Một
vật thể có kích thước như một con gấu và nhanh như một con sói đang tiến lại gần
chúng tôi.
Không
biết giải thích sao cho tường tận nữa nhưng nhìn chung nó giống như một con tôm
hùm màu đỏ và nó đang không ngừng vung những cái càng của mình về phía tôi. Tôi
tránh né rồi đánh ngược lại vào các khớp nối của nó nhưng có vẻ như không hiệu
quả lắm vì chúng quá cứng.
Thật
tôi không nhớ tôi đã phải tránh đòn của nó bao nhiêu lần nữa. Với chưa kể đôi
chân dính trong bùn làm cho tôi di chuyển vô cùng bất tiện không thể chủ động tấn
công được, chỉ biết phòng thủ các đòn đánh của nó.
Và
trong khi tôi đang cố gắng để xoay sở, tôi nghe thấy tiếng Maria vang lên từ
phía sau.
「《Đom Đóm》!」
Một
quả cầu lửa bay tới bắn vào đầu con quái vật.
Rồi
sau đó ngọn lửa lan ra khắp tay chân trói cơ thể nó lại.
Nhận
thấy cơ hội đã tới, tôi nhanh chóng lao tới chỗ con quái và sử dụng hết sức mạnh
của mình chém vào các chi của nó, coi như đáp lễ nó lại từ nãy giờ.
Nó
gào rống lên.
Tuy
nhiên tôi vẫn không lơ tay mặc kệ bản thân vẫn chưa tìm ra được điểm yếu của
nó. Tôi chỉ cần biết chém, chém và không ngừng chém, nghiền nát bất cứ chi hay
khớp nào của nó, thế là được.
「ーWoooooooo!」
Không
lâu sau, con quái vật ngã xuống.
Nhìn
cơ thể nó, tôi chỉ biết nở nụ cười khổ.
「Sở hữu danh hiệu『Kẻ ẩn nấp trong đầm lầy』」
Sức
mạnh ma thuật +0.05
「……Mệt thật.」
「Chúc mừng, chủ nhân.」
「Anh đã bảo thôi gọi
anh là “chủ nhân” mà.」
Sau
khi học được ma thuật mới, chúng tôi tiến vào trong mê cung và dễ dàng vượt qua
các tầng.
Tôi
muốn đi tới tầng 10 và tạo một《Kết
Nối》ở đó để
sau này có quay trở lại đó cũng dễ dàng hơn. Đó là mục tiêu ngày hôm nay của
chúng tôi.
Với
sự giúp đỡ của Maria, chúng tôi đã đánh bại con boss tầng 8 khi nãy. Vì thế hiện
giờ chúng tôi có được một chút thời gian rảnh, nên tôi muốn tận dụng thời gian
này để bảo Maria thôi gọi tôi là “chủ nhân”, nhưng em ấy hoàn toàn lờ tôi, hỏi:
「Anh có sao không?」
「À, không có gì cả đâu,
chỉ có chút khó di chuyển trong địa hình này thôi. Nhưng nhờ sự trợ giúp của
em, chúng ta đã giải quyết được nó. Cám ơn em.」
「Không không, em có
giúp gì được nhiều đâu, em chỉ cố giúp anh chút thôi…」
Gương
mặt Maria có chút phiền muộn.
Có
lẽ em ấy không hài lòng với việc mình đứng ở phía sau suốt cả thời gian qua.
Dựa
theo kinh nghiệm đã có, tôi nghĩ mình nên giúp Maria thêm tự tin vào bản thân.
Nhưng
nói thì nói thế lòng tin nào dễ xây dựng trong một sớm một chiều được chứ.
Đã
vậy Maria còn là một người làm việc suy nghĩ vô cùng thấu đáo nên rất khó để em
ấy mù quáng tin vào thứ gì. Đặc biệt là sau vài tiếng tập luyện, em ấy đã nhận
ra rằng khả năng chịu đựng của bản thân vô cùng yếu.
Có
thể đó chỉ là những vấn đề của riêng em ấy. Và mặc dù tôi có thể sử dụng ma thuật《Không Gian》để
xem xét tình hình chúng quanh đi chăng nữa thì vẫn còn những điểm mù tôi không
thể thấy được, khi đó an toàn của Maria sẽ bị đe dọa.
「Nah, em thậm chí đã
có thể xử lý nó đấy, Maria. Nhưng anh không chắc là mình có thể bảo vệ em không
nếu nó đuổi theo em. Do đó anh đề nghị chúng ta nên cải thiện cấp độ của mình.」
「Không phải anh nên mặc
kệ một nô lệ như em nếu chuyện đó xảy ra sao?」
「Em không phải nô lệ
và anh cũng sẽ không làm thế.」
Tôi
hoàn toàn xem Maria như một người đồng đội, nhưng em ấy vẫn xem mối quan hệ của
chúng tôi như chủ nhân và người hầu. Nếu tôi thật làm như em ấy nói như thế, có
lẽ cái cảm giác tội lỗi sẽ chỉ ngày càng tăng trong tôi…
Hoặc
có lẽ em ấy đã biết rõ tình huống của tôi khó khăn thế nào nhưng vẫn cố gắng vì
em ấy nên…
「Hài, anh thật mềm yếu,
chủ nhân.」
「Anh không mềm yếu. Con
người anh là thế. Anh chỉ đang ‘nuôi’ em cho sau này thôi.」
「Lại nói dối. Anh đang
bảo vệ em quá mức đấy.」
Em
ấy vừa nói như thế vừa chơi đùa với con dao trong tay mình, hết ném lên không rồi
đợi nó xuống bắt lấy, cứ tuần hoàn như thế…
Bây
giờ em ấy cũng đã cấp 7 rồi, các kỹ năng cũng đã được gia tăng. A, đừng có đi
nhanh thế chứ.
Thái
độ của em ấy lúc này như muốn hét lên “Em không thể chịu nổi nữa”.
「Không giống như anh bảo
vệ em quá mức gì đó đâu. Mà là đối với anh, em vẫn còn nhiều thiếu sót lắm. Anh
không muốn bỏ ra vài đồng vàng rồi để cho em chết dễ thế. Anh muốn sử dụng tốt
giá trị đồng tiền của mình.」
「Lại nói dối. Anh nói
mọi thứ mà không suy nghĩ gì cả sao? Chẳng phải anh đã từng nói sẽ không quan
tâm nếu em bỏ đi sao?」
「…………」
Ahaha,
bị hạ mất rồi. Như em ấy đã nói tôi đúng thật đã nói như thế. Nên giờ tôi không
biết sao phản bác được nữa.
Chúng
tôi đã tranh luận với nhau suốt cuộc thám hiểm mê cung hôm nay, nhưng tôi chưa
một lần thắng được em ấy. Có lẽ là vì kỹ năng Thấu Thị của em ấy? Mà tôi có cảm
giác giống như… em ấy thật sự biết được những gì tôi đang nghĩ và cảm giác thấy.
Ngay
khi tôi đang xuống tinh thần vì lại để thua nữa thì tôi chợt nhận thấy có sự hiện
diện của một con quái vật thông qua ma thuật《Không
Gian》.
「Có một con quái ở
ngay góc bên phải. Anh tin là em có thể tự mình xử lý được nó.」
「Cuối cùng, em cũng có
cơ hội. Cứ giao cho em.」
Đó
chỉ là một con Dã Cẩu cấp độ 8 thông thường. Và vì biết trước nó không có bất cứ
năng lực gì đặc biệt đe dọa nguy hiểm cả. Nên tôi đã quyết định giao nó cho
Maria.
Bình
thường, nhà thám hiểm cấp độ 7 cũng có thể dễ dàng đánh bại được Dã Cẩu. Do đó,
dù Maria chỉ có một con dao găm trên tay, tôi nghĩ cũng đã đủ rồi.
Dã
Cẩu hoàn toàn ngạc nhiên khi nhìn thấy chúng tôi, nhưng nó nhanh chóng trấn
tĩnh lại và xoay sở để né đòn tấn công phủ đầu của Maria.
Ngay
khi tránh được đòn tấn công, nó lợi dụng lợi thế từ hai đôi chân của mình muốn
làm một đòn phản công nhanh. Đúng thật, nó rất nhanh, tôi đã chú ý đến điểm này
của nó từ mấy lần chiến đấu trước đây và cũng đã cảnh báo cho Maria.
Và
ngay khi nó phóng tới, Maria đã nhảy lên rạch một đường bằng cây dao găm của
mình vào lưng nó.
Nhát
chém đó đã buộc Dã Cẩu phải giữ khoảng cách với Maria. Sau đó, nó bắt đầu một
loạt những cuộc tấn công tiêu hao về phía em ấy. Thông thường khó ai có thể sẽ
theo kịp tốc độ của nó, nhưng Maria hoàn toàn nhanh hơn. Hay có lẽ tôi nên nói
là mọi chuyển động của con quái đều đã bị Maria nắm bắt được.
Tuy
cơ thể của Maria có hơi yếu so với người thường, nhưng em ấy được ban cho hai kỹ
năng vô cùng độc đáo.
Thứ
nhất là “Thấu Thị” giúp em ấy đọc được mọi chuyển động của con quái.
Thứ
hai là “Săn Bắn” giúp tăng khả năng chiến đấu của em ấy.
Và
giống như một cuộc vờn giữa mèo và chuột, con quái vật đã bắt đầu có dấu hiệu
kiệt sức. Thời gian dần trôi qua, tốc độ của con quái cũng chậm dần khi Maria
không ngừng tấn công vào chỗ hiểm của nó mỗi khi nó phóng qua em ấy.
Cuối
cùng sau khi đã đánh gục hết các chi và đâm mù hai mắt của nó. Em ấy kết thúc
nó với một nhát đâm trực tiếp vào tim.
Có
lẽ “Săn Bắn” là kỹ năng tốt nhất của em ấy.
Nghĩ
thế, tôi không thể không cảm thấy xin lỗi Maria nếu so sánh em ấy với Dia hay
tôi, nhưng tôi chắc chắn em ấy có trình độ và kỹ năng hơn hẳn so với các nhà
thám hiểm thông thường khác.
Lúc
này đây, Maria đã hoàn toàn có thể tự mình ‘chăm sóc’ hết những con quái ở tầng
8 mà không cần sự giúp đỡ của tôi.
「Hahhaaa… Haa ha aaa… em
xin lỗi, em chỉ có thể giúp anh được như thế thôi.」
「Không có gì đâu, lần
đầu của em thế là quá tuyệt rồi.」
「Không, chỉ một trận đấu
với một con thú không có gì đáng để tự hào cả. Trước đây khi còn ở làng em cũng
đã thường đi săn thú rồi, tuy nhiên chỉ là những con thú nhỏ thôi…」
「Hee, thế à? Vậy thì
không ngạc nhiên lắm.」
Thế
không ngạc nhiên lắm khi em ấy sở hữu kỹ năng “Săn Bắn”.
「Nhìn em bây giờ, trước
đây thật không thể so được. Bây giờ em đã hoàn toàn khác. Cơ thể em rất nhẹ, cảm
giác như đang bồng bềnh vậy. Thật ngạc nhiên mà. Một người như em cũng có thể
chiến đấu với quái vật…」
Maria
tung hứng con dao mình một cách vui vẻ làm cho vết máu từ con Dã Cẩu vung ra khắp
mọi nơi. Ắt hẳn em ấy đang vô cùng cảm thấy có thành tựu khi tự mình hạ gục được
con quái đó.
Kỹ
năng “Săn Bắn” cho phép em ấy làm được nhiều như thế. Với chưa kể, bây giờ em ấy
cũng đã cấp độ 7, vì thế em ấy hoàn toàn có thể.
Nhưng
quan trọng hơn đó là tôi không cần phải quá lo lắng khi có quái đuổi theo em ấy.
Bởi
một con quái không có năng lực đặc biệt thì hoàn toàn không có cơ hội chống lại
được kỹ năng “Thấu Thị” của em ấy được. Mà không biết cho em ấy chiến đấu với
quái mạnh hơn có giúp em ấy phát triển nhanh hơn không nhỉ? Tôi có cảm giác là
kỹ năng độc nhất vô nhị này của em ấy không thua gì kỹ năng của tôi cả.
Cứ
như thế, chúng tôi xuống tầng 9. Ở tầng này, những con quái rất mạnh, Maria
không thể tự lo được. Vì thế, ở tầng này, tôi tiếp tục vai trò của mình như một
‘tấm khiên’ còn Maria sẽ ở phía sau sử dụng《Đom
Đóm》hỗ trợ.
Tầng
10 là chỗ của Alty. Một nơi bị bao trùm bởi những ngọn lửa.
Và
dĩ nhiên không ai dám vào đi tầng này cả.
「Alty? Cô có nghe tôi không?
Alty!」
Cảm
giác như đang gọi điện cho ai vậy, nhưng không dùng điện thoại mà dùng lửa.
「Này, Alty. Cô có nghe……ー」
「Rồi, tôi có nghe. Nơi
đó dù gì cũng là nhà tôi, vì thế nó hoàn toàn kết nối với tôi.」
Ngọn
lửa thay đổi thành hình một cái miệng và đáp lại lời tôi. Tôi có thể cảm giác
được Alty như ở phía sau mình.
「Nghi ngờ chút thôi,
giờ tốt rồi.」
「Ừm, tuy nhiên giờ tôi
rất bận. Xin lỗi, nhưng tôi không thể nói chuyện với cậu quá lâu được.」
「Được rồi, tôi sẽ đến đó
sau. Mà cô có phiền không nếu tôi sử dụng ma thuật của mình ở chỗ cô?」
「Ồ, ma thuật mà chúng
ta đã thảo luận trước đó à? Cứ tự nhiên đi. Nên chuẩn bị chỗ cho cậu ở đâu nhỉ?」
Ngay
sau khi cô ấy nói thế, những ngọn lửa ở tầng này biến mất.
「Rồi, tôi chuẩn bị sẵn
chỗ cho cậu rồi đó.」
「Được rồi, tôi làm đây.
Ma thuật《Kết Nối》」
Tôi
cố tập trung tưởng tượng tạo một cánh cửa không gian trước mắt mình. Tuy nhiên……
「Kuuuhhー Dòng chảy của ma thuật trong căn phòng này quá mạnh,
mình không thể tạo được……!」
Đây
có lẽ là điểm yếu của ma thuật《Kết
Nối》. Và cũng là lý do tại
sao tôi không tạo được cánh cửa trên “Đường Dẫn”. Hay nếu tôi đặt cánh cửa ở
khu vực có quái, chúng chắc chắn sẽ phá hủy nó. Vì thế mà tôi mới muốn tạo cánh
cửa ở tầng không có quái này.
「Hmm, có vẻ phức tạp
hơn tôi nghĩ. Mặc dù tôi đã tạo ra chỗ trống để những ngọn lửa không phá hủy
cánh cửa của cậu.」
「Cô có thể làm gì được
không?」
Tôi
muốn gia tăng hiệu quả công cuộc khám phá mê cung của mình. Nên nếu tôi có thể
thiết lập một cánh cửa không gian ở đây, nó sẽ đỡ cho chúng tôi được rất nhiều
thời gian để đi lại.
「Hmm……Hết cách rồi. Thêm
nữa tôi sẽ bị tan biến.」
「Thế à……」
Alty
xin lỗi rồi cho tôi vài gợi ý.
「Thế đặt ở phòng của
Tidus thì sao? Không có con quái nào ở đó cả và chủ nhân của nó cũng đã biến mất
rồi nên tôi nghĩ chắc cậu sẽ không gặp vấn đề gì đâu.」
「Tidus à… Tận tầng 20.
Xa quá.」
「Chỉ có tầng đó mới
không bị gì thôi. Đi đến và thử xem đi.」
「Nói dễ hơn làm đó. Hôm
nay chúng tôi hết thời gian rồi.」
「Hmm……thế à.」
「Nhưng mai tôi sẽ đến
thử xem sao. Hôm nay cám ơn cô.」
「Không có gì cả đâu. Dù
gì chúng ta cũng đã thỏa thuận “hợp tác” với nhau rồi còn gì, giúp đỡ nhau cũng
là chuyện thường thôi. Do đó nếu cậu có vấn đề gì cứ cho tôi biết, được chứ?」
Ngay
khi cô ấy nói thế, ngọn lửa quay trở lại hình dạng bình thường của mình.
Và
như thế, tôi biết được là ma thuật《Kết
Nối》không dùng được ở tầng
này. Vì thế tôi đã đặt ra mục tiêu mới cho mình. Đó là ngày mai phải đến được tầng
20.
「Chủ nhân, anh xong
chưa?」
「À, rồi. Hôm nay dừng ở
đây nhé.」
「Âm thanh đó, cô ấy là
cô gái chúng ta gặp hồi bữa trưa à?」
Tuy
Maria cảm thấy thật kỳ lạ khi có một đốm lửa không có hình thù biết nói chuyện,
nhưng em ấy nhận ra giọng nói đó.
「À, đó là Alty. Cô ấy
rất chuyên về ma thuật lửa, vì thế mấy chuyện này đối với cô ấy cũng không gì
khó cả.」
「Đó không phải là thứ
mà một nhà thám hiểm chuyên nghiệp có thể làm được… Cô ấy rốt cuộc là ai thế?」
「Anh cũng không rõ lắm.
Chỉ biết cô ấy rất bí ẩn và rất hiểu biết. Và đặc biệt, cô ấy biết rất nhiều về
mê cung này.」
Tôi
quyết định nói dối việc Alty là một quái vật. Dù gì chúng tôi cũng đã thỏa thuận
hợp tác với nhau nên tôi không thể để lộ tin tức cô ấy được. Với lại tôi có cảm
giác là Maria nhận ra Alty rồi, thì sau này kiểu gì cũng sẽ có phiền toái.
「Em biết rồi……」
Maria
chắc chắn cũng đã nhận ra tôi đang che giấu em ấy điều gì đó, nhưng thật may là
em ấy đã không truy hỏi tiếp.
Hy
vọng bí mật này sẽ không bị lộ.
Sau
đó, tôi nhanh chóng kiểm tra tình trạng của mình, đặc biệt là lượng MP còn lại
của chúng tôi.
「Được rồi, chúng ta
quay về thôi nhỉ?」
「Ể? Giờ quay về sao?」
「Đúng vậy, sáng giờ
chiến đấu cũng lắm rồi, MP của anh không còn nhiều lắm.」
「Thế à. Chúng ta về
nhà nhỉ? Mà mấy con quái trên đường giao cho em đấy.」
Maria
vẫn còn rất tinh thần. Có vẻ như kỹ năng “Săn Bắn” và “Thấu Thị” của em ấy
không yêu cầu MP. Chứ tôi thì phải tính toán MP cho cẩn thận mỗi khi dùng.
Trên
đường trở về, Maria đã dọn sạch những con quái mà không chút vấn đề gì cả. Và mặc
dù có một vài thời điểm nguy hiểm, nhưng một ngày thám hiểm mê cung của tôi và
Maria hôm nay kết thúc ở đây. Tuy tầng 10 có chút thất vọng nhưng nhìn chung vẫn
là một ngày khá thành công.
Sau
đó chúng tôi vào trong thành phố bán vật phẩm nhặt được. Maria hoàn toàn bị sốc
trước số tiền chúng tôi kiếm được hôm nay. Đúng vậy, chỉ với một ngày ‘đi săn’
chúng tôi đã kiếm đủ tiền ăn cho cả tháng. Điều này hoàn toàn đi ngược thường
thức thông thường của em ấy.
「ーW, wow. Em biết là đá
ma thuật rất có giá, nhưng nhiều như thế này, nói sao nhỉ? Cứ như mơ vậy…」
Maria
cầm đống tiền trong tay mà không khỏi khẽ run.
「Ừm… em nói đúng. Thật
là lạ khi nhận được nhiều tiền thế này……」
Sau
đó, chúng tôi làm một bữa tiệc nhỏ, rồi tôi chia cho em ấy một phần tiền kiếm
được.
「Thế nếu anh cho em một
nửa thì sao?」
「Ể?」
「Hôm nay cũng nhờ có
em đi cùng.」
「Ể? Không không không!
Chuyện này thật lạ! Không ổn chút nào! Em đâu có làm gì nhiều. Anh mới là người
làm gần hết, chủ nhân.」
Em
ấy không ngừng lắc đầu mình…… nhìn thật chóng mặt mà. Rồi sau đó em ấy đẩy lại
số tiền tôi đưa cho em ấy.
Thật
sự mà nói, bây giờ có nhiều tiền hay không tôi không quan tâm lắm…
Đúng
vậy, từ ‘món quà của Tidus’ tôi đã kiếm được rất nhiều tiền rồi, do đó tôi muốn
giành hết những gì hôm nay thu được cho Maria, nhưng sợ làm thế có hơi quá nên
tôi chỉ đưa cho em ấy một nửa.
「Chia một nửa không ổn
à? Thế em muốn bao nhiêu?」
「Không, ý em là em là
vật sở hữu của anh phải không, vì thế em không nên nhận được thứ gì cả. Chỉ cần
được phục vụ anh thế là quá đủ rồi.」
Đó
là những gì em ấy đã nói.
Tôi
không hề xem em ấy như một nô lệ. Mặc dù tôi đã đùa về chuyện này hồi sáng, nhưng
lần này thì khá phiền phức.
「Anh không và sẽ không
bao giờ nghĩ như thế. Anh không phải người đặc biệt như em nghĩ đâu, anh chỉ
đang lợi dụng em vì mục đích của mình thôi, em biết mà đúng không? Vì thế mà
anh mới muốn xây dựng một mối quan hệ tốt với em.」
「…… Không, chủ nhân. Anh rất đặc biệt.」
Tôi
gần như đã van nài Maria, nhưng em ấy vẫn cố chấp như cũ.
Tôi
thật không hiểu tại sao em ấy nghĩ tôi là một người đặc biệt nữa. Nếu tôi thật
như thế, tôi sẽ không mua Maria. Tuy nhiên, có tranh luận với em ấy cũng vô ích.
Nhìn vào kết quả trong mê cung đã rõ.
「Okay, anh biết rồi,
coi như vì em nài anh đấy. Nhưng dù thế, anh vẫn muốn em được đối xử bình đẳng.」
「Bình đẳng?」
「Anh đã đặt mạng sống
của em vào nguy hiểm, đúng không? Vì thế anh phải có sự bù đắp xứng đáng cho
em.」
「À, anh nói đúng… như
những gì xảy ra sáng nay vậy……」
「Anh sẽ không yêu cầu
em nhận một nửa, nhưng ít ra cũng phải lấy một ít. Được không?」
「……Em hiểu rồi. Nếu anh thật rắc rối về vấn đề này,
em đoán mình có thể nhận một ít.」
Cuối
cùng, em ấy cũng chịu thua.
Sau
khi buông ra một tiếng thở dài, em ấy tuyên bố phần thưởng của mình.
「Thế hãy cho em năm đồng
xu.」
Năm
đồng xu? Chỉ bằng một bữa ăn!
Em
ấy không hiểu cho tôi mà.
Như
thể phản đối cái suy nghĩ của tôi, Maria khẽ cười. Em ấy chắc chắn biết được
tôi đang nghĩ gì. Nhưng dù thế, tôi vẫn muốn đàm phán.
「Không, ít nhất cũng
phải năm đồng bạc.」
「Em không phải quý tộc
để có thể nhận nhiều lương như thế. Mười đồng xu là quá đủ cho ai đó như em rồi.」
「Không, giá chót, một
đồng bạc.」
「Nếu anh muốn tăng mức
bù đắp thì mười một đồng xu là đủ.」
「Không được, xin em
hãy để ý tới cảm xúc của anh……」
「Hm… Thế mười ba đồng
xu.」
「Nếu em đã thích mấy đồng
xu thế, vậy tám mươi. Dù gì em cũng đã đánh cược mạng sống của mình mà, em nên
được nhiều như thế.」
「Đúng vậy, anh nói
đúng. Em đã đem mạng mình ra cược, vậy mười lăm đồng xu.」
「Không được, đàm phán
chẳng phải xem xét tới giá trị sao?」
「Hmm, thật vô vọng mà.
Hai mươi đồng xu.」
「Em cuối cùng cũng chịu
tăng chút ít rồi à.」
Tôi
nửa đùa với em ấy. Mà có vẻ như Maria cũng rất thích việc này.
Cuối
cùng tôi cũng thuyết phục được em ấy lấy năm mươi đồng xu để em ấy có tiền ra
ngoài mua sắm mấy thứ em ấy cần.
Sau
đó, tôi để Maria ở nhà rồi đi ra ngoài. Em ấy đã hỏi tôi đi đâu, tôi không chút
suy nghĩ rồi kể cho em ấy về nghe công việc tôi đang làm ở quán bar mà chúng
tôi đã dùng bữa ở đó khi trưa.
「Chúng ta kiếm được
nhiều tiền rồi. Tại sao anh vẫn còn muốn tới đó làm việc thế?」
Tôi
không trả lời em ấy. Vì chuyện ấy không quan trọng. Đơn giản chỉ là vì quán bar
là nơi cung cấp tin tức vô cùng tuyệt vời.
Em
ấy nhìn tôi với vẻ mặt có chút lạ lùng.