projects

Isekai Meikyuu no Saishinbu wo Mezasou - Vol 2 - Chap 2 - Part 7

Chúng ta đi thật à?
Có lẽ Maria nghĩ đó là cái cớ tôi dùng để thoát khỏi nơi đó.
「ーDĩ nhiên, anh hứng thú với chúng thật mà.
Rồi, nếu anh thật hứng thú với mấy viên đá ma thuật đấy. Mà nói trước là đối với mấy người ở những học viện đó thì chúng như rau củ thôi, nhưng đối với dân thường như chúng ta thì khá mắc đấy.
Ổn thôi, anh sẽ kiếm thêm tiền sau.
Học ma thuật rất tốn kém. Nhưng may thay lúc này tôi không thiếu tiền lắm.
Tôi đã mua ngôi nhà hết 10 đồng vàng, rồi lại mua Maria thêm 4 đồng, giờ chỉ còn lại 7 đồng vàng. Với, tôi cũng còn đang giữ 20 đồng vàng của Dia nữa, thành ra lúc này tôi không lo lắm về vấn đề tài chính của mình.
Được rồi, đi xem thôi nào. Nếu có thể, anh cũng muốn em học ma thuật.
Hể?
Đúng vậy, tôi muốn ưu tiên cho em ấy học ma thuật. Còn về phần tôi thì tôi thích sử dụng kiếm hơn. Thành ra có học thêm ma thuật mới đi nữa, khi chiến đấu tôi cũng sẽ chủ yếu chỉ sử dụng ma thuật không gian. Bởi ngoài ma thuật đó tôi không nghĩ là có ma thuật nào đáng tin cậy hơn thế nữa cả.
Do đó có cơ hội, tôi muốn ưu tiên em ấy học ma thuật.
Nhưng Maria đáp lại tôi bằng khuôn mặt đầy vẻ nghi ngờ.
Em? Ma thuật?
Đúng thế, anh muốn em trở thành một nhà thám hiểm. Đó là một cuộc đầu tư cho tương lai.
Bây giờ em ấy cũng đã cấp 7, cũng đã có thể giúp tôi được rồi.
Thật vậy, bảng chỉ số của em ấy hoàn toàn nghiêng về ma thuật. Nên chỉ cần cho em ấy học một số phép, không lâu sau nhất định em ấy sẽ có thể vượt qua các nhà thám hiểm khác.
Thế anh có nghĩ lỡ như em học được ma thuật rồi bỏ đi thì sao?
Maria trông không nhiệt tình lắm với ý kiến của tôi. Em ấy nói đúng, em ấy có thể sẽ bỏ đi.
……Anh không nghĩ là em có nơi nào để đi đâu nhỉ?
Đó là…trong trường hợp em không có sức mạnh. Nhưng nếu cấp độ và sức mạnh em ngày càng tăng thì đó sẽ là câu chuyện khác, lúc đó anh có còn cho em học ma thuật nữa không? Anh sẽ làm gì nào? Hay nếu em bỏ đi và bán thông tin về anh để kiếm lấy tiền?
Maria nêu lên ý kiến bất đồng của mình.
Em ấy nói đúng. Nhưng thật sự mà nói thì đó không là gì cả. Miễn điều đó làm em ấy hạnh phúc. Do đó, tôi đã đáp lại em ấy.
Được thôi, nếu em muốn đi thì cứ đi, nhưng làm ơn đừng bán thông tin anh lấy tiền.
Em đi rồi anh sẽ làm gì được em nữa chứ, chủ nhân…!
Yup, nhưng anh có cảm giác là em có lẽ sẽ không bỏ đi…
「ー!!
Sự cố chấp của Maria không khỏi khiến tôi khẽ cười.
Thật sự mà nói, tôi không quan tâm lắm về hậu quả hành động của mình. Vì thế mà tôi mới thành thật thế với em ấy.
Với, tôi có cảm giác như Maria xem hành động phản bội chủ nhân mình là trọng tội vậy. Đó là lí do tại sao tôi muốn em ấy suy nghĩ kỹ hơn.
Và không phải ngày hôm qua tôi đã nói trả tự do cho em ấy rồi sao.
Thật tình cô bé này, chắc trong lúc trầm ngâm nãy giờ, em ấy lại dùng “Thấu Thị” quan sát tôi nữa rồi. Xem ra tôi không nên nói về vấn đề này nữa.
Haaa……Anh khá là tự tin về mình ấy, chủ nhân…
Maria lên tiếng phá vỡ sự yên lặng.
Đúng như tôi nghĩ mà.
Em ấy lại dùng Thấu Thị quan sát tôi, vì thế mà em ấy bảo tôi khá tự tin với câu có lẽ khi nãy của tôi.
Thật vô nghĩa để chúng tôi tiếp tục nói về vấn đề này mà.
Anh nói này, mặc dù anh không biết gì về em cả, nhưng cảm giác mách bảo anh rằng cho dù em có thể đi nữa em cũng sẽ không làm thế.
Dựa vào cái gì? Vì sự tốt bụng của anh.
Thì dựa vào những bộ phim và manga anh đã đọc.
Em nghĩ sao thì tùy, nhưng anh vẫn không thay đổi suy nghĩ của mình. Giờ kệ nó đi, chúng ta đi tìm ma thuật cho em.
Anh tốt bụng quá…
Trên đường đi, Maria không ngừng lầm bầm lầu bầu thế này thế kia, nhưng tôi vẫn sẽ không thay đổi quyết định của mình. Tôi có cảm giác là mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Tuy nhiên có lẽ em ấy đã nghĩ sai về tôi. Bởi tôi không hề tốt với tất cả mọi người. Tôi chỉ đơn giản là đánh giá họ dựa trên bảng chỉ số hiện ra trên màn hình vô hình trước mắt tôi thôi.
Sau đó, tôi và em ấy hướng về phía cửa hàng trong khi trong đầu tôi không ngừng oán giận bản thân về sự xấu xa của mình.
Và thật bất ngờ là cửa hàng có tên Cửa Hàng Ma Thuật không chỉ bán đá ma thuật mà còn nhiều vật phẩm ma thuật khác nữa đó lại gần quán bar tôi làm việc.
Chào mừng quý khách đến cửa hàngー」
Khi chúng tôi bước vào trong cửa hàng, người nhân viên niềm nở tiếp đón.
Lúc đầu tôi đã nghĩ cái ‘Cửa Hàng Ma Thuật’ này giống như mấy cái cửa hàng Cô Gái Ma Thuật ở trong anime, nhưng tôi đã lầm.
Nó hoàn toàn giống như cửa hàng sách ở thế giới trước đây của tôi. Với các kệ sách được sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng và tiện lợi cho khách hàng.
Có lẽ tôi nên hỏi cô gái có đôi tai dài và thân hình cao to trông giống như Yêu tinh đứng ở quầy.
cho xin hỏi là cửa hàng có đá ma thuật không?
Vâng, đá ma thuật à? Cảm phiền ngài đợi chút, để tôi kiểm tra kho xem thử… Uhmmxin ngài thứ lỗi. Do chúng tôi còn rất ít đá ma thuật trong kho, nên nó sẽ không nhiều như trong danh mục đã ghi đâu ạ. Mời ngài xem chọn thử.
Sau khi nghe người nhân viên giải thích, tôi nhìn vào danh mục. Rồi trong đó tôi tìm được một thứ khá thú vị. Tuy nhiên nó lại ghi ‘đã hết hàng’.
Cái ‘đã hết hàng’ ở đây là sao thế…
(TL: DM Main)
Vâng, ý nó như đã ghi ấy ạ. Gần đây, ở các nước chúng khá khan hiếm. Do Đại Hội Nghị và Đại Sự Kiện đang đến gần, các viên đá ma thuật đều đã được đặt trước hết cả. Cho nên chúng tôi cũng không có nhiều đá để bán cho lắm. Ngoài ra do các sự kiện đang đến gần nên nguồn nguyên liệu dùng để cung ứng cho việc sản xuất cũng chậm lại, vì thế chúng tôi không biết đến khi nào mới có hàng nữa.
Tôi có nghe nói là ở thế giới này có một trường đấu lớn. Ắt là Đại Hội Nghị được nhắc ở trên đề cập đến giải đấu lớn này. Có vẻ như tôi đã đến không đúng lúc.
Không ngừng lầm bầm với bản thân, tôi tiếp tục tìm kiếm.
Và liếc nhìn nhanh qua, tôi có thể thấy trong danh mục có tới hàng ngàn đá ma thuật đủ loại khác nhau.
Tôi muốn xem thêm chút nữa được chứ?
Từ Ma Thuật Chữa Thương cho tới Ma Thuật Tấn Công. Từ Kháng Ma Thuật cho tới Ma Thuật Nguyên Tố. Toàn những thứ thiết yếu không.
Nhưng cái bây giờ tôi cần là một thứ phù hợp với Maria. Tuy nhiên những thứ tôi tìm thấy lại toàn hết hàng.
Mà nhắc tới Maria thì lúc này em ấy đang nhìn quanh cửa hàng với ánh mắt đầy tò mò khi lần đầu tới đây.
Maria, giúp anh xem với và chọn thứ em thích luôn đi.
À, vâng.
Nghe thấy tôi gọi, Maria đi đến rồi cùng tìm với tôi.
Phiền ngài chờ chút. Ngài định cho tiểu thư đây học ma thuật à?
Cô gái nhân viên đứng quầy ngăn chúng tôi lại.
Có lẽ cô ấy không quen với việc trẻ em học ma thuật. Mặc dù tôi trông khá trẻ, nhưng ắt do tôi cao nên cô ấy chỉ xem Maria như đứa trẻ còn tôi thì không.
Có vấn đề gì à?
À không, thưa ngài, chỉ là trông tiểu thư có hơi quá nhỏ. Do đó tôi kiến nghị ngài nên kiểm tra xem thử tiểu thư có năng khiếu với ma thuật không đãー」
Nói theo cách cô ấy thì sẽ là không bán hàng cho trẻ em.
Sau đó, cô gái nhân viên đứng quầy lấy ra một quả cầu pha lê từ dưới gầm bàn.
Chị có thể giải thích cho em thứ này được không?
V…vâng. Chỉ cần em đặt tay lên quả cầu pha lê này, nó sẽ hiện ra kết quả. Và phụ thuộc vào kết quả, chị có thể biết được thuộc tính ma thuật cũng như năng lực của em.
Thật là một món hàng hữu ích.
Đúng như mong đợi từ thế giới ma thuật mà, làm sao mà ở đây không có thứ như thế này được chứ.
Nhưng “thuộc tính ma thuật cũng như năng lực” làm tôi có chút tò mò. Đừng nói là giới hạn để học ma thuật ấy nhé? Nếu thật vậy, tôi nên xem xét thật kỹ mới được, mặc dù lúc này tôi không thiếu tiền, nhưng tôi cũng không muốn xài tiền một cách cẩu thả.
Vì thế để tránh lãng… em có thể đặt tay mình lên đây được không?
Maria vâng lời làm theo.
Vâng.
Sau khi Maria đặt tay lên quả cầu, một ánh sáng màu đỏ hiện lên.
Ể? Ồ, wow …Ma thuật của em ở mức trung cấp. Không chỉ thể còn là song thuộc tính nữa, lửa và vô sắc!
Thế ra sức mạnh ma thuật của Maria ở mức trung cấp. Không biết tôi và Dia ở mức nào nhỉ.
Chỉ cần tôi đặt tay lên quả cầu đó thôi sẽ biết ngay, nhưng tôi có chút sợ hãi.
Còn cô gái nhân viên thì phấn khởi như thể tìm ra một tài năng vậy.
Waah, tiểu thư. Chị đã làm việc ở đây nhiều năm rồi nhưng lần đầu tiên chị thấy một sức mạnh ma thuật như em vậy đó.
C…cám ơn chị…
Maria có lẽ không quen với việc người khác khen ngợi cho nên em ấy vội che đi khuôn mặt đang xấu hổ của mình.
Được rồi, tiếp theo anh đi nào, onii-san.
Sau đó quả cầu được đưa về phía tôi. Tôi thoáng do dự nhưng rồi cũng đặt tay lên nó.
Sau đó quả cầu bắt đầu phát sáng. Ánh sáng phát ra từ nó tỏa sáng rực rỡ.
Ể? Mình chưa thấy màu này bao giờ. Nó là sao nhỉ?
Nói thế rồi cô gái nhân viên lật mở ra cuốn sách gần đó. Ắt có lẽ cô ấy đang tra tìm kiếm thông tin về thuộc tính của tôi? Tôi phải ngăn cô ấy lại trước khi mọi thứ sai lầm.
Ổn mà, không có gì cả đâu. Cô không cần phải……
Không sao cả thưa ngài, thực sự thì tôi biết ý nghĩa màu sắc đó, nhưng nó trong suốt quá, tôi không rõ ràng lắm về năng lực của ngài. Dựa theo màu sắc trong suốt từ quả cầu pha lê cho thấy thuộc tính ma thuật của ngài là không gian. Ma thuật đó rất hiếm và cổ xưa. Thông tin tôi biết cũng chỉ có nhiêu thế thôi. Xin lỗi ngài.
Cô gái nhân viên cúi đầu xuống tỏ vẻ xin lỗi.
Nhưng kết quả thế là đủ với tôi rồi. Bởi tôi cũng có thể tự xem được “Trạng Thái” của mình. Xem ra quả cầu đó không thể đo được năng lực của người sử dụng ma thuật không gian.
Cô không cần bận tâm. Biết được thuộc tính của mình cũng quá tốt rồi.
Phải chi có thứ gì đó ngoài quả cầu này đo được năng lực của ngài. Mà, được rồi, tôi sẽ lấy cho ngài danh mục các ma thuật không gian có trong cửa hàng. Nếu tôi không lầm thì nó đâu đây thôi……
Sau đó cô gái nhân viên đưa cho tôi một danh mục khác.
Đó là một danh mục về những ma thuật hiếm. Bên trong nó tôi có thể tìm thấy những từ như “Ngôi Sao” “Mặt Trời” “Ánh Sáng” và “Bóng Tối”. Và có vẻ như thuộc tính của tôi cũng không phổ biến cho lắm. Đúng thật, chỉ có hai loại thôi.
Ma Thuật Không GianLiên KếtHình Thểtrên danh….
Đúng vậy, chúng tôi chỉ có hai loại ấy thôi và may mắn là chúng tôi cũng còn hàng trong kho. Bởi người có thuộc tính không gian rất hiếm thành ra ma thuật cho thuộc tính này chúng tôi cũng có rất ít.
Được rồi, tôi sẽ mua cả hai.
Ngài? Ổn chứ? Ngài vẫn chưa biết về năng lực của mình mà?
Không sao đâu, có thể bây giờ tôi chưa học được, nhưng một ngày nào đó học được thì sao.
Này, onii-san, anh mua chúng sao mà nhẹ nhàng thế… Bộ anh là con ông cháu cha à?
Tiền đối với anh là chuyện nhỏ.
Ôi, tôi thật ghen tị mà. Được rồi, tôi sẽ mang đá ma thuật ra ngày, phiền mọi người đợi chút.
Sau đó cô gái nhân viên đi vào bên trong. Thừa lúc đó, tôi hỏi Maria để xem ma thuật nào mà em ấy thích.
Maria, thế nào rồi?
Ma thuật thuộc tính lửa thì đã bán hết. Còn người có thuộc tính vô sắc thì rất hiếm, ắt có lẽ vẫn còn hàng.
Tôi nhìn vào danh mục mà Maria đang nhìn.
Đúng thật vậy, tất cả ma thuật thuộc tính lửa đều đã được bán hết. Thậm chí ma thuật cơ bản “Mũi Tên Lửa” cũng hết hàng.
Sau đó tôi liếc nhìn thử vào danh mục ma thuật băng. Nhưng do lúc này tôi đang tập trung chủ yếu vào ma thuật không gian nên mấy cái khác tôi không gấp lắm.
Còn cái này thì saoĐom Đóm?
Tôi chỉ cho Maria.
Hể, cái đó?
Đúng vậy, mặc dù không phải ma thuật tấn công, có hơi yếu và cái tên thì có hơi…. Nhưng nó có thuộc tính lửa.
Nếu có thể anh muốn em đóng vai trò như một người hỗ trợ, vì thế đối với ma thuật tấn công không cần thiết cho lắm.
Vậy à…? Nhưng em muốn ma thuật vô sắc tấn côngSóng Đẩy.
Maria chỉ vàoSóng Đẩytrong danh mục.
Trên đó có viết nó là ma thuật xung kích tầm ngắn. Một loại ma thuật chỉ có thể sử dụng ở cự ly gần và tấn công bằng cách thổi bay kẻ địch.
Được rồi, cũng không mắc lắm anh sẽ mua cả hai cho em. Sẵn mua cho anh thêm cái ma thuật băng luôn.
………………
Sao thế?
Anh thật hào phóng.
Maria nhìn tôi với khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Dùng tiền mua những thứ sau này sẽ cứu mạng sống mình sai à?
Theo lẽ thường mà nói anh nên dùng tiền một cách khôn ngoan…
Maria bật thẳng lại tôi.
Nhưng tôi không có ý định sẽ tiết kiệm tiền. Bởi tôi không dự định là sẽ ở lại thế giới này.
Xin lỗi, xin lỗi. Đã bắt mọi người phải đợi. Hàng đến rồi đây.
Bình luận