projects

Isekai Meikyuu no Saishinbu wo Mezasou - Vol 2 - Chap 3 - Part 1

Sau khi dẫn Maria về nhà, tôi đi đến quán rượu.
Bắt đầu một ngày như thông thường của mình. Trước khi vào việc, tôi đến chào chủ quán và Ryn. Rồi bắt đầu công việc thu dọn chén đĩa của mình. Dĩ nhiên, trong lúc quán rượu mở cửa, tôi cũng không quên thu thập thông tin cho mình. Vì bây giờ, tôi rất cần biết thêm thông tin về tầng 20 và ma thuật không gian.
Hôm nay, tôi đến tiếp cận một hiệp sĩ mà tôi đã từng quen, đó là Crow.
“Ồ, vậy là chỉ có vài con quái vật ở tầng 14 thôi sao?”
“Đúng vậy. Không giống như khu vực đầm lầy ở tầng 13, tầng 14 hoàn toàn trái ngược. Nó rất cằn cỗi. Không hề có một giọt nước, như một sa mạc rộng lớn vậy. Do đó có rất ít quái vật và boss ở đó. Thành ra cũng không có gì để săn cả. Nên thường các nhà thám hiểm sẽ bỏ qua nó đi tới tầng khác.”
“Đúng rồi. Ở sa mạc nóng lắm.”
“Đó là cả một vấn đề đấy. Nhiệt độ cao khiến cơ thể chúng ta rất nhanh mất nước kiệt sức. Vì thế mà tầng 14 còn rất nhiều khu vực chưa được khai phá.”
“Ồ… thế à.”
Crow là một người rất gần gũi và tốt bụng. Bình thường, ông ta rất hay đến đây uống rượu.
Trong khi tôi đang nói chuyện với Crow, một nhóm người lạ mặt xuất hiện.
Tôi chưa từng thấy họ trước đây. Nhưng từ trang phục của họ, có thể thấy được họ trông khá ngầu.
Quan trọng hơn là họ tạo cho người khác cảm giác rằng họ đến từ nhà quyền quý.
Cảm nhận được sự mạnh mẽ giữa trong nhóm đó, tôi đã thử dùng [Quan Sát] lên cô gái trong nhóm họ.
Trạng Thái 
Tên: Radiant Sera
HP: 256/256
MP: 101/101
Cấp độ: 21         
Sức mạnh: 6.22
Sức mạnh vật lý: 7.91
Nhanh nhẹn: 10.02
Khôn ngoan: 5.60
Sức mạnh ma thuật: 7.77     
Phẩm chất: 1.57          
+Kỹ Năng Cơ Bản:
Trực Giác: 1.77  
+Kỹ Năng Thu Thập:
Kiếm Kỹ: 2.12    
Ma Thuật Ánh Sáng: 0.89    
Ôi trời, một cô gái khó nhằn đây.
Cô ấy có mái tóc màu hồng bạc; hai bên tóc để xõa xuống dài tới cổ, phần phía sau trải dài tới tận thắt lưng. Nhìn vào đôi tai và cái đuôi rậm lông của cô có thể dễ dàng đoán được cô thuộc chủng tộc người thú. Cặp mắt rực sáng và sắc bén như những con sói thực thụ vậy. Cô mang một bộ đồ thon gọn với một chiếc áo giáp phủ ngoài không chỉ giúp cô đảm bảo được tính cơ động mà còn cả phòng thủ tốt nữa. Cùng đó là thanh kiếm dắt ngang eo. Có vẻ như cô ấy đang tìm kiếm… ai đó?
Trong khi mọi người đều đang tò mò cô ấy sẽ làm gì. Bất ngờ cô hét to lên.
“Có ai tên là ‘Sieg’ làm việc ở đây không?!”
Nghe thấy thế, trái tim tôi đập liên hồi, thầm nghĩ “Tại sao cô ấy lại biết tên mình?!”
Mọi người ở quán rượu nghe vậy đều đồng loạt quay sang nhìn tôi. Vì mọi người ở đây ai cũng là khách quen cả, nên họ đều biết tên tôi.
Ặc, cô ấy phát hiện mình rồi.
“Nhà ngươi là Sieg?”
Cô ấy bất ngờ hỏi tôi.
Tôi quyết định trả lời thật thành thật. Bởi tình huống bây giờ có thể nói gì được chứ, với tôi cũng chưa biết tại sao cô ấy lại tìm tôi nữa. Nhưng từ những người đi cùng với cô ấy, có thể thấy được là chuyện chẳng tốt lành gì; họ nhìn tôi trông khá đáng sợ.
“Đúng vậy, tôi là Sieg. Nhân viên của quán…”
“Được rồi. Tên ta là Radiant Sera. Một trong [Thất Thiên Hiệp] của Whoseyards. Ta đến đây là để thách đấu với nhà ngươi!”
Sau khi nói rõ ý định, cô rút thanh kiếm của mình ra chỉ vào tôi.
Quán rượu bắt đầu trở nên ồn ào. Mọi người có vẻ đều bất ngờ trước lời tuyên bố đầy bất ngờ này.
“Có thể cho tôi biết tại sao cô lại muốn thách đấu tôi không?”
Tôi cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh. Đầu tiên, là một hiệp sĩ tên Palinchron xuất hiện, và giờ là chuyện này? Rốt cuộc là sao, tôi không hiểu gì cả.
“Sao nhà người có thể hỏi như thế?! Thật vô lễ—!”
Đệt, cô gái này dễ giận thế. Cô ấy tiến về phía tôi với khuôn mặt đầy tức giận nhưng đã bị Crow cản lại.
“Này, đợi chút. Tôi không biết các người có phải là hiệp sĩ Whoseyard hay không, nhưng chúng ta không chấp nhận thái độ của các người như thế ở đây. Các người nghĩ đây là quán rượu? Nên các người nghĩ các người muốn đụng tới nhân viên của quán là đụng sao!”
Mọi người trong quán đều đồng ý với những lời Crow nói, và họ bắt đầu la ó phản đối những người lạ mặt này.
Mọi chuyện bắt đầu trở nên lộn xộn.
“Ở đây muốn sao cũng được, nhưng những thứ nguy hiểm như thách đấu tay đôi, đặc biệt là với nhân viên của quán thì khác!”
“Đừng có mà xem thường chúng ta chỉ bởi vì các ngươi là hiệp sĩ!”
“Lũ các ngươi trông có vẻ đáng ngờ đấy!”
Mọi người không ngừng la ó nhóm Radiant. Họ đang cố bảo vệ tôi.
“Đúng không? Ông chủ!”
Giữa tiếng la hét của mọi người, có một người nào đó đã gọi chủ quán.
Mãi đến khi nhận ra việc đó thì chủ quán đã ở sau lưng tôi. Chẳng phải ông ta ở dưới bếp sao?
Chủ quán lên tiếng,
“Các người đã đi quá xa rồi đấy. Đây là quán rượu. Dĩ nhiên các người muốn làm gì cũng được nhưng không phải là với nhân viên của tôi, quý cô hiệp sỹ Whoseyard.”
Đúng như mong đợi, uy áp từ một người ở cấp độ hai mươi mấy không phải là chuyện đùa.
“…………… Xin thứ lỗi. Có vẻ như tôi đã mất bình tĩnh. Tôi không định sẽ khiến mọi chuyện thế này. Nhưng chúng tôi có một nhiệm vụ quan trọng cần phải thực hiện. Đó là dẫn tiểu thư của chúng tôi về nhà. Tiểu thư của tôi đang ở cùng với cậu ta, chỉ có đánh bại cậu ta tôi mới dẫn người về nhà được.”
Một cách tiếp cận thật bạo lực mà.
Đối với đống rắc rối mà mình tạo nên, Radiant xin lỗi ông chủ của tôi và bắt đầu giải thích sự việc.
Sau khi nghe cô ấy nói thế, chủ quán nhìn về phía tôi rồi cười phá lên.
“Haha, thú vị thật. Này, Sieg, cậu đã đụng tay vào một tiểu thư quý tộc à?”
“Ông nghĩ tôi sẽ làm chuyện đó sao?”
“Không, nhưng mà cũng không phải là không thể, đúng không?”
“Cái gì? Tôi không có!”
Lão già thật quan tâm chuyện này mà. Bầu không khí mịt mù khi nãy đã trở lại bình thường.
“Này, Radiant. Cô cũng nghe rồi đúng không? Chuyện của hai người, hai người tự giải quyết với nhau. Nhưng ít nhất hãy đợi cho đến khi cậu ta xong việc đã.”
“Được thôi. Tôi cũng không định sẽ đến đây kiếm chuyện. Tôi sẽ đợi khi nào cậu ta xong việc. Giờ cho phép tôi gọi món.”
Nói xong, Radiant kiếm một chỗ trống ngồi xuống và hành xử như một khách hàng bình thường.
“Này này, thế ổn chứ? Ông chủ.” Một người khách hỏi.
“Được rồi. Đó là chuyện của họ, không phải của chúng ta. Đúng không, Sieg?”
“Đúng là thế, nhưng…”
Ông chủ cố trấn an những người khách. Tuy nhiên, kẻ là tôi đây lại không an toàn tí nào, tôi liền lên tiếng.
“Ông chủ, oan uổng lắm. Tôi không có làm gì cả!”
“Nhà ngươi?! Đến giờ này còn dám phủ nhận sao?!”
Radiant giận dữ nói.
“Nhưng cô ấy đã nói cậu làm rồi? Đi mà giải thích với cô ấy đấy.”
Nói xong, ông ta trở lại bếp của mình.
“Hahaha, nhà ngươi toi rồi, đợi đi. Chuẩn bị sẵn mông của mình.”
Radiant đe dọa tôi. Thật tình, bị người khác nhắm đến vì một việc mình không làm. Thật phiền mà.
“Cái quái gì đang xảy ra thế này…”
Mặc kệ ánh mắt đầy sắc bén đang lườm, tôi tiếp tục tập trung vào công việc của mình …
Bình luận