói chuyện với Suimei bước tới và nói với một giọng đầy tự
tin.
“Không
hẳn là vậy đâu! Lefille rất là mạnh đấy, ông không
biết thôi! Trước giờ chỉ một mình cô ấy thôi
cũng đã đủ để hạ gần hết đám Ma tộc rồi! “
“Đúng
vậy! Và Lefille-san thậm chí còn có khả năng giết chết một tên bán khổng lồ với một cú đánh! Đó là lý do tại sao ông không cần phải lo lắng quá nhiều về những con Ma tộc đang tiến tới kia.”
cô gái pháp sư trẻ bỗng chen vào, bổ sung cho lời nói của anh chàng kia.
So
với những người khác, cặp đôi này có nhiều thông tin hơn bởi họ đã từng đồng
hành với Lefille trong quá khứ. Lời nói của họ khiến cho Galeo nhìn họ và Lefille với một ánh mắt đầy
kinh ngạc, bởi họ có thể giữ bình tĩnh trong những hoàn cảnh đáng sợ như vậy.
“Thực
sự là vậy sao...?”
“Chắc chắn rồi. Đừng
lo lắng quá.”
Mặc
dù không nói to, nhưng tiếng nói đó của Lefille cho ta thấy cô ấy rất tự tin. Có lẽ là do không thấy bất cứ một sự yếu đuối nào trong
lời nói của Lefille nên giờ đây Galeo đã bình tĩnh được một chút.
Đối
với cô gái trẻ này, người đã gần như đơn thương độc mã hạ gục toàn bộ đám Ma tộc
trong trận chiến vừa rồi, thì bọn Ma tộc thực sự chẳng khác gì lũ kiến.
Nếu
thế thì…
“…Cô
đáng tin cậy thật đấy.”
Những
trận chiến trước đó đã để lại ấn tượng lớn trong họ, anh chàng chiến binh và nữ
pháp sư kia vẫn ngước nhìn Lefille với một ánh mắt ngưỡng mộ.
Lời
nói vừa rồi đến từ Suimei, cậu đang thở dài và nhìn về phía của cô cùng hai người
kia.
“...
X-xin đừng nói thế, Suimei-kun. Sự thực thì tôi cũng khá lo lắng về bản thân mình. Nó không ngầu đến mức đấy đâu.” Lefille xấu hổ đáp lại.
“Ờ,
dù cô có nói thế thì biểu hiện trên mặt cô cũng không biết nói dối đâu, đúng
không?”
“...Ế.”
Những
lời nói đó của Suimei tiếp tục tấn công vào tâm lý của cô gái làm cho mặt cô
ngày càng đỏ lựng thêm.
Và
sau khi lắng
nghe những lời khuyên của hai người kia, Galeo quay sang Lefille.
Mặc
dù vẫn nhìn cô với ánh mắt nửa vời, ho một cái, nhưng ông ta vẫn cố gắng để nói
trong khi đang cố gẳng kiểm soát cảm xúc của bản thân.
“…Tôi
hiểu. Mong
cô sẽ cố gắng. “
“Chắc chắn rồi. Tôi
sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng những mong đợi của ngài.” Lefille nói một cách khiêm
tốn với khách hàng của mình.
Nói
xong, Lefille quay sang Suimei.
“Suimei-kun.”
“Hmm? Chuyện gì thế?”
Bất
ngờ dữ vậy?
Nghe
thấy giọng nói đấy nghiêm nghị của Lefille, Suimei liền quay lại để trả lời.
“Tôi
xin lỗi vì tôi có vẻ như đang làm phiền cậu, những cậu có ổn không đấy? Nếu có chuyện gì không ổn xảy ra trong trận này thì đừng
gắng quá nhé, cậu có thể lùi lại cùng những người khác mà.” cô nói một cách
nghiêm túc.
Cô
ấy lo cho mình vì thấy rằng phép của mình không hiệu quả với Ma tộc chăng.
Đúng
vậy, từ góc nhìn của một thầy phù thủy thì tốt nhất là nên tránh những trận chiến
phiền nhiễu. Và nên để trận chiến đó lại cho những
người khác. Rốt cuộc thì đó cũng là một phương
pháp mà mọi người xung quanh đều ủng hộ.
Tuy
nhiên, lần này lại có quá nhiều kẻ địch. Vì thế nên chỗ được coi là an toàn sẽ
không thể được đảm bảo, và cậu không thể chỉ đứng im mà không làm gì.
“Không,
mọi thứ sẽ đâu vào đấy thôi.”
“Cậu
có chắc không?”
Sau
khi Lefille hỏi,
thì anh chàng thám hiểm kia cũng lặp lại câu hỏi đó.
“Đúng
đấy, cậu thực sự có ổn chứ? Lúc nãy cậu có sử dụng hơi nhiều ma
thuật, cậu không thấy mệt hả? “
“Ồ không. Tôi ổn. Sức vẫn còn dai là đằng khác. “
“Còn
dai, đúng không?... Nếu cậu quá kiêu ngạo vào khả năng của mình thì sau này sẽ
có vài hậu quả không lường đấy, cậu biết chứ? “
“Cám
ơn vì đã cảnh báo ha.”
Phản ứng của Suimei rất lạnh lùng, nhưng lịch sự. Lời
nói của họ có hướng quan tâm đến cậu nên do đó cậu không hoàn toàn bỏ qua nó.
Cậu
gật đầu chỉ để cho có một cách hời hợt, nhưng anh chàng kia vẫn nhìn cậu
với một ánh mắt đầy sự nghi ngờ.
Lefille
lên tiếng một lần nữa.
“Nhưng
Suimei-kun, ma thuật của cậu có vẻ như không hiệu quả với Ma tộc phải không?”
“À
cái đấy thì. Tôi sẽ nghĩ về một biện pháp khác.”
“Cậu
thực sự sẽ làm được chứ?”
“Ma
thuật của tôi chưa hề được thể hiện hết. Nếu
một hệ thống ma thuật không hiệu quả, thì tôi chỉ cần tạo ra một điểm mới từ những
thứ tôi đã quan sát, sau đó sẽ tiếp tục cho đến khi nào tìm ra cái hiệu quả thì
mới thôi.” cậu trả lời, và giải thích lý do đằng sau sự tự tin của cậu.
Lefille
cau mày như thể vừa nghe thấy cái gì đó kì dị lắm vậy.
“...Một ‘hệ thống’ là sao? Không phải là một nguyên tố hả?”
“Ồ, à thì, nói sao nhỉ ... Nó hơi phức tạp.”
Lefille
vẫn đang bối rối nhìn vào cậu. Tuy nhiên, câu trả lời của cậu thì lại lảng tránh sự bối rối
đó.
Ma
thuật trước đó mà cậu sử dụng hoàn toàn không có được hiệu quả như mong muốn,
và nó cũng không nguy hiểm lắm.
Trở lại thế giới của cậu, “hệ thống” là cách họ phân loại các loại ma thuật khác nhau.
Đó
là bằng chứng cho thấy rằng ma thuật ở đó không chỉ bắt nguồn từ một nguồn duy
nhất.
Mặc
dù ở thế giới của cậu, khoa học đã chiếm thế thượng phong, làm cho ma thuật bị
lép vế và trở thành một thứ gì đó rất huyền bí và không có thật, tuy nhiên
trong thế giới đó vẫn còn có vài ví dụ về những thứ bí ẩn tương tự.
Ngoài
chiêm tinh học,
Kabbalah, và Hex thuật, cũng có những phép sáng tạo như Giả kim thuật; Onmyoudou,
một hỗn hợp của các ma thuật khác nhau; Phật giáo Kim Cương thừa và những nhánh nhỏ của nó; và hệ thống lớn nhất của ma thuật phương Đông, Senjutsu.
Chỉ
riêng về số lượng loại ma thuật thoi cũng đã lên đến hơn 30 rồi.
Nếu
những ma thuật đó mà phân chia theo nguyên tố, chuỗi truyền phản ứng, hiệu ứng,
vân vân… nữa thì chắc là số lượng ma thuật có thể lên tới vô số.
Nói
đơn giản thì thế giới cũ của cậu là “ngôi nhà của sự bí ẩn”.
Giả
sử như cậu không có khả năng để sử dụng một hệ thống ma thuật nào đó, hoặc, có
một loại ma thuật mà cậu đã học, nhưng không có đủ những yêu cầu cần thiết để
kích hoạt, thì đảm bảo rằng cậu vẫn có thể tìm ra được một ma thuật khác với những
thứ ma thuật trước đó mà vẫn có hiệu quả.
Ví
dụ như phép trừ quỷ hay ma thuật thần thánh.
Tóm
lại, cho dù ma thuật của cậu dù không hiệu quả như bình thường nhưng điều đó
cũng không có nghĩa rằng: ma thuật đó kém hơn ma thuật trong thế giới này. Dù cậu có thất bại bao nhiêu lần trước đó, thì sau khi
tìm ra phương pháp mới, cậu vẫn sẽ nghiền nát được kẻ thù của mình.
Dù
là mười hay hai mươi con Ma tộc đi chăng nữa, miễn là cậu vẫn còn nhiều ma thuật
của riêng mình, thì đó chẳng phải là vẫn đề khó khăn.
Chỉ
có một điều duy nhất mà cậu phải quan tâm, đó chính là phải dùng ma thuật sao
cho hợp lý để có thể hạ gục được kẻ thù.
Tuy
nhiên, sự an toàn của đoàn sẽ bị ảnh hưởng nếu cậu cứ mãi giấu bài.
Nếu
mọi chuyện chuyển biến xấu thì chắc là mình phải kích hoạt lượng mana tiềm tàng
rồi, đến lúc đó phải sử dụng con bài tẩy thôi.
Nếu
tình hình không ổn định thì chắc chắn cậu sẽ phải tung hết sức ra. Nếu đến lúc
đấy mà cậu vẫn giữ bí mật thì mọi người sẽ gặp nguy hiểm, và khi chuyện đó xảy
ra thì chắc chắn cậu sẽ rất hối hận.
Đó
là lỗi lầm cậu “tuyệt đối” không được mắc phải.
Rồi
luồng suy nghĩ bị cắt ngang.
“Chà,
Suimei-kun, cậu vẫn giữ được bình tĩnh cơ mà. Thông thường thì mọi binh sĩ sẽ rất
hoảng loạn đấy, như thế kia kìa.”
“Chẳng
phải hai người đó mới nói rằng không cần phải lo lắng sao?”
Suimei
bất giác trả lời khi nghe cô ấy nói.
“Cậu
khác họ. Tôi
không cảm thấy bất cứ dấu hiệu của sự bất an nào từ cậu.”
“Thế
hả, chắc là do tôi cố ra vẻ cho oai thôi?”
“Lại
nói dối trắng trợn rồi.”
Có
vẻ như Lefille không thích câu trả lời láu cá đó của cậu. Nhận ra điều đó,
Suimei trả lời nghiêm túc.
“—Chắc
nên giải thích theo cách này thôi: Tôi không có ý định sẽ mất bình tĩnh đâu.”
“Tức
là cậu đã từng đối mặt với chuyện như thế này rồi sao?”
“Cũng
không sai. Mặc dù tôi trông như thế này thôi, nhưng tôi thực sự đã
tham gia vào rất nhiều trận chiến sinh tử đấy. “
“Như
thế nào?”
“Bí
mật.”
Mặc
dù câu trả lời lảng tránh của cậu rất đáng thất vọng, nhưng Lefille vẫn rạng rỡ,
“Cậu bí ẩn thật đấy. Sẵn sàng nói chuyện với người khác nhưng lại chẳng bao giờ
tiết lộ bí mật cả.”
“Quy
tắc của một thầy phù thủy đấy.”
“Rồi
tôi sẽ lột cái mặt nạ đó của cậu cho mà xem.”
“Ồ?
Cô định làm thế nào đây?”
“Haha. À thì, tôi vẫn luôn giải quyết mọi thứ bằng một cách duy
nhất thôi – thanh kiếm này nè.”
“Ấy,
đừng đùa nhé… Cô đáng sợ thật đấy, Lefille-san.”
Suimei
sẽ phải đối mặt với sự hài hước của Lefille nếu cậu chém gió. Trong lúc họ đang
chơi đùa nhau Galeo lo lắng cắt ngang.
“...
Gurakis-dono. Cô không cần phải chuẩn bị gì sao?”
“À,
tôi sẵn sàng rồi. Miễn là thanh kiếm này vẫn ở đây thì mọi chuyện vẫn sẽ ổn
thôi.”
“Yakagi-dono,
tôi đã đồng ý đưa cậu đi vì cậu thông thạo với ma thuật chữa bệnh. Vậy
nên đừng cố quá.”
Suimei
gãi đầu một cách lúng túng trước sự quan tâm của Galeo.
“Cám
ơn vì ông đã quan tâm, nhưng đừng lo, tôi sẽ không sao cả đâu.”
“Nhưng…”
“Đến
khi nào khả năng của tôi tới lúc thì tôi sẽ rút về. Với lại, tôi cũng không định
gặng ép bản thân hay gì đâu bởi vì tôi cũng chưa muốn đi quá đà.”
“…Được
rồi. Vậy
hãy cẩn thận nhé?” Galeo trả lời nghiêm túc.
Mặc
dù đã mất hết sự uy quyền, nhưng ông ấy vẫn là thủ lĩnh của cả đoàn. Trông có vẻ
như những thương nhân hay đi lại qua các thành phố này đều rất đáng tin cậy.
“Thế
thì, được thôi.”
“Ừ.”
“...?”
Mặc
dù cậu trả lời vừa rồi của Suimei là tự phát, nhưng Lefille vẫn trả lời mà
không suy nghĩ. Rồi cô ấy bước lên trên một lần nữa.
Trong
khi Galeo vẫn đang suy nghĩ về cuộc “trao đổi không suy nghĩ” vừa rồi thì cô
pháp sư trẻ kia đột nhiên hét lớn.
“Tất cả mọi người! Chúng
đang đến rất gần rồi kia!”
Khi
cô nói xong, lá cây trong rừng bắt đầu xào xạc. Âm thanh của gió và một thứ gì đó vụt qua cây đã làm gia
tăng sự căng thẳng.
Một
nhà thám hiểm thấy Galeo vẫn đang lảng vảng xung quanh và có vẻ như chưa biết
cuộc chiến sắp bắt đầu, liền gọi lớn.
“Này,
Galeo-san! Nhanh lên và trốn đi, trận chiến sắp bắt đầu rồi đấy!”
“À,
phải! Chúc mọi người bình an vô sự!”
Galeo
liền trả lời lại trong khi vẫn đang chạy đến chỗ trốn như một con thỏ.
Sau
đó, mọi binh lính đã chuẩn bị.
Tuy
nhiên, Lefille đã phá vỡ độ hình và tiến đến.
Đường
như cô ấy muốn tự mình đảm nhận hết mọi chuyện một lần nữa.
“Này,
Lefille.”
“Đừng lo. Lần này, tôi nhất định sẽ chặn chúng ngay đây. Suimei-kun, hỗ trợ cho tôi lúc cần thiết nhé nhé.”
“Ừ,
nhưng tại sao cô lại không muốn phối hợp với những người khác chứ?”
“À,
hmm-”
Lại
độc diễn nữa hả?
Ngay
lúc suy nghĩ đó nháy lên trong đầu cậu thì Lefille bước ra và rồi đột nhiên
quay lại.
Trong
một khắc, với một hành động dứt khoát, cô cắm thanh kiếm xuống đất.
Nó
tạo ra một tiếng động lớn thu hút mọi ánh mắt hướng về phía cô.
Sau
đó…
“...
Tôi sẽ là người tiên phong! Còn những người khác,
hãy lập thành một đội hình phóng ngự và đầy lùi tất cả những con Ma tộc tiến đến
chỗ tôi!” Lefille tuyên bố lớn tiếng, hành động đó của cô nhằm nâng cao tinh thần của những người đã bắt đầu cảm thấy mất tự tin vì sợ hãi số
lượng của Ma tộc.
Giọng
cô ấy như là một thứ gì đó hữu hình và xuyên suốt cả một khu vực.
Giọng
nói của cô ấy, như tiếng sấm vang, và sự dũng cảm của cô ấy như là một luồng
hào quang truyền dũng khí.
Ngay
cả khi không có tiếng trả lời nào, thì đó cũng không phải là vì mọi người coi
thường cái lời
nói đầy quyết tâm của Lefille. Ngược lại, bầu không khí u ám trước kia đã giảm đi đáng kể.
Như
thể quả pháo vừa được châm ngòi, cảm giác run rẩy của họ bỗng nhiên biến mất,
thay vào đó, tâm trạng của họ giờ đây phấn khích hơn bao giờ hết, và họ đã được
tiếp thêm một luồng năng lượng vô hình.
...
Ra đây là tài năng của cô ấy sao, một vị tướng miệng thét ra lửa hả.
Ngay
sau khi Lefille vừa nói xong, cô độ nhiên quay về hướng tây.
Đồng thời, một cái gì đó cũng bay ra khỏi rừng sâu – không còn nghi ngờ gì nữa, Ma tộc.
Một tiếng hét chói tai vang lên.
“C-chúng
đến kìa!” Ai đó hét lên.
Vẫn
đang bay, Ma tộc đã tiếp cận họ trong một khắc.
Đột nhiên, khi Ma tộc đang tiến đến,
Lefille lướt đến chỗ của chúng, phóng hết tốc lực trước khi nhảy lên không
trung.
“HAAAAAAA!”
Trước
khi mấy tay binh lính kịp phản ứng thì Lefille đã hạ gục thành công con Ma tộc
dẫn đầu đoàn.
Lưỡi
kiếm của cô ấy sáng lên. Chỉ với một thanh kiếm to tổ bố đó thôi, và cũng chỉ với
một nhát chém duy nhất, 3 con Ma tộc đã bị văng đi xa.
Khi
tiếp đất, Lefille và Ma tộc chạm trán nhau.
Ngay
từ đầu, Ma tộc đã bị áp đảo.
Chuyện
đó đã để lại ấn tượng khá mạnh cho cả Ma tộc và những binh lính.
Rồi
các lính canh cũng hét lên một cách sung sướng. Và
từ nơi trú ẩn, các thương nhân cũng vui mừng khôn siết.
Ngay
khi mà Lefille đang tự hưởng thụ thành quả của mình.
“-
?!”
Ma
tộc đột nhiên xuất hiện từ phía trên.
Nhận thấy điều đó, nhiều người ngước lên.
“Ở
phía trên kìa!”
Lời
cảnh báo đó của cô pháp sư trẻ đã bị chậm trễ bởi họ đã bị phục kích từ phía
trên.
Ma
tộc có vẻ như đã thực hiến kế hoạch dương đông kích tây để có thể phục kích họ.
Khốn
kiếp! Chúng đang định biến chỗ này thành một nơi hỗn loạn hả. Không ổn, nếu đội
hình bị phá vỡ thì khôi phục lại bằng niềm tin.
Chuyện
này sẽ tạo ra bất lợi cho các pháp sư và cung thủ, nếu đây trở thành một trận cận
chiến, một trận giáp lá cà thì họ sẽ không thể giữ được khoảng cách với kẻ thù
của mình cho đến khi trận chiến kết thúc.
Nếu
họ được huấn luyện để xử lý trong những tình huống như thế này thì có thể nọi
chuyện sẽ khác.
Tuy
nhiên tình hình này cũng chẳng tốt đẹp gì.
Sau
đó, khi Suimei đang chuẩn bị kích hoạt phép của mình, thì đột nhiên…
“Trong
trường hợp này…”
Một giọng bình tĩnh và lạnh lùng đã được phát ra đôi môi của Lefille.
Cùng
với đó, một chuyện cũng đã xảy ra.
“Cái
g-?”
Cô
ấy vừa làm gì thế?
Xung
quanh Lefille chợt trở nên rực rỡ với một ánh sáng màu đỏ tươi.
Một
luồng ánh sáng đã xua tan sự u tối bao quanh cô gái, ta có thể gọi thứ ánh sáng
đó là “hào quang”.
Đồng thời, một luồng sức mạnh to lớn khác với mana bắt đầu bùng lên.
Sức
mạnh này đã bao trùm lấy cơ thể, thanh kiếm và môi trường xung quanh của cô ấy
bằng một thứ ánh sáng rực rỡ.
“HAAAAA!”
Lefille
chém tới như một cơn cuồng phong.
Thanh
kiếm của cô, dĩ nhiên, không thể
với tới kẻ thù từ chỗ cô đang đứng. Kẻ địch đang ở xa như thế, cô làm vậy
chẳng khác nào là chém vào không khí. Thế
nhưng, một luồng kiếm khí đỏ tươi như xé tan không khí bay ra từ đường chém đó
lướt đi và chẻ đôi Ma tộc. Xác chết của chúng rơi xuống mặt đất.
Thậm
chí không cần nghỉ để lấy hơi, cô ấy tếp tục xoay thanh kiếm một cách đầy uy lực.
Như thể một cơn bão bất ngờ, trong một khoảnh khắc, cô ấy đã thổi bay toàn bộ
những con Ma tộc đang bao vây mình.
Đối
với những con Ma tộc đã dự đoán sai khoảng cách này, thì chúng không thể nào
tránh nối đòn tấn công vũ bão đầy sức mạnh của Lefille được. Không kịp kêu lên
một tiếng, chúng lần lượt bị biến thành xác chết
“Cái
gì ...?” Suimei lầm bầm vì bị sốc.
Từ
“Cuộc tàn sát” bắt đầu xuất hiện trong tâm trí cậu.
Cảnh trước mặt này làm cậu cảm thấy không thực. Nếu cậu phải nói lý do tại sao, thì đó là ánh sáng đỏ tươi.
“Này
đợi dã…!”
Từ
những điều mà cậu đã tiếp thu thì thứ ánh sáng đó không phải là thứ gì đó có thể
tìm thấy trong thế giới vật lý này.
Nói
chung trừ khi có yếu tố bên ngoài tác động, không thì thứ đó chẳng bao giờ có
thể xuất hiện dưới dạng vật chất được.
Tiếng kêu của những người khác thì lại khác so với của Suimei. Họ cũng chẳng hiểu rằng Lefille đang làm gì, nhưng rõ
ràng là họ đang rất vui.
“Thật
đáng kinh ngạc!”
“Này,
cậu có thấy cái đó không?! Lefille đã sử dụng kỹ thuật đó trước khi chặt con quái vật bán khổng lồ làm hai chỉ với một cú đánh, cậu biết không?”
“…Cái
gì? Lefille đã sử dụng từ trước đó sao?”
“Ể? Ừm, cô ấy đã… Có chuyện gì hả? “
Khi
anh chàng kia nói ra một câu trả lời gây sốc, thì Suimei liền cau mày. Có thể
là do cảnh tượng hãi hùng trước mắt, nên cậu đã nghĩ ra một thứ gì đó.
...
“Con quái vật
khổng lồ” mà anh ta nói phải là con quái vật bán khổng lồ đã được đề cập trước đó.
Vậy
là sức mạnh này có thể đánh bại thứ đó sao. Điều đó tức là: với luồng sức mạnh
này thì cô ấy có thể tiêu diệt mọi thứ một cách dễ dàng.
Như
cô ấy lúc này vậy.
“...
Thứ đó có gì sao? Nó làm phiền cậu hả?”
“Không
không. Cũng không hẳn...”
Phản
ứng đó chỉ là do não và tinh thần cậu bị kinh ngạc. Hoặc cũng có thể nói rằng
phản ứng đó chỉ đơn thuần là sốc chứ không phải sợ hãi hay gì cả.
Vừa
rời mắt khỏi Suimei, anh chàng kia chợt nghĩ ra thứ gì đó rồi nói to với những
người còn lại.
“Này,
đừng đứng đờ ra đó! Hãy giúp cô ấy đi!”
“Vâng!”
Tiếng
nói vừa dứt, không chỉ những người trong tổ đội cũ mà cả những người khác cũng
đồng thanh.
Trong
lúc đó, Lefille vẫn được bao quanh bởi quầng sáng đỏ và lao đến chém Ma tộc làm
đôi.
“...”
Suimei,
mặt khác, lại đứng im tại chỗ như trời trồng.
Mặc dù Lefille đã nhờ cậu hỗ trợ khi
cần thiết, nhưng có vẻ như trong trường hợp này thì “hỗ trợ” không có đất dụng
võ rồi.
Nếu bạn hỏi tại sao, thì câu trả lời chính là do
ánh sáng đỏ rực đang bao quanh cô ấy. Trong
thế giới của Suimei, sức mạnh này được gọi là “tinh linh khí”, “telesma”,
hay “sức mạnh của tinh linh”.
Thứ
đó hoàn toàn khác với mana hay những thứ tương tự. Thứ sức mạnh này thường được
tìm thấy ở những sinh vật tâm linh như thiên thần hay ác quỷ. Vượt xa sức mạnh
của loài người, thứ đó đến từ một chiều không gian cao hơn.
Nói
đến chiều không gian cao hơn thì có vẻ hơi khó hiểu. Nhưng từ “cao hơn” ở đây
không mang nghĩa là mạnh hơn, mà nó có nghĩa là: đa năng hơn những chiều không
gian khác.
Mà
nói thế cũng không hẳn là sức mạnh của chiều không gian này là không mạnh. Để miêu tả một cách đơn giản thì sức mạnh này có khả
năng: Xuyên qua mọi vật chất cho dù nó có khả năng phòng thủ mạnh tới mức nào,
và đương nhiên là nó cũng không cho phép đối thủ có thể tấn công một cách dễ
dàng. Theo như ngôn ngữ thông dụng thì nó giống như là HACK vậy. (TN: Đây là lời
của tác giả nhé, không phải của mình)
Nếu
có sự khác biệt về sức mạnh trong giới ma thuật thì có lẽ ta nên chia theo hai
loại tùy vào sức mạnh của người sử dụng: sức mạnh cấp cao và sức mạnh của chiều
không gian cao hơn.
Mặt khác, “tinh linh khí” về cơ bản là một sức mạnh rất vượt trội.
Do
đó viễn cảnh trước mặt cậu ấy…
Tinh
linh hóa? Không, Lefille là một con người... Không, đợi một chút, hình như không phải... Lẽ
nào trước đó trong cơ thể và tâm trí của cô ấy có tinh linh sinh sống...?
Theo
như những gì cậu quan sát được thì đây không phải là thứ sức mạnh vay mượn từ
tinh linh, mà nó hoàn toàn là của cô ấy.
Đó
chính là điều khiến Suimei sốc đến mức chẳng nói nên lời.
Trong
đống kiến thức mà cậu đã tiếp thu được từ thế giới cũ, thì chuyện một tinh linh
có thể tồn tại dưới một cơ thể vật lý, và còn ở thế giới thực nữa chứ, là bất
khả thi.
Đó
chắc chắn là trường hợp mà các linh hồn đã thể hiện trong thế giới của họ trước đây. Trong cả huyền thoại và huyền thoại, có thể khẳng định rằng những điều đó đã xảy ra trong thời cổ đại.
Tuy
nhiên, trong cuộc sống hiện đại thì “nguồn gốc tồn tại” của ác quỷ, thiên thần,
linh hồn – những thứ được biết đến như là tinh linh – cũng như của các ác thần
và thiện thần, đã bị lu mờ đi do sự phát triển của khoa học. Những sự tồn tại
đó ít nhiều cũng đã bị biến mất, và chỉ còn những thứ như là “niềm tin tôn giáo”
mà thôi. Ngoài những tồn tại nổi tiếng và được biết đến phổ biến, bao gồm cả
các vị thần đang trị vì, thì chẳng còn thứ gì có thể tồn tại được cả.
Và
kết quả là, nếu ai đó muốn sử dụng sức mạnh của những tồn tại đó thì phải giao
tiếp và lập giao ước với họ. Sau đó thì người đó mới có thể sử dụng sức mạnh của
họ. (Nếu được sự đồng ý)
Chính
vì thế, sự việc đang xảy ra trước mắt cậu, Lefille có thể sử dụng sức mạnh như
thể nó là của chính cô ấy, không bị hạn chế bởi bất cứ nhân tố nào, làm cậu
hoàn toàn kinh ngạc.
Và
cậu có thể kết luận rằng: Lefille chắc chắn là một con người bán tinh linh, có
thể sử dụng cả sức mạnh của con người lẫn tinh linh. Một thực thể vô cùng hiếm
gặp.
...Cơ
mà đó chỉ là dự đoán suông thôi.
Nếu
có thứ gì như thế tồn tại ... Thì chắc chắn là đang sống trong một thế giới mộng
ảo rồi.
Nhưng…
“Dù
trông có như thế nào đi chăng nữa thì làm gì có chuyện cô ấy là tinh linh chứ...”
Sự
ngạc nhiên của cậu lớn đến mức làm cho cả cơ thể cậu như bị đóng băng.
Một người như cậu, với mục tiêu là khám phá hết toàn bộ những
bí ẩn của thế giới này, đang đứng trơ ra trước một viễn cảnh mà cậu còn chẳng
biết nên đặt tên cho nó là gì.
“Những
thứ kém cỏi này--!” Lefille gầm lên khi cô hất tung hơn một nửa số Ma tộc bay lên, như
thể cô muốn khử hết toàn bộ những con Ma tộc cuối cùng chỉ bằng một lần tấn công.
Ma
tộc, thì ngược lại, tuy trông có vẻ vẫn còn sát khí, nhưng chúng đang do dự.
“Hay
lắm! Lefille, tiếp tục tiến tới đi! Giết hết chúng đi!” Những binh lính cảm thấy thích thú
khi họ chứng kiến cảnh tượng này.
Sự
áp đảo tuyệt đối. Chiến thắng đã hoàn toàn thuộc về phe họ.
Tại thời điểm đó…
“Đ-đơi
chút! Một thứ gì đó đang đến! Một thứ gì đó có sức mạnh đến mức
không thể tưởng tượng được!”
Có
lẽ cảm thấy được một luồng mana đang chuyển động, nhiều người đã hét lên. Ngay sau đó, cô gái pháp sư kia đưa ra một
cảnh báo làm mọi người choáng váng.
“T-Thứ
gì đây?! Thật đáng sợ! Mọi người hãy cẩn thận! Một sức mạnh to lớn đang tiến đến đây đấy! “
Trong
rừng rậm phía sau lũ Ma tộc, một tiếng nổ lớn phát ra. Nó giống như là một sinh
vật khổng lồ nào đó đang tàn phá mọi thứ xung quanh. Rồi âm thanh này nghe càng
ngày càng gần.
Sự
hiện diện này rất nguy hiểm. Lượng mana của nó vượt xa so với những thứ mà họ
đã từng cảm nhận trước đó
Cho
tôi thở tý xem nào. Mọi thứ vừa mới lắng xuống một lúc,
vậy mà...
Chết tiệt!
Suimei
nguyền rủa một mình. Sự hiện diện ngày càng tiến sát, tạo ra một luồng hào
quang u ám, dày đặc và nguy hiểm. Rồi Lefille đột nhiên quay đầu lại.
“Mọi người, quay lại đi! Nó
đang đến!”
Sau
đó, như để dập tắt niềm tin chiến thắng của họ, chủ nhân của nguồn sức mạnh to
lớn đó phá hủy toàn bộ những cái cây chắn mặt rồi xuất hiện trên chiến trường.
Mới
một tiếng gầm vang trời động đất, một Ma tộc với sự hiện diện đáng sợ đáp xuống
như đang phá hủy mặt đất vậy.