Đã một tháng trôi qua kể từ khi tôi trở thành mạo hiểm giả. Tôi cũng đã
khá quen với việc ngủ ngoài trời.
Mà, dù gì cơ thể của tôi sẽ chẳng cảm thấy mệt mỏi cho dù 3 ngày không cần
ngủ. Và cơ thể tôi khỏe đến nỗi có thể phục hồi thể lực rất nhanh dù chỉ nằm dưới
đất trống.
Nhưng không phải nhờ thế mà tôi cảm thấy thoải mái. Dù gì tôi vẫn là con
người, nên vẫn muốn sống cuộc sống đầy đủ sức khỏe và tiện nghi hơn.
Vì thế tôi đã học được những điều tối thiểu về cách dựng lều hoặc phương
pháp để có thể làm một ngọn lửa trại, và vài kỹ năng cắm trại khác nữa.
Tuy nhiên, tôi đã có con dao ma thuật Thụy Điển [Efreet’s Thumb], nên mấy
thứ cần tới lửa không còn là vấn đề.
“Cậu đang làm gì vậy, Kurono-san?”
Tôi ném con dao xuống đất ngay vị trí trung tâm trại và trả lời Harry.
“Aah, chỉ là thuốc chống côn trùng thôi.”
“Thuốc chống côn trùng?—chờ đã, không lẽ con dao đó, là một vũ khí ma
thuật!?” (Harry)
“Ờ đúng rồi... quả là bất ngờ thật đấy?”
Nghe lỏm được Harry nói gì đó về vũ khí ma thuật, Aten tiến tới lập tức.
“Tuyệt quá đi... tôi cũng muốn có một món vũ khí ma thuật.” (Aten)
Tôi có cảm giác cô ta sẽ chộp lấy con dao rồi đem thẳng nó về nhà của
mình và giấu đi.
“Tôi không cho cô đâu.” (Kurono)
Tôi phải nói để chắc chắn, dù gì đề phòng vẫn hơn.
“Mà loại vũ khí này là gì thế? Cậu đã đi định giá nó chưa?”
“Rồi, nó được gọi là [Efreet’s Thumb] và...”
Tôi giải thích con dao cho bọn họ.
Tôi nói với họ nó không có bất kỳ sức mạnh tấn công nào ngoài việc dùng
để làm rào chắn chống côn trùng, nhưng vũ khí ma thuật dường như có vẻ rất thu
hút được sự chú ý của bọn họ.
“---mà, bộ vũ khí ma thuật hiếm lắm à?”
“Cũng không hẳn, chỉ là, nếu có được bán thì giá rẻ nhất cũng đã 10 đồng
vàng rồi.”
“Chúng tôi không có nhiều tiền cỡ đó. Và nếu một món vũ khí ma thuật mà
giá chỉ 10 đồng vàng thì thường là hàng giả hoặc vũ khí nguyền rủa. Nếu cậu tới
mấy thành phố lớn, mấy thứ này được bày bán rất nhiều nên hãy cẩn thận.”
“Vậy à.”
Nó có giá cao đến vậy à? Có lẽ tôi nên quan tâm tới vấn đề này một tí?
Xin lỗi vì lúc nào cũng đối xử với mày như một món đồ tiện lợi, Efreet.
“Mà này, cậu lấy được nó từ hầm ngục nào thế?”
“Tôi có được nó từ hộp báu vật ở nhà Lyli.”
“Vậy là từ túp lều của vị pháp sư trong rừng à?”
Vị pháp sư đó đã đóng góp rất nhiều cho làng Irz và dùng rất nhiều ma
thuật kỳ diệu, nên anh ta rất nổi tiếng với mọi người.
“Ờ”
“Nếu là từ hộp báu vật của pháp sư, thì lẽ ra nó phải được yểm mấy phép
bảo vệ trên đó à?”
“Nó có đấy và còn thêm bẫy điện nữa, nhưng tôi đã cố gắng hết mình để mở
nó ra.”
“Cậu nói nghe dễ quá vậy.”
“Có lẽ Kurono-san làm đạo tặc có khi hợp hơn là pháp sư đấy.”
“Đạo tặc à...” (Kurono)
“Đối với các mạo hiểm giả đi khám phá hầm ngục, những người thuộc lớp đạo
tặc, sẽ dễ dàng phá những cái bẫy, mở mấy rương báu hay mấy cánh cửa bị khóa
trái chẳng hạn.” (Aten)
“Từ rất lâu những người có mấy kỹ năng như thế luôn được gọi là đạo tặc
cho dù họ không thực sự cướp của người khác, dù thế vẫn bị xem như những tên trộm.”
(Harry)
“Ra vậy, nó được xem như một lớp bình thường à.”
Ý thức của một kẻ phiêu lưu giả như tôi đã học thêm được một điều mới.
Và Aten cứ liên tục nhìn vào con dao của tôi với cái nhìn ghen tỵ. Đừng
nói là cô ta định chuyển qua lớp đạo tặc rồi chôm con dao của tôi đấy à?
Chúng tôi dựng trại ngay dưới chân núi Gallahad, khá xa con đường lớn. Gần
đường lớn, có một nơi mà bọn quái vật thường không đến gần.
Các mạo hiểm giả hay leo núi cũng thường dựng trại xung quanh đây. Tuy
tôi chưa xác minh nhưng, hình như có một trại của nhóm mạo hiểm giả khác gần
đây.
Nơi đây tuy an toàn nhưng nếu vì thế mà mất cảnh giác thì vẫn ẻo như thường,
và không nên tự gọi mình là phiêu lưu giả. Ít ra, vẫn phải cần người canh gác về
đêm.
“Hửm, gì thế Kurono?” (Claydor)
Người đảm nhận việc canh gác lúc này là anh chàng lizardman ít nói,
Claydor.
Thẻ hội bằng đồng minh chứng cho phiêu lưu giả hạng 2 được chiếu sáng lấp
lánh bởi ánh lửa trại, đang phát sáng quanh cổ anh ta.
Vì tôi vẫn là cấp 1, nên thẻ của tôi là sắt. Tôi tự hỏi không biết khi
nào mình sẽ được lên thẻ đồng.
“Thức lâu thế này, liệu có ổn không?”
Tiếp theo, sẽ là Nino và Harry thay ca.
Aten thì không cần thay ca, không phải vì vấn đề nam nữ ở đây, bởi vì
người sử dụng ma thuật cần phải có sự tập trung cao độ nên phải luôn giữ sức và
trong tình trạng tốt nhất.
Nếu là kiếm sĩ bình thường, nếu có mệt mỏi thì vẫn vung kiếm được, nhưng
với pháp sư thì là một vấn đề hoàn toàn khác, nguy cơ không thi triển được ma
thuật hay tấn công không chính xác là rất cao.
Thế nên, ca canh gác đêm của Irz Blader đều do
toàn bộ thành viên nam đảm nhận.
“Tôi nghĩ mình sẽ cùng canh
gác với cậu, tôi có làm phiền gì không?” (Kurono)
“Không đâu, mà cậu chắc muốn
làm chứ, nó đâu có được đề cập trong nhiệm vụ đâu?” (Claydor)
“Cái này là tôi tự nguyện,
nên cậu khỏi phải lo. Dù gì tôi cũng muốn thử trải nghiệm kiểu phiêu lưu như thế
này.”
“Mặc dù nó tẻ nhạt và nhàm
chán?”
“Thế thì càng phải cùng làm
với nhau, đúng không?”
“Tôi nghĩ vậy...”
Thật may là tôi biết cách
nói chuyện. Tôi sợ là mình không được chào đón ở đây.
Lizardman, đúng theo nghĩa
đen, phần đầu của họ là của loài thằn lằn nên rất khó đọc được biểu hiện của họ,
với tôi thì ít nhất là không thể vào lúc này.
Tôi đã khá lo lắng, nhưng
sau khi trò chuyện với cậu ấy, tôi nhận ra cậu ta cũng chỉ là một anh chàng
bình thường như bao người bình thường khác.
Cho dù nếu có một sự xem
thường nhỏ, vì cả bọn đang cùng làm một công việc rất nguy hiểm nên tôi muốn
thiết lập mối quan hệ tốt với bọn họ, ah, mà hình như tôi là con người duy nhất
ở đây thì phải. Mà kệ, sao cũng được.
“---Claydor này, sao cậu
quyết định trở thành mạo hiểm giả?”
Tôi quyết định cùng ngồi
trò chuyện với cậu ta trong khi ngồi bên cạnh lửa trại dưới bầu trời đêm tĩnh lặng
này.
“Tôi muốn bảo vệ ngôi làng
như cha tôi đã làm trong ủy ban quân đoàn. Nhưng, chỉ khi là mạo hiểm giả tôi mới
có cơ hội trạm trán nhiều với bọn quái vật.”
“Thế à. Vậy là cậu muốn bản
thân mình mạnh hơn nữa.”
“Ờ, cha tôi cũng từng là mạo
hiểm giả khi còn trẻ, nên tôi chỉ giống như đang bắt chước ông ấy.”
“Không đâu, nó là điều đáng
khen mà. Lý do đó rất tuyệt hơn bất cứ những mạo hiểm giả khác, những người chỉ
biết kiếm tiền là chính.”
“Thật sao? Tôi còn tưởng bản thân
là một tên mạo hiểm giả bất thường đấy.”
“Có thể do chế độ đánh giá ở đây khác hoàn toàn so với nơi tôi từng sống,
thay vì cứ mơ mộng hão huyền, tôi thấy có mục tiêu rõ ràng, thực tế và quyết
tâm hướng tới là rất tốt.”
“Tôi biết... ai cũng nghĩ được như cậu thì tốt quá.”
“Uhm, cậu là một người tốt. Hãy tự hào về bản thân và tự tin lên...”
So với cậu ta, lí do của tôi chỉ có một... để được sống...... Tuy có
chút buồn nhưng đâu còn cách nào khác, dù gì tôi cũng chỉ đang cố sống sót ở một
thế giới hoàn toàn xa lạ với mình.
“Còn cậu, tại sao lại trở thành mạo hiểm giả?--- Nếu cậu cảm thấy khó
nói thì cũng không sao, tôi cũng không ép.” (Claydor)
“Cũng chỉ là để kiếm tiền--- không, tôi đang tìm kiếm một loại ma thuật.
Một dạng ma thuật triệu hồi đặc biệt nếu không có những thiết bị được tìm thấy
trong những di tích hay đền thờ cổ.”
“Ma thuật chuyên môn của Kurono là ma thuật triệu hồi à?”
“À không, tôi không tìm để làm chủ nó. Tôi cần nó để trở về quê nhà.”
“Tôi có nghe cậu đến từ một quốc gia rất xa đây... nó xa lắm à?”
“Cũng tựa tựa vậy, mà, sống ở đây cũng rất thoải mái nên tôi chưa cần phải
vội lắm.”
“Vậy à... hm?”
Hình như cảm nhận được điều gì đó, Claydor đứng bật dậy cùng với cây
giáo trong tay.
“Gì vậy? Tôi không cảm thấy có quái vật gần đây” (Kurono)
“Không phải quái vật, nó là... một con khỉ.”
Khi cậu ta lắc nhẹ cây giáo vào bụi rậm, cùng với tiếng xào xạt, một cái
bóng nhỏ nhảy vọt ra.
“ooh... đúng là con khỉ này.”
Hai con khỉ có chiều cao xấp xỉ với Lyli được chiếu sáng bởi ánh lửa trại.
(vãi anh, so sánh gì không so đi so với Lyli <(“) )
Cặp mắt sáng màu vàng, toàn thân thì một màu xám.
“Kaa!!”
Claytor hét lên làm lũ khỉ hoảng sợ và chạy lẩn hết vào bóng tối.
“Lũ khỉ tuy không tấn công nhưng chúng sẽ ăn cắp thức ăn. Nếu cứ để yên,
chúng sẽ gọi cả bầy tới và lấy hết mọi thứ. Nhưng nếu đe dọa chúng ngay từ đầu,
chúng nhận thấy nguy hiểm và sẽ không dám mò đến nữa.” (Claydor)
“Vậy à...”
Tôi có thể cảm nhận được quái vật và con người nhưng với đám động vật
như hồi nãy thì hơi khó.
(cạn lời...)
Vậy ra, kẻ thù không chỉ có mỗi bọn quái vật.
Claydor đã cảm nhận ngay bọn khỉ ở gần đó, bây giờ đây, tôi đã tận mắt
chứng kiến sự khác biệt về kinh nghiệm nó lớn thế nào.
“Yareyare, có lẽ con đường trở thành mạo hiểm giả hạng nhất còn xa vời lắm
đây nhỉ---” (Kurono)