projects

Kuro no Maou - Arc 2 - Chap 33

Không ngờ ở giữa các ngọn núi có một không gian rộng lớn thế này.
Khoản 10 phút trước, chúng tôi đang trong trạng thái đề cao cảnh giác, Nino trong nhóm tiên phong bị tấn công bất ngờ bởi một sinh vật to lớn màu xanh, hình dạng nó giống con trùng amip, vả khoản 10 con giống như thế nữa cũng xuất hiện bao vây chúng tôi.
“Chúng chỉ là slime thôi! Hạ hết bọn chúng ngay nào!”
Ooh, ra đây là bọn quái slime trứ danh đó à? Trong lúc tôi còn mãi suy nghĩ vẩn vơ, các thành viên Irz Blader nắm chặt vũ khí của họ và chiến đấu với đám slime.
Nino chém từng con slime hết từ bên trái, bên phải và đằng sau cậu ta, Claydor thì vung ngọn giáo hỗ trợ phía sau.
Ngay lúc đám slime khác bất chợt tấn công về phía hai người họ.
الجليد الباردة تجميد انتشار النار (Băng lạnh, đóng băng sự lan truyền của lửa) ―― Ice Blast!!
Aten giải phóng ma thuật ngay khi hoàn thành câu chú.
Đám slime do có cơ thể toàn bộ đều là chất lỏng nên chúng bị đông thành đá chỉ trong vài giây, toàn bộ bọn chúng đều không còn cử động. Bây giờ chỉ cần một cú đánh vừa đủ mạnh từ giáo hoặc kiếm cũng đủ để bọn chúng bể thành từng mảnh.
Tất cả những chuyện đó chỉ xảy ra và kết thúc vỏn vẹn trong vòng 10 phút.
“Quả là một đội ổn định và bình tĩnh giải quyết vấn đề---” (Kurono)
Tôi cảm giác như mình vừa xem một đoạn phim đang quay lại cảnh một tổ đội mà mỗi cá thể được chọn từ mỗi loài đồ sát bọn quái vật nhìn như slime.
Và do tôi chỉ là một tên mang hành lí; Nên không cần phải tham gia cuộc tấn công, nên sẽ không ai phàn nàn gì dù tôi chỉ đứng nhìn.
Và đúng như kế hoạch ban đầu, tôi đã được chứng kiến trận chiến một tổ đội mạo hiểm là như thế nào.
Không phải khoe khoan gì nhưng tôi cũng không phải là một tên nghiệp dư. Nhưng đó chỉ khi tôi đánh solo. Tôi nghĩ mình không giỏi trong việc hợp tác và phối hợp được như họ.
Ngay cả khi bọn quái tập hợp thành một nhóm, nhưng quả như tôi nghĩ, chúng cũng chẳng là gì so với những người có trí khôn hơn chúng.
(Ý là dù tấn công với số lượng, nhưng đám slime chỉ biết mạnh con nào con đó đánh.Trong khi bên kia thì biết phối hợp.)
Mặc dù mỗi thành viên trong đội cấp độ năng lực chỉ mới cấp độ 2, nhưng khi là một đội họ quả thật mạnh lên rất nhiều.
“Được rồi. Bọn chúng đã chạy trốn hết.”
Tôi tự hỏi đám slime đó có khả năng cảm nhận nguy hiểm không nhỉ? Mỗi đứa bọn chúng chạy mỗi hướng khác nhau.
“Tuy không có bao nhiêu tiền, nhưng chúng ta có người mang hành lí, vì thế cũng nên thu thập mấy cái lõi chứ nhỉ...”
Nino nhặt cái lõi từ xác con slime đã chết dưới đất, ngay lúc đó...
*zunzun*---
“Động đất à?...”
Gì đây? Có lẽ tôi là người duy nhất cảm thấy bất ngờ. Tất cả bọn họ với vẻ mặt nghiêm túc cùng nhìn về phía nơi tiếng động phát ra.
“Nó tự bò đến luôn cơ đấy. Mà, thế cũng đỡ phải đi tìm.”
Nino lấy thanh kiếm ra khỏi bao và đứng cùng hàng với Claydor.
“Kurono, cậu tráng sang bên một tí được chứ.”
Aten nói thế với tôi rồi bắt đầu niệm câu chú cùng với cây trượng.
Harry lấy ra 3 mũi tên, đứng chắn trước Aten và vào thế sẵn sàng.
Tất cả bọn họ đều vào vị trí sẵn sàng ngênh chiến.
Tôi có cảm giác âm thanh và sự rung động càng tiến tới gần hơn.
Tình huống này không lẽ là...
“BAOOOON!!”
Với tiếng gầm lớn, một con vật cùng với cơ thể màu xám tiến tới phía chúng tôi, nó lật đổ hết những cái cây ngáng đường.
Cơ thể nó lớn tượng tự như một con voi mà tôi từng thấy trong sở thú, nhưng với hình dáng cùng với sự điên loạn tôi cảm thấy nó giống một con lợn rừng hơn.
Nó có những hình dáng tương tự như cái vòi dài, lông dày và có ngà. Nhìn không khác gì một con ma mút.
Về phần ngà, hình dáng của nó tủa ra xung quanh, nhìn không khác gì phần sừng của con tuần lộc.
Đây chính là còn quái vật được yêu cầu trong nhiệm vụ. Nguồn gốc của món thịt bí ẩn. Cuồng nộ quái thú Doltos.
*hiyuu*--*bang*!
Trong lúc con Doltos vẫn đang điên cuồn chạy tới, Harry bắn 3 mũi tên mở màn đầu tiên cho trận chiến.
Tất cả 3 mũi tên đều được bắn đi và ghim thẳng vào đầu con quái, nhưng không có gì cho thấy con quái sẽ chậm lại.
Nó tiếp tục tiến tới vị trí của Nino và Claydor không khác gì một chiếc xe tải 10 tấn.
“Aten!”
كيكو هيروشي منع تجميد الباردة درع الجليد الصلب―― Ice armour shield!!
Sau khi niệm một câu chú dài ngoằng, ma thuật của Aten cũng đã được kích hoạt. Ngay thời điểm Doltos sắp chạm tới hai người họ, một cái khiên băng bất thình lình xuất hiện chắn giữa họ và con quái.
Do sự xuất hiện đột ngột của cái khiên băng khiến con Doltos không thể tránh kịp, mà tôi nghĩ nó cũng không có ý định gì sẽ né tránh đi.
Và thế là một vụ va chạm tốc độ cao của con Doltos với cái khiên.
Do sức mạnh và tốc độ của nó quá lớn, cái khiên băng đã vỡ tan.
Tuy nó đã phá hủy khiên băng, nó bỗng chậm lại và bắt đầu chao đảo do cú sốc từ vụ va chạm khi nãy.
“Ngay lúc này!!”
Bước ngang qua khiên băng đã vỡ, Nino và Claydor liền tấn công Doltos nhân lúc nó nằm xuống đất do bị choáng.
Nhắm thẳng vào đầu, cả hai liên tục chém hết lần này đến lần khác. Họ không thể giải quyết ngay trong 1 lần vì lông của nó quá cứng và hộp sọ quá dày.
Cùng với tiếng rên, con Doltos đứng dậy.
Rung lắc hai cái ngà, nó hất văng cả hai ra khỏi đầu nó.
Hình như có ma thuật ẩn bên trong cái ngà, chúng bắt đầu được gió bao phủ rồi biến thành một cơn lốc.
“Uoohh---”
Cái ngà tạo cơn gió rồi nhẹ nhàng lướt qua người Nino và thổi bay cậu ta đi.
Tôi cố gắng đuổi theo Nino, người đang bị hất văng giữa không trung, nhưng bị chặn lại bởi giáo của Claydor và tên của Harry.
(ảnh tính bay vào giúp, nhưng hai thanh niên kia tấn công dữ dội quá nên vào không được.)
“---toh”
Giữa không trung, Nino lấy lại thăng bằng và nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, nhìn anh ta không khác gì một con mèo. Anh ta giơ thanh kiếm lên và tiến tới con Doltos đang điên loạn.
“Lâu rồi mới được gặp một con to thế này. Chúng ta sẽ cùng nhau đánh bại nó!”
““Ooh!!””
Nhìn các thành viên Irz Blader chiến đấu với con quái đầy nhiệt huyết như thế, tôi cảm thấy có chút ghen tỵ.
“Tốt lắm.”
Sau một hồi lâu, tôi, người duy nhất còn sức, được bọn họ gọi ra sau khi giải quyết xong mọi chuyện.
“A, mệt quá... Còn lại nhờ hết vào ngươi đấy, Kurono.”
Nói xong, Nino nằm ngửa ra mặt đất. Bên cạnh anh ta là cơ thể khổng lồ của con Doltos. Nino đã dùng võ nghệ và đâm thủng trán con quái. Không những thế, trên người nó cũng đầy các vết thương do các thành viên khác gây ra.
Quái vật có sức sống mãnh liệt hơn so với những con vật bình thường nên chúng sẽ bị thương ở một mức độ vừa đủ để không chết. Nhưng nếu là một con quái cỡ lớn, thì lượng sát thương gây ra cũng nhiều hơn.
Mặc dù phần da ngoài bị tổn hại quá nhiều, với nhiệm vụ săn bắt thì thế này sẽ không ổn, nhưng mục tiêu chính của nhiệm vụ là thịt nên thế này cũng được rồi.
“Dù  anh nói vậy, nhưng tôi đâu biết cách tách từng bộ phận của con quái này đâu.” (Kurono)
“Hay là cứ bỏ nguyên con vào bên trong ma thuật không gian của cậu đi” (Aten)
“Đừng nói nghe dễ vậy chứ Aten. Với một con bự thế này thì chắc cũng chỉ vừa đủ chỗ thôi.”
“Eh? Vừa đủ? Ý là cậu có thể chứa được hết nguyên con này à!?”
“Có lẽ.”
Ooh! Cả bọn bắt đầu bàn tán các kiểu như ngạc nhiên hay ngưỡng mộ. Oi, tôi chỉ nói là “có lẽ” thôi mà. Hay mình nên để lại một cái chân hay cái gì đó mới được.
“Được mà, được mà! Nếu làm được thì cậu cứ làm đi!” (Aten)
“Nhờ cả vào cậu đấy, Kurono-san. Thường thì sẽ xử lý tại chỗ nhưng mùi máu sẽ đánh động những con quái vật khác, và chúng sẽ mò đến đây.” (Harry)
“Vậy à. Nếu thế thì phải làm ngay mới được.”
“Ờ, nhờ cậu. Chúng tôi cũng sẽ tăng giá trị phần thưởng.”
“Nếu cậu đã có thiện ý như thế, thì tôi cũng phải thử xem sao---- Không Gian Bóng”
Mặc dù nếu cậu không tăng giá trị phần thưởng thì tôi cũng làm thôi, nhưng nếu cậu đã nói vậy thì tôi cũng không phải ngại!
Cái bóng của tôi bắt đầu kéo dài đến xác con quái.
Rồi tôi mở không gian bóng với giới hạn cực đại và cho nó vào từ từ.
“Kuh, nó hơi khó chịu khi mà đối tượng quá lớn và nặng....”
Tuy nhiên, bằng cách nào đó cả cơ thể con quái đã vào bên trong. Khi không gian bóng đóng lại thì kích cỡ với trọng lượng chẳng còn là vấn đề. Tôi chỉ cần cố gắng chịu đựng một tí là ổn.
“Đã xong.” (Kurono)
“Oohhhh! Kurono tuyệt thật!!”
Cái đuôi của Aten bắt đầu trường qua và ôm chặt lấy tôi. Cô ta có lẽ muốn làm mấy trò skinship nhưng bị một lamia ôm chặt thế này quả thật rất đáng sợ mà.
“Guh, thả tôi ra Aten...” (Kurono)
“Có gì đâu, đừng xấu hổ mà~” (Aten)
“Không, tôi sợ thật đấy.”
“Hể!?!”
Mà dù gì, tôi cũng đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của mình.
“Và giờ, vì đã hoàn thành xong nhiệm vụ---”
““Cạn ly!!!””
Bên trong hội, giọng nói của các thành viên Irz Blader và người mang hành lí vang vọng khắp hội.
5 ngày kể từ khi rời làng, chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ và quay trở về an toàn.
Chúng tôi về lại làng vào buổi chiều nhưng do nhận phần thưởng và mấy thủ tục rườm rà khác nên bây giờ trời đã tối, bây giờ chúng tôi đang ngồi cùng bàn ăn mừng với ly rượu trong tay.
Tất nhiên là tôi cũng sẽ uống rồi. Dù gì ở thế giới này cũng chẳng có luật cấm trẻ vị thành niên uống rượu mà.
Nhưng có lẽ do ảnh hưởng từ việc thay đổi cơ thể, nên dù có uống nhiều cỡ nào cũng chỉ say có tí.
“Ooh, cậu cũng uống luôn đấy à, Kuronoo~” (Aten)
Aten, người lúc này mặt đỏ như trái gất, đang nhìn chằm vào tôi.
“Lần này chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ dễ dàng, công lớn đều nhờ cậu hết đấy Kurono, cảm ơn rất nhiều.” (Aten)
“Ờ, chúng tôi cũng muốn nhờ cậu giúp thêm lần nữa.” (Harry)
“Phải đấy, cậu thật sự giúp rất nhiều.” (Claydor)
“Mà, cậu ta đã làm rất tốt, xứng đáng với phần thưởng của mình.” (Nino)
Tôi cảm thấy có chút xấu hổ khi được mọi người khen thế này.
“Mọi người, cảm ơn rất nhiều!!” (Kurono)
Nói thật đấy, tôi cảm thấy hạnh phúc lắm.
Dù ở thế giới khác, được khen tặng sau khi hoàn thành một công việc khó khăn và cảm thấy vui là điều hiển nhiên.
Tôi có cảm giác dường như mình đã được thế giới này chấp nhận.
Từ giờ tôi sẽ gặp nhiều người hơn, và tạo nhiều mối quan hệ hơn nữa.
Nhưng, người hiện ra trong tâm trí tôi lúc này chính là người bạn đầu tiên mà tôi đã gặp, một người đồng đội, nụ cười của cô ấy.
“Ah, mình muốn được gặp Lyli quá---”
Bình luận