Những lá cờ của Quân đội Vương quốc đã được giương
cao khắp trên con đường chính của Canaan. Tại những gò đất cao phía bên trái và
bên phải, những khu lều trại cấp tốc được dựng lên, và nếu Quân Giải phóng có tấn
công họ, thì chúng cũng sẽ phải lãnh chịu một tổn thất rất lớn.
Trong khi quan sát khu trại bằng một cái kính theo
dõi bên trong căn lều chỉ huy, Ghamzeh gật đầu – mọi thứ đang diễn ra đúng như
kế hoạch. Quân Giải phóng được chia thành ba sư đoàn, trên cùng là thương binh,
sau đó là cung binh, và cuối cùng là kỵ binh. Nhiệm vụ của thương binh có thể
là bao vậy và tấn công thốc sườn, nhưng với cách tổ chức này, họ sẽ chưa cần phải
động tay. Mục tiêu chính của họ chỉ là thu hút lực lượng chính của kẻ thù mà
thôi.
“Ta biết mà; vụ Canaan sẽ trở nên khó khăn đây. Nơi
đó giống như một pháo đài tự nhiên vậy. Có lẽ sẽ phải huy động một lượng lớn
binh sĩ dồn hết vào một lượt tấn công mới có thể hạ nó được.”
Vị tướng đang chịu trách nhiệm chỉ huy nói với
Ghamzeh. Anh ta là người của phe Belta và là một người bạn cũ của Ghamzeh. Anh
ta được nhiều người biết đến với biệt tài chỉ huy của mình. Có hai thứ mà anh
ta thiếu khi còn phục vụ cho Vương quốc, đó là vận may và mối quan hệ với giới hiệp
sĩ. Chỉ vì thế, con đường tiến chức của anh đã bị chặn đứng, và anh bị gửi đi
chỉ để làm những công việc vô công rỗi nghề.
“Chính xác. Nhưng trong tình trạng này, thì đội tiếp
tế của kẻ thù cũng sẽ gặp khó khăn. Nói cách khác, miễn là chúng ta tiếp tục gậy
sức ép lên con đường chính này, thì bọn chúng vẫn sẽ chỉ là những con chuột
trong túi mà thôi. Không sớm thì muộn, chúng sẽ phải chịu sự ngột ngạt và sẽ chết
trong sự thống khổ. Chúng cũng gần như là không thể trưng thu thêm nguồn tiếp tế
từ những khu vực xung quanh.”
Nếu đơn vị được dẫn đầu bởi Đại tá Hastie chiếm được
Cyrus, thì họ mới có thể hy vọng đặt tay mình lên Canaan. Họ đang phải đánh liều,
nhưng dẫu thế, chiến dịch này cũng đáng để thử. Đó cũng là lý do mà Diener đã
không kịch liệt phản đối kế hoạch này.
“Nếu cuộc tấn công bất ngờ lần này diễn ra trôi chảy,
con đường tới Thủ đô sẽ ngay lập tức mở ra. Nếu thật vậy, vị trí của ngài
Ghamzeh trong Quân Giải phóng sẽ trở nên chắc chắn hơn. Ngài sẽ được phục vụ
cho Công chúa Altura nhiều hơn nữa.”
“Haha, không-không, chuyện đó ta không quan tâm
đâu. Ta chỉ chiến đấu vì thắng lợi của Quân Giải phóng mà thôi.”
Ghamzeh trả lời một cách khiêm tốn, đồng thời nở một
nụ cười không thật lòng. Hiện tại thì các phe phái chỉ muốn tranh chấp với nhau
mà thôi. Để có được niềm tin của Altura, anh phải thành công cho dù phải trả bất
cứ giá nào.
“Tuy nhiên, nếu chúng ta chỉ ngồi lườm nhau thế
này, thì chúng sẽ nghi ngờ chúng ta có âm mưu khác mất. Tôi nghĩ đã đến lúc
chúng ta cho kỵ binh ra trận và kích động bọn chúng.”
Vị tướng kia đề nghị cho kỵ binh xuất quân. Đó
không phải là một ý tồi để đe dọa thử xem động tĩnh của chúng.
“Cậu không được phép đi quá xa, và nếu bọn chúng có
ý định tấn công, cậu phải lập tức cho quân rút lui ngay. Nếu chúng ta tạm thời
có thể khiến đối phương lồng lên thì được thôi. Xử chúng mạnh tay vào.”
“Tuân lệnh, truyền lệnh tới đơn vị kỵ binh ngay cho
ta!”
Khi Ghamzeh đồng ý, vị tướng kia truyền chỉ thị xuống
cho đơn vị kỵ binh tách ra để tiến hành
một cuộc tấn công. Tên truyền tin gật đầu, rồi mau chóng rời khỏi căn lều chỉ
huy. Ngay lập tức, một truyền tin khác bước vào báo cáo, như thể họ chỉ tráo đổi
vị trí với nhau vậy.
“Thưa ngài Ghamzeh. Theo như một gián điệp của
chúng ta trong doanh trại kẻ địch. Tướng Yalder đã bị kết án vi phạm luật quân
sự, đã bị giáng chức và gửi về Thủ đô cùng với bại quân từ Antigua và Belta.”
“Vậy là cả Tướng Yalder cũng phải gặp chút khó khăn
à? Danh tiếng trước giờ của hắn ta cũng đang lung lay lắm rồi. Giống như việc hắn
ta từng được biết đến với Quân đoàn Thép cuối cùng chỉ là một sự giả dối. Ta hy
vọng ta sẽ không bị như hắn.”
“Dù sao thì việc đó cũng khá có ích cho chúng ta.
Nhờ tính cẩu thả của hắn, mà chúng ta đã có thể chiếm được Antigua.”
Một vị tướng thì thầm như thể anh ta đồng cảm,
nhưng một vị tướng khác thì buông ra một sự chế nhạo.
“…Fumu.”
Sau khi đọc bản báo cáo, Ghamzeh khoanh tay. Người
hiện tại đang chịu trách nhiệm phòng ngự Canaan là Thống tướng Sharov. Ông ta
được biết đến và được trọng dụng nhờ vào sự thận trọng kỹ càng và khả năng lãnh
đạo chắc chắn. Có thật là một người như ông ta lại cử một lực lượng hùng hậu
như thế chỉ cho một cuộc phòng thủ thôi sao? Một linh cảm xấu bất chợt chạy qua
anh. Anh có nên tiếp tục chiến dịch hay không? Nhưng, có quá ít lý do để dừng lại.
Anh cho rằng mình đã quá nhút nhát.
“Chuyện gì thế, Sĩ quan Dân sự Ghamzeh?”
“…Không, không có gì. Tôi chỉ nghĩ ngợi một chút
thôi.”
“Hahaha, kể cả khi anh lo lắng, nhưng vì đó là Đại
tá Hastie, nên chắc chắn anh ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ thôi. Nếu là giao tranh
trên đồi và đồng bằng, thì anh ta chính là người giỏi nhất trong hàng ngũ Quân
Giải phóng đấy. Ngay cả Đại tá Fynn cũng không thể so lại với anh ta.”
“Chính xác. Cho dù khó khăn thế nào, anh ta cũng phải
hạ được Pháo đài Cyrus. Vì chiến thắng của Quân Giải phóng. Và vì lợi ích của
những công dân đang chịu áp bức.”
Ghamzeh gật đầu một cách dứt khoát, như thể rũ bỏ mọi
sự nghi ngờ đang chạy loạn trong đầu mình. Anh có thể ra lệnh ngừng chiến dịch
ngay tại đây. Nhưng, thời gian, con người, và tất cả số tiền đã đầu tư hết vào
đây sẽ hoàn toàn bị hủy hoại. Họ cũng sẽ phải rút một lực lượng lớn đang dàn
quân ngay trước mắt họ thế này một cách vô nghĩa. Nếu may mắn là nỗi sợ này
hoàn toàn vô căn cứ, thì anh sẽ để tuột mất chiến thắng ngay dưới tay mình. Ngừng
một chiến dịch đang trên đà hoạt động cúa nó thì khó hơn việc bắt đầu nó gấp
nhiều lần.
“Sẽ ổn thôi. Mọi việc sẽ trôi chảy. Mình không thể
dừng lại lúc này được. Chẳng phải thế là sẽ đúng với ý định của Diener sao?
Mình sẽ cho hắn ta thấy; mình nhất định sẽ thành công.”
Sở chỉ huy Quân đoàn Một, Khu trại trên núi.
Sharov vuốt vuốt bộ râu trắng muốt của mình trong
lúc quan sát kẻ thù. Ông nhận thấy rằng những phán đoán của ông không hề sai.
Ông không hề nhìn thấy từ phía kẻ địch cái tinh thần muốn tấn công hàng phòng
ngự này. Với kinh nghiệm lâu năm, ông có thể ngửi thấy rất nhiều những trạng
thái khác nhau của chiến trường. Ông không thể giải thích việc đó bằng lời,
nhưng ông có thể nhận ra không ít thì nhiều từ những thứ mùi bốc ra từ chiến
trường. Đây hoàn toàn là một cảm giác không thể dùng những suy luận bình thường
để giải thích được. Nhưng, Sharov tự tin vào phán đoán của mình – rằng kẻ địch
của họ đang chờ đợi một điều gì đó. Có thể là từ một nơi nào khác, ngoài khu vực
đối mặt này. Một nơi có thể là điểm chí mạng đối với Khu vực Canaan đây.
“Thưa Ngài. Một nhóm địch đang tiến tới khiêu chiến.
Chúng ta tiếp chúng chứ?”
“Kệ chúng đi, cho tới khi chúng vào tầm tên bắn của
chúng ta. Nếu chúng dám tiến đến gần hơn, phóng lao đuổi chúng đi. Ta không nhất
thiết phải đuổi theo chúng. Chúng ta không thể bị tóm chỉ vì một động thái trắng
trợn thế được.”
“Nhưng thưa ngài! Quan sát chúng và phòng thủ rồi sẽ
ảnh hưởng không tốt tới sĩ khí của binh sĩ. Xin ngài hãy cho tôi một đơn vị để
tấn công. Xin hãy cho tôi cơ hội chứng minh rằng tôi có thể nghiền nát bọn
chúng.”
Barbora kiên quyết đề xuất với Sharov.
Đề nghị của hắn không phải là không có lý. Nếu họ tiếp
tục phải nhẫn nhịn dưới sự khiêu khích của kẻ địch, thì binh lính sẽ bắt đầu
nghĩ rằng chỉ huy của họ đã mất hết tinh thần chiến đấu. Không sớm thì muộn, nó
cũng sẽ dẫn tới một sự suy yếu trong tinh thần và có thể cũng sẽ trở thành một
nguyên nhân dẫn đến sụp đổ từ bên trong. Đôi khi, việc táo bạo tổ chức một cuộc
tấn công là cần thiết để duy trì sĩ khí cho binh sĩ.
“….Barbora. Thời khắc của anh rồi sẽ đến, sớm thôi.
Hãy kiên nhẫn cho tới lúc đó.”
“Tuy nhiên, thưa ngài. Ngay lúc này, giữa binh lính
đã bắt đầu xuất hiện những tin đồn mà ta không thể làm ngơ được! Chúng ta nên tổ
chức một cuộc tấn công ngay lập tức!”
Hiện tại, một tin đồn đã đang được lan truyền trong
hàng ngũ binh sĩ. Tại sao Thống tướng Sharov không chủ động giao tranh với Quân
Giải phóng? Không lẽ có uẩn khúc gì sao? Hay là có lý do nào khác? Họ có nghe rằng
Sharov là bạn lâu năm với chỉ huy quân nổi dậy, Behrouz. Họ cũng có nghe rằng ông
đã từng rất nhiều lần được mời gia nhập quân nổi dậy bởi Chỉ huy Tối cao của địch,
Công chúa Altura. Có thể rằng sâu trong tim ông, Thống tướng đang cân nhấc về
việc này.
“Hoang đường. Dẹp ngay những tin đồn vớ vẩn ấy đi.
Nếu chúng ta quyết định tấn công chỉ để dập tan những tin đồn, thì kẻ thù sẽ cười
chắc mẩm trong lòng đấy. Nếu chúng ta cứ để yên vậy, thì nó cuối cùng cũng sẽ tự
mà yên thôi.”
Sharov bác bỏ lời đề nghị và một lần nữa nhìn xuống
khu trại của kẻ thù. Sau khi đã gửi yêu cầu đến một Yalder bị cắt chức hãy chuẩn
bị, ông cũng đã gửi một yêu cầu khác: ‘Trong trường hợp khẩn cấp, được phép tùy
ý quyết định hướng hành động; không cần phải chờ lệnh.’
Barbora lườm Sharov từ đằng sau một cách ghê tởm, hắn
không phục. Hắn không thể kiếm được thành tựu chỉ với việc phòng thủ. Hắn ta
cũng không rõ tin đồn kia có chính xác hay không. Chuyện Sharov và Behrouz thân
nhau đến mức có thể gọi hai người bọn họ là tri kỷ thì ai cũng rõ. Trong nhiều
cuộc đấu tranh nội bộ liên tiếp, Sharov vẩn luôn giữ thế trung lập, còn Behrouz
thì luôn theo bên thất thế.
Behrouz luôn tranh đấu cho việc đứa con cả nên là
người có được ngôi vua, vậy nên sau khi Kristoff chiến thắng, Behrouz đã bị lưu
đày. Sharov cũng âm thầm đồng ý về chuyện ngươi con cả, nhưng ông lại không muốn
bị vướng vào cuộc tranh đấu, vậy nên ông luôn giữ thế trung lập. Nhờ thế ông mới
đạt được vị trí này. Nếu kẻ thắng là người con cả, thì chính Behrouz mới là người
được ngồi vào chiếc ghế Thống tướng kia.
Với một biểu hiện không che dấu được tham vọng của mình,
Barbora siết chặt nắm đấm.
“Cho dù tin đồn có thật hay không cũng chẳng màng đến
ta. Rồi có ngày chính ta sẽ nắm lấy cái đuôi của ngươi mà kéo ngươi xuống khỏi
chiếc ghế ấy.”
---- Rặng Golbahar.
Giấu mình trong những tán cây rậm rạp, 3,000 bộ
binh hạng nhẹ đang âm thầm hành quân. Sương mù bắt đầu kéo tới, và tầm nhìn của
họ bắt đầu trở nên hẹp hơn. Một vài người cũng đã thất lạc trong lúc hành quân.
Có rất nhiều chỗ trơn trượt, và cũng không thiếu những
người kém may mắn bị trượt chân. Mặc dù họ đã được huấn luyện, nhưng điều đó sẽ
chẳng có nghĩa gì nếu như họ không thể nhìn thấy. Họ cẩn thận bước đi trên mặt
đất, từng bước, từng bước một, tiến về phía trước.
Dẫn đầu đơn vị, Đại tá Hastie có một linh cảm lạ
thường. Họ không hề nhầm đường. Tên dẫn đường được thuê cũng gật đầu nói rằng họ
đang di chuyển đúng như kế hoạch. Canh giờ cũng là một phần của kế hoạch, vậy
nên họ cũng không chậm tiến độ cho lắm. Ngay khi họ xuống được rặng núi này, họ
sẽ di chuyển hết tốc lực đến Cyrus; hay kế hoạch là vậy.
“Gì thế này, thật là một bầu không khí khó chịu. Màn
sương này không hề tự nhiên. Nó gần giống như…”
Như những tên tử tù đang được dẫn tới giá treo cổ.
Cái viễn cảnh lố bịch ấy cứ lởn nhởn trong đầu anh. Đây là con đường dẫn tới
vinh quang; hoàn toàn không phải con đường dẫn tới thảm họa. Đó là những gì anh
ta được nghe. Anh im lặng, chăm chú bước đi trên con đường núi tăm tối. Anh đã
bắt đầu cảm thấy hơi sợ.
“Mình nghĩ quá nhiều rồi. Mình là một chỉ huy; mình
không thể sợ hãi được.”
Anh quệt vệt mồ hôi trên trán, và ép buộc chính
mình phải tin điều ấy. Anh nhìn lại về phía những người đang đi theo anh. Gương
mặt ai nấy đều rũ xuống, và họ đang cố kìm nén hơi thở trong khi hành quân. Họ
là những người lính ưu tú, những người được chọn có thể xoay sở ngay cả khi
trong vùng núi, nhưng mặc dù thế, gương mặt của họ vẫn ánh lên vẻ ảm đạm. Họ
nhìn không giống như một đơn vị sẽ tiến hành một cuộc tấn công bất ngờ gì cả. Họ
trông như những người lính bại trận vậy. Không chỉ riêng anh ta,; họ cũng cảm
nhận được bầu không khí ghê tởm này. Họ hành quân về phía trước, như thể để giũ
bỏ cảm giác ấy đi. Nếu họ dừng lại, họ sẽ không thể tiếp tực bước tiếp được nữa.
Tên dẫn đường lên tiếng với một giọng thì thào.
“….Thật hiếm khi mà…rặng núi này…im ắng như thế.”
“Ý ngươi là sao?”
“Huh. Thường thì, chim chóc sẽ hót, và sẽ có những
con vật như hươu, lợn lòi, và những con thú nhỏ khác. Nhưng hôm nay tôi vẫn
chưa hề thấy một con nào. Tương tự, tôi thậm chí còn không nghe được tiếng bọ nữa…
Có lẽ chúng đã bị bóp nghẹt…. bởi cơn ớn lạnh này.”
Tiếng chim, tiếng bọ, và tiếng thú vật – không một
thứ tiếng nào được nghe thấy cả. Những gì có thể nghe được chỉ có tiếng gió đều
đặn thổi qua, và tiếng những bước chân của họ mà thôi.
“Sẽ có những ngày giống thế này phải không? Đừng
nói rằng đây là một điềm xấu.”
“…Thật sự…là rất lạ lùng, cứ như đây không hề là ngọn
núi đó vậy.”
Tên dẫn đường bắt đầu lúi cúi xoa xoa hai bàn tay
vào nhau như thể hắn đang rất lạnh. Tên này đã được thuê với một số tiền không
hề nhỏ. Hắn ta cũng không hoàn toàn có liên hệ gì với Vương quốc lẫn Quân Giải
phóng. Nếu ai đó trả cao hơn, thì hẳn sẽ về phe ấy. Không chỉ thế, hắn còn nhận
được cả tiền mặt nữa. Vì thế, hắn ta đã chấp nhận dẫn đường. Nhưng, hôm nay, hắn
đã hối hận. Nếu biết trước sẽ phải chịu đựng bầu không khí kỳ lạ này, thì hắn
thà im lặng ở nhà còn hơn. Hắn lấy khăn lau cổ mình, mồ hôi lạnh cảm giác thật
kinh tởm.
“…Đại tá. Việc này…sẽ ổn chứ?”
Trông thấy tên dẫn đường lo sợ cái gì đó, một người
lính cất tiếng hỏi. Với người này, người đã phục vụ lâu đến mức có thể coi là kỳ
cựu, mà còn tỏ vẻ lạc lối như thế thì quả là hiếm.
Hastie rất muốn nói lên những lo lắng của mình,
nhưng anh cố kiềm chế và trả lời:
“Việc đó còn tùy thuộc vào nỗ lực của chúng ta.
Chúng ta sẽ làm được – hăng hái lên.”
“Ngài nói đúng. Xin hãy thứ lỗi.”
“Ta hiểu được áp lực của ngươi trước cuộc tấn công.
Nhưng, ngươi đã phục vụ rất lâu rồi. Ngươi không được phép tỏ ra lo lắng. Nỗi sợ
là rất dễ lây lan.”
“Rõ, thưa ngài!”
Hastie vỗ vỗ lưng người lính ấy động viên. Nếu anh
không tỏ ra dũng cảm, thì chính anh cũng sẽ băn khoăn mất. Anh nắm chặt thanh
gươm bên mình. Để tăng tính linh hoạt, những binh lính đã được trang bị với giáo
và gươm. Những cây trường thương không được mang theo, vì họ muốn hành quân một
cách bí mật. Những cây cung bình thường được thay bằng loại ngắn hơn. Quân tiếp
tế lẫn hậu quân sẽ mang theo những món vũ khí thông thường, và sẽ trao lại cho
họ ngay khi họ tới nơi. Vì những đồ đạc phải mang theo, nên họ sẽ hành quân chậm
hơn, và nhóm tiên phong của Hastie sẽ phải đánh sụp Cyrus.
“…Trời sắp sáng rồi. Này, dẫn đường, chúng ta gần tới
chưa?”
“Y, yeh. Chỉ một chút nữa thôi. Từ đây sẽ dễ đi
hơn. Mặt đất đã dần bằng phẳng hơn rồi.”
“Tốt, hãy tiếp tục công việc của ngươi thật tốt
vào, cho đến khi chúng ta xuống được rặng núi này. Tất cả mọi người, hãy ráng
kiên trì thêm chút nữa.”
Hastie hít một hơi dài, rồi tiếp tục tiến bước.
Khi bầu trời bắt đầu ửng sáng, 3,000 bộ binh hạng
nhẹ cuối cùng cũng đã xuống được rặng núi. Sương mù đã hoàn toàn phủ xuống, che
lấp hết đám cỏ dưới chân. Trước khi sương mù tan, họ sẽ phải di chuyển được
càng xa càng tốt, và họ phải tiến tới gần Pháo đài Cyrus.
Hastie lấy tay ra hiệu, truyền lệnh tiến quân. Anh
không thể hô lớn, vì có thể có tuần tra, và hiểm nguy bị phát hiện bởi kẻ địch.
Họ đã di chuyển được khoảng một giờ. Một bóng hình
xuất hiện trong sương mù. Một bóng người cưỡi ngựa. Một lá cờ đen đang phấp phới.
Có vẻ như nó đang dần tiến lại gần họ.
Trước khi nghi ngờ rằng đó là kẻ địch, anh cân nhắc
việc đó có thể là đồng minh. Họ đã thông báo cho Baron Evjen, người chịu trách
nhiệm về khu vực quanh Cyrus, về con đường hành quân của họ và khi nào thì họ sẽ
đến. Có thể ông ta đã tới đây trước để viện trợ. Việc này không hợp với bộ
binh, sẽ tốt hơn nếu họ có thể dùng kỵ binh. Họ có thể sẽ bị tấn công từ khoảng
cách này nếu đó là kẻ thù. Nhưng để đề phòng, anh vẫn ra lệnh bình lính của
mình chuẩn bị sẵn sàng.
“Khoan hãy tấn công cho tới khi có lệnh của ta. Tuy
nhiên, hãy luôn trong tư thế chuẩn bị.”
“Rõ.”
“Đã rõ.”
Những bộ binh tuốt kiếm của mình ra và vào vị trí
chiến đấu.
“Chúng tôi là ‘Những con cáo vượt núi’. Các ngươi
có phải ‘Những con cáo nằm chờ’ không?”
Họ sẽ không xưng mình là Quân Giải phóng. Rất nhiều
mật khẩu đã được thiết lập với Evjen từ trước.
Nó cũng là để tránh đồng minh vô tình sát hại lẫn nhau sau khi họ đã chiếm
được Cyrus. Không một hồi đáp nào từ đội kỵ binh phía trước họ. Chúng tiếp tục
tiến lại gần hơn. Những lời của anh đáng ra phải vang được đến tai chúng. Nếu
chúng lờ đi lời nói của anh, thì khả năng chúng là Quân Vương quốc rất cao.
Căng thẳng chạy xuyên qua hàng ngũ binh lính. Dưới tầm mắt bị bao phủ bởi sương
mù, chúng càng lúc càng tiến lại gần, gần hơn.
Khi anh quyết định sẽ hỏi một lần nữa:
“Nếu các ngươi không trả lời, chúng ta sẽ tấn công!
Các người có phải…”
Thì từ phía sau phát ra một tiếng thét:
“Kẻ địch tấn công!! Phía sau của chúng ta đang bị tấn
công bởi kỵ binh địch!!”
“Cái, cái gì? Vậy, vậy những tên này là-!!”
Khi Hastie quay lại về phía trước, hình ảnh một nữ
sĩ quan trên lưng một con ngựa lọt vào mắt anh. Một cô gái mang trên mình một bộ
giáp đen quá cỡ, và đang cầm một cái lưỡi hái to lớn. Từ cô ta toát ra một vẻ
nguyền rủa mà anh đã cảm thấy trước đó. Đó không phải sự hăng máu, hay nỗi tức
giận. Đó là một hiện thân đen tối không thể diễn tả. Được bao phủ bởi một vầng
hào quang chết chóc, cô ta đến ngay trước mắt Hastie.
Anh nắm chặt thanh kiếm của mình. Mồ hôi lạnh chạy
dọc sống lưng.
“Ahh. Thứ cảm giác tồi tệ mà mình vẫn luôn cảm thấy,
là từ con quái vật này sao—”
Người con gái ấy nở một nụ cười dữ tợn, và ngay khi
Hastie vung thanh kiếm của mình chém tới, đầu của anh đã bị khoét ngay một lỗ bởi
cái lưỡi hái ác độc cong vút ấy. Máu tươi phun khắp trong làn sương dày đặc, một
cảnh tượng tuyệt vời đã được tạo ra. Người con gái đã giết Hastie, Schera, bắt
đầu lặng lẽ vung lưỡi rìu. Với mỗi nhát,
những linh hồn của binh lính Quân Giải phóng lần lượt bị gặt mất.
Hình ảnh những dòng suối đỏ tươi liên tục tuôn ra từng
dòng, từng dòng bên trong làn sương mù dày đặc này đã in sâu vào tâm trí của
binh lính Quân Giải phóng. Những con người thuộc đơn vị Hastie đã chứng kiển cảnh
tượng ấy sẽ còn phải tiếp tục bị dày vò bởi nỗi kinh hoàng này trong tương lai.
Cũng có những người đã từng gặp phải những chấn động tinh thần, kể cả họ cũng sẽ
trở nên điên loạn.
Một người lính, quyết định sẽ ghi lại tấn thảm kịch
đẹp đẽ này, đã điên loạn vẽ nên một bức tranh chỉ toàn hai màu đỏ và trắng.
Không ai thèm tấn công hắn, hắn chỉ đơn giản vẽ không ngừng. Một lúc sau, khi hắn
đã hoàn thành bức vẽ, hắn đã tự rạch họng mình. Trong lúc hấp hối, hắn đã kịp
ký tên mình vào tác phẩm bằng máu, rồi cất tiếng cười lớn chào đón tử thần.
Dưới làn sương mù mờ ảo, một cô gái trẻ đang nhẹ
nhàng nhặt những bông hoa với đôi bàn tay thon thả. Hiện thân của cô như một thứ
màu trắng chết chóc. Trên mặt đất chằng chịt những dòng suối đỏ tươi, chân cô
gái ướt đẫm. Những bông hoa đỏ cùng sọ người trắng lẫn lộn bên trong những vũng
máu cùng một sắc đỏ tạo nên một bức tranh quá đỗi kinh khủng để có thể nhìn thẳng
vào. Trong tương lai, có thể có ai đó sẽ đóng khung cho bức tranh này vì cảm thấy
không nỡ xóa bỏ nó, và nó rồi sẽ được đánh giá cao bởi giới thượng lưu.
---- Người mẫu cho bức tranh này chính là Schera của
Quân đội Vương quốc. Tên của bức tranh chính là: Schera Zade, kẻ chôn cất những
bông hoa.
---Dưới màn sương ấy, trận chiến một chiều vẫn được
tiếp tục.
Bên trong, nơi mà mọi con mắt đều trở nên vô dụng,
Kỵ binh đoàn Schera vẫn đang chiến đấu với đơn vị bộ binh hạng nhẹ. Trước khi
thanh kiếm của họ kịp chạm tới giáp của những kỵ binh, họ đã bị xuyên thấu bởi
những mũi thương, và rồi từng người, từng người một, ngã quỵ. Dù vậy, họ vẫn
tuyệt vọng chống cự, và đã có cả một tên lính dũng cảm đã kéo được một kỵ binh
xuống mặt đất. Nhưng, công sức của hắn trở nên vô nghĩa, hàng loạt những mũi
thương đồng loạt cắm phập vào cơ thể tên lính kỳ cựu ấy.
Đơn vị tấn công bất ngờ đã mất chỉ huy trở nên như
rắn không đầu, và đã quyết định chạy ngược về rặng núi trong sự hoảng loạn cực
độ.
Sương mù dần tan đi. Một đội phục kích của Vương quốc
đã chờ sẵn.
“HAHAHAHA! TẤT CẢ MỌI SỰ CĂM THÙ CỦA TA, SẼ ĐƯỢC RỬA
SẠCH TẠI ĐÂY-! HÃY GIẾT HẾT LŨ PHẢN LOẠN ĐI!”
“TẤT CẢ LỰC LƯỢNG CHUẨN BỊ! ĐÂY CHÍNH LÀ THỜI ĐIỂM
CHÚNG TA RỬA HẬN CHO BELTA!”
“OU-!”
Từ chân núi vang lên tiếng hô tức giận của Yalder
ra lệnh bắt đầu cuộc tấn công. Những vị tướng từ Quân đoàn Bốn cũ cũng run rẩy
rút kiếm của họ ra. Tiếng trống giao chiến vang lên ầm ĩ, át cả tiếng kêu của bọn
họ.
Biết trước được hướng di chuyển của quân nổi loạn,
Yalder đã cử Kỵ binh đoàn Schera đến trước và sắp xếp Sư đoàn Liên hiệp của
mình vào vị trí phục kích. Kỵ binh đoàn Schera sẽ chặn bước tiến của chúng, và
ngay khi sương mù tan, anh sẽ giết chết chúng. Nhóm Hastie đã hành quân tới
nghĩa địa của chính mình.
Đơn vị Hastie bị tiêu diệt dưới sự tấn công mãnh liệt
từ cả bốn hướng. Trong 3000 quân, 2000 đã chết, và những người sống sót thì tỏa
ra chạy tán loạn khắp bốn hướng.
Chưa đủ, Yalder, với quyết định của riêng mình, đã
quyết định sẽ tiến quân vượt qua rặng núi. Sĩ quan Dân sự Sidamo cũng đồng ý rằng
họ nên tận dụng cơ hội này. Anh đã gửi một tin nhắn tới Sharov. Kỵ binh đoàn
Schera được giao nhiệm vụ phòng thủ Cyrus, và Sư đoàn Liên hiệp bắt đầu vượt
núi với một tốc độ phi thường.
“CHÚNG TA SẼ CHO CHÚNG NẾM MÙI; HÃY CHO CHÚNG THẤY
KHẢ NĂNG CỦA SƯ ĐOÀN LIÊN HIỆP CHÚNG TA! TẤT CẢ NHỮNG CĂM THÙ, SẼ ĐƯỢC GIẢI TÓA
NGAY LÚC NÀY-!”
“YALDER VẠN TUẾ, SƯ ĐOÀN LIÊN HIỆP VẠN TUẾ! VƯƠNG
QUỐC YUZE VẠN TUẾ!”
“TẤT CẢ CÁC ĐƠN VỊ SẴN SÀNG! CHIẾN THẮNG LÀ CỦA
CHÚNG TA-! TIẾN LÊNNN-!”
5,000 quân hỗ trợ của kẻ thù đã bị tấn công bất ngờ
từ trên cao, và trở nên hỗn loạn cùng cực. Họ không đủ bình tĩnh để sắp xếp đội
hình. Họ có đủ vũ khí, nhưng đoàn tiếp tế theo họ thì không thể di chuyển
nhanh. Cưỡi trên cơn gió chiến thắng, Yalder như một vị thần không thể ngăn cản.
Vũ khí và hàng tiếp tế bị vứt lại, mọi người tháo chạy vì mạng sống của chính
mình.
Đơn vị Yalder phủ xuống đoàn quân đang tháo chạy một
làn mưa tên và mưa đá dày đặc, gậy ra một lượng thương vong rất lớn cho kẻ thù.
Vị tướng dũng cảm ấy chưa hề muốn dừng. Sư đoàn
Liên hiệp Yalder đổ dốc và tràn vào Khu vực Canaan từ phía đối diện. Sự đối mặt
của hai quân đội phía đường chính Canaan vẫn tiếp tục. Yalder ra hiệu tấn công
thúc cánh 30,000 quân lực lượng chính của Quân Giải phóng.
Nhận được báo cáo từ người đưa tin, Sharov cũng ra
lệnh tấn công.
“Chúng ta sẽ tận dụng thời cơ này để tấn công, làm
cỏ lũ phản loạn.”
Họ lập tức rời trại, và với một đội hình từng lớp,
họ đối mặt với Quân Giải phóng. Hai bên lao vào nhau hỗn chiến trên cánh đồng.
Đầu tiên, có vẻ lợi thế nghiêng về những binh lính
với tinh thần cao độ của Quân Giải phóng, nhưng sau đó tình thế hoàn toàn bị đảo
ngược khi Sư đoàn Yalder tấn công từ họ từ bên hông. Sau khi đánh thủng đội
hình địch, Quân đoàn Một, Sư đoàn Barbora, đã nghiền nát đơn vị bộ binh của địch.
Sát cánh bên đội quân ưu tú của mình, hắn vung vũ khí khích lệ binh sĩ. Đơn vị
bộ binh quân Giải phóng hoàn toàn bị tiêu diệt.
“TÀN SÁT LŨ RÁC RƯỞI PHẢN LOẠN ĐI-! KHÔNG ĐƯỢC ĐỂ MỘT
AI TRỐN THOÁT-!! BỌN CHÚNG CHỈ LÀ MỘT LŨ RUỒI BÂU MÀ THÔI, CHẲNG CÓ GÌ ĐÁNG SỢ
CẢ-!!”
Ghamzeh của Quân Giải phóng, cho rằng nếu tiếp tục
sẽ càng thêm nguy hiểm, đã quyết định rút lui khẩn cấp. Một vị tướng đứng lên
phản đối, nói rằng hãy còn quá sớm để bỏ cuộc. Họ đang trong tình thế bất lợi,
nhưng họ vẫn chưa hoàn toàn bị đánh bại. Họ đã hứng phải một cuộc tấn công dữ dội,
nhưng đội hình của họ vẫn còn sự liên kết. Mặc dù kẻ thù xông ra từ những khu
trại trên núi, nhưng họ vẫn có thể lựa chọn tiếp tục chống cự để chờ viện binh.
Vì đội quân của Altura vẫn còn đang cắm tại Belta,
rút lui khỏi đây sẽ đồng nghĩa với một sự thất bại của Quân Giải phóng. Tinh thần
của họ đang cao nhờ chiến thắng hoành tráng vừa rồi, và họ cũng đã bắt nối với
các lãnh chúa khu vực nữa. Đây cũng sẽ là điều quyết định cả chiến lược tương
lai cảu họ nữa. Nhưng, Ghamzeh đã bình tĩnh đánh giá diễn biến của trận đánh,
anh yêu cầu vị tướng kia im lặng, rồi ra lệnh rút lui.
“Không cần phải giao chiến nữa. Giờ thì kế hoạch
chính của chúng ta, kế hoạch vượt núi, đã bị cản trở, vậy nên rút quân lúc này
là thượng sách. Ta sẽ nhận hết mọi trách nhiệm. Ta ra lệnh các ngươi phải tuân
theo.”
Ghamzeh nghiêm khắc ra lệnh, kiềm chế cơn tức giận
đang sôi sục. Để mất 30,000 quân lúc này sẽ ảnh hưởng rất xấu tới việc kiểm
soát Belta. Họ phải tránh tình huống xấu nhất có thể. Đó là nhiệm vụ của một Sĩ
quan Dân sự khi ông ta quyết định một chiến thuật. Sau khi ra lệnh đội kỵ binh
bảo vệ ẩn núp để phục kích quân truy sát, họ bắt đầu rút lui.
Sharov đánh giá rằng, truy kích kẻ địch thêm nữa chỉ
tổ rước thêm thương vong về phía mình mà thôi. Mặc dù đang trên đà thắng, nhưng
họ vẫn nghiêm túc rút lui. Nếu như họ bị dụ dỗ mà gửi một đơn vị đi truy đuổi,
thì đơn vị đó có khả năng sẽ bị bao vây từ phía sau. Bác bỏ ý kiến toàn lực
truy đuổi của Barbora, ông ra lệnh rút lui về khu trại trên núi.
“Tại sao chúng ta lại dừng cuộc tấn công này lại chứ!?
Nếu chúng ta tiêu diệt gần hết bọn chúng, việc chiếm lại Belta chẳng phải sẽ dễ
dàng hơn sao! Sharov chết tiệt, quên mối lo của ông đi! Cơ hội ngàn năm có một
đang ở ngay trước mắt, mà ông ta lại từ bỏ nó dễ dàng thế ư!!?”
“Tuy nhiên, có báo cáo nói rằng bọn chúng có phục
kích---”
“Đồ ngu! Chúng ta sẽ chỉ cho lũ phục kích thế nào
là chiến đấu! Bên có sức mạnh quân sự lớn hơn là chúng ta! Chỉ với một bước nữa,
không lẽ chúng ta không thể tiêu diệt hết bọn chúng sao!?”
Barbora nạt lại những cố vấn của hắn. Mặc dù bị đe
dọa bởi thái độ dữ dằn ấy, cố vấn của hắn vẫn báo cáo:
“Thưa mgài Barbora. Quân ta đang rút lui! Nếu chúng
ta không theo, chúng ta sẽ vi phạm luật quân sự!”
“Quá đủ cho sự thất vọng này, ta không còn lựa chọn
nào khác-! Chúng ta rút lui! Sharov, đồ hèn-!”
Không hề đống ý với quyết định ấy, Barbora chần chừ
rút lui, nhưng cuối cùng hắn cũng về được tới trại. Hắn luôn mồm nguyền rủa chỉ
huy của mình suốt dọc đường đi.
Nếu Sharov đồng ý với đề nghị của Barbora và ra lệnh
toàn lực truy đuổi, thì chắc chắn có khả năng Quân đội Vương quốc sẽ giành được
chiến thắng và có được một chỗ đứng tại Belta.
Tất nhiên, lực lượng của họ sẽ thuyên giảm bởi những
cuộc phản công của địch, nhưng cũng đủ đế khiến hàng phòng thủ Canaan bị lung
lay. Thiên về sự chậm rãi và chắc chắn, Sharov chọn việc phòng ngự, và đã thành
công bảo vệ được Canaan. Nhưng, Quân Vương quốc vẫn là bên có số lượng quân thấp
hơn, vì họ vẫn chưa thể khiến lực lượng chính của Quân Giải phóng bị phá hủy.
Lựa chọn nào là đúng, không một ai biết chắc. Nhưng
chỉ cần nhìn vào kết quả, thì đây là chiến thắng của Quân đội Vương quốc, chiến
thắng được chiến dịch tấn công bất ngờ của quân địch.
Sau khi đã đánh đấm xong xuôi, Kỵ binh đoàn Schera tiến
vào Pháo đài Cyrus như mệnh lệnh. Cô để cho những con ngựa nghỉ ngơi và để mọi
người hồi phục sức lực. Trong khi gặm nhắm miếng bánh mỳ, Schera nhìn về hướng
trại y tế. Được xây dựng bên trong pháo đài, đó là một trại y tế chuyên chăm lo
cho những người bị bệnh và bị thương. Những kỵ binh bị thương từ trận đánh trước
cúi chào vị chỉ huy của họ. Cùng với họ là những người nằm trên giường máu me đầy
mình đang được chữa trị. Nếu họ là tướng lĩnh hoặc giới thượng lưu, họ có thể
được chữa trị bằng phép thuật. Nhưng đối với họ, những người lính bình thường,
thuốc giảm đau là tất cả những gì mà họ có. Một người đàn ông với những vết
thương nghiêm trọng, với ý thức mơ hồ, đang chết dần. Anh ta đang trên bờ vực
giữa sự sống và cái chết.
Schera tiếp cận một người lính y tế đang mặc một
chiếc áo màu trắng. Khi mắt anh ta bắt gặp cô, anh nghiêm trang cúi đầu, và tiến
đến một giường bệnh khác. Khi Schera nhìn xuống dưới, một cậu trai trẻ với
khuôn mặt nhợt nhạt đang thì thầm một điều gì đó trông lúc cơ thể đang co giật.
Schera mỉm cười.
“Anh đã làm rất tốt. Nhờ vào nỗ lực của tất cả mọi
người, chúng ta đã có được một chiến thắng hoành tráng. Từ giờ trở đi, hãy chiến
đấu kế bên tôi để tiêu diệt lũ quân phản loạn. Sẽ còn rất nhiều những cuộc chiến
đấu nữa trong tương lai.”
Khi cô vuốt ve gò má của anh, anh đưa cho Schera một
ánh nhìn tin tưởng. Nhưng, ánh nhìn của anh ta không hề tập trung, và trông có
vẻ như đang nhìn một thứ gì đó trong không gian. Hình bóng của Schera đã không
còn trong tầm mắt của anh ta nữa.
“Trung….Trung tá…S…Schera….!...!...!”
Anh ta nôn sặc sụa ra máu. Trên tấm ra trắng lan rộng
một dòng đỏ thẫm. Anh ta đã bị nội thương nghiêm trọng. Anh đã cố gượng để có
thể lần về đến đây. Vì lời thề sẽ luôn chiến đấu bên cạnh chỉ huy của mình cho
đến phút chót, anh mới có thể về được đến đây. Nhưng, anh ta không thể được cứu
tại một nơi thế này. Không, có thể ngay cả một y sĩ giỏi nhất cũng không thể
làm được gì. Vị y sĩ kia đã cho anh một liều thuốc giảm đau cực lớn; nhưng
không gì có thể làm giảm đi cơn đau này.
Chỉ có một điều Schera có thể làm. Chỉ có một điều
Tử thần có thể làm. Trong khi giữ thứ đó
trong tay trái, cô cũng giữ một viên kẹo trong tay phải.
“Này, anh đói chứ? Tôi có một viên kẹo rất ngon và
ngọt đây. Là thứ mà Thiếu úy Katarina luôn chia sẻ cho tôi. Tôi đã lấy một
viên. Tôi cũng sẽ chia sẻ một viên cho anh. Anh rất may mắn đấy.”
“Trung tá…S…Schera…”
Miệng anh ta thốt lên tên Schera với cặp mắt trắng
bệch. Schera đặt viện kẹo vào miệng anh. Sau đó, giữ lấy cái miệng đầy máu của
anh ta một cách nhẹ nhàng, cô thực hiện thao tác cuối cùng với tay còn lại.
“Viên kẹo đỏ ấy…trong rất ngon. Nhưng đó là thứ tôi
đã đưa cho anh, vậy nên tôi sẽ cố kiềm chế.”
Schera vuốt mắt người lính đã không còn cử động nữa,
và nhẹ nhàng nở một nụ cười. Để lại viên kẹo đã rớt ra khỏi miệng anh ta lại một
bên, cô gài lại thứ đó vào hông của
mình. Cô vẫy tay với những thương binh khác đang cúi chào xung quanh, rồi rời
khu trại y tế.
Schera duỗi thẳng người và càu nhàu nhìn ánh mặt trời
đang thiêu đốt. Khi cô nhìn lên ngọn tháp chính, kế bên lá cờ của Vương quốc là
lá cờ thắng trận màu đen đang tung bay trong gió. Có lẽ một người nào đó trong
nhóm của cô đã treo nó lên đấy. Xé nhỏ ổ bánh mỳ thành từng mẩu vừa ăn, cô lần
lượt ném chúng vào mồm.
Một con quạ đen từ đâu đó tới đậu gần chân cô. Khi
cô ném một ít vụn bánh lên mặt đất, nó bắt đầu nhảy lên, và mổ mổ lên mặt đất.
Nó nhìn lên Schera rồi kêu lớn, như thể đang muốn thêm một thứ gì đó.
“Tao chẳng còn món gì cho mày nữa đâu, quạ. Đừng có
lười, tự đi mà kiếm thức ăn cho mày đi. Dù gì thì mày cũng được tự do bay lượn
trên trời kia mà.”
Chẳng còn gì để làm, Schera đứng lên rồi rời đi,
sau khi đã ăn hết tất cả những gì còn sót lại.
Con quạ nhìn cô bỏ đi với con mắt thất vọng. Mất hứng,
con quạ bay đi, tìm kiếm một nơi để nghỉ ngơi.
---Sau đó, cho đến khi Katarina đến gọi cô, Schera
tận dụng thời gian đánh một giấc ngon lành trên tòa tháp canh của pháo đài. Còn
cả núi những việc phải làm, như gửi báo cáo tới cho Sidamo, nhưng Schera chẳng
thèm quan tâm, mà giao chúng lại hết cho người cố vấn tài năng của mình xử lý.
Bên cạnh quý cô cứng đầu này, đi lang thang xung
quanh, là con quạ lúc trước đã thất bại trong việc tìm kiếm một chút thức ăn.