projects

Shinigami wo Tabeta Shoujo - Chap 22

Tại Khu trại của Quân đội Đế chế, dưới ánh sáng rực rỡ của lửa trại, một buổi họp chiến thuật đang được diễn ra để quyết định phướng án thâu tóm Madros. Tất cả các chuyên gia hàng đầu trong mọi lĩnh vực được tập họp xung quanh vị chỉ huy của Quân đoàn Một, Đại hoàng tử của Đế chế, Alexander Keyland.
Alexander mặc trên mình bộ y phục chiến đấu lộng lẫy, sang trọng và một thanh kiếm đính kèm với những món trang trí xa hoa được giắt bên hông. Anh ta cũng có một mái tóc vàng, biểu tượng của dòng tộc Keyland, được thừa hưởng từ bố. Dòng tộc Keyland đánh giá rất cao, gần như là cuồng tín màu tóc vàng ấy. Nếu không may một đứa trẻ được sinh ra với mái tóc bạc, thì quyền lực với ngai vàng của cậu ta sẽ bị thu hồi, cho dù đó có là người còn cả đi chăng nữa.
Nếu Alexander được thừa hưởng ngai vàng, những sĩ quan ưu tú này chắc chắn sẽ trở thành những cố vấn của anh ta. Họ đều được đích thân Alexander tuyển chọn, và họ đều là những người khéo léo và dũng cảm.
Nhưng lúc này đây, mọi người đều đang căng thẳng, khiến người ta nhận thấy tình hình đang rất nghiêm trọng.
“Chuyện gì xảy ra với việc tiếp tế vậy?”
Alexander nhẹ nhàng hỏi, trong khi gõ gõ ngòn tay lên bàn.
“Thưa ngài, toàn bộ cánh đồng đã bị đốt cháy, những căn nhà trong các làng mạc cũng hoàn toàn trống không. Giếng nước cũng đã bị bỏ thuốc độc. Những tên này đã thực hiện chiến thuật tàn phá đất đai rất triệt để.”
“Vậy là sẽ rất khó khăn trong việc trưng thu lương thực. Chúng ta phải yêu cầu Đế chế tiếp viện thôi.”
“Đơn vị bộ binh của Quân Vương quốc đã liên tục đột kích đoàn vận chuyển của chúng ta. Nếu chúng chia quân ra phòng thủ, tôi tin là nó sẽ gây cản trở cho đoàn tiếp tế của chúng ta sau này.”
Con đường tiếp tế của họ cũng đã bị kéo dài theo đà xâm lấn vào lãnh thổ Vương quốc. Quân đoàn Năm của Kerry đã chuyển sang tấn công du kích và đã liên lục cản trở đường tiếp tế của họ. Hiện tại, lượng hàng tiếp tế đến được với tiền tuyến an toàn chưa đến 50%. Với đà này, chắc chắn sẽ xảy ra một đợt thiếu hụt lương thực nghiêm trọng.
“…Thưa quý ngài. Chúng ta đã chiếm được Pháo đài Thứ nhất. Ngài nghĩ sao nếu chúng ta sẽ chờ ở đây cho tới khi xuân đến? Tiếp tế sẽ dễ dàng hơn và chúng ta cũng sẽ hành quân được nhanh hơn. Chúng ta không cần thiết phải gấp rút tiến công thêm nữa.”
Một vị tướng lên tiếng đề nghị hoãn binh. Ý kiến này cũng có lý do của nó, và Alexander trong thâm tâm cũng nghĩ đó là phương án hành động tốt nhất. Nhưng, anh đang trong một tình thế mà anh không thể dừng lại. Anh đã nhận được một mệnh lệnh khó khăn: “Thâu tóm Madros bằng mọi giá.”
Đây là mệnh lệnh từ cha của anh, cũng là Hoàng đế của Đế chế Keyland. Càng lớn lên, anh ta càng không thể tự do suy nghĩ. Cho tới khi anh có được ngai vàng, anh không được tỏ ra bất mãn.
“Nếu ta có thể, ta đã không cho tiến hành chiến dịch trong lúc này rồi. Hoàng đế đã ra lệnh chúng ta phải khiến Madros thất thủ càng sớm càng tốt. Chúng ta nên tập trung vào việc sẽ xuyên thủng hàng phòng ngự pháo đài của chúng và đánh hạ Madros thế nào. Thưa các quý ông, xin hãy động não vì ta.”
Alexander tuyên bố một cách mạnh mẽ. Trả lời anh, Thượng tướng Gustav, chỉ huy Quân đoàn Bảy, nhận xét.
“Khiến một lực lượng 100,000 quân hùng hậu tiến sâu hơn nữa là một hành động tự sát. Tôi tin là chúng ta nên bố trí những binh lính thường phòng thủ tại Pháo đài Thứ nhất, và hộ tống cho đoàn xe tiếp tế. 50,000 binh lính tinh nhuệ từ Quân đoàn Một và Bảy sẽ tập trung tấn công vào một điểm của hàng pháo đài, xuyên thủng nó, và khiến Lâu đài Madros sụp đổ cùng một lúc. Tôi tin đây là cách tốt nhất mà chúng ta có thể.”
Một người đàn ông mảnh mai và hoang tưởng, Gustav là lãnh chúa của Vùng Wealth, và cũng là chỉ huy của Quân đoàn Bảy. Anh ta đã giao đấu với Kerry của Madros rất nhiều lần trong những cuộc xung đột nhỏ. Anh hay nghi ngờ, và là một người đàn ông điển hình cho sự thận trọng và bình tĩnh. Anh ta về cơ bản không khác gì người bình thường, nhưng những binh sĩ được sinh ra tại Wealth rất kính trọng anh. Anh ta tiếp tục chiến đấu và sống sót để bảo vệ và phát triển Wealth.
Binh lính chưa qua huấn luyện gắt gao sẽ ở hậu tuyến, và mặc dù đang trong chiến dịch càn quét, họ sẽ chỉ hành quân với một số lượng cần thiết. Trong tình trạng nguồn tiếp tế không ổn định, ý kiến của Gustav là rất phù hợp.
Quân đoàn Năm của Vương quốc cũng có quân số phòng thủ tuyến pháo đài gần bằng Quân Đế chế, nhưng họ phải chỉa nhỏ lực lượng.
Quân Đế chế có đặc quyền chọn lựa đường hành quân. Họ sẽ nhắm tới đâu? Câu hỏi này sẽ quyết định số phận của Madros.
“Thật là một kế hoạch thiết thực. Không có lương thực, chúng ta không thể đánh, và chúng ta cũng không thể cứ ngu ngốc tiến công được. Sau cùng thì tất cả những gì chúng ta có thế làm chỉ là cầu xin. May thay, tôi là một tín đồ của Giáo hội Ngôi sao. Chúng ta đang nằm dưới sự bảo hộ của thánh thần.”
Alexander nở một nụ cười hoài nghi và mỉa mai, rồi uống cạn cốc nước. Anh ta không hề tin vào tôn giáo. Nhưng nếu nói ra thì anh sẽ bị gán tội dị giáo, vậy nên anh giữ im lặng. Nếu có thể tin, anh sẽ nhận được cấp bậc, tiền tài, và sức mạnh. Nếu anh có thể được cứu chỉ bởi niềm tin, thì sẽ chẳng mấy gì vui vẻ. Đó là lý do anh nhắm đến ngai vàng, thứ thống trị tất cả. Anh đã tận dụng triệt để vận may được làm con cả của mình, cống hiến hết mình vào việc học đến mức đổ máu. Cho tới khi nhận ra, anh chỉ còn cách phần thưởng của anh, ngai vàng, một bước chân. Anh không thể thất bại ở đây. Có đến vô số những kẻ luôn thèm khát ngai vàng này.
Người duy nhất anh có thể thoải mái khi nói tới chính là người em ruột của anh, Alan, người đã nhanh chóng rút khỏi cuộc đấu tranh giành ngai vàng, và đã rời bỏ Thủ đô Đế chế để gia nhập Quân Giải phóng. Một khi Alexander có được ngai vàng, anh dự định sẽ gọi Alan về và cho anh ta một chức vụ quan trọng nào đó.
Giờ thì kế hoạch đã được quyết định, trong khi họ chuyển sang suy nghĩ làm thế nào để thâu tóm mục tiêu quan trọng nhất của họ thì một truyền tin hối hả chạy vào từ khu trại. Những cận vệ với những bộ giáp nặng nề bắt chéo thương, cản tên truyền tin lại. Alexander ra lệnh cho họ để hắn ta qua. Tên truyền tin đã nhận ra rằng hắn ta đã tỏ ra vô lễ ngay khi hắn bước chân vào đây. Chắc hẳn phải là một tin khẩn cấp, Alexander đoán.
“Chúng ta đang ở giữa cuộc hội nghị. Có chuyện gì vậy?”
“Thưa ngài, một đơn vị kỵ binh của Vương quốc đã đến đây xin đầu hàng. Họ có 2,000 kỵ binh. Chỉ huy là một nữ sĩ quan, và cô ta yêu cầu một cuộc gặp mặt với Quý Ngài.”
“Hô? Chẳng phải là một tin tốt sao. Ngươi cũng nghĩ thế chứ, Gustav?”
Thích thú, Alexander mỉm cười, rồi hỏi ý kiến Gustav. Anh biết rằng Gustav rất căm ghét người Madrosians. Anh đang thử xem Gustav sẽ làm gì.
Gustav cau mày. Những người Madros sẽ không giờ chịu quy phục Đế chế. Nếu họ bất cẩn cho phép diện kiến, thì đây có thể là một mối nguy hiểm cho Alexander.
“….Có phải tên nữ chỉ huy ngươi nói là một người Madros?”
“Không, cô ta nói rằng cô ta đến từ Vùng Biên giới Trung tâm, và cô ta cũng đã mang đến một thứ có liên quan tới tên chỉ huy địch, Darus Madros.”
“Ngươi nói Darus sao!? Là con trai của tên Kerry phiền phức đó sao?”
“Thật thất lễ nếu để họ phải chờ lâu như vậy, phải không? Hay là chúng ta nên gặp họ ngay lúc này nhỉ? Một nữ sĩ quan dẫn đầu một đơn vị kỵ binh của Vương quốc hử. Thật thú vị.”
“….Hãy thu giữ vũ khí của chúng. Chỉ đem tên nữ sĩ quan ấy vào đây thôi, và áp đặt một lệnh giám sát chặt chẽ. Chúng ta phải cảnh giác tối đa để chúng không thể có nổi dù chỉ một-phần-triệu cơ hội đụng đến Quý Ngài của chúng ta. Không được phép rời mắt khỏi mọi cử động của chúng.”
Gustav nghiêm ngặt ra lệnh cho các cận vệ. Họ cúi chào rồi bắt đầu thi hành mệnh lệnh. Nếu họ dám để Hoàng tử bị thương, họ sẽ mất mạng.
“Ngươi lo lắng quá đấy, Gustav. Ngươi sẽ không thể sống lâu nếu cứ thế.”
“Phải nói là nhờ đức tính này mà tôi mới có thể tồn tại đến tận bây giờ. Nếu cô ta tỏ ra đáng nghi, tôi sẽ không khoan nhượng. Hãy đối xử với cô ta như kẻ thù, thưa ngài. Bên dưới nụ cười của cô ta có thể ẩn dấu một thanh kiếm.”
“Ngươi không cần phải nhắc ta, ta hiểu. Những thứ thế này khiến ta có một dư vị khó chịu.”
Alexander gật đầu, khuôn mặt không hề biểu lộ một tý cảm xúc nào. Đằng sau một nụ cười ẩn dấu sự tham vọng….và phản bội. Anh đã từng trải qua thứ cảm giác dơ bẩn này từ khi còn nhỏ. Anh có niềm tin vào khả năng nhận ra những mưu đồ của mình.
Trong khi được vây quanh bởi hàng tá cận vệ với giáp trụ kỹ càng, Schera được đưa vào căn lều mà Alexander đang ở bên trong. Những mũi thương đều chĩa vào cô, và nếu chỉ cần có một cử động đáng nghi nào, cô sẽ ngay lập tức bị xiên thấu. Trong khi nhìn chúng một cách khó chịu, Schera bước đi với lưỡi hái trên vai.
Trước cửa căn lều, cô bị chặn lại bởi hai tên cận vệ vận một bộ giáp lộng lẫy. Thật thiếu thực tế nếu cô có thể được cho qua trong khi đang giữ một thứ vũ khí.
“Dừng lại. Phía sau chúng ta là căn lều cho giới thượng cấp. Ngươi không được phép vào với cái thứ vũ khí nguy hiểm ấy.”
“Vậy ta có nên đưa nó cho ngươi, ta tự hỏi?”
Cô gõ gõ cái cán của lưỡi hái trên vai. Tên cận vệ khó chịu gật đầu.
“….Cái lưỡi hái ấy sẽ dưới quyền kiểm soát của ta. Đừng có mà tỏ ra vô lễ.”
Tên cận vệ tiến tới thô bạo giật cái lưỡi hái khỏi cô, nhưng với trọng lượng khổng lồ của nó, hắn bất giác đánh rơi. Cái lưỡi hái to lớn ấy còn nặng hơn cả vẻ bề ngoài, chỉ cần nhấc nó lên thôi cũng đã đủ cực khổ rồi. Hắn không thể tin được một đứa con gái nhỏ bé trước mặt hắn có thể mang theo nó. Cô ta mang nó trên vai một cách dễ dàng.
“Fufu-, ngươi không sao chứ? Tay ngươi đang run lên kìa. Ngươi không nên quá sức như vậy. Ngươi đang hao mòn linh hồn của mình đấy.”
“---Ngươi, ngươi không cần quan tâm đến ta. Vào đi, ngươi nên vào nhanh đi. Quý Ngài đang đợi ngươi.”
Schera bước vào căn lều, chính giữa, một người đàn ông trẻ tuổi với mái tóc vàng đang an tọa. Bên cạnh anh ta có đến mười người khác, tất cả được trang trí bởi những huân chương. Xung quanh căn lều là những cận vệ đang căng thẳng quan sát. Tất nhiên, cả phía sau Schera cũng thế.
Schera mạnh dạn bước vào bên trong và tới một vị trí cách anh ta một khoảng, cô tôn kính quỳ gối trước mặt người đàn ông trẻ tuổi.
“Ngươi là tên có ý định gia nhập Quân đội Đế chế phải không? Ngươi trông trẻ một cách bất ngờ nhỉ.”
“Thưa ngài, tôi tên Schera Zade. Trung tá của Vương quốc. Tôi chỉ huy một kỵ binh đoàn. Tôi tới đây vào lúc này để xin được gia nhập vào hàng ngũ Quân đội Đế chế.”
Alexander nhìn xuống Schera. Nếu chỉ lướt qua, thì cô ta trông chỉ như một con nhóc mặc giáp. Nhưng, một người như thế này thì không thể chỉ huy một đơn vị 2,000 kỵ binh được. Trên hết, mặc dù đã tới đây, lãnh thỗ của kẻ địch, cô ta vẫn không tỏ vẻ lo sợ. Có vẻ như cô ta có một tâm lý rất vững chãi.
“Mặc dù là con gái, nhưng ngươi đã đạt được cấp bậc Trung tá chỉ mới ở độ tuổi này. Ngươi khá tài năng đấy. Ta muốn ngươi cho ta biết Vương quốc đã làm gì khiến ngươi phật lòng. Ta muốn nghe về lý do đầu hàng của ngươi.”
“Công lao của tôi không hề được đánh giá cao, và Vương quốc cũng không hề có tương lai. Nội bộ của chúng đang mục rữa, và giới thượng cấp thì chỉ lo nghĩ cho bản thân mình. Chúng không đáng để chúng tôi chiến đấu và hy sinh. Tôi cũng đang dẫn đầu 2,000 kỵ binh. Tôi chỉ muốn tránh một cái chết vô ích.”
Schera phê bình Vương quốc một cách thậm tệ. Sau đó, cô lấy trong túi áo ngực của mình ra một lá thư được niêm phong bằng một con dấu. Cô trao nó cho một tên cân vệ đừng gần bên.
Alexander nhận lấy bức thư và hỏi,
“…Bức thư này là?”
“Từ cấp trên của tôi, Yalder. Ông ta hiện tại đang làm chỉ huy của Pháo đài Thứ hai. Nếu cấp bậc và vị trí của ông ta được đảm bảo, ông ta sẽ rời bỏ pháo đài và ngay lập tức đầu hàng. Ngọn lửa đang bốc lên từ Pháo đài Thứ hai chính là bằng chứng.”
Những vị tướng xung quanh trở nên ồn ào. Nếu đó là sự thật, thì đây là một cơ hội không thể bỏ qua. Alexander gỡ niêm phong rồi đọc bức thư.
[Tôi đã bị xúc phạm nặng nề mặc dù đã trung thành phục vụ, và vì thế, tôi muốn đầu hàng. Nếu ngài có thể đảm bảo chức vụ của tôi và mạng sống của binh lính trong lâu đài, tôi hứa sẽ tình nguyện mở cổng Pháo đài Thứ hai cho các ngài.
Tại một nơi nằm ở phía đông Pháo đài là kho lương của Vương quốc. Một cuộc tấn công vào đó đồng thời vào cả Lâu đài Madros có thể gây nên một tổn thất nặng nề.]
Một tấm bản đồ chi tiết đã được đính kèm.
Alexander trao bức thư cho những vị tướng khác, và sau đó, bên trong căn lều lập tức bùng lên một sự phấn khích.
“Khoan đã! Còn quá sớm để coi đây là sự thật. Còn nhiều thứ chúng ta phải xác nhận với tên sĩ quan này. Truyền tin đâu! Mang Darus và một vài tù binh từ Quân đội Vương quốc vào đây-!”
“Rõ-!”
Gustav nói lớn trong sự phấn khích của các vị tướng khác. Còn quá sớm để coi đây là sự thật. Nếu đây chỉ là giả vờ đầu hàng, họ sẽ là những người rơi vào cái bẫy.
Gustav không hề tin Schera. Những lời nói của tên này hoàn toàn không có cảm xúc. Sẽ không có gì là lạ nếu cô ta có tấn công họ ngay lúc này. Thật ra, anh không hề nhận thấy một chút nhân tính nào từ cô ta. Ngay cả khi anh nhìn chằm chằm vào cô với một ánh mắt chết chóc, thì cô ta chỉ đơn giản bình tĩnh tránh nó đi.
Đây không phải là điều mà một con nhóc binh sĩ có thể làm được.
Alexander im lặng quan sát các chuỗi sự kiện đang xảy ra. Thời điểm rất chuẩn để xác định tính chân thật của cô ta, anh nghĩ.
“Trung tá, xin thứ lỗi cho sự bất tiện này, nhưng có vài thứ mà ta muốn kiểm tra trước tiên. Trên ngực cô, có hình xăm của một con thú chứ?”
Gustav tra hỏi Schera. Đây là bằng chứng tốt nhất để nhận diện một người Madros. Nếu quả thực có một hình xăm trên ngực cô ta, thì cuộc nói chuyện này đến đây là chấm dứt. Anh ta sẽ ngay lập tức kết liễu cô.
Schera im lặng tháo rời mảnh giáp ngực của mình rồi chậm rãi cởi áo ra. Không hề có một vết thương nào trên cơ thể khô héo của cô, nói gì đến một hình xăm.
“Thế này đã đủ chưa? Nếu ông thích, tôi sẽ cởi hết tất cả mọi thứ.”
Những vị tướng khác tránh ánh nhìn khỏi cơ thể Schera. Đúng như mong đợi, nhìn chằm chằm vào đấy sẽ là đi ngược lại với giáo huấn của một hiệp sĩ.
“….Tôi xin lỗi vì sự thất lễ của Gustav, Trung tá. Tôi đã thấy rằng cô không phải người của Madros. Gustav, ngươi có đồng ý không?”
“Thưa ngài-, tôi, Gustav, đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Trung tá, xin thứ lỗi cho sự thất lễ của tôi.”
Khi Alexander xin lỗi, Schera không hề nói gì mà chỉ lẳng lặng mặc lại áo vào. Cô không hề tỏ ra xấu hổ hoặc giận dữ. Cùng lúc đó, Darus, chân tay bị trói bởi dây thừng và bị bịt miệng, cùng một vài tù nhân chiến tranh được mang vào lều.
Khi những cân vệ tháo miếng băng bịt miệng, Darus quay sang và tuôn ra một tráng chửi rủa về phía Schera. Anh ta đã được cử đến Pháo đài Thứ hai, nhưng Schera đã phục kích anh ta, và cuối cùng, anh ta đã bị bắt giữ.
“Schera! Chuyện này là thế nào-!!? Ngươi dám phản bội lại một Vương quốc đã phong ngươi từ một tên lính quèn lên tới chức Trung tá sao!!? Đồ phản bội bẩn thỉu! Chính tại vì những con điếm bất trung như ngươi mà chúng ta phải ở trong địa ngục thế này-!” 
“Ngươi đang ở trước mặt Quý Ngài đấy. Kiềm chế cái miệng của ngươi đi, thằng đĩ khốn khiếp.”
“Ngươi, đồ con lợn xứ Wealth! Cha ta sẽ thảm sát gia đình của ngươi-, không, ông ta sẽ xẻ thịt tất cả những người Wealth các ngươi-!”
“Câm ngay-! Con chó của Madros-!!”
Gustav hết sức bình sinh đá vào mặt Darus, và Darus ngã rạp xuống, ho ra máu. Anh đứng dậy lại và bắt đầu nguyền rủa Alexander, vậy nên anh lại bị bịt miệng. Những tên tù nhân khác bị bắt phải quỳ xuống, và đầu của họ bị nhấn rạp xuống đất.
“---Thưa Quý Ngài. Hay chúng ta sẽ để Trung tá Schera đây thực thi việc hành quyết nhỉ? Chúng ta sẽ coi như đây là cơ hội cho cô ta chứng minh lòng trung thành của mình với Đế chế. Trung tá, ngươi sẽ không từ chối chứ?”
“Hay lắm Gustav. Trung tá Schera, đây là nhiệm vụ đầu tiên của ngươi. Hành quyết đám vô lại này đi. Đây là những tên cứng đầu đã đầu hàng nhưng sau đó lại vẫn muốn đào ngũ. Ta muốn ngươi ngay lập tức phán xét chúng. Ta cũng không phiền nếu ngươi muốn làm nó ngay tại đây và ngay lúc này đâu. Tất nhiên, ngươi làm được mà nhỉ?”
Alexander ra lệnh cho vô với một nụ cười tàn nhẫn. Sau đó anh ra hiệu với những cận vệ xung quanh vào tư thế chuẩn bị chiến đấu. Đây là để chế ngự Schera nếu cô ta dám nói không.
“Đã rõ. Vũ khí của tôi đang được quản thúc, vậy nên tôi yêu cầu được nhận lại nó, thế có được không?”
Schera không hề tốn một giây do dự, chấp thuận rồi đứng lên. Khi Alexander ra lệnh trao trả vũ khí, hai cận vệ xuất hiện, mang theo cái lưỡi hái khổng lồ của cô, và đang thở hổn hển, họ trao nó cho Schera. Sau khi vung vẩy lưỡi hái như một điệu nhảy, Schera đặt nó vào cổ Darus. Cái lưỡi cong vút, sắc lẹm ấy bắt lấy ánh lửa từ những lò sưởi, rồi tỏa ra một thứ ánh sáng nặng nề. Sau khi nở một nụ cười tàn nhẫn, cô tuyên bố bản án tử hình.
“Đội trưởng Darus. Không gì chống lại ngươi. Nhưng ngươi không cần lo lắng. Ta sẽ thực hiện một cách nhanh chóng và nhẹ nhàng. Ta đã khá thành thạo việc này rồi.”
Darus hét lên một tiếng thảm khốc, cầu xin cô dừng lại.
Alexander, nhận thấy rằng Schera đang hoàn toàn nghiêm túc, đã ngay lập tức xem xét lại. Người này, Darus, là con trai của chỉ huy địch, và hắn ta vẫn còn giá trị lợi dụng. Hắn ta có thể được dùng làm con tin để mặc cả. Cho dù họ vẫn sẽ hành quyết hắn ta, nhưng sẽ hiệu quả hơn nếu họ thực hiện ngay trước mặt kẻ thù. Giết hắn ở đây chỉ tổ phí phạm. Alexander nhanh chóng đi đến quyết định.
“Khoan đã, Trung tá Schera. Chúng ta sẽ hành quyết tên này sau. Ta quên mất rằng có vài điều mà ta muốn hỏi hắn. Xử lý những tên tù nhân còn lại đi; ta không bận tâm đâu. Cũng đừng lo về vụ dọn dẹp. Cứ làm những gì ngươi muốn với chúng.”
Alexander kéo ngón cái của mình cứa qua cổ, đốc thúc việc hành quyết. Anh không ngán phải thấy máu.
“Rõ.”
“Dừng, dừng lại.”
“Tôi sẽ không bỏ trốn nữa, hãy tha cho tôi!”
“Tha, tha cho tôi!”
Những tên tù nhân cúi đầu cầu xin cho mạng sống của chúng. Nhưng Schera chỉ chậm rãi lắc đầu.
“Thứ lỗi. Nhưng, con người phải chấp nhận số phận của mình.”
Sau khi rời khỏi Darus, với những cử động nhuần nhuyễn, cô lần lượt gặt lấy năm cái đầu đang hoảng hốt. Mạng sống của đám tù nhân bị tước đi nhanh tới nỗi chúng còn không kịp la hét. Lối vào căn lều nhuộm một màu máu. Darus, chứng kiến toàn bộ sự việc, đã cứng họng, không nói lên lời.
Nếu Alexander không ngăn cô lại, đầu của Darus đã bị cắt lìa khỏi thân.
Chứng kiến những hành động và lời nói của cô tới giờ, Alexander không ít thì nhiều cũng có một chút nhận ra bản tính thật sự của Schera. Cô gái này là kiểu người mà anh ta hay gọi là lính đánh thuê. Chúng là những tên rất dễ đồng ý nếu ai đó chịu ra giá cho công việc của chúng, hoặc nếu ai đó cho chúng thứ chúng tìm kiếm. Không hề có chỗ cho tư tưởng và danh dự. Miễn là chúng được trả tiền, chúng sẽ không phản bội. Ngược lại, chúng có thể dễ dàng bỏ rơi quê nhà của chúng và giết hại anh em của chúng.
Từ góc nhìn của Alexander, chúng là những người tốt, cực kỳ dễ để thương lượng và dễ sử dụng. Cử động với lưỡi hái đã thể hiện một sức mạnh kinh hồn ngự trị trong cô. Đủ để có thể, thậm chí là đe dọa những cận vệ của anh.
Và thứ khiến anh cực kỳ thích thú chính là phong thái và biểu cảm của cô khi giết chóc. Alexander đã hơi bị quyến rũ bởi Thần chết. Cô ta không hề xinh đẹp, nhưng, cô để lại một ấn tượng mạnh mẽ lên anh ta hơn tất cả những người phụ nữ khác trong Cung điện Hoàng gia.
“Gustav. Ta tin là cô ta đã chúng tỏ lòng thành của mình với Đế chế, nhưng ngươi nghĩ sao?”
“…Thưa ngài, quả đúng vậy. Tôi tin là cô ta sẽ trở thành một đồng mình đáng tin cậy của chúng ta từ bây giờ.”
Gustav gật đầu với một biểu cảm ghê tởm. Anh không hoàn toàn đồng ý, nhưng lại không thể tìm ra một bằng chứng đáng nghi nào. Cô ta đã giết lính Vương quốc như mệnh lệnh. Nếu cô ta là một người vẫn còn chút vương vấn với Vương quốc, cô ta sẽ tỏ ra một chút lưỡng lự. Nhưng chắc chắn là đã không hề có giây phút đó trong mọi hành vi của cô ta.
“Chỗ của ngươi giờ đã tanh mùi máu, nhưng chúng ta rất hoan nghênh chào đón ngươi, Trung tá Schera. Ta sẽ ra chỉ thị cho ngươi sau, nên hãy lui đi. Nếu ngươi cần thức ăn, ngươi có thể đến những xe lương của chúng ta.”
“Thưa ngài, xin cảm tạ. Tôi xin thề trung thành tuyệt đối. Xin thứ lỗi.”
Schera cúi chào, rồi rời khỏi căn lều. Một thứ chất lỏng màu đỏ nhỏ giọt từ lưỡi hái trên tay cô.
“Đúng là một cô gái thú vị. Cô ta cũng có vẻ khá điêu luyện đấy. Tùy vào hành động của cô ta, mà cô ta có thể trở nên hữu dụng. Có một phần của cô ta không giống con người, nhưng cô ta sẽ là một chiến binh tốt nếu chúng ta quản lý được cô ta.”
“….Thưa Ngài. Người phụ nữ đó quá nguy hiểm. Xin ngài đừng dính líu với cô ta thêm nữa. Tôi không thể đoán ra được cô ta đang nghĩ gì.”
“Vẫn không chịu tin như mọi khi nhỉ, Gustav. Miễn là chúng ta cho cô ta tiền bạc, chức vị, và một nơi để làm việc, thì sẽ ổn thôi. Cô ta là dạng người như thế. Ta không nghĩ là ngươi sẽ hiểu được đâu.”
“…Tôi chỉ muốn chắc chắn. Tôi tin rằng chúng ta nên chia nhỏ Kỵ binh đoàn của Trung tá Schera và ngăn không cho họ tập hợp.”
Anh ta sẽ tách 2,000 kỵ binh thành bốn nhóm và sát nhập họ với mỗi một đơn vị kỵ binh của Đế chế. Ngay cả khi họ có kế hoạch nào đó, thì thiệt hại sẽ nhẹ hơn với số lượng ít hơn, và trên hết, họ cũng sẽ không thể liên kết lại với nhau. Anh cũng không quên ra lệnh cho gián điệp theo dõi xung quanh.
“Cứ làm như ngươi muốn, ta không quan tâm. Tuy nhiên, đảm bảo rằng ngươi sẽ không làm tổn thương đến tâm trạng của Trung tá. Thôi được, hãy trao cho cô ta phần thưởng cho việc đem đến những thông tin hữu ích cùng với đầu của đám binh lính Vương quốc. Ta không muốn cô ta nghĩ rằng sự hào phóng của chúng ta chỉ là thứ tầm thường.”
Alexander ra lệnh và một sĩ quan dân sự gật đầu.
“Như ngài muốn. Tôi sẽ cho sắp xếp ngay.”
“Tốt, vậy thì chúng ta hãy quay trở lại về chiến dịch ban nãy. Từ đây có thể là bước ngoặt của cuộc chinh phạt.”
Với lời thúc giục của Alexander, những vị tướng lại tiếp tục tranh luận với những ý kiến của họ trong khi nhìn vào tấm bản đồ mà Schera đã mang đến. Mọi thứ đã khác hẳn lúc trước-tinh thần của họ đang tăng lên một cách đáng kể.
“…Mình không hề có ý nghi ngờ con mắt của Alexander, nhưng người phụ nữ đó không thể tin cậy được.”
Gustav quyết định sẽ giữ cô dưới sự giám sát chặt chẽ. Điều này là chưa từng có từ trước đến nay, nhưng theo anh nghĩ, anh không thể rũ bỏ thứ cảm giác kinh tởm này. Anh cử Thiếu úy Karl đến với Schera và ra lệnh anh ta phải báo cáo nếu cô có hành động khả nghi.
Người đàn ông tên Karl này không hề thông minh, nhưng anh ta là một người đáng tin cậy trong việc thi hành mệnh lệnh. Kiểu nhiệm vụ này rất thích hợp với anh ta.
Khu trại của Quân đội Đế chế.
Những người lính đang nằm nghỉ ngơi, và mọi người đang thích thú trò chuyện, ăn uống. Cơn lạnh buốt thấu xương, vậy nên những đám lửa được đốt lên khắp khu trại để giữ ấm.
Nguồn tiếp tế khan hiếm và cái lạnh khắc nghiệt-hai thứ này đã phá hủy sĩ khí của binh lính Đế chế. Họ vẫn chưa tới mức sụp đổ, nhưng tình hình đang rất nghiêm trọng.
Schera tiến nhanh tới căn lều nơi những kỵ binh của cô đang bên trong. Nếu cô không nhanh, cô sẽ mất phần ăn. Khi đó, cô gặp Katarina, người đang ngồi bên đám lửa quan sát xung quanh. Có vẻ Katarina cũng đã nhận ra cô, vậy nên cô bước tới Schera.
“Mọi thứ suôn sẻ chứ, Trung tá?”
“Ừm. Không vấn đề gì cả. Quan trọng hơn, họ đang ăn gì vậy?”
Cô quay qua nhìn những người lính đang ngồi ép mình vào nhau. Có vẻ như là một loại khoai tây nào đấy. Họ đang rưới một thứ gì đó lên trên rồi ăn nó. Ánh lửa đã làm rõ nó, và nó nhìn rất ngon. Schera nuốt nước bọt.
“…Khẩu phần phân phối. Tối nay là bánh mỳ với khoai tây.”
Katarina vuốt trán trả lời. Lý do cô ấy không thể hiện niềm hạnh phúc rất đơn giản. Thứ khoai tây này chả ngon lành tý nào.
“Tôi tự hỏi không biết có còn cho tôi không. Tôi gần như không thể chịu nổi nữa.”
“Tôi sẽ đi lấy ngay cho ngài một ít. Xin hãy chờ trong giây lát.”
Ngay khi Katarina tính đi tới chiếc xe lương, một người đàn ông trẻ gọi họ-trong khi cầm trên tay bánh mỳ và khoai tây.
“Không cần thế đâu. Tôi có mang theo phần của Trung tá đây. Xin hãy tự nhiên, thưa ngài.”
Sau khi mỉm cười xã giao, anh đưa chúng cho Schera. Với một cái nhìn nghi ngờ, Katarina hỏi anh ta,
“Anh là?”
“Xin thứ lỗi vì đã không giới thiệu trước. Tôi là Karl, cấp bậc Thiếu úy. Tôi đã nhận được lệnh từ Ngài Gustav là sẽ hoạt động trong đơn vị của ngài. Nếu ngài cần gì, cho dù là bất cứ thứ gì, xin hãy nói với tôi. Tôi sẽ là sức mạnh của ngài.”
Anh quay sang Schera rồi cúi chào.
“Ồ. Vậy thì, tôi đặt kỳ vọng vào mối quan hệ của chúng ta về sau. Giờ thì tôi ăn cái đã, vậy nên hãy nói chuyện sau nhé.”
Cô nhanh chóng cắn miếng bánh và gắn củ khoai vào một cái que, sau đó nướng đó trên ngọn lửa. Một mùi thơm ngây ngất bốc lên mũi Schera. Nó bắt đầu nâu lại và nóng lên bên trong.
“Tốt nhất là nên quết thêm bơ hoặc phô mai khi ăn. Xin cho tôi được giới thiệu. Đặc sản của xứ Wealth, đây là một giống khoai tây của Wealth với hàm lượng dinh dưỡng rất cao và có thể được thu hoạch với số lượng lớn, mặc dù hương vị thì còn tùy vào khẩu vị mỗi người. Không có gì là hoàn mỹ trên thế giới này cả.”
Khoai tây Wealth chống chọi rất tốt với sâu bọ và bệnh tật, chúng có giá trị dinh dưỡng cao, và có năng suất lớn. Miễn là không phải trong mùa đông, thì chúng có thể được trồng ở bất cứ đâu. Họ đã mang theo một số lượng lớn khoai tây làm lương thực cho cuộc chinh phạt này. Lương tiếp tế đến đây phần lớn cũng là chúng. Chúng rất dễ bảo quản và cực kỳ rẻ.
Tuy nhiên, chúng không hề được những người lính ưa thích. Chúng không hề đều vị, và trên hết, chúng khá đắng. Không chỉ thế, họ còn phải ăn chúng mỗi ngày. Đây cũng là một phần lý do khiến sĩ khí thuyên giảm. Thượng cấp của họ, không hề quan tâm tới những phàn nàn của họ, đã dự định sẽ trồng thêm trong những vùng họ chiếm đóng. Trong tương lại gần, họ có thể sẽ phải thấy một số lượng những cánh đồng khoai tây kinh tởm này.
“Miễn là chúng ăn được, thì tôi sẽ không phàn nàn gì. Nhưng công nhận là chả ngon lành gì cả.”
“Đúng là vậy. Đây là những từ mà tôi ước rằng những người lính khác có thể nghe thấy.”
“Than phiền là bằng chứng cho sự phung phí. Khi đã bị dồn vào góc tường, họ sẽ không dám than van nửa lời.”
“Thật là một phát ngôn thông thái. Tôi, Karl, rất ngưỡng mộ… Vậy thì, tôi sẽ dừng cuộc nói chuyện này tại đây, xin thứ lỗi. Tôi rất lấy làm tiếc, nhưng có những thứ cần phải được chuẩn bị. Tôi trông chờ sẽ được làm việc với ngài vào ngày mai.”
Anh ta cúi chào rồi rời khỏi Schera.
Karl đã luôn cười, nhưng mắt hắn không giấu được vẻ hoài nghi. Không khó gì nhận ra hắn là tai mắt được cứ tới để giám sát họ. ‘Ta luôn dõi theo các người, vì vậy đừng có làm những điều dại dột’, đó là ý đồ của hắn ta, Katarina nghĩ. Họ sẽ phải có vài biện pháp để đối phó với Karl về sau. Nhìn hắn ta bỏ đi một cách khó chịu, Schera gõ mạnh món khoai nướng của mình. Trong khi chịu đựng sức nóng, cô bẻ nó làm đôi, hơi nước bên trong bốc lên. Katarina phết bơ lên miếng khoai tây cho cô, như một người mẹ sẽ làm cho đứa con của mình. Schera há rộng miệng và ăn luôn cả lớp vỏ khoai tây. Vị của bơ trộn lẫn với vị đắng của khoai tây, tao nên một cảm giác không thể tả. Những tên nói rằng chúng không hề ngon đã hơi quá phóng đại. Thứ này có thể được coi như khá ngon đấy chứ.
Mọi người thuộc đơn vị Schera đều chăm chú quan sát cảnh tượng ấy. Họ không bao giờ thấy chán khi quan sát cấp trên của họ thượng thức bữa ăn.
“Thế nào? Tôi nghĩ rằng nó hơi quá đắng, nhưng…”
“Thế là ngon rồi. Ít ra còn hơn đám cỏ. Không gì đắng hơn chúng. Tôi không nghĩ là tôi có thể ăn kể cả khi có phết bơ lên đi nữa.”
“…Khi ngài nói về việc ăn cỏ, tôi bắt đầu tự hỏi liệu rằng ngài là một Trung tá hay một con ngựa đây?”
“Con người… sẽ ăn mọi thứ khi họ đói. Là cỏ hay đồ ôi thiu cũng vậy. Không ai có thể chiến thắng cơn chết đói. Dù thế, thứ duy nhất tôi sẽ không ăn chính là con người. Không bao giờ. Katarina, cô có biết tại sao không?”
“…Tôi không chắc nữa.”
Sau khi suy nghĩ một lúc, Katarina thật thà trả lời. Cô chưa bao giờ nghĩ tới việc ăn thịt người. Cô không hề cảm thấy tội lỗi khi thao túng xác chết, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc ăn thịt người cũng khiến cô rợn người. Kể cả khi có chết đói, cô cũng sẽ không nghĩ tới việc đó.
“Là bởi vì tôi cũng là một con người. Đơn giản thế thôi.”
Schera trả lời trong lúc vẫn đang nhai, với đôi mắt như đang lạc mất đi đâu đó.
Katarina gật đầu, và rồi thay đổi đề tài. Cô nuốt lấy câu hỏi mà cô xém chút nữa đã buột miệng. “Liệu ngài có…..thật sự là người không?”
“….Ngài có ấn tượng gì về những vị tướng Đế chế?”
“Họ đều thông minh hơn hẳn Vương quốc. Quý Ngài Alexander cũng là một người khá thú vị. Hắn sẽ trở thành một Hoàng đế tốt trong tương lai. Mặc dù việc đó chẳng liên quan gì đến tôi.”
Trong khi cẩn thận liếm những vết bơ trên tay, Schera trả lời cẩn thận không kém. Bánh mỳ và khoai tây không thể khiến cô thỏa mãn. Cái gì cũng được miễn không phải là cỏ, nhưng cô vẫn muốn được no nê.
“…Tôi, không, chúng tôi sẽ đồng hành cùng ngài cho đến phút cuối, thưa Trung tá. Nếu ngài muốn, xin hãy cứ theo lối của ngài.”
Katarina hạ thấp giọng, lẩm bẩm. Câu từ của cô chứa đầy ẩn ý. Nếu Schera muốn như vậy, thì họ sẽ bằng lòng gia nhập Quân đội Đế chế, đó là điều mà Katarina muốn nói. Mỗi người trong kỵ binh đoàn đều quyết tâm như vậy. Lời thề của họ không phải cho Vương quốc, mà là cho Schera.
“Cảm ơn. Tôi thật sự rất vui. Vậy thì, tôi sẽ kể cho cô vài thứ thú vị.”
Schera ghé sát lại Katarina trong khi nở một nụ cười ngọt ngào. Sau đó, cô thì thầm vào tai Katarina.
“Có ba lý do để tôi chiến đấu. Đầu tiên là để ăn. Thứ hai là để giết lũ phản loạn càng nhiều càng tốt. Và cuối cùng…là một bí mật. Tôi có thể thỏa mãn tất cả những thứ đó khi chiến đấu cho Vương quốc.”
Cô chiến đấu để thỏa mãn sự thèm ăn. Cô vung lưỡi hái để xóa bỏ thứ chướng mắt và để nhận được tiền và thức ăn. Không nơi nào khác có thể thỏa mãn điều đó tuyệt vời như ở đây.
Hơn nữa, cô cũng đã có những người đồng đội cùng ăn chung với cô. Với hiện trạng này, Schera cảm thấy hài lòng.
Một ngày nào đó, cả ba điều ước của cô chắc chắn sẽ thành sự thật. Cũng không còn xa lắm đâu.
Katarina cực kỳ tò mò về lý do cuối cùng, nhưng cô không muốn hỏi về nó. Cho dù cô có hỏi, thì cô cũng sẽ chẳng nhận được câu trả lời. Ngày cô có thể hiểu sẽ tới, thế nên, cô sẽ kiên nhẫn.
“…Vậy, còn với Đế chế thì sao?”
“Fufu, không cần tôi nói chắc cô cũng biết, Katarina. Tôi tự hỏi ai là người đã hỗ trợ lũ phản loạn trong bóng tối? Với tôi, thế cũng chẳng khác gì. Phải, là vậy đấy.”
Cô rời ra xa Katarina và mỉm cười mỉa mai. Những kỵ binh đã quan sát cô tỉ mỉ nãy giờ đều hiểu được ý định của người chỉ huy ấy.
Sự im lặng bao trùm không gian trong một hồi lâu, chỉ có tiếng nổ lách tách của đám lửa. Schera nướng miếng bánh mỳ còn lại và thưởng thức bữa ăn dài hơi của mình.
Bất chợt, một thứ gì đó lạnh lẽo rơi lên bờ má của cô. Binh lính từ những đơn vị khác cũng ngước nhìn lên bầu trời đêm và đánh ra một tiếng thở dài ngao ngán.
“Vậy là cuối cùng nó đã rơi.”
“Aaa, lạnh quá. Đừng có làm thế này với tôi chứ!”
“Mang thêm rượu và chăn ra đây!”
“Tự đi mà lấy, tên ngốc!”
“Khỉ thật. Tôi không đến đây cho qua mùa đông ở một nơi thế này!”
Bỏ qua những tiếng ồn xung quanh, Schera đang thưởng thức thứ cảm giác hiếm có của tuyết.
Những kỵ binh cuộn mình lại trong mớ quần áo để giữ ấm. Katarina cũng lấy ra áo choàng của mình, và cô choàng nó lên Schera.
“---Tuyết, hử?”
“Có vẻ như tiến quân sẽ khá khó khăn đây.”
“Nhưng, chắc chắn sẽ rất vui. Nó thật trong trắng và đẹp đẽ. Nó thật sự khiến màu đỏ trông thật hấp dẫn.”
Một bức tranh trắng toát với những giọt đỏ vương vãi khắp nơi - trong khi tưởng tượng như thế, Schera ném miếng bánh mỳ cuối cùng vào mồm.
Bình luận