projects

Isekai Meikyuu no Saishinbu wo Mezasou - Vol 2 - Chap 3 - Part 2

“Tiểu thư nhà cô là Dia à?”
Nhờ sự giúp đỡ của chủ quán và Ryn, tôi đã kết thúc sớm công việc. Trong suốt thời gian nghỉ giải lao, tôi ngồi cùng bàn với Radiant, đối mặt với trực tiếp cô ấy. Trong khi đó, các đồng đội cô ấy đứng sau lưng tôi, đề phòng tôi bỏ chạy.
Tiểu thư của cô ấy chắc chắn không phải là Franruhle bởi vì tôi đã xác nhận với Palinchron chuyện này trước đây. Do đó tôi nghĩ chỉ có thể là Dia. Tôi đã luôn hoài nghi về giới tính của cô ấy.
“Dia? Không, ai thế. Tiểu thư của chúng tôi là Lastiara.”
Ồ, bất ngờ thật.
Có một người tôi biết có cái tên này.
“Lastiara… à, có phải là cô gái thám hiểm mê cung mà tôi đã gặp không?”
Tôi có nhớ. Lastiara là người đã giúp đỡ tôi khi tôi mới đặt chân tới thế giới này. Và ấn tượng đầu tiên của tôi về cô ấy thì cô ấy là một người khá đáng sợ. Cô ấy xâm nhập vào chỗ ở của tôi. Đánh tôi bầm dập bằng ma thuật. Thật là một cô gái xấu xa mà. Tôi thừa nhận là cô ấy đã giúp tôi ở trong mê cung, nhưng cô ta làm thế là có ý đồ gì đó, do đó tôi không muốn liên quan gì tới cô ấy nữa.
Thật so với Alty và Franruhle, Lastiara nguy hiểm hơn. Và, tình trạng rối rắm hiện giờ của tôi là vì cô ấy?
Ugh…
“Hả? Mê cung? Ngươi thừa nhận là mình đã quyến rũ tiểu thư nhà ta? Đồ vô tâm ngươi—!”
“Này, đợi chút? Tôi dụ dỗ Lastiara gì chứ?”
“Khi tiểu thư biến mất, người có để lại một bức thư, nội dung trong đó có đề cập tới tên khốn nhà người! Người nói người bỏ trốn với tên khốn nhà ngươi!”
“Hể?! Bỏ trốn?!”
Không hề có chuyện đó. Đã lâu rồi tôi chưa gặp Lastiara nữa là. Họ đang vu khống tôi.
Với cấp độ hiện tại của mình, lần tới tôi mà gặp lại cô ấy, tôi nhất định sẽ đánh bại được cô ấy. Cơ mà bây giờ tôi cần giải quyết chuyện với Radiant trước đã. Chuyện của Lastiara để sau.
“Aaaa! Tiểu thư nhà ta! Người là một người có trái tim rất thuần khiết. Là thần nữ trong lòng chúng ta, nhưng khi người gặp ngươi ở mê cung, ta không biết ngươi đã nói gì với người, nhưng người nhắc về ngươi suốt. Người nhắc về ngươi trước nhóm Thất Thiên Hiệp chúng ta mỗi ngày, từ ngày này qua ngày khác! Ngươi có hiểu cái cảm giác đó không?! Đồ con chó nhà ngươi chắc chắn sẽ không hiểu cảm giác đó đâu!”
“Bình tĩnh. Đây, uống chút nước đi.”
“Tên khốn ngươi, thôi làm trò đi! Giờ nói, tiểu thư của chúng ta ở đâu?!”
“Tôi đã nói rồi, tôi không biết. Gần đây tôi không có gặp cô ấy. Những gì trong lá thư có thể chỉ là một lời nói dối. Có lẽ đó chỉ là một trò đùa? Hoặc cô ấy ngụy tạo nó để đánh lừa các người thì sao.”
Thật tình mà nói Lastiara có vẻ như là loại người sẽ làm thế. Tôi cảm thấy thật tội nghiệp cho Radiant; dù cô ấy có giận dữ với tôi thế nào thì cũng chẳng có ích gì cả.
“Fu, fufufu, ufufufu… Tiểu thư lừa chúng ta? Sau khi người bỏ trốn? Người chắc chắn sẽ không làm như thế! Ngươi có tin ta sẽ đá đít ngươi không? Ta muốn một cuộc thách đấu tay đôi với ngươi! Ta sẽ đánh bại ngươi. Sau khi giết ngươi, chúng ta sẽ đi tìm người.”
“Ể? Nhưng tôi không có lí do gì để chấp nhận cuộc thách đấu cả…”
“Nếu ngươi không chấp nhận cuộc thách đấu này, thì ngươi đi đâu, nhóm Thất Thiên Hiệp chúng ta sẽ theo tới đó cho đến khi tìm được người.”
“Các người có theo tôi cũng vậy thôi, tôi không có ở chung với cô ấy. Cô cứ nằng nặc như thế, sao không đến nhà tôi tìm thử xem. Cô ấy không hề ở chung với tôi.”
Cuộc nói chuyện này chả đi đến đâu cả.
Đến giờ tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, nhưng có vẻ như Lastiara đã làm tôi trở thành nghi phạm cho sự biến mất của cô ấy.
Một lần thì không sao, nhưng nếu họ cứ bám theo hoài sẽ rất phiền. Nhưng nếu không giải quyết chuyện này, tôi có cảm giác là họ sẽ bám theo tôi vào tận trong mê cung. Tôi còn phải thu thập thông tin và nâng cao cấp độ của mình và Maria nữa.
Do đó, sau một hồi cân nhắc thiệt hơn, tôi nghĩ là có một trận đấu tay đôi với cô ấy không phải là chuyện quá tệ. Cấp độ của tôi đã được nâng cao đáng kể, nên chiến đấu với đối thủ như cô ấy rủi ro sẽ rất thấp.
“Được rồi, tôi chấp nhận lời thách đấu của cô. Nếu tôi thua, tôi sẽ cho cô biết mọi thứ. Dù không biết Lastiara ở đâu, nhưng tôi sẽ cùng với các người đi tìm cô ấy.”
“Ngươi cuối cùng cũng chịu từ bỏ? Không, phải nói là ngươi đã nhận lỗi lầm của mình? Giờ thì đưa cái đầu ngươi ra đây!”
“Tôi không có kêu cô giết tôi. Tôi nói là tôi chấp nhận cuộc thách đấu này, nhưng có điều kiện. Thứ nhất, không được làm bị thương nặng đối phương. Thứ hai, cố ý ra đòn sát thủ sẽ bị tính thua. Thứ ba, nếu đối phương đã chịu thua thì không đánh nữa. Chúng ta vẫn nên dĩ hòa vi quý thì tốt hơn.”
“… … … … Hừ, được thôi! Dù gì ta cũng không thích giết chóc. Nhưng ta sẽ đánh ngươi cho đến khi ngươi chịu thừa nhận lỗi lầm của mình!”
Cô ấy nói mình không thích giết chóc, vậy còn việc đòi giết tôi khi nãy là sao chứ?
“Và nếu tôi thắng, thì các người đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
“Không vấn đề, ta cũng nói ngươi biết luôn, trận đấu này là cuộc chiến giữa hai chúng ta, một đối một!”
“Tôi cũng định nói thế.”
“Ta thích sự quyết tâm của ngươi đấy! Fufu, giờ ra ngoài quán rượu nào.”
Sau khi Radiant nói thế, các đồng đội của cô ấy đang đứng sau lưng tôi, bước ra bên ngoài.
Tôi cũng đứng dậy và bước ra ngoài.
Tôi có thể cảm nhận được mọi người trong quán rượu lo lắng cho tôi. Ryn nhìn tôi nói với đầy vẻ bất an.
“Sieg! Cậu được chứ?”
“Sẽ ổn thôi, Ryn. Tôi có đặt điều kiện cho cuộc thách đấu trước rồi. Nên dù có rơi vào trường hợp xấu nhất, tôi cũng sẽ không bị giết đâu.”
Tôi nở nụ cười trấn an mọi người và chủ quán.
“Dù thế, cậu cũng nên bảo trọng, Sieg…”
… Ryn, cô ấy thực sự lo lắng cho tôi.
Tôi nghĩ là trận đấu này sẽ không quá tệ.
Bởi vì ngay cả Thủ Hộ Giả Tidus, người chưa từng bị ai đánh bại trước đây mà tôi còn có thể đánh bại được, do đó cuộc đấu tay đôi này tôi hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
Với đối thủ của tôi chỉ là một người thú ở tầm cấp độ 20 thôi. Tuy nhiên để phòng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, tôi đã đặt ra các điều kiện để tránh cả hai có thể giết lẫn nhau. Đồng thời, tôi cũng muốn xem thử mình mạnh tới đâu trong một cuộc đấu tay đôi. Tôi sử dụng kỹ năng [Quan Sát] xem và so sánh chỉ số của cô ấy với tôi.
Cấp độ của tôi chỉ bằng khoảng một nửa của Radiant. Và với khoảng cách cấp độ như thế, tôi buộc lòng phải sử dụng ma thuật [Không Gian] để thu hẹp khoảng cách do cấp độ tạo nên.
Ngoài ra, có ma thuật mới mà tôi muốn thử xem sao. Nên nếu Radiant đã tình nguyện thì tôi cũng sẵn lòng.
“Ở đây đi, Radiant.”
Địa điểm trận đấu là sân sau là quán rượu.
Chúng tôi chỉ kiếm vào nhau, rồi đọc lời tuyên thệ.
Và bắt đầu—
“—Ma thuật [Không Gian Chiến Đấu Thức]. Ma thuật [Nước].
Tôi triển khai một ma thuật giúp mở rộng các giác quan mình ra để cảm nhận trận đấu rõ ràng hơn, rồi lại thực hiện tiếp một ma thuật thả ra những bọt nước cho nó trôi nổi xung quanh thanh kiếm của tôi.
Tôi muốn thử xem [Bọt Nước] thế nào. Khi Maria và tôi cùng nhau thám hiểm mê cung, tôi đã vài lần thử dùng ma thuật này. Tôi đã thử dùng nó với ma thuật [Không Gian], và nhờ đó tôi nhận ra chỉ dùng một mình nó thôi thì rất vô dụng.
Nhưng nếu kết hợp với ma thuật khác thì lại là một câu chuyện khác.
Và với hiệu ứng của ma thuật [Không Gian Chiến Đấu Thức], những bọt nước trở thành cặp kính hỗ trợ giúp tôi quan sát trận chiến tốt hơn.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy hành động của tôi, Radiant cười giễu cợt.
“Ma thuật cường hóa à? Xem ra không gây cản trở lắm. Mà dù nó có là gì đi nữa, thì cũng trở nên vô dụng trước ma thuật thần thánh của ta thôi.”
Ngay khi Radiant nói thế, cô ấy thực hiện ma thuật của mình.
“—[Cường Hóa]”
Một luồng sáng bao phủ lấy cô ấy. Giống như ma thuật Dia đã dùng vậy. Có khi nào hai người họ đến từ cùng một nơi?
Bình luận