Lâu đài Belta, văn phòng hội nghị.
Các tướng lĩnh đều được triệu tập trước mặt bại tướng
Ghamzeh đang quỳ lạy sát đất để nhận tội.
Mọi trách nhiệm đều thuộc về anh ta, người đã tổ chức
và chỉ huy chiến dịch. Anh ta đã có một cơ hội để dừng chiến dịch này lại: khi
có tin báo rằng sư đoàn Yalder đã chuyển hướng. Anh ta nên tạm thời dừng hành
quân và tiến hành do thám chi tiết.
Bây giờ hối hận cũng đã muộn. Mọi thứ đã bị xáo trộn.
Sau việc này, Diener chắc chắn sẽ nắm được quyền lãnh đạo.
“Tôi, một Ghamzeh tệ hại, đã mắc sai lầm, mặc dù đã
được giao phó một đội quân từ Công chúa. Tôi không có gì để biện hộ. Tôi đã sẵn
sàng nhận mọi sự lên án. Và để giữ vững kỷ cương, tôi, một tên vô dụng, xin
lãnh mọi hình phạt.”
“Ngươi lầm rồi, Ghamzeh. Người đã ra lệnh cho ngươi
thi hành nhiệm vụ chính là ta. Ngươi và người của ngươi đã chiến đấu rất anh
dũng vì ta. Ta muốn ngươi từ nay về sau hãy cho ta mượn sức mạnh. Xin đừng
khinh suất; trận chiến vẫn còn tiếp tục.”
“Công chúa. Nhưng tôi không thể tha thứ cho chính
mình. Đặc biệt là vào những lúc này, việc kẻ mắc lỗi phải bị trừng phạt là rất
quan trọng. Tôi cầu xin người, xin hãy xét xử tôi. Sự thương hại là không cần
thiết.”
Ghamzeh phản đối, những lời nói ấy như tự động tuôn
trào. Anh đã chuẩn bị tình thần để trả giá cho sự kém cỏi của phe nhóm Belta bằng
cái chết của mình.
Nhận ra điều đó, Diener đã tới để ngăn chặn. Anh ta
làm việc này để tạo ơn.
Ghamzeh bản thân cũng không hề ngu ngốc. Anh ta có
những mối quan hệ với Khu vực Thủ đô và có tài năng lập kế hoạch. Lần này mọi
việc đã kết thúc với một sự thất bại, nhưng theo một khía cạnh nào đó, họ đã
thành công trong việc tuyên chiến với Canaan, từ đây về sau, Quân đội Vương quốc
cũng phải tăng cường phòng ngự cả Cyrus nữa.
“Ngài Ghamzeh. Thật dại dột khi tự vứt bỏ mạng sống
của mình chỉ vì một trận thua cuộc. Chỉ có duy nhất một chiến thắng trong cuộc
chiến này: Đó là khi chúng ta giải phóng Thủ đô và lật đổ đám chính phủ thối
nát. Sức mạnh của ngài là rất cần thiết. Tôi, Diener, kính trọng đề nghị ngài,
vì lợi ích của Quân Giải phóng, hãy cho chúng tôi mượn sức mạnh của ngài.”
Diener nắm lấy tay Ghamzeh, người vẫn còn đang cúi
sát đầu, rồi kéo anh đứng dậy. Tất cả chỉ là một màn kịch. Nhưng, để có thể cho
mọi người thấy rằng không hề có mối thù nghịch nào giữa các phe, thì màn kịch
này là cần thiết. Nhờ thế, Ghamzeh từ này về sau sẽ trở nên ngoan ngoãn hơn.
Trong cơn lặng gió này, Diener dự định sẽ nghiền nát phe Belta.
Phe Belta là tập hợp của những người đã từng thuộc
Vương quốc thích làm cha người khác, giả vờ như họ rất thoải mái, và đã quên mất
lý do tại sao họ có mặt tại cuộc giải phóng này. Chiến dịch tại phần phía nam
Vương quốc cũng đang xảy ra cùng một thời điểm, và họ cần phải tăng tốc nó. Điều
quan trọng là ý chí của mọi người đều hướng về Altura. Đây là những cảm xúc thật
sự của Diener, người đã từng là một phần của phe Salvador. Vào buổi bình minh của
việc cứu vãn chế độ quân chủ, họ cần phải xúc tiến một người đứng đầu để tái
thiết, việc đó sẽ không thể được thực hiện nếu thiếu sự đồng lòng của tất cả mọi
người.
“Nhưng, thứ đã ra tay với rất nhiều những anh em
chúng ta, Tử thần, hắn là ai? Voluer, Borjerk, Hastie. Họ đều là những người
đàn ông dũng cảm. Tôi không thể tin được họ đều có thể bị giết dễ dàng như thế.”
“Trung tá của Quân đội Vương quốc, Schera Zade. Một
nữ sĩ quan chưa đến 20 tuổi dẫn đầu một đơn vị kỵ binh đã từng thuộc Quân đoàn
Ba. Theo như những tên địch đã đầu hàng, cô ta lớn lên trong một ngôi làng nông
thôn và đã tình nguyện ký tên nhập ngũ. Cô ta là một cô gái đáng thương, đã rơi
khỏi con đường mà lẽ ra cô ta nên đi. Cô ta không biết đến công lý mà chỉ đơn
thuần đắm mình trong giết chóc. Chúng ta có thể thông cảm cho tình cảnh của cô
ta, nhưng chúng ta không thể bỏ qua những hành động quá đáng của cô ta được nữa.”
Diener đọc báo cáo về Schera một cách bình tĩnh,
nhưng bên trong, anh đang sục sôi trong giận dữ. Cô ta là người mà Diener biết
rất rõ. Anh dự định sẽ kết liễu cô trong trận tới. Sức mạnh của cô ta là một mối
đe dọa, nhưng sau cùng, cô ta chỉ là một con nhỏ không có một năng lực nào khác
ngoài việc chém giết.
Nếu họ đặt bẫy và bao vây cô ta, họ chắc chắn sẽ giết
được cô. Anh đã nghe người trợ tá trước của cô ta, Vander, nói một cách triệt để,
rằng cô ta không hề có một chút kiến thức nào về nghệ thuật chiến tranh. Sau
khi anh giết được Schera, anh sẽ xé nát cả chân tay cô ta, và rồi cơn giận của
anh sẽ chấm dứt, có lẽ vậy. Một suy nghĩ cẩn thận, một kế hoạch thận trọng sẽ
không thể bị đánh bại bởi một kẻ can đảm, liều lĩnh. Anh chắc chắn thế.
“… Một tên lính sinh ra trong một nông trại được tiến
chức thành Trung tá chỉ trong vòng vài năm? Cho dù là phụ nữ, điều đó đã đủ chứng
tỏ cô ta mạnh đến mức nào. Thật khó tin. Tôi chỉ có thể cúi đầu trước danh tiếng
Thần chết của cô ta.”
Behrouz thì thầm trong khi vuốt ve bộ râu của mình.
“… Xin hãy để vấn đề Thần chết cho tôi. Tôi sẽ chờ
đợi sự mở màn để trả thù cho sự cay đắng của những đồng đội đã bị giết chết.
Xin hãy để tôi chứng tỏ cho ngài thấy. Ngài Ghamzeh, vào lúc ấy, xin hãy cho
tôi mọi sự ủng hộ của ngài.”
“…Tôi hiểu rồi, Ngài Diener. Tôi, Ghamzeh, cũng sẽ
cống hiến hết mình cho Quân Giải phóng.”
Ghamzeh đã im lặng một chút, nhưng anh cuối cùng
cũng cúi đầu đồng ý.
“Cam ơn ngươi, Ghamzeh. Ta sẽ đặt niềm tin của ta
vào ngươi. ….Diener. Chúng ta sẽ phải làm gì đây?”
Altura hỏi, và Diener trả lời một cách trôi chảy.
“Thưa ngài, chúng ta sẽ sớm gặp phải một mùa đông
khắc nghiệt. Chúng ta sẽ chuẩn bị lực lượng trong suốt thời gian đó, và đầu
tiên, hãy để chúng thần phục hồi cuộc sống cho những thần dân. Tin tốt là tướng
địch Sharov sẽ tử thủ, không có dấu hiệu nào cho thấy hắn sẽ tấn công chúng ta.
Giả sử như hắn làm điều đó, thì chúng ta cũng sẽ dễ dàng ngăn chặn hắn. Tuyết
chính là thành lũy tốt nhất cho chúng ta. Ngay lúc này, chúng ta nên tập hợp những
người ủng hộ chúng ta, huấn luyện binh sĩ, và truyền tải khẩu hiệu vĩ đại của
chúng ta cho toàn thế giới.”
Và khẩu hiệu đó là:” Đất nước giàu có, quân lực
hùng mạnh.” Hiện tại, kế hoạch của Quân Giải phóng là sẽ cống hiến hết mình vì
lý tưởng ấy. Sau khi tiềm năng chiến tranh của họ bị thuyên giảm, tập hợp sức mạnh
là ưu tiên hàng đầu.
“Nếu vậy, thì ý người muốn nói là chúng ta sẽ chờ
cho tới khi mùa xuân tới mới nhắm đến Thủ đô?”
“Phải. Chúng ta sẽ hành động sau đấy. Đế chế đã hỗ
trợ chúng ta từ trước tới giờ, đang dự định sẽ thâu tóm Pháo đài Madros ở phía
bắc Vương quốc. Cho dù có là mùa đông, họ cũng sẽ không để Vương quốc được nghỉ
ngơi.”
Công chúa Alan gật đầu trước những lời ấy. Người gần
với ngôi quyền nhất, Hoàng tử Alexander, đang trong cuộc chinh phạt với 100,000
binh sĩ. Alexander đã xâm chiếm, dẫn đầu Quân đoàn Năm và mang theo Quân đoàn Bảy
đang phòng thủ Pháo đài Wealth tại phía bắc Đế chế. Anh ta là anh trai Alan, và
là một người đàn ông đáng kính với đôi mắt của Hoàng đế. Anh ta có thể đảm
trách mọi thứ một cách hoàn hảo và rất điêu luyện trong việc nắm bắt bản chất
thực của người khác. Một khi nhiệm vụ này thành công, vị trí cũng như chức vụ của
anh ta sẽ trở nên chắc chắn. Với suy nghĩ hiện tại của Alan, vấn đề này không
đáng để tâm.
“Vì anh trai của ta, Alexander đang dẫn đầu họ, nên
chắc chắn họ sẽ tóm gọn Madros. Nếu họ có ý định tấn công Thủ đô, thì hàng
phòng thủ tại Canaan này sẽ mỏng hơn. Đây sẽ là lợi thế của chúng ta để tập họp
sức mạnh và chờ đợi một thời cơ tốt sẽ đến.”
Nghe những lời của Alan, Altura phấn khích gật đầu.
Khi cô nhìn Behrouz chờ một sự đồng tình, ông ta cũng không có vẻ gì là phản đối.
“Kế hoạch đã được quyết định. Mọi người, ta hy vọng
mọi người hết sức sẽ phấn đấu và hành động để hiện thực hóa ước mơ của chúng
ta. Ta cũng sẽ cống hiến hết mình.”
“Thưa ngài, xin hãy tin tưởng ở chúng tôi!”
Mọi người rời khỏi phòng. Sau khi xác định rằng
Altura và Alan sẽ có một cuộc nói chuyện riêng, Diener cũng tự rời khỏi phòng của
mình. Có rất nhiều việc anh cần phải làm. Càng nhiều thời gian, anh càng có thể
thực hiện mưu đồ của mình. Lần tới khi họ tấn công Canaan, họ chắc chắn sẽ chiến
thắng.
Đối với Quân Giải phóng, sẽ tiện lợi hơn nếu họ có
thể lùa lũ Vương quốc ngu muội kia ra và chiến nát chúng.
“…Cũng đã tới lúc Thống tướng Sharov phải nghỉ hưu
rồi. Xin lỗi tướng Behrouz, nhưng tôi không hề có hứng chơi đùa với cảm xúc của
hắn.”
Anh cũng đã gieo mầm cho mục đích ấy. Việc còn lại
duy nhất là chăm sóc để chúng đâm chồi nảy lộc. Âm mưu này là khả năng đặc biệt
của Diener. Diener bĩu môi, và bắt đầu chi tiết viết một bức thư bí mật cho những
điệp viên của anh.
Sau khi đã thành công phòng thủ Cyrus, Kỵ binh đoàn
Shera và Sư đoàn Liên hiệp Yalder tiến đến phía bắc Vương quốc theo mệnh lệnh của
Sharov. Tại phía bắc Vương quốc, Pháo đài Madros là phòng tuyến quan trọng nhất
với Đế chế. Phía tây là Pháo đài Wealth dưới sự kiểm soát của Đế chế, và cả hai
đã có cả một lịch sử lâu dài đối đầu nhau.
Ở Canaan, Sharov đã đóng quân tại Pháo đài
Roshanak, Barbora ở phòng tuyến phía trước, còn Laus thì chuyển về phòng ngự
Pháo đài Cyrus. Vì ông không có kế hoạch sẽ giao chiến trong mùa đông, nên viện
quân sẽ được gửi trở lại Thủ đô. Đó là tập hợp những người lính mang bên mình sự
mệt mỏi và bất mãn.
Barbora đề nghị một cuộc tấn công vào mùa đông,
nhưng Sharov đã bác bỏ nó, nói rằng rủi ro là quá cao. Mùa đông thì ngay cả việc
vận chuyển hàng tiếp tế cũng sẽ gặp khó khăn.
Tình cờ thay, Yalder đã có được những đóng góp đầy
ngoạn mục, đẩy lủi được kế hoạch tấn công bất ngờ của địch, vượt núi, đánh bại
quân viện trợ, và đánh thốc sườn trại địch, nhưng không may thay, anh vẫn chưa
được đồng ý phục chức. Báo cáo của Sharov tới Đức vua đã bị bác bỏ, và Yalder
được giao cho một chỉ thị rằng anh sẽ được phục chức tùy vào những chiến công của
anh trong tương lai. Yalder lại một lần nữa thất vọng, nhưng anh tự động viên
chính mình, nới rằng anh sẽ tự vượt qua được nghịch cảnh này, và vươn lên.
Tương tự, việc thăng chức cho Schera cũng đã bị ném
ra ngoài cửa sổ. Cho rằng việc thăng cấp lên Đại tá là hơi quá đáng, nên cô được
bảo là, “Để sau.”
Người lo lắng đó chính là Tể tướng Farzam. Hắn cảm
thấy e sợ một người mà hắn chưa hề gặp bao giờ lại có thể leo tới một cấp bậc
đáng ca ngợi như vậy. Có vẻ như vị anh hùng mới xuất hiện này có thể đe dọa vị
trí của hắn.
Schera thì không bận tâm gì, cô vùi đầu vào thức ăn
cả ngày. Thức ăn còn quan trọng hơn cả việc được thăng cấp.
Schera đang ăn xúc xích với hành tây và cà rốt hầm
chín. Có quá nhiều rau, nên Schera nhăn mặt khi phải ăn chúng. Katarina thì
đang trong tinh thần phấn khởi, và có vẻ như cô rất thích ăn chúng, vậy nên
Schera đưa hết đám rau từ đĩa của cô sang cho Katarina. Cô hoàn toàn không
thích rau cỏ, và cô cũng không thích mấy món có vị đắng.
----Phía bắc Vương quốc, Trụ sở chỉ huy Khu vực
Madros, Lâu đài Madros.
“Ôi ôi, đó không phải là Ứng cử viên lúc trước cho
vị trí Thống tướng, Cựu quý ngài, Cựu Đại tướng Yalder đây sao? Vậy là anh đã sống
sót! Bạn tôi ơi, sự cứng đầu đó sẽ khiến anh hói đấy! Hahaha-!”
Ra đón Yalder với một tràng cười hăng hái là chỉ
huy của Quân đoàn Năm, Thượng tướng Kerry Madros. Trong lúc vỗ vỗ cái đầu hói của
mình, anh mời Yalder, người đang tức giận, an tọa. Ngồi bệt xuống một cách bực
dọc, Yalder la lớn, không kiêng nể ai cả, lớn tới mức giọng nói có thể vang tới
cả thiên đàng.
“Ta không muốn bị nói là sẽ hói bởi một người như
ngươi, tên trọc đầu khờ khạo!”
“Như vậy đội mũ sắt mới dễ, bạn tôi ơi. Thời điểm
anh nhận ra việc này sẽ đến sớm thôi. Đó là nếu anh còn giữ được cái đầu của
mình trên cổ! Wahahahaha-!!”
Kerry cười lớn và mấy sĩ quan trong phòng cũng vậy.
Họ đều là những người can đảm đã được Kerry tin tưởng, và họ tràn đầy sĩ khí sẽ
chiến đấu cho đến cùng. Quân đoàn Năm là một quân đoàn phức tạp được tập hợp bởi
các cư dân tại khu vực Madros. Họ sẽ không bao giờ chịu quy phục bởi Đế chế.
“Ngươi, tên vô ơn-! Ngươi còn dám xúc phạm ta! Ngay
cả khi ta đến đây để viện trợ cho ngươi, ngươi đối đãi với người giúp ngươi như
thế sao? Chúa ơi, các ngươi đang giễu cợt ta!”
Yalder đập bàn. Mặt anh đỏ như một con tôm hùm.
“Anh bạn, bình tĩnh nào. Giờ thì chúng ta cùng cấp
rồi, vậy nên nói chuyện bình thường thôi được chứ? Đại tướng và Thượng tướng
thì cũng na ná giống nhau thôi. Cả hai không là vấn đề gì với tôi. Anh không
nghĩ thế sao? Thôi nào, uống đi, uống đi.”
Kerry rót rượu trong khi vỗ vai Yalder. Cơn lạnh của
phương bắc thật khắc nghiệt, và rượu sẽ cho ta chút hơi ấm. Tuyết vẫn chưa rơi,
nhưng đã lạnh xuyên thấu cả da thịt. Thường thì chẳng ai sẽ muốn gây chiến
trong khoảng thời gian này trong năm.
Yalder nốc cạn chiếc cốc. Anh hít một hơi thật sâu,
rồi thở dài để bình tĩnh. Anh cũng đã biết người đàn ông này trong một khoảng
thời gian. Kerry luôn trêu chọc người khác và là một nhân vật phiền phức. Nhưng
dù thế, anh vẫn rất nổi tiếng trong giới binh sĩ và vượt trội về lòng dũng cảm
– thật sự là một người đàn ông khó hiểu.
“…A bỏ qua đi. Tôi sẽ nói đến vấn đề chính. Lũ Đế
chế đã tiến được tới đâu rồi?”
“Hm? A, lũ Đế chế khốn nạn ấy hử. Mặc dù đang trong
cái mùa đông chết tiệt này, bọn chúng cũng không hề có ý định rút lui. Chúng
tôi đã chiến đấu, dự tính sẽ chống chịu đến mùa đông, nhưng chẳng được cái gì cả.
Nguyên nhân của chính của tất cả những việc này đều là do một cái tên não cám
nào đấy đã di chuyển Quân đoàn David đi.”
Quân đoàn Bốn, đã được David, người đã chết, dẫn
đi, và Quân đoàn Năm của Kerry thì vẫn ở lại bám trụ khu vực này. Nhờ ơn một kẻ
ngu dốt trong Thủ đô đã liều lĩnh chuyển họ đi, họ mới phải chịu tình trạng
này. Nếu như họ đóng quân trong những pháo đài mới của họ một cách ngây thơ, thứ
mà lẽ ra sẽ là một bức tường ngăn cản Quân đội Đế chế, thì họ chắc chắn sẽ bị
tiêu diệt. Kerry đã chuẩn bị để từ bỏ Pháo đài Thứ nhất mới được hoàn thành mà
giờ đây đã trở nên vô dụng, và anh đã kéo họ vào một trận chiến đầy mất mát để
sơ tán người dân. Anh bắt đầu tổ chức chiến tranh du kích, sử dụng tất cả mọi lợi
thế và phương tiện mà anh có, để đánh chặn đường tiếp tế của quân địch. Nhờ thế,
họ đã cản được bước tiến quân tiên phong của địch và đã thành công cầm cự được
tới mùa đông.
“…Kerry. Về ngài David, thật không may tại Belta…”
“A, tôi biết rồi. Anh ta không phải là một con người
cẩn thận, nhưng bạn tôi ơi, anh ta rất có con mắt chọn rượu. Những loại rượu
anh ta chọn đều rất ngon. Hầy, thật đáng tiếc mà.”
Chẳng có lý do nào để David, niềm tự hào của dòng tộc,
và Kerry, người sinh ra tại vùng lũ lụt Madros, có thể hòa thuận với nhau được.
Họ nói rằng cả hai không bao giờ cãi nhau đổ máu, và họ có một mối quan hệ gắn
kết với khả năng của họ, họ cố gắng không gây chiến với nhau. Loại rượu mà
David đã gửi cho anh ta như một phép lịch sự lại ngon không thể ngờ.
“… Có phải
chuyện Hoàng tử Alexander là Chỉ huy tối cao của Quân đội Đế chế là thật
không?”
“Yeh, chắc chắn là hắn đang muốn kiểm điểm đễ giữ
ngai vàng của hắn đây mà. Động lực của những tên đó đúng là đáng gờm. Ngay cả
những tên chó chết từ dòng tộc Wealth cũng xâm lược chúng ta với hơi nước thở
ra từ lỗ mũi. Nó khiến tôi khó chịu không thể tả.”
Thượng tướng Gustav Wealth là chỉ huy của Quân đoàn
Bảy từ Khu vực Wealth trực thuộc lãnh thổ Đế chế. Hắn là một kẻ thù truyền kiếp
tới nỗi Kerry còn cảm thấy ác cảm với cả tận tổ tiên của hắn. Kerry, bảo vệ Khu
vực Madros, và Gustav, bảo vệ Khu vực Wealth, có một mối quan hệ rất khăng khít
đến nỗi một là giết, hai là bị giết.
Họ đã là những kẻ địch không đội trời chung của
nhau từ 200 năm trước. Đây cũng là lý do quan trọng nhất khiến Kerry không bao
giờ chịu đầu hàng quân đội Đế chế.
Nếu Gustav nắm được quyền kiểm soát Khu vực Madros,
hắn ta chắc chắn sẽ trả thù cho tất cả những gì đã xảy ra. Ngược lại, Kerry
cũng sẽ làm như vậy. Nếu thế, thì vụ này sẽ không thể được giải quyết dễ dàng.
Một là giết, hai là bị giết. Việc này có thể sẽ kéo dài cho đến khi cả hai
thành phố của họ bị hủy diệt. Trước khi bị giết, phải giết. Đó là nhiệm vụ của
một lãnh chúa. Khởi đầu của sự căm thù này là việc những công dân Madros đầu
hàng đã bị thảm sát, hoặc những người Madros đã thảm sát những người Wealth đầu
hàng - vào lúc ấy, không ai có thể nói rằng bên nào đúng. Thậm chí cũng không một
ai muốn biết. Cho dù việc đó có trở nên thế nào, thì dòng tộc Madros cũng trực
thuộc Vương quốc, còn dòng tộc Wealth thì trực thuộc Đế chế. Thế thôi.
Những người Madros có một thói quen xăm hình những
con thú hộ vệ lên ngực của họ. Còn Wealth thì khắc một con chim thiêng lên vai.
Mỉa mai thay, việc đó đã trở thành một dấu hiệu để phân biệt dòng tộc và sau đó
là đổ thêm dầu vào sự thù địch đang hừng hực cháy.
“…Cho dù đã rất gần tới mùa đông, chúng vẫn không
có dấu hiệu rút lui sao? 100,000 là một lượng quân lớn. Chỉ cần duy trì thôi
cũng đã đủ khó khăn rồi.”
“Dù vậy, chúng vẫn tấn công chúng ta rất khí thế.
Vì đích thân chính Hoàng tử đã ra mặt chỉ huy chúng mà. Đúng là một nơi để gầy
dựng tên tuổi. Chúng dám tới kể cả khi chúng ta đã rút lui và đốt hết những
cánh đồng hoa màu mà chúng tôi đã chăm lo trồng trọt. Một đi mà không hề để lại
cứ thứ gì có thể nuôi sống chúng; chúng tôi đã biến tất cả mọi thứ thành than.
Mùa đông đây, và sau khi đường tiếp tế của bọn chúng bất ổn, thì chiến thắng của
chúng ta sẽ đến. Chúng ta sẽ cho lũ quân Đế chế ngu ngốc thấy địa ngục là thế
nào.”
Quân đoàn Năm đã di tản toàn bộ người dân tại tuyến
đường xâm lược của Quân Đế chế, bỏ độc giếng nước, đốt cháy đồng ruộng, và giết
hết vật nuôi. Họ không chừa bất cứ thứ gì lại cho Quân Đế chế. Phương pháp này
không chỉ được lĩnh hội riêng bởi Kerry và quân đội, mà là cả những dân thường.
Nếu họ bị bắt, họ sẽ bị tra tấn và bị giết. Đa phần
là do đã rõ sự mẫu thuẫn của hai bên, nên không một ai là không đồng ý cả.
Kerry nốc cạn cốc rượu rồi siết chặt nó trong tay.
Yalder cũng đang vô thức nắm chặt bàn tay. Anh nhìn vào tấm bản đồ trải trên mặt
bàn rồi xoa cằm.
“Phía bắc Madros là Pháo đài Thứ hai, phía tây là
Pháo đài Thứ ba, còn phía nam là Thứ tư. Cái Thứ hai nằm dọc theo bờ biển, còn
Thứ ba thì được bao bọc bởi núi. Cái Thứ tư chính là điểm yếu của Madros – nó nằm
trên vùng đồng bằng và sẽ dễ dàng thất thủ. Nếu là tôi, tôi sẽ nhắm tới Pháo
đài Thứ tư.”
Yalder thiên về tấn công tổng lực. Vậy nên không cần
suy nghĩ, anh đã chọn ngay Pháo đài nào để tấn công nhất. Nếu anh có một đội
quân hùng hậu và nguồn tiếp tế ổn định, thì anh sẽ thành công. Chẳng cần phải
đi tấn công những nơi khó khăn làm gì. Cũng có thời điểm khi việc chuẩn bị tinh
thần thất bại là cần thiết và rồi tấn công với toàn bộ sức mạnh.
Kerry khẳng định rằng Pháo đài Thứ tư không phải là
vấn đề. Anh tự tin rằng họ sẽ tử thủ cho đến phút cuối cùng.
“Tất nhiên là nó đã được xây dựng rất vững chãi. Bạn
tôi ơi, nó không thất thủ dễ vậy đâu. Tôi đã đích thân nhận chỉ huy ở đó mà. Mà
này Yalder. Tôi có kế hoạch sẽ đưa anh tới Pháo đài Thứ hai tại bờ biển. Dưới
đó là kho lương của chúng ta. Nếu nơi đó sụp đổ, Quân đoàn Ba và Sư đoàn của
anh sẽ rơi vào thảm cảnh. Đó là một nơi nguy hiểm, sao, thế nào?”
Kerry chỉ vào Pháo đài Thứ hai nằm dọng theo bờ biển.
Đây là một bức tường rào được xây lên để chặn đường chính. Nhưng, khó để nói rằng
nó vững chãi, và nếu phải đối đầu với vũ khí công thành, thì nó sẽ rất khó đứng
vững.
“Thật là một vị trí tuyệt vời cho chúng tôi. Tôi,
Yalder, và Sư đoàn Liên hiệp danh dự của tôi sẽ phòng ngự Pháo đài tới cùng;
hãy để tôi cho cậu thấy. Và tôi cũng sẽ khiến đám người tại Thủ đô Hoàng gia nhận
ra những việc làm của tôi!”
Kerry mỉm cười, trong khi thích thú nhìn Yalder
nghiến chặt răng và sôi máu. Anh biết rằng Yalder sẽ không đồng tình với kế hoạch
của anh, nhưng họ là những người đồng nghiệp cữ, vậy nên anh sẽ không thể bị chối
từ. Yalder chắc chắn sẽ nổi điên và đánh anh.
“Bạn tôi ơi, đừng có nóng vội thế chứ, Yalder. Để
tôi nói hết đã. Nhiệm vụ này chỉ có các anh mới có thể làm được. Một việc mà
tôi chỉ có thể giao phó cho một tên Thượng tướng bị giáng chức, Yalder và cái
Sư đoàn Liên hiệp thất bại, khốn khổ này mà thôi. Ráng mà ghi nhớ hết vào cái
não heo ấy đấy. Tôi sẽ không chấp nhận sự thất bại. Được chứ?”
“Ngươi dám? Ngươi dám trở mặt nhanh như vậy sao?
Ngươi sỉ nhục không chỉ ta mà còn cả sư đoàn của ta nữa! Nếu kế hoạch này là một
thứ ngu dốt, ta sẽ không tha thứ cho nhà ngươi!”
“Đây là kế hoạch…”
Hạ thấp giọng, Kerry giải thích cho Yalder. Trước
khi anh kịp kết thúc, Yalder đã nỗi đóa và đấm anh một cú thật mạnh bằng tay phải,
còn Kerry thì trả đũa bằng một cú húc đầu; phòng họp trở thành một nơi hỗn loạn.
Những sĩ quan xung quanh chỉ đứng cổ vũ, không ai có ý định dừng họ cả, và hai
Thượng tướng tiếp tục trận đánh đầu tiên của mình, cố gắng để lại càng nhiều vết
thâm tím trên mặt người kia càng tốt. Tình hình hiện tại trông như hai gã say
đang choảng nhau điên cuồng trong một quán rượu. Trò quần nhau tiếp tục cho đến
khi Sidamo, nghe thấy tiếng ồn ào, ra lệnh cho vệ quân ngăn họ lại.
Đúng như Kerry đã dự đoán. Anh nhìn khắp người
Yalder, cơ thể anh toàn những vết thương. Theo như anh thấy, thì chúng không
quá nghiêm trọng. Và Kerry thì cũng đang trong tình trạng tương tự.
-Đêm tối, vài ngày sau.
Rời khỏi Pháo đài Thứ hai với những ngọn đuốc vươn
lên tận trời, Schera dẫn đầu 2,000 kỵ binh của cô tiến tới khu trại của Quân Đế
chế.
Trên lưng những con ngựa của họ là 100 cái đầu của
binh lính Vương quốc. Hơn nữa, với cả chân và tay đều bị trói, là đứa con thứ
hai của dòng tộc Madros, Darus Madros.
Hắn bị trói và mặt hắn thì đầy vết bầm tím, những dấu
vết của việc bị tra tấn. Hắn sẽ là vật hiến tế cho Quân Đế chế, một vật hy
sinh.
“Katarina. Chúng ta gần đến chưa, tôi tự hỏi.”
“Thưa ngài. Có dấu hiệu của mật thám xung quanh. Có
vẻ như chúng ta đã bị phát hiện.”
“Ô. Theo như kế hoạch. Giương nó lên.”
Khi cô ra hiệu cho những người lính phía sau, họ buộc
một mảnh vải trắng vào thương rồi giơ lên cao.
Đây là dấu hiệu cho sự đầu hàng, một lá cờ trắng. Kỵ
binh đoàn Schera giương cao chúng lên và tiếp tục hành quân.
Schera đang nhai cái đầu của một con cá mòi khô, đặc
sản tại Madros. Đây là loại thức ăn phổ biến, và họ ướp chúng với rất nhiều muối,
vậy nên nó cực kỳ mặn. Họ không thường ăn không chúng như vậy, mà họ cũng không
hề dự định sẽ làm vậy. Món này theo cách đúng là dùng chung với súp.
Schera nhăn mặt vì độ mặn của nó. Katarina trao cho
cô một bình nước, nhưng Schera lắc đầu từ chối.
Cô lấy ra thêm một con nữa, và lần này thì mút nó từ
khúc đuôi. Một vị đắng lan tỏa trong miệng.
“Tôi tự hỏi không biết Quân Đế chế có đồ ăn ngon
không. Tôi thật sự thấy phấn khích rồi đấy.”
“Những lúc thế này, tôi e là ngài không nên kỳ vọng
nhiều như thế. Giống như…”
Katarina tính sẽ liệt kê vài món tại Wealth, nhưng
một nhóm bộ binh bất chợt phóng ra từ những bụi rậm đã ngắt quãng cô.
Họ giương đuốc và chỉa những mũi thương vào đội kỵ
binh một cách hăm dọa. Schera ngay lập tức cắn nát miếng cá khô. Cô nghiền những
khúc xương nhỏ tạo thành những tiếng răng rắc. Phía sau cái vị đắng là vị mặn
chát của miếng cá, và Schera lại nhăn mặt lần nữa.
“Dừng lại! Dừng ngựa lại-!!”
“Đứng yên! Không được di chuyển! Bất cứ một cử động
đáng nghi nào và chúng ta sẽ giết chết các ngươi-!”
“Lính từ Vương quốc hử!? Các ngươi có biết cờ trắng
nghĩa là gì không thế!?”
Trong khi bọn chúng đang lớn giọng gặng hỏi, chúng
cũng hăm dọa Schera và nhóm của cô. Đội Kỵ binh không hề tỏ ra lo sợ, họ đang
chờ mệnh lệnh từ chỉ huy. Không một con ngựa nào gây ra tiếng động. Những tên
lính Đế chế quan sát đội kỵ binh lạ lùng này một cách nghi ngờ. Thông thường,
loại người này sẽ phải co rúm trong sợ hãi.
Tên chỉ huy đơn vị tuần tra, sau khi hắng giọng, hỏi
lớn.
“Chúng ta là đơn vị tuần tra của Quân đoàn Bảy trực
thuộc Đế chế Keyland! Các ngươi đến đây có việc gì!? Tùy vào câu trả lời của
các ngươi, chúng ta có thể tấn công-! Tốt hơn là các ngươi nên trả lời một cách
cẩn thận-!”
Với câu hỏi ấy, Schera đưa ngựa tiến lên một bước rồi
trả lời một cách nhỏ nhẹ, nhưng lắt léo.
“Tôi là Trung tá Schera Zade, đội kỵ binh của Sư
đoàn Liên hiệp đặc biệt trực thuộc Vương quốc Yuze. Để đầu hàng Đế chế Keyland,
chúng tôi đã cho phóng hỏa Pháo đài Thứ hai và tóm được một tên thuộc dòng tộc
Madros. Tôi muốn được gặp chỉ huy của Quân đội Đế chế. Chúng tôi đã không còn
đường thoái lui.”
Với tín hiệu của Schera, đội kỵ binh ném ra những
cái đầu mà họ đang giữ. Những tên lính Đế chế nhặt chúng lên để kiểm tra.
Xa xa trước mặt, chúng có thể thấy một ánh đỏ trên
bầu trời đêm. Đấy chắc chắn là ánh lửa bùng lên từ Pháo đài Thứ hai.
Sau khi chỉ huy đội tuần tra đã chắc chắn, hắn lườm
Schera cảnh báo.
“….Ngươi không phải là người Madros, phải không?”
Những người của dòng tộc Madros sẽ không bao giờ chịu
đầu hàng. Nói cách khác, nếu họ là người Madros, hắn sẽ giết chết họ. Có rất
nhiều thành viên của Quân đoàn Bảy của Đế chế được sinh ra tại Wealth. Tên chỉ
này cũng là một người Wealth.
“Tôi được sinh ra tại Khu vực Trung tâm, thế thì
sao?”
“…Không, ta hiểu rồi. Tuy nhiên, ta không có thẩm
quyền xử lý việc đầu hàng của các ngươi. Ta sẽ hướng dẫn các ngươi đến sở chỉ
huy, và các ngươi sẽ phải giải trình ớ đó. Liệu mà đừng có những hành động khả
nghi. Chúng ta có rất nhiều binh lính quanh đây.”
“Tôi lấy làm vinh hạnh. Xin hãy hướng dẫn chúng
tôi.”
“Lối này. Theo ta.”
Với sự trịnh trọng của Schera, tên chi bắt đầu dẫn
đường cho họ. Thương binh và cung binh đang trong một đội hình có thể bao vây đội
kỵ binh bất cứ lúc nào. Nếu chúng phát hiện bất kỳ hành động nào khả nghi nào, chúng
sẽ ngay lập tức bắn tên và đâm thương vào họ. Những kỵ binh không hề tỏ ra sợ
hãi, lặng lẽ bước theo Schera.
Mọi người đã không nhận ra rằng lá cờ trắng đã được
thay bằng một lá cờ đen với hình một con chim mang điểm xấu nổi bên trên. Lòng
tự trọng của họ không thể chịu đựng nổi; thất bại không hề tồn tại trong Kỵ
binh đoàn Schera. Những tên lính Đế chế không hề nhận ra. Liếc mắt lườm bọn
chúng, Schera lén mỉm cười đắc chí.
“…Ta đã luôn chờ đợi điều này.”