Một tháng sau trận chiến giữa
Quân đội Vương quốc và Quân đội Đế chế tại Madros.
Bên trong phòng tiếp khách của
Lâu đài Madros, lãnh chúa của lâu đài đồng thời là chỉ huy của Quân đoàn Năm,
Kerry, và vị khách không mời mà tới đang ngồi đối diện nhau qua một chiếc bàn
tròn.
Phía sau Kerry là những vệ
binh được trang bị giáp trụ đứng nghiêm trang, và nếu người đàn ông trước mặt họ
có bất kỳ hành động đáng nghi nào, họ sẽ ngay lập tức vào tư thế chiến đấu.
Với chỉ một sĩ quan trẻ tuổi cạnh
bên, nụ cười của người đàn ông ấy vẫn không hề thay đổi ngay cả khi phải ngồi
dưới một áp lực nặng nề xung quanh.
Kerry nhẹ nhàng hắng giọng, và
rồi lên tiếng với người đàn ông bằng một giọng thường ngày.
“Chào. Ta rất muốn nói chào mừng
ngươi, nhưng xin thứ lỗi, ngươi và ta bây giờ đã là kẻ thù. Dám vác mặt đến
đây, ngươi cũng gan thật đấy!”
“Đừng than vãn nếu ta cho đầu
ngươi bay mất mà không hề báo trước.” Kerry đe dọa trong khi nâng chiếc cốc lên
môi.
Người đó, với cái tên Diener,
trả lời bằng một giọng bình tĩnh.
“Lạnh lùng thật. Ta tới lâu
đài này như một sứ giả của hòa bình. Ta hy vọng Quý Ngài đây sẽ hiểu.”
“Bỏ cái thái độ giả tạo đó đi.
Đừng có mà chế giễu ta, ngươi rõ chứ? Đơn vị tinh nhuệ của ta sẽ phá tan mưu đồ
của ngươi ở đây. Tên bẩn thỉu thấp kém, phun độc khắp nơi. Cái mặt của một con
thú còn đáng trân trọng hơn ngươi.”
Kerry bực bội lên tiếng. Đơn vị
tinh nhuệ của Madros không chỉ có gián điệp tại Đế chế, và còn cả ở Vương quốc
và Quân Giải phóng, để có thể phát hiện ra những mưu đồ xấu xa trước khi nó được
thực hiện. Mặc dù không có bằng chứng cụ thể, nhưng những báo cáo nói rằng có
khả năng rất cao là cuộc nổi dậy Tenang lần trước đã được thực hiện bởi bàn tay
của Quân Giải phóng.
Những quốc gia và quân đội
luôn có những bộ mặt dơ bẩn mà họ không muốn để lộ. Họ sẽ không thể huy động lực
lượng và chém giết mà vẫn trong sạch được.
“Con người nghe những gì họ muốn
nghe. Cho dù nếu Vương quốc có đứng về công lý đi nữa, thì sau tất cả, sẽ không
một ai dám tin, và sẽ không một ai dám cho rằng Quân Giải phóng đã giả dạng
thành Quân đội Vương quốc và hoành hành đâu.”
Diener nói một cách nhẹ nhàng,
nhưng cặp mắt của hắn thì không hề như thế. Nếu hắn phạm lỗi, hắn sẽ mất đầu.
Đã chuẩn bị cho điều này,
Diener mới tới Madros.
“Như ngươi nói. Cho dù Vương
quốc có bác bỏ thế nào đi nữa, thì cũng vẫn sẽ bị kết tội vào thời điểm này.
Tuy nhiên, nếu đây chỉ là trò phỉ báng Vương quốc, thì ta cũng có thể làm thế bất
cứ khi nào ta thích. Thứ lỗi, nhưng ta rất bận; ta không có thời gian cho mấy
trò đùa của ngươi và sự ngây thơ của con đàn bà ngu ngốc không thể phân biệt thực
tại với ảo tưởng. Nếu ngươi thật sự có việc, thì hãy nói ra nhanh đi.”
Kerry dọng mạnh chiếc cốc xuống
bàn rồi lườm Diener với cặp mắt hăm dọa. Diener nhẹ nhàng nhún vai rồi từ tốn
nói.
“Chỉ là vài chuyện cỏn con
thôi. Cho đến chi chúng ta thâu tóm được Thủ đô Hoàng gia, ta muốn ngươi không
được phép di chuyển Quân đoàn Năm khỏi Madros.”
“Ngươi có đang nghe chính
ngươi nói không thế? Điều đã thốt ra, thì sẽ không thu lại được đâu.”
Khi Kerry giơ nắm tay phải
mình lên, những vệ binh xung quanh rút kiếm. Chắc chắn sẽ có hai cái xác trong
phòng này nếu cánh tay kia vung xuống.
“Tất nhiên. Hiện tại, thì quân
số của Quân Giải phóng đã xấp sỉ 150,000. Cho dù tinh thần chúng ta có cao đi nữa,
thì bị tấn công từ cả ba hướng Bắc, Nam, và rồi từ khu vực Canaan, cũng sẽ rất
khó khăn. Ta không tin là ngươi sẽ điều quân, vì ngươi là một kẻ khôn ngoan,
nhưng nếu ngươi bỏ rơi Madros và quay hướng tấn công về phía chúng ta thì chúng
ta sẽ rất bất lợi.”
“…Và lý do để ngươi nói với ta
điều này? Ngươi tính sẽ đe dọa ta ư?”
“Khoảnh khắc ngươi chuyển quân
ra khỏi Madros, Quân đội Đế chế sẽ lập tức tổng lực tấn công ngay. Đây là thông
tin chính xác được lấy từ chính Hoàng tử Alan. Ta cũng không muốn can thiệp sâu
hơn vào Đế chế đâu. Vậy nên, ta phải kìm chân chúng lại. Ta không thể để quân đội
của ngươi rời khỏi đây.”
Diener nói trong khi nhẹ nhàng
gõ gõ ngón tay lên mặt bàn.
“Chúng ta đã có hoàng tử kế vị
Alexander đây làm con tin. Nếu bọn chúng dám sang đây lần nữa, hắn sẽ mất mạng.”
“Hoàng đế Alf không phải là kẻ
sẽ coi trọng tính mạng của hoàng tử hơn sự bành trướng lãnh thổ của hắn đâu. Chấp
nhận đàm phán chỉ là một cách để hắn câu giờ và chuẩn bị binh lực mà thôi.”
Bằng cách xem xét tin tức
chính xác và thực tiễn. Diener đang cân nhắc liệu Đế chế có hy sinh mạng sống của
Alexander hay không.
Anh hiểu rằng Đế chế sẽ không
đơn giản đồng ý trong cuộc đạm phán, vì một khi chúng chấp nhận một điều khoản,
thì chúng sẽ mất quyền chủ động trong cuộc chiến. Và tất nhiên, con tin vẫn sẽ
không bao giờ được thả.
“…Ra là thế. Ta hiểu những gì
ngươi muốn nói. Nhưng, ta phải từ chối yêu cầu của ngươi thôi. Biến khỏi đây
đi. Ngươi thật chướng mắt.”
“Thật đáng tiếc. Tuy nhiên, ta
mừng vì có thể nói chuyện trực tiếp với quý ngài. Nếu cơ hội đến, chúng ta sẽ gặp
lại sau. Ta cam đoan là nó không còn xa đâu.”
“Hmph, ta không hề có ý định sẽ
gặp lại ngươi. Này, khách của chúng ta đi kìa. Tiễn chúng!”
“Rõ-!”
Kerry đứng dậy, cho rằng không
còn gì để nói nữa, anh rời đi. Diener và người sĩ quan theo sau, Vander, bị vệ
binh tống ra khỏi phòng.
“…Thưa ngài Diener. Mọi chuyện
đã trở nên không được tốt.”
Vander bắt chuyện với cấp trên
của anh trong khi đang cưỡi ngựa. Cuộc đàm phán đã thất bại với kết quả tệ hại
nhất, anh đánh giá.
“Tôi vẫn chưa hiểu tại sao anh
lại nói là không được tốt. Chẳng phải đàm phán thành công rồi sao? Ngay từ đầu,
tôi đã đạt được mục đích là gặp được Ngài Kerry vào thời điểm này.”
“Nhưng…”
“Hắn ta sẽ không dám rời khỏi
đây đâu. Hơn cả lòng trung thành với Vương quốc, chính là lòng trung thành với lãnh
thổ Madros, hắn ta chỉ nghĩ đến việc bảo vệ nơi này mà thôi. Chính nó đã khiến
hắn xử sự như vậy. Cho dù hắn có dừng cuộc đàm phán lại, thì kết quả vẫn không
thay đổi.”
“Nếu ngài đã biết đến thế, thì
tại sao ngài vẫn muốn gặp tận mặt, Ngài Diener?”
“Là cho sự chuẩn bị sau khi
chúng ta giải phóng Thủ đô Hoàng gia. Tôi cần hắn bảo vệ trước sự bành trướng
sau này của Đế chế. Madros là một khu vực tiếp giáp với Đế chế, và những người
có thể hoàn thành nhiệm vụ đó chỉ có thể là những người Madros. Vì thế, lần đàm
phán này chúng ta phải mặt chạm mặt. Sau khi giải phóng Thủ đô Hoàng gia, tôi
không muốn trở thành một con rối, cho dù mục tiêu của chúng ta là có được độc lập.”
Diener nói lên suy nghĩ của
mình một cách rõ ràng. Chế độ hiện tại đã sụp đổ trong tư tưởng của anh.
Bài toán sau này mới là thứ
quyết định. Đế chế chắc chắn sẽ đi gây chiến với chế độ cai trị mới. Đó chính
là mục tiêu của Hoàng đế Alf. Với Diener, anh phải giữ cho sự can thiệp của Đế
chế luôn ở mức tối thiểu.
Đầu tiên, việc Đế chế thất bại
lần này đã vượt ngoài tính toán của anh. Không thể chấp nhận được Vương quốc lại
có một màn lội ngược dòng ngoạn mục như vậy, nhưng ít ra thì Đế chế đã có thể tạm
thời bị kìm hãm. Và trên hết, việc hoàng tử kế vị đã bị bắt quả là một món quà
trời cho, một con bài bất khả chiến bại để đàm phán với Đế chế. Quân đội Đế chế
sẽ không thể hành động vì điều này.
Cùng lúc ấy, chiến thắng của
Vương quốc đã mang đến sự bất ổn trong giới lãnh chúa, những người đang trong
tình cảnh rối rắm, điều này khiến cho kế hoạch
đang tiến hành của Diener bị xáo động. Những lãnh chúa không hề nghĩ Vương quốc
sẽ phát hiện ra, nhưng quả thật Quân Giải phóng không thể chiến thắng dễ dàng
như vậy được. Họ lại một lần nữa co ro trong cái mai rùa của họ, với ý nghĩ rằng
tốt hơn là hãy chờ đợi và quan sát.
Tại khu vực nóng phía Đông Nam,
Quân đội Vương quốc, Quân đội Giải phóng, và Liên hiệp, đang chạm mặt nhau, và
họ đã rơi vào một tình huống bế tắc mà không một ai có thể hành động.
Bây giờ, điều cuối cùng mà
Quân Giải phóng có thể theo đuổi chính là nghiền nát quân chủ lực của Quân đội
Vương quốc, tóm giữ Canaan, và tiến vào Thủ đô Hoàng gia. Đó là lựa chọn duy nhất.
Nếu dòng chảy cuộc chiến thuận
buồm họ lúc này, tất cả những kẻ đang chờ đợi và quan sát sẽ phải quy hàng dưới
lá cờ Quân Giải phóng.
Chìa khóa đến với Cuộc Giải
phóng này sẽ là trận đánh tiếp theo. Và có khả năng, sẽ là cuộc chiến giữa
Canaan và Belta, một trận đánh quyết định tất cả.
“…Vander. Trận chiến tiếp
theo, chúng ta không thể thua. Hãy phục vụ với tất cả những gì anh có. Công lao
của anh sẽ được trọng thưởng xứng đáng.”
Diener đang mua năng lực của
Vander. Diener chính là nguyên do khiến Thống tướng Sharov bị bắt, anh cũng
chính là người tạo nên vụ đảo chính đó. Lẽ dĩ nhiên, đây chỉ là một mưu kế;
Sharov không hề có tư tưởng phản động. Họ đã gieo mối nghi hoặc này vào Tể tướng
Farzam, và rồi đã ép những ngụm khói nhỏ trở thành một cơn đại bùng cháy.
“…Rõ, thưa ngài, tôi biết nhiệm
vụ của mình!”
“Tôi sẽ về Belta từ đây, và sẽ
chuẩn bị cho trận chiến. Anh hãy dùng quỹ này mà mua mấy con bò Cologne như đã
bàn. Chúng sẽ là con át chủ bài của chúng ta trong trận kế tiếp. Thu gom càng
nhiều càng tốt. Ít nhất phải được 1,000 con. Đừng lo về chất lượng.”
“Rõ… Nhưng, ngài tính dùng đám
bò lấy thịt này để làm gì?”
“Tôi sẽ cho binh lính ăn thịt
bò cao cấp để bù lại. Hãy tạm thời để chúng ở đó. Rồi anh sẽ biết sớm thôi.”
Diener trả lời, khóe miệng anh
nhếch lên, và anh bắt đầu phóng ngựa. Cận vệ của anh, sau một chút chậm trễ,
cũng tức tốc phóng theo.
Bò Cologne là một loại bò lớn
có cặp sừng nhọn và chỉ sống tại phía Bắc lục địa. Chúng có thể trông như một
con thú ngoan ngoãn khi mới nhìn, nhưng một khi chúng cảm thấy nguy hiểm, chúng
sẽ nổi điên và sẽ rượt đuổi kẻ thù của chúng cho đến khi bắt được mới thôi.
Thịt của chúng rất ngon, nhưng
lại rất khó bắt, chúng được bán với giá cao trong chợ. Thợ săn sẽ vào rừng để bắt
bò Cologne, nhưng cũng có rủi ro rằng chính họ lại bị đuổi và bị giết chết.
Sau khi được thăng chức thành
Đại tá và nhận được một nhiệm vụ chính thức, Schera bình thản hành quân, mang
theo 100 kỵ binh trong lúc đang mút củ cà rốt thuôn dài trong mồm. Thỉnh thoảng,
cô lại ném một ít ra trước mặt con ngựa của cô. Dù sao thì cái túi bên hông cô
cũng chứa rất nhiều rau củ. Cho đi một ít cũng chẳng mất mát gì.
“Đại tá, ngài có vẻ đang có
tâm trạng rất tốt.”
“Mmm, là do tôi lấy được cái
túi rau trước khi chúng ta rời đi. Như một phần thưởng cho việc lên cấp Đại tá.
Tôi mừng vì được thăng cấp.”
Vài đứa trẻ đã đến với vị anh
hùng Schera, và hỏi cô xem cô muốn được tặng thứ gì. Và vì đã trả lời rằng bất
cứ thứ gì cũng được miễn là có thể ăn, nên cô đã được nhận túi rau này vào ngày
hôm sau. Schera chấp nhận món quà ấy, như vậy còn thú vị hơn là mớ huân chương
và một lá thư chúc mừng với thứ ngôn ngữ khoa trương của nó.
“Vậy là tốt cho ngài rồi. Cho
phép chúng tôi được chúc mừng sự thăng chức của ngài.”
“Đừng tự ép mình thế. À, anh
có muốn một ít không?”
“Đạ tạ ngài, tôi xin phép được
nhận!”
Schera ném cho anh ta một cọng
rau xanh, và người kỵ binh vui vẻ đón lấy. Schera bắt đầu nhai một món khác,
trong khi nghĩ rằng anh ta giống như một con chó được huấn luyện.
Tình cờ thay, Katarina, người
cũng đã được lên cấp Trung úy, đang phải trong một nhiệm vụ khác. Cô được giao
phó huấn luyện những tân binh được tuyển để thay thế cho những kỵ binh đã chết
trong trận chiến. Kỵ binh đoàn Schera được giao phó 3,000 kỵ binh. Yalder đã
huênh hoang rằng nếu họ giao cho cô 10,000, thì cái đầu của chỉ huy quân nổi dậy
sẽ thuộc về họ, nhưng vì họ vẫn còn nghi ngờ khả năng lãnh đạo của cô, nên dù rằng
sức mạnh của cô đã được chứng minh, cô vẫn không được phép tuyển thêm quân. Người
đóng vai trò nhiều nhất trong việc không giao cho Schera, một người có nơi sinh
không rõ ràng, thêm nhiều trọng trách khác, chính là Tể tướng Farzam.
Yalder đã được phục chức Đại
tướng, nhưng cùng lúc ấy, Barbora cũng đã được thăng cấp từ Thượng tướng lên Đại
tướng.
Vì lực lượng của Barbora lớn
hơn rất nhiều từ khi hắn nắm quyền phòng ngự Canaan, nên Yalder không thể phản
biện ý kiến của hắn ta.
Cả hai nổi tiếng kỵ nhau như
chó với mèo, nhưng sau khi được thăng cấp, Barbora không ít thì nhiều cũng đã lấy
lại được tiếng nói của mình, và ngay cả khi đối đầu với Yalder, hắn cũng không
hề tỏ thái độ thù địch lúc trước.
Yalder cũng đã sống sót qua
hàng loạt những tai họa, và có vẻ như ông đã trưởng thành hơn, ông đã biết tự
kiềm chế và kiên nhẫn.
Nhưng đó chỉ là vài tin đồn về
hai vị Đại tướng. Những chỉ trích và áp lực nhắm đến Schera, người trẻ tuổi nhất
trong lịch sử Vương quốc có được chức Đại tá, đang ngày một tăng lên, và giờ
đây cô luôn phải bước đi dưới những ánh nhìn ganh tỵ, ghen ghét, sợ hãi và cả
căm hận.
Những tên lo sợ nhất chính là
những Trung tướng, vì nếu Schera được thăng cấp lần nữa, thì bọn họ sẽ có cùng
một cấp bậc. Nỗi sợ bị đuổi kịp rồi sau đó bị vượt mặt bởi một con nhóc thấp
kém thế này khiến người ta đau đầu. Việc vị trí của chúng bị thay thế bởi loại
người mà chúng cực kỳ coi thường là không thể chấp nhận được.
Kẻ lo lắng nhất chính là niềm
hào đáng tin cậy của Barbora trong nhiều năm, Trung tướng Octavio, và kẻ tiếp
theo à Trung tướng Borbon. Chúng liên tục đổ lỗi cho Schera bất cứ khi nào có
chuyện xảy ra, và cũng chẳng lạ gì khi chúng luôn bị quát bởi chính Yalder đang
tức giận. Barbora thì luôn xem việc đó như chẳng hề liên quan tới mình, nhưng
ngay cả hắn cuối cùng cũng cảm thấy chán ngấy những hành động của bọn chúng.
Những người không hề có tham vọng
thăng quan tiến chức như Trung tá Larus thì luôn khan hiếm trong nội bộ Vương
quốc.
Vì thế, sau khi thoát khỏi ánh
mắt của đám đồng minh thối nát, Schera giờ đây đang rất thoải mái, và vào đầu
buổi trưa, cô thậm chí còn dong duổi trên mình ngựa trong khi ngêu ngao hát.
“Đại tá, một nhóm kỵ binh và
xe kéo đang tiến tới từ phía trước. Cờ hiệu của Quân đoàn Một.”
“Được rồi, toàn đội-! Chúng ta
sẽ nghênh đón quý ngài Thống tướng Sharov!! Hãy nghiêm trang-!”
“Rõ, thưa ngài!”
Dưới lệnh của Schera, các kỵ
binh chia làm hai hàng và chuẩn bị tiếp đón hàng kỵ binh của Thống tướng.
Schera đứng giữa bọn họ và cúi chào đoàn quân từ phía trước.
Tên kỵ sĩ đầu đoàn lên tiếng với
một giọng rõ lớn.
“Cờ đen quạ trắng, chẳng phải
là vị Đại tá Schera dũng cảm và uy tín đây sao! Chúng tôi là kỵ binh Quân đoàn
Một được cử đến để hỗ trợ Canaan! Xin hãy đảm trách nhiệm vụ hộ tống quý ngài
Thống tướng Sharov đáng kính!”
“Rõ! Tôi xin thề trên quân huy
này sẽ hộ tống ngài Thống tướng về Thủ đô Hoàng gia một cách an toàn!”
Schera cúi chào, tỏ vẻ nghiêm
túc quyết tâm nhất có thể. Sĩ quan Dân sự Sidamo đã căn dặn cô từ trước. “Là một
chỉ huy, cô phải luôn hành xử sao cho đúng mực,” anh ta nói thế. Cô thì thực sự
không biết làm cách nào để “làm cho đúng mực”, nhưng cô đoán là sẽ ổn thôi nếu
cô chỉ cần tỏ vẻ là một chỉ huy.
“Xin hãy cẩn thận! Chúng tôi
phải cấp bách quay về tuyến phòng ngự tại Canaan! Vậy nên, xin thứ lỗi!”
Sau khi thông báo những gì cần
thiết, anh ta quay đầu ngựa, và đoàn kỵ binh rời đi. Mục tiêu của nhiệm vụ này
rất đơn giản: hộ tống Thống tướng Sharov, người đã bị tước mất quyền lực quân sự
của mình tới Thủ đô Hoàng gia. Lý do phải sau tận một tháng cuộc hộ tống mới diễn
ra chính là hành động cuối cùng của Sharov, ông đã quyết định sẽ ngăn chặn sự bất
ổn của Canaan. Khả năng những binh lính đã thề trung thành tuyệt đối với Sharov
sẽ nổi loạn là rất cao, vậy nên họ không thể ngay lập tức áp giải ông. Tinh thần
ấy cao đến mức Trung tướng Larus và những người khác đã tuyên bố thẳng thắn rằng
họ sẽ theo Sharov nếu ông quyết định nổi dậy chống đối. Cho rằng ông cần phải
ngăn họ, Sharov đã đích thân ở lại để thuyết phục, và bằng cách nào đó đã khiến
họ hiểu được tấm lòng của ông.
Chính bởi Sharov, người luôn
trung thành tuyệt đối với Vương quốc, đã ở lại để chấn an những người lính đang
trong cơn tức giận tột cùng, nên ông đã bị giáng chức, và có vẻ như không sớm
thì muộn ông cũng sẽ bị hành quyết.
Không thể hiểu nổi phương thức
vận hành của thế giới, Schera lắc đầu. Katarina đã giải thích cho cô, nhưng chỉ
là nước đổ lá khoai, cô vẫn không hiểu. Nếu họ muốn tiêu diệt quân nổi dậy, thì
chẳng phải duy trì vị trí của Sharov hiện tại sẽ tốt hơn sao, cô nghĩ; tuy
nhiên, cô lại chẳng muốn quan tâm về những vấn đề này lắm, vậy nên cô cũng
không chẳng muốn tỏ vẻ chống đối làm gì. Biết thế nào được khi cô luôn cảm thấy
đói mỗi khi nghĩ về những thứ mà cô không mấy để tâm. Ăn, ngủ, chiến đấu. Cô
hoàn toàn chẳng có hứng thú về những việc gì khác.
Từ đoàn xe, Sharov, người bị
khống chế cả hai tay bởi những cận vệ, bước ra. Ông cúi chào một cách chậm rãi.
“Các người làm tốt lắm. Thật vinh
hạnh khi được hộ tống bởi một vị anh hùng nổi tiếng, Đại tá Schera.”
“Vinh hạnh đó phải thuộc về
tôi! Một Schera thấp kém sẽ cống hiến cả thể xác lẫn linh hồn của cô ấy để hộ tống
ngài về Thủ đô Hoàng gia một cách an toàn!”
Schera nhanh chóng xuống ngựa,
đứng thẳng lưng, và cúi chào. Vì đây là một hành động cô hiếm khi nào làm, nên
vai cô cứng đờ, và bụng cô trở nên trống rỗng.
Tình cờ thay, “thấp kém” là từ
mà cô được nghe rằng sẽ rất tốt khi đặt trước tên của mình mỗi lần giao tiếp với
một thượng cấp. Nếu cô làm thế, thì cô sẽ “tỏ ra đúng mực”. Đó cũng là điều Sĩ
quan Dân sự Sidamo đã dạy cô. Cô cũng được bảo rằng không nên dùng nó quá thường
xuyên.
“Hahaha, ta dám chắc là không
có một sĩ quan nào lại trông nực cười như cô khi dùng kính ngữ. Hoàn toàn chẳng
hợp xíu nào với cô cả. Thật đáng tiếc khi ta không có cơ hội được chiến đấu với
cô. Ngay cả ta cũng muốn được chứng kiến đôi mắt ấy, thứ sức mạnh xứng đáng với
cái tên ‘Thần chết.’”
“Thưa Ngài, người sĩ quan thấp
kém này cũng cảm thấy rất đáng tiếc!”
“Vậy thì, ta trông cậy vào cô
trong chuyến hành trình này, Đại tá Schera.”
“Rõ!!”
Trong khi vuốt ve bộ râu của
mình, Sharov nhẹ nhàng mỉm cười. Schera có ý định sẽ mang ra một ít rau trong
cái túi thắt lưng của mình, nhưng con ngựa tham ăn kia lại lườm cô, vậy nên cô
bỏ luôn chúng vào mồm.
Đường đến Thủ đô Hoàng gia.
Một nhóm quân xuất hiện, dẫn đầu
bởi đứa con gái út của gia tộc Bazarov, nhưng cũng không có vấn đề gì đặc biệt,
vậy nên cuộc hộ tống được tiếp tục.
Vì Schera đã ra lệnh nghỉ
ngơi, nên cô đã cho Sharov có cơ hội được nói chuyện với đứa cháu của mình. Có
người cho rằng đó là do ý tốt của Schera, nhưng thật ra là cô đang rất đói.
“…Anna… đừng dại dột như thế.
Nếu Đại tá đây thực sự “thi hành” nhiệm vụ, thì cháu đã mất đầu rồi. Đúng là
chút hồng ân nhỏ bé.”
“Thưa ông, ngài Sharov. Xin
hãy trốn thoát với chúng cháu. Nếu ông tới Thủ đô Hoàng gia lúc này, ông sẽ bị
giết mất. Những kẻ đó sẽ không chịu nghe ông đâu. Chúng dự định sẽ hành quyết
ông mà không cần mở phiên xét xử. Ngay cả cha và Mẹ, cũng đã bị bắt đến đó rồi!”
Cháu gái Sharov, Anna Bazarov,
lên giọng. Schera giả vờ làm lơ, và bắt đầu ngấu nghiến bữa trưa của mình. Chỉ
khi đang ăn cô mới có thể tự cho mình quyền lờ đi mọi thứ. Những kỵ binh khác
cũng đã bắt đầu bữa ăn.
“Bản thân ta không làm gì sai,
vậy tại sao ta phải trốn chạy? Trốn thoát đồng nghĩa với có tội. Ngay cả nếu có
như thế, với ta, một Thống tướng, phải khoác lên mình một bộ áo nhục nhã là
không thể chấp nhận được. Ta phải trực tiếp diện kiến Đức vua để chứng minh sự
vô tội của ta.”
“Nhưng…!”
“Nghe này, Anna. Cháu hãy tiếp
tục tiến đến Liên hiệp. Chi tiết đã được ghi rõ trong bức thư này. Tại đó có rất
nhiều những người bạn của ta. Họ chắc chắn sẽ đối tốt với cháu.”
“Nếu ông không đi cùng cháu,
thì cháu cũng sẽ tới Thủ đô Hoàng gia với ông!!”
“Hãy thứ lỗi cho sự ích kỷ của
ông già này. Ta cũng muốn làm như vậy với những người khác, bằng tất cả khả
năng của ta, nhưng… ta e rằng tất cả họ hàng của chúng ta đều đã bị bắt.”
“Tại sao, tại sao cơ chứ? Ông,
một người đã tận hiến phục vụ tới tận xương tủy, lại bị đối xử như một tên tôi
phạm thế này!!??”
Anna che mặt bằng cả hai tay.
Nước mắt tuôn ra ướt đẫm mặt đất.
“Trên thế giới này, có nhiều
thứ không thể được giải thích thỏa đáng. Ngay cả ta, ở tầm tuổi này, vẫn còn phải
học hỏi nhiều… Nhưng có vẻ như cái giá ta phải trả quá cao…”
Sharov mệt mỏi thở dài.
“Nhưng-! Thật nhảm nhí! Cháu
không thể chấp nhận được!”
“Cuộc nói chuyện đến đây là kết
thúc, Anna. Cháu không thể lợi dụng lòng tốt của ngài Đại tá mãi được. Hãy sống.
Chúng ta sẽ luôn cầu nguyện cho sự hạnh phúc của cháu.”
Sharov nháy mắt ra lệnh, và những
người lính đi cùng Anna đã tới, Họ giữ chặt cả hai tay Anna rồi dẫn cô đi.
Đó là những người lính đã thề
trung thành với dòng tộc Bazarov, và họ trung thành hơn bất cứ ai. Họ sẽ chiến
đấu vì Bazarov cho đến hơi thở cuối cùng. Thật hổ thẹn khi ông không thể đến
đáp lòng trung thành ấy, Sharov nghĩ.
Anna chống đối kịch liệt,
nhưng cuối cùng cô cũng chịu từ bỏ, cô gào khóc một cách thảm thiết. Chuyện gì
sẽ xảy ra cho cô từ lúc này, Schera không cần phải biết. Có thể cô sẽ bị bắt giữa
đường và sẽ bị giết. Có thể cô sẽ trốn thoát thành công tới Liên hiệp. Hoặc có
thể, cô sẽ gia nhập Quân Giải phóng, nhưng điều đó sẽ không xảy ra, vì Schera có
thể đã giết cô trước đó rồi.
Sharov đến để tạ lỗi với
Schera.
“Xin thứ lỗi, Đại tá. Vì sự thất
lễ của cháu gái ta…”
“Người sĩ quan thấp bé này đang
ở giữa bữa ăn, vậy nên cô ta sẽ không biết gì cả. Nếu Ngài Thống tướng đã sẵn
sàng, thì chúng ta tiếp tục chứ?”
“…mm, trông cậy cả vào cô.”
“Kỵ binh đoàn Schera, khởi
hành! Tiếp tục hành quân!! Đích đến, Thủ đô Hoàng gia Blanca!”
“Khởi hành! Giương cờ lên!”
Schera phóng ngựa với lưỡi hái
đeo trên lưng. Trong khi mang theo một tội nhân phải chịu án oan, đoàn quân của
Thần chết trang trọng tiến vào Thủ đô Hoàng gia.
Sau khi vào đến Thủ đô, Schera
ngay lập tức được lệnh quay trở lại Canaan, không được ngưng nghỉ. Schera, người
đang mong chờ những bữa ăn từ Thủ đô Hoàng gia, tặc lưỡi một cách chua chát. Có
vẻ như cô không hề may mắn khi ở đây, cô liên tục thở dài.
Khi cô sắp phải quay về,
Sharov nắm lấy tay Schera và nói: “Ta giao Vương quốc cho cô”, nhẹ nhàng, nhưng
mạnh mẽ. Khi Schera khẽ đồng ý, Sharov liên tục gật đầu, cơ thể ông run lên
trong sự hối tiếc.
Sau đó, ông bị áp giải bởi những
tên lính đã quá chán nản trong việc chờ đợi.
Schera chỉ quan sát, vô cảm.
Cô không thể bày tỏ bất kỳ một thứ cảm xúc mạnh mẽ nào.
Sau một lúc, cô lấy ra một ít
rau trong túi, bỏ chúng vào mồm, rồi bước đến hội quân cùng những người đồng đội
của mình.
Sharov đã bị tước bỏ hoàn toàn
quyền lợi, cấp bậc, lãnh thỗ và trên hết, bị buộc tội nổi dậy, và bị tống vào ngục.
Ông thậm chí còn không có quyền tự bào chữa. Sau một tuần, Sharov chết trong tù.
Ông đã tự mình chọn một cái chết không hề tương xứng với một quân nhân, người
ta nói thế, nhưng cũng có tin đồn rằng ông đã bị bỏ độc bới chính tay Farzam.
Việc người ta tin vào tin đồn thứ hai nhiều hơn là bằng chứng cho sự mất uy tín
của Tể tướng Farzam.
Có người còn nói rằng, biểu tượng
của Hoàng tộc Yuze, dòng dõi Bazarov đã bị tận diệt. Đối với những thành viên
trong gia tộc, những người đàn ông đủ tuổi phải chịu hình phạt từ Thủ đô, những
người chưa đủ tuổi và phụ nữ bị ném xuống cấp thường dân, và cuộc nổi dậy này tạm
thời được giải quyết.
Tuy nhiên, vụ đảo chính đã kết
thúc với việc làm dấy lên mối nghi ngờ trong hàng ngũ quân nhân về Vương quốc
và Tể tướng, chúng liên tục lan rộng ngày qua ngày. Hơn nữa, thật mỉa mai thay,
những tên nổi loạn thật sự, đã từng bị đàn áp bởi danh tiếng của Sharov, lại
đang bắt đầu hoạt động trở lại.