Hàng
năm, từ thượng du Hoàng Hà đổ xuống mấy triệu tấn rác rưởi, trong đó có nhiều
rác công nghiệp, phụ tùng linh kiện, rác xây dựng lắng đọng ở phần đáy sông.
Vương
Toàn Thắng cùng mấy người khác thầu một chiếc thuyền nhỏ, dùng một cây đinh ba,
xuôi theo dòng Hoàng Hà, cào mò rác rưởi dưới lớp phù sa, sau đó dùng nước sông
rửa sạch, phân loại. Về căn bản chín mươi phần trăm thứ mò lên là rác bỏ đi
không dùng được, đem đổ trở lại Hoàng Hà. Họ chỉ giữ lại kim loại, ny lon và thủy
tinh, có thể mang bán lấy tiền.
Mặc
dù vậy thu nhập hàng năm của Vương Toàn Thắng cũng tương đối khả quan, bởi vì
đoạn lưu vực gã nhận thầu là khu vực hạ lưu sông Hoàng Hà. Mặt sông rộng, tốc độ
nước chảy chậm, rác rưởi lắng đọng rất nhiều. Một chuyến qua lại của gã, ít nhất
cũng có thể kiếm được hai mươi đồng. Những năm đó gã cũng thu được không hề ít
từ cái nghề đặc biệt của mình.
Mấy
thứ đồ đồng thau trong tay gã hiện nay, thời điểm mò được chính xác là vào
tháng mười hai, mò được ở dưới máng nước chắn ngang sông. Gã nói lúc đó gã đang
dùng đinh ba kéo rác, đột nhiên mặt nước nổi xoáy nước lớn, bằng kinh nghiệm của
mình gã liền biết đây là hiện tượng phù sa dưới đáy sông sụt xuống.
Hoàng
Hà thực ra không hề bình lặng, rất nhiều chỗ phía dưới trống rỗng. Gã dùng đinh
ba kéo một cái, liền bị mất thăng bằng, chiếc thuyền tròng trành nghiêng xuống
dưới, cảm giác đinh ba rất nặng, không cẩn thận thuyền của Vương Toàn Thắng sẽ
bị lật, cho nên gã lập tức buông đinh ba và giữ lấy sợi dây buộc vào cán để
đinh ba chìm xuống theo dòng nước. Điều kỳ quái là, mặc dù đã thả dây đến sáu bảy
mét, đinh ba vẫn tiếp tục bị hút xuống, tựa hồ phía dưới sông vô cùng trống rỗng,
vô cùng sâu.
Mãi
đến khi sợ dây thả xuống đến hơn chục mét, gã mới cảm giác chạm đáy, sau đó gã
liền thử giật sợi dây buộc đinh ba trước sau các hướng hồi lâu mới cảm giác
đinh ba nhúc nhích được một chút.
Mấy
người bọn gã cố hết sức kéo sợi dây, muốn kéo đinh ba lên khỏi mặt nước, có điều
chưa kéo lên được thì bỗng có người kêu thét lên một tiếng, bọn họ nhìn thử, liền
không dám kéo tiếp, thì ra là dưới nước, ngay phía trên đầu đinh ba hình như có
găm một người.
“Ôi
trời! trúng người rồi.”
Mò
được người chết đối với bọn họ mà nói thường sẽ gặp xui xẻo, có điều nếu như đã
chẳng may mò được thì nhất định phải kéo lên khỏi mặt nước, nếu không lần sau
thuyền chạy, người chết liền có thể tới lật thuyền của bọn gã. Đây cũng không
phải là lần đầu tiên Vương Toàn Thắng đụng phải loại chuyện này, mặc dù không
muốn nhưng cũng không còn cách nào, quy củ của tổ tông gã không thể tự mình phá
hỏng, đành để cho bọn họ tiếp tục kéo.
Kéo
lên khỏi mặt nước nhìn kỹ thì phát hiện ra trên mũi đinh ba không phải người chết
mà là một tượng người bằng đất nung màu đen. Hình nộm đất màu đen này nhìn qua
có thể biết chính là đồ cổ, đó là tượng một người đàn bà nửa ngồi, tay làm động
tác như đã từng cầm một thứ gì.
Vương
Toàn thắng nhìn qua một cái, hình nộm này rất giống âm tượng. Tương truyền từ
thời xưa khi có một người chết đuối bị mất tích, thân nhân của họ sẽ làm một
hình nộm mang hình dáng của người đó dìm xuống nước trao đổi với hà bá, thi thể
sẽ nổi lên.
Thứ
này còn xui xẻo hơn cả người chết, Vương Toàn Thắng đang định mở miệng chửi đổng
thì bọn họ nhìn kỹ tượng đất lại phát hiện không đúng, hình nộm sứ đường vân nhẵn
nhụi, động tác sinh động, nét mặt bình thản, ôn hòa, nhìn qua vô cùng tinh xảo,
không giống như là được làm bởi nhà nghèo.
Mấy
người liền suy nghĩ, Á, là mộ người
Những
người này thường rất mê tín, bọn họ đều biết thứ đồ này thường chỉ trong mộ mới
có, bọn họ ý thức được rằng vừa rồi rất có thể mình mới cào trúng một cái cổ mộ
chôn dưới đáy Hoàng Hà, vô cùng hoang mang, ngay cả đụng cũng không dám đụng,
liền định ném vật này xuống nước trở lại.
Có
điều lúc này trên thuyền có một người đã ngăn cản bọn họ, gã này này ngoại hiệu
là Hai mặt rỗ, trước kia đã từng buôn đồ cổ, khách quan mà đánh giá, gã này có
kiến thức cao hơn Vương Toàn Thắng rất nhiều, hắn vừa nhìn thấy hình nộm, ánh mắt
liền phát sáng, biết ngay tài lộc tới.
Đợi
cho bọn họ mang người gốm lên thuyền mới nói với họ vật này đáng tiền, có thể
bán cho viện bảo tàng của nhà nước, người ngoại quốc cũng rất thích, mò được vật
này chính là lộc trời ban.
Vương
Toàn Thắng nghe nửa tin nửa ngờ, nói rằng mò được tượng người chết sẽ gặp xui xẻo
báo ứng, có điều mấy người tuổi trẻ lại đều rất tin tưởng Hai mặt rỗ, mấy người
lại thả đinh ba xuống tiếp, kết quả câu được mấy món đồ đồng thau hình dáng giống
như con cú mèo lớn (tôi biết cái này là điểu tôn), phía trên khắc đầy hoa văn
chim triện*.
(*Chú
thích: Chim triện là một loại triện dùng hình chim thay thế chữ ký, không chỉ
là một phong cách trang trí đặc biệt mà còn mang ý nghĩa tượng trưng sâu sắc.)
Điểu
tôn cao chừng nửa thước, phía trên mặt đồng thau đã bị rỉ loang lổ, bị ăn mòn
nghiêm trọng, Hai mặt rỗ liền cạo qua mặt ngoài điểu tôn một chút, rỉ đồng phía
trên liền rơi xuống từng mảng.
Mấy
cái đồ đồng thau kia cũng là được mò lên như vậy, những thứ đó căn bản Vương
Toàn Thắng chưa từng thấy qua, đương nhiên lúc ấy hắn không hề biết những thứ đồng
nát này cũng đáng tiền như vậy, có điều lúc đó Hai mặt rỗ liền nói với bọn gã,
những thứ này còn đáng giá hơn vàng, bảo bọn họ có thể lấy được bao nhiêu cứ lấy.
Mấy
người đâm ra sợ hãi cũng không dám mò nhiều nữa, chỉ có Hai mặt rỗ không kiên
nhẫn được nữa liền thả đinh ba, tựa hồ như muốn mò hết đồ dưới đáy lên. Mò được
mấy lần thì mắc phải một thứ gì đó vô cùng nặng, mắc phải vật này không làm sao
kéo đinh ba lên được, cho dù làm thế nào đinh ba cũng không nhúc nhích một
phân.
Hai
mặt rỗ nói có thể là câu đến quan tài rồi, gã kiên quyết không chịu từ bỏ ý định,
tiếp tục kéo, cuối cùng cũng kéo được đinh ba lên cùng một mảnh đồng thau.
Vương
Toàn Thắng không cho bọn họ làm loạn nữa, nói là người ăn cơm tổ truyền, làm
chuyện xui xẻo, tổ tông sẽ trách tội. Vì vậy bọn họ đành mang số đồ đã mò lên
được rửa ráy sạch sẽ, dùng vải bọc lại. Họ không dám lên bờ ban ngày, quyết tâm
chờ đến tối mới lọ mọ cả đêm dọn đồ về thôn rồi mang về nhà mình.
Bọn
họ đợi qua mấy ngày, dường như không có ai phát hiện chuyện này, Hai mặt rỗ liền
yên tâm mang một mảnh đồng thau nhỏ ra trấn, nói với bọn họ gã là đi đến phủ
Thái Nguyên tìm mẹ hắn nhờ kiếm một số chủ buôn đồ cổ, tìm mối bán những thứ
này lấy tiền.
Sau
khi hắn đi được sáu tháng rưỡi, mấy ngày trước mới gọi điện thoại về, nói hắn
đã tìm được người mua, bảo bọn họ cử một người mang đồ lên giao hàng.
Thật
ra mấy người đó giờ căn bản không còn hi vọng gì vào món tiền này nữa, lúc bấy
giờ đã quá nửa năm mà không thấy Hai mặt rỗ liên lạc lại, họ cho rằng đồ này
khó bán, mang đi không chừng tiền không có lại còn âm cả lộ phí. Đang lúc làm
nông bận bịu, không ai chịu đi. Vì Vương Toàn Thắng già nhất trong đám nên liền
giao hết vụ này cho gã.
Vương
Toàn Thắng về nhà bàn bạc với vợ một chút, vợ gã không chịu, kết quả hai người
cãi nhau một trận lớn, trong cơn nóng giận gã liền mang theo đồ, ngồi xe lửa đến
Thái Nguyên.
Trước
khi đi, Hai mặt rỗ có dặn đến tìm gã ở chợ Nam Cung, gã hỏi đường một vòng tìm
được gian hàng của mẹ hai mặt rỗ, nhưng không thấy mở cửa. Đây là lần đầu gã
vào thành phố, cũng không có chỗ nghỉ chân, ban ngày lang thang ở chợ nam cung,
buổi tối ngủ dưới tàng cây. Bẵng qua bảy tám ngày, tiền cũng đã xài hết mà
không biết Hai mặt rỗ đã xảy ra chuyện gì vẫn không hề xuất hiện.
Hắn
cãi nhau với vợ rồi bỏ đi, cứ tay không mà về, ở nhà nhất định sẽ không ngóc đầu
lên được, nghĩ tới nghĩ lui, tự nhủ đây không phải là chợ đồ cổ sao? Bán những
thứ này đi, để cho vợ biết, mình cũng không phải là là kẻ vô dụng.
Có
điều bản tính gã trời sinh không biết múa mép, cũng không biết làm giá, không
biết rao bán thế nào, đành thập thò quanh chợ lải nhải câu nói của Nam ba tử
kia, câu nói đó cũng là do Hai mặt rỗ dạy cho gã. Có điều gã thật không ngờ gặp
phải tình trạng này, hỏi mấy lần cũng chẳng có ai quan tâm, kết quả đồ không
bán được, vật vờ thêm hai ngày, tiền cũng hết, tinh thần cũng cạn, tự nhủ lòng
thôi về cho vợ muốn mắng cứ mắng, muốn chửi cứ chửi đi, dù sao cũng vẫn phải sống.
Vì vậy mới quyết định ăn xong sẽ về quê, không ngờ lại gặp phải bọn tôi.
Vương
Toàn Thắng lại tiếp tục uống, rượu vào lời ra, mặc dù nói chẳng nên lời tôi
nghe cũng hiểu được tám chín phần mười, toàn thân cảm giác ớn lạnh.
Đáy
Hoàng Hà quả thật quá khủng khiếp, dưới lớp phù sa kia cái gì cũng có, tôi nhủ
thầm trong lòng, nói không chừng lần sau có thể mò thấy cả đĩa bay cũng nên.
Có
điều đối với những chuyện như thế này, chỉ cần là người sinh sống bên Hoàng Hà
thì căn bản đều từng nghe người già kể qua, cho nên câu chuyện này cũng có thể
là do gã bịa ra. Vương Toàn Thắng này mặc dù nhìn qua có vẻ là người thật thà
nhưng tôi có thể đoán được bản chất gã là một người khôn khéo, gã thật thà chẳng
qua là bởi vì ít kiến thức chứ không phải vì đần.
Tôi
tạm thời chấp nhận câu chuyện của gã, mặc dù chưa tin hoàn toàn, nói với gã: “Vậy
toàn bộ những thứ đồ này là do ông mò lên?”
Vương
Toàn Thắng gật đầu, ợ ra một hơi rượu hỏi tôi: “Đồ tôi mang theo đều ở đây, có
điều ở nhà tôi còn nữa. Ông chủ, ông xem cũng xem rồi, nghe cũng nghe rồi, những
món đồ này ông có thể cho tôi bao nhiêu tiền?”
Tôi
suy tính trong lòng, Hai mặt rỗ là người như vậy chắc chắn sẽ không chia cho họ
nhiều tiền, bọn họ tuyệt đối cũng không thể ngờ vật này có giá trị tới trên chục
ngàn, có điều tôi làm người cũng không thể tham lam quá, vì vậy liền làm bộ xem
lại một chút, nói với gã: “Đáng tiếc, vật này đã bị chôn trong bùn lâu ngày, đã
bị hư hại không còn nguyên vẹn, đáng ra có thể bán giá cao hơn, như vậy đi,
chúng ta khỏi phải bàn bạc qua lại giá tiền làm gì nữa, tôi chịu thiệt một
chút, tôi trả cho ông một ngàn đồng một món, lần sau làm ăn tiếp, thế nào?”
Vương
Toàn Thắng “Ầm” một tiếng ngã ngồi xuống đất, không đứng lên nổi, tôi vội kéo
gã dậy nói: “Ông làm sao thế?”
"Ôi
mẹ ơi, vật này đáng tiền vậy sao? Sáu cái là sáu ngàn đồng? Tôi phải móc bao
nhiêu cát mới có thể kiếm được nhiều như vậy đây” Vương Toàn Thắng run rẩy
Tôi
cười ha ha một tiếng, vừa đi ra ngoài nói Thiếu Gia chuẩn bị tiền giúp, vừa
nói: “Không không, ông có năm món đồ, tôi trả ông năm ngàn đồng, mảnh đồng thau
kia tôi cũng không lấy, nó là đồng nát”
Vương
Toàn Thắng cũng gật đầu, nói: “Phải phải, ta uống nhiều đến hồ đồ rồi”
Thừa
dịp Thiếu Gia đi chuẩn bị tiền, tôi tiếp tục hỏi gã, mảnh đồng thau kia là thứ
gì.
Vương
Toàn Thắng nói, đó chính là thứ rụng ra từ món đồ lớn dưới đáy sông kia, Hai mặt
rỗ nhường cho gã một mảnh, hắn cũng cầm một mảnh đi tìm những tay thợ cao tay
xem thử. Sau đó gã hỏi tôi có muốn hay không, nếu muốn thì cho tôi luôn.
Tôi
đặc biệt có hứng thú với vật này, trong đầu nghĩ cung kính không bằng tuân mệnh,
liền nhận lấy. Lúc này Thiếu Gia cầm tiền tới, tôi đếm xong đưa cho gã, gã nhận
lấy đếm đi đếm lại nhiều lần mới nhét vào trong túi. Tôi cũng giống gã, cẩn thận
xem kỹ từng món đồng thau nhỏ, chắc chắn không phải hàng giả mới nhét vào túi.
Vương
Toàn Thắng tâm trạng vô cùng thoải mái, đầu lưỡi cũng lưu loát hơn, liền nói bữa
này để gã trả, lại kêu Thiếu Gia mang rượu lên, tôi nhìn không ra gã này rốt cuộc
có thể uống bao nhiêu đây, lại một chai rượu trắng, một chai rượi Phần. Gã lúc
này đã coi tôi như là tri kỷ, ra sức rót rượu cho tôi, còn nói, hay là qua thôn
bọn gã chơi một chuyến, tiện thể gã mang hết chỗ đồ trong nhà bán cho tôi luôn.