Toàn
bộ mọi người đều có thể cảm nhận, cảm giác của Đan Quân trước khi chết đó là sợ
hãi đến cực độ, mặt cắt không còn một giọt máu. Sau đó toàn thân cương cứng, dần
lạnh toát, đầu óc hỗn loạn như mớ bong bong, muôn vạn nghi vấn trong đầu mà
không làm sao phát ra lời được. Tôi đột nhiên mơ hồ cảm giác, có phải cái chết
của Vương Toàn Thắng cũng ít nhiều liên quan tới cái động này không?.
Có
điều lúc này tôi không có nhiều thời gian suy nghĩ tới chuyện đó. Tôi đang để ý
tới thái độ của lão Thái. Lão vừa run rẩy cởi áo khoác của mình đắp lên đầu cho
Đan Quân, vừa nói: “Chúng ta đừng dây dưa ở đây nữa, đi nhanh đi! Dưới nước này
có quỷ!”
Thần
kinh của giáo sư già đang bị tổn thương nghiêm trọng, không chút phản ứng với lời
nói của lão Thái, có điều Vương Nhã Nam bên cạnh vẫn tương đối bình tĩnh, mắt
ngấn lệ đỡ giáo sư dậy. Thuyền cập bến, chúng tôi nhặt vội quần áo của mình, chẳng
để tâm tới điều gì nữa, lao lên bờ như ma đuổi.
Sau
khi lên bờ, lão Thái dùng khăn lông lau qua bên ngoài thi thể Đan Quân sau đó
cõng hắn, chạy hai giờ đường núi mới về lại được thôn đậu máy cày. Dọc đường đi
nước từ trên thi thể không ngừng rỉ ra, mùi vị vô cùng khó chịu.
Về
đến thôn, máy cày đã không còn ở đây nữa, trước tiên lão Thái mang thi thể đặt
cẩn thận trong từ đường rồi mới ra ngoài kiếm phương tiện giao thông.
Cháu
ngoại lão cũng quen biết nhiều người ở đây, liền tìm người tới hỗ trợ, bọn họ
dùng mảnh vải đỏ buộc vào tay Đan Quân, sau đó tìm một lão đầu tử tới “Tọa
Thi”.
Thiếu
Gia không hiểu vì sao bọn họ phải làm như vậy, cảm thấy rất ngạc nhiên, cháu
ngoại lão Thái liền lén nói với chúng tôi: “Thi Thất Tiếu (thi thể cười bảy
ngày)- là một chuyện vô cùng xui xẻo”
Đây
là một truyền thuyết mê tín vô cùng phổ biến đối với cộng đồng dân cư sống dọc
theo các con sông. Nói rằng người chết đuối trên sông, nếu như là an tâm mà đi,
trên thế gian vốn không còn gì lưu luyến nữa, đến một thời gian nhất định,
trong mắt thi thể sẽ chảy ra huyết lệ, cái này gọi là “Thi Khóc”, khóc chừng ba
giờ mới ngưng - cái này chẳng qua là do thay đổi áp suất trong cơ thể người dẫn
đến mạch máu bị vỡ mà ra thôi. Nhưng nếu như người nọ là chết oan, trong lòng
còn có lệ khí, khi thi thể kia ra khỏi mặt nước, không những không có huyết lệ
chảy ra mà trên mặt còn xuất hiện một nụ cười, nụ cười như vậy, mỗi ngày đều sẽ
thay đổi, kéo dài liên tục bảy ngày, cho nên gọi là “Thi Thất Tiếu”. Câu thành
ngữ “Ấm thi ra nước, ba khóc bảy cười” chính là dùng để chỉ đạo lý này. Người
dân vốn mê tín, cho rẳng nếu gặp “Thi Thất Tiếu” mà xử lý không chu đáo rất dễ
sinh ra ác quỷ.
Xuất
hiện “Thi Thất Tiếu” thì phải dùng tấm vải đỏ để trói, sau đó dùng một lão đầu
tử “Tọa Thi”, không biết là dùng cách gì đó để cho thi thể phải khóc lên.
Tôi
cảm thấy có chút tò mò, có điều lúc này cũng không còn tâm trí quan tâm nhiều đến
ba cái nghi thức đó nữa, chính bản thân tôi cũng thấy chuyện này vô cùng kỳ
quái, cần phải suy nghĩ thật kỹ.
Lão
đầu tọa thi sau khi vào từ đường, những người
khác cũng đều đi ra, từ đường kéo rèm che kín, chúng tôi không thể nhìn
thấy bên trong, cháu ngoại lão Thái nói lão đầu tử kia đang bắt đầu nghi lễ.
Tôi
lo lắng cho giáo sư già và Vương Nhã Nam bên kia, liền đi lại, giáo sư già đã
có phản ứng trở lại, ngồi thẫn thờ ở đó lắc đầu khóc, Vương Nhã Nam ngồi bên cạnh
an ủi, tôi cũng đến an ủi mấy câu rồi kéo Vương Nhã Nam ra ngoài.
Vành
mắt Vương Nhã Nam sưng đỏ, có điều sắc mặt còn tốt hơn giáo sư già rất nhiều,
tôi thở dài hỏi: “Sau đây hai người tính thế nào? Có cần chúng tôi giúp gì
không?”
Vương
Nhã Nam nhìn tôi cảm kích nói: “Trước tiên em định đưa giáo sư về, sau đó báo
cáo chuyện này lên cấp trên, rồi sau đó thế nào chờ cấp trên chỉ thị, em cũng
không quyết định được”.
Tôi
gật đầu một cái: “Việc này xảy ra cũng không ai mong muốn, tới chừng đó rồi, có
gì cần hỗ trợ cứ tới tìm tôi.”
Cô
gật đầu đồng ý, vừa liếc nhìn giáo sư vừa nói: “Các anh…cũng đừng tự ý vào động
đó nữa, biểu cảm của Đan Quân trước khi chết, hình như là…Thấy vật gì rất đáng
sợ mà đột nhiên tim ngừng đâp. Ở trường em đã từng đọc qua một số tài liệu liên
quan, có thể biết sơ qua biểu cảm đó xuất hiện khi người ta gặp phải cảm giác sợ
hãi đến cực độ, hơn nữa nhìn tư thế của anh ấy trước khi chết, hình như là đang
vật lộn với thứ gì đó, em cảm giác trong động này chắc chắn có vấn đề.
Tôi
nhớ lại một chút, thật ra thì động tác của Đan Quân lúc chết rất giống với người
bị phát bệnh động kinh, có điều lúc này tôi cũng không tiện hỏi Nhã Nam, liền gật
đầu một cái.
Vương
Nhã Nam dường như vẫn còn điểm mơ hồ chưa rõ, nói: “Thực ra em vốn định đề nghị
cấp trên tiến hành một dự án khảo sát, tìm cách khai quật văn vật ở bên dưới,
có điều giáo sư không đồng ý, thầy muốn giữ bí mật chuyện này.”
"Tại
sao?" Tôi ngạc nhiên hỏi.
Vương
Nhã Nam cũng ngạc nhiên không hiểu: “Không biết, tâm trạng thầy bị kích động rất
mạnh, em cũng không hiểu ý thầy là gì, thầy nói hồ đoạn thủy là mắt rồng Hoàng
Hà, đồ trong động không phải thứ tầm thường, chắc chắn có gì huyền bí, tuyệt đối
không thể moi ra. Em thì cảm thấy, chắc thầy đang tự cho là mình có quá nhiều tội
lỗi, bởi vì dù sao thầy cũng là người nhiều tuổi nhất ở đây, thầy cho rằng Đan
Quân chết là do lỗi của thầy”.
Tôi
thở dài, nếu nói đến trách nhiệm thì chắc chắn tôi cũng có phần, chính tôi đã từng
chút, từng chút thả hắn vào trong động, thực ra lúc đó chỉ cần có một người phản
đối, chắc chắn sẽ không phát sinh chuyện này, chỉ trách lòng hiếu kỳ của tôi và
đám người này quá lớn mà thôi.
Vương
Nhã Nam vỗ tôi một cái, dọc đường đi cô không nói nhiều nhưng tôi cảm giác người
con gái này hiểu biết rất sâu, trao đổi
ánh mắt với cô một cái, tôi cảm giác trong lòng thoải mái hơn hẳn.
Cô
trở về tiếp tục an ủi giáo sư, tôi đốt một điếu thuốc, đi tới cửa từ đường thấy
rất đông người đang tụ tập, Thiếu Gia cũng ở đó nghe họ nói chuyện phiếm, bàn
tán chuyện mới xảy ra vừa rồi, tôi cũng xán lại nghe cùng.
Một
lúc sau, đột nhiên lão đầu “Tọa Thi” từ trong từ đường đi ra, mọi người nghĩ rằng
đã xong việc, không ngờ lão đầu kia vẫn không cho phép mọi người đi vào. Sau đó
lão nhìn qua đám người ở đây một chút, liếc mắt thấy tôi liền nói: “Cậu đi cùng
ta”.