Tôi
ngay lập tức cảnh giác đề phòng bất kỳ đòn đánh nào sau khi nghe thấy âm thanh
phát ra từ trên mái nhà. Đó là thói quen mà tôi đã học được kể từ khi gặp
Tidus. Tôi cần phải luôn luôn nhận thức được môi trường xung quanh; và không
bao giờ lơ là bất kỳ lúc nào.
Lastiara
nhảy từ trên mái của quán rượu xuống, vung vẩy cánh tay, cô ta mỉm cười chào
tôi.
“Yo,
lâu rồi chưa gặp cậu! Cậu có mong ngóng tôi không?”
Cô
ta lại gần tôi một cách vô tư. Quần áo của cô ta đang mặc vẫn y như hồi lúc cô
ta cho tôi đo sàn vậy. Dường như nó được làm bằng loại lụa chất lượng cao, khá
là phổ biến đối với tầng lớp thượng lưu như cô ấy. Đây chắc chắn là thứ bạn
không mặc khi đi lang thang quanh một thị trấn, đặc biệt là ở những nơi như thế
này. Cho dù trang phục khá là lạc quẻ nhưng vẫn có một thanh kiếm bạc ở bên
hông của cô ta.
Mắt
chúng tôi gặp nhau. Ấn tượng của tôi đối với cô ta lúc này giống hệt như khi
trước; đôi mắt của cô ta không thuộc về loài người.
“Không
hề.”
Tôi
trả lời với vẻ mặt căm ghét. Lastiara nheo mắt nhìn tôi.
So
với trước đây, bây giờ tôi chắc chắn đã mạnh hơn rất nhiều. Tôi khá tự tin rằng
mình là một trong những người mạnh mẽ nhất ở thế giới này bởi tôi có thể đánh bại
Tidus khi mà không ai khác làm được. Không giống như trước đây, lần này, tôi có
thể dễ dàng đón nhận áp lực từ cô ta.
Tôi
sử dụng [Quan Sát] lên cô ấy ...
[Trạng
Thái]
Tên:
Lastiara Whoseyard
HP:
670/689
MP:
312/315
Cấp
độ: 15
Sức
mạnh: 11,01
Sức
mạnh vật lý: 10.56
Nhanh
nhẹn: 6.78
Tốc
độ: 7.89
Khôn
ngoan: 12.38
Sức
mạnh ma thuật: 8.78
Phẩm
chất: 4.00
+Tình
Trạng: Không có gì
+Kỹ
Năng Cơ Bản:
Vũ
Khí Chiến Đấu: 2.12
Kiếm
Kỹ: 2.02
Mắt
Thần: 1.00
Ma
Thuật Chiến Đấu: 2.27
Blood
Tech: 5.00
Ma
Thuật Ánh Sáng: 1.03
+Kỹ
Năng Thu Thập:
Đọc:
0.52
Nguyên
Tố: 1.00
+Trang Bị:
[Thanh
Kiếm Của Noah]
Sức
Tấn Công: 7
Độ
Bền 99%
Lúc
trước tôi không thể nhìn thấy được trạng thái của cô ta. Nhưng giờ thì đã có thể.
Kiểu như bừng tỉnh sau cơn mê. Từ cấp độ, kỹ năng, vũ khí của cô ta, tất cả những
gì cô ta sở hữu đều là hạng nhất. Nhưng dù vậy, cô ta vẫn nằm trong khả năng của
tôi. Tôi có thể chiến đấu ngang ngửa với cô ta.
“Cậu
thật lạnh lùng! Mặc dù tôi đã luôn mong đợi ngày hôm nay…”
“Tôi
lạnh lùng… Cô có biết là tất cả những rắc rối của tôi hôm nay toàn nhờ ơn cô
không.”
“Nhưng
Kanami này ~ Chẳng phải cậu đã giải quyết nó dễ dàng rồi sao? Thế thì đâu còn
là vấn đề nữa ~”
“Không
còn là vấn đề?”
Thường
thức của cô ấy cũng thật là mạnh quá đi.
“Nhân
tiện, liên quan đến cách cậu nói chuyện với tôi, hãy tỏ ra gần gũi hơn! Bởi vì
chúng ta là một cặp mà~”
Ngay
cả bây giờ mà cô ấy cũng có thể nói đâu đâu được. Mà, đợi chút- chúng tôi trở
thành một cặp từ khi nào? Tôi thực sự không thể hiểu nổi cô ấy.
“Ai
muốn gần gũi với cô chứ.”
“Fufufu
~ Tôi có thể cảm thấy rằng cậu đã mạnh hơn rất nhiều. Tôi cũng thế đấy~! Chúng
ta giống nhau thật~”
“Hài.
Đầu tiên, để tôi nói cho cô biết. Mặc kệ cô có đang lên kế hoạch gì, tôi không
muốn tham gia. Và kể cả cô có tấn công tôi, thì tôi cũng sẽ mặc kệ.”
“Không
đời nào! Tôi chỉ là muốn tốt cho cậu.”
“Cô
còn có thể nói như vậy sau khi khiến tôi dính vào vụ việc với Radiant…?”
“Ừ
thì, tôi không có sự lựa chọn mà, phải không?”
Lastiara
nói như thể đó chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng tôi không nghĩ cô ấy nói dối. Cô ấy dường
như cho rằng những gì đã xảy ra, trận chiến và tất cả, thực sự không cần phải
lo lắng. Tuy nhiên, đối với tôi, người bây giờ phải đối phó với các hiệp sĩ đột
nhiên thách đấu với mình, thì nó khá là đáng ngại; đặc biệt là khi họ xuất hiện
ở quầy rượu.
“Không
có lựa chọn? Ý cô là sao?”
“Thì
là cậu vẫn chấp nhận trận đấu, phải không? Cậu có thể nghĩ là mình không đủ
năng lực để đấu lại với nhóm Thất Thiên Hiệp, nhưng cuối cùng cậu vẫn chọn cơ hội
này để kiểm tra năng lực bản thân đấy sao.”
…
Cô ta đọc chính xác suy nghĩ của tôi. Là do kỹ năng Mắt Thần của cô ấy? Phải
ghi nhận lại điều này mới được. Vẫn là ở bên Dia cảm thấy an toàn hơn.
Thấy
tôi im lặng, Lastiara tiếp tục.
“Tất
nhiên, cậu và Sera có rất nhiều điểm khác biệt. Cả cấp độ, kỹ năng và chất lượng
trang bị giữa hai người có một khoảng cách rất lớn. Hmm, tôi đã dạy cậu về sự
chênh lệch cấp độ rồi phải không? Nhưng dù vậy, cậu vẫn rất tự tin. Do đó, thay
vì dừng trận đấu, tôi nghĩ sẽ thú vị hơn là đứng xem nó.”
...
Tôi không hiểu tại sao Lastiara lại đỏ mặt trong khi giải thích cho tôi. Đôi mắt
của cô ấy rực sáng lên. Cô ấy híp hờ mắt trông khá vui vẻ, như thể cô ấy đang
say sưa với cái gì đó.
“Định
mệnh đã gắn kết Kanami và tôi lại để cùng nhau đi đến đỉnh cao! Cả hai chúng ta
đều là những người được chọn. Thường thì một người được chọn sẽ luôn cảm thấy
cô đơn, nhưng nếu cậu gặp một ai đó giống mình, thì không có sự lựa chọn nào
khác ngoài việc đồng hành cùng nhau, đúng không? Vì vậy, tôi muốn chúng ta ở
bên nhau. Ý tôi là như thế đó.”
…
“Ừm…
Đó chính xác là những gì cô muốn?”
“Cậu
thật lạnh lùng mà! Tôi đã nghĩ rất kĩ về chuyện này đấy.”
“Sau
những trò đùa cô làm với tôi, thì đấy cũng là hiển nhiên. Đúng không?
“Cậu
nói đúng, nhưng chỉ một nửa thôi, một nửa kia tôi rất nghiêm túc đấy. Tôi đang
tìm kiếm một cộng sự; một người đồng đội. Tôi muốn cậu thêm tôi là thành viên
vào nhóm của cậu. Được chứ? “
“Tôi
từ chối.”
“Nhanh
vậy?! Làm ơn, hãy nghĩ về nó một chút! Đi mà.”
Lastiara
cầu xin tôi với cả hai tay siết chặt trước mặt như đang cầu nguyện, trong khi
tôi chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.
“Tôi
từ chối bởi vì tôi không biết gì về cô cả. Tôi thậm chí còn không biết cô có là
con người hay không.”
“Biết
ngay từ đầu thì còn gì thú vị nữa chứ? Sẽ thú vị hơn nếu cậu tìm hiểu thêm về
tôi khi chúng ta du hành cùng nhau.”
“Tôi
không quan tâm đến những điều thú vị ...”
“Ể?!
Vậy tại sao cậu lại khám phá mê cung?”
“À,
bởi vì… tôi muốn trở về…”
Chết.
Suýt lỡ lời. Tôi kiểm tra xung quanh để xem có ai ở gần đây không. Tôi không muốn
bất cứ ai quan tâm đến những gì tôi vừa nói. Nhưng Lastiara thì khác, cô ta đã biết về sự tồn tại của thế giới
khác.
“Ể?
Cậu muốn quay về?” Lastiara choáng váng.
“Tất
nhiên. Kể từ ngày đầu tiên tôi đến thế giới này, tôi đã không nghĩ gì khác
ngoài việc trở về thế giới của mình.”
“À?
Hmm! Nếu cậu muốn làm được điều đó, cậu chắc chắn cần tôi!”
Hài,
đúng thật. Nếu có cô ta đi cùng chúng tôi đến mê cung, việc khám phá sẽ trở nên
dễ dàng hơn nhiều. Khả năng và kiến thức của cô ta hoàn toàn vượt qua Dia.
Thành thật mà nói, tôi muốn sự hợp tác của cô ấy đến mức tôi sẽ mời cô ấy tham
gia với tôi nếu chúng tôi gặp nhau trong một hoàn cảnh tốt hơn.
“Như
cô đã nói, nếu chúng ta giải quyết mê cung cùng nhau thì việc khám phá sẽ dễ
dàng hơn nhiều. Tuy nhiên, tôi vẫn không cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh một
người mà tôi không biết gì. Tôi ít nhất cũng muốn biết những điều tối thiểu về
cô.”
“Mmm,
tối thiểu ư? Được rồi, tốt thôi.”
“Vậy
thì cho tôi biết. Mục đích của cô là gì?”
Mục
đích của Lastiara-
Lần
đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cô ấy cứu tôi khỏi nguy hiểm và thậm chí còn đi xa
đến mức chui vào phòng tôi vào giữa ban đêm để nâng cao cấp độ của tôi. Sau đó,
tôi trở thành mục tiêu của nhóm Thất Thiên Hiệp. Đó là cách tôi có liên quan đến
cô gái phiền hà này. Hai sự kiện này tóm tắt khá đầy đủ quan hệ của tôi với cô
ta.
Nếu
tôi không hiểu lí do của những sự kiện đó, tôi sẽ không thể tin tưởng Lastiara.
Và khám phá mê cung luôn cần sự tin tưởng. Không thể tồn tại nghi ngờ khi mọi
người dựa vào nhau trong cuộc sống và những tình huống tử vong.
“Tôi
chỉ có một mục đích. Tôi muốn trở thành một nhà thám hiểm.”
Cô
ta tuyên bố như vậy mà không chớp mắt, có vẻ như cô ta hoàn toàn thành thật về
nó. Và vào khoảnh khắc đó, lần đầu tiên, tôi cảm thấy đôi mắt phi nhân loại của
cô ta giống như bao người khác.
“Từ
tận đáy lòng, đó là ước muốn của tôi. Tôi muốn có một người mà tôi có thể gọi
là đồng đội. Tôi muốn được thức dậy vào mỗi sáng cùng với người khác và khám
phá những điều chưa biết. Tuy nhiên, tôi không muốn tham gia một nhóm bất kỳ.
Chỉ với những người tôi công nhận, được không?”
“Vậy
có nghĩa là cô công nhận tôi rồi?”
“Đúng
vậy, cậu biết đấy, tôi đã cảm thấy chán nản từ rất lâu lắm rồi mà tôi không nhớ
nữa. Thậm chí ngay từ lúc chào đời, tôi cảm thấy như mình đang ở trong một cái
lồng. Đó là điều thường xảy ra ở tầng lớp thượng lưu của xã hội. Tôi cảm thấy
mình như một tù nhân, tất cả hành động của tôi đều được quyết định sẵn và những
kỳ vọng được trao cho tôi mà tôi không biết tại sao. Đó là lý do tại sao tôi
ghen tị với những người ở tầng lớp dưới mình, đặc biệt là những nhà thám hiểm,
những người mà cuộc sống của họ chỉ ảnh hưởng bởi những gì ở ngay trước họ. Tôi
ghen tị với cuộc sống của họ. Tôi ghen tị với sự tự do của họ. Tôi ghen tị với
những khó khăn của họ. Tôi ghen-ghen-ghen, mọi thứ làm cho tôi ghen tị!”
Đó
là những cảm xúc chân thành của cô ấy. Mặc dù luôn che giấu trong màn sương mù
bí ẩn, nhưng lúc này đây, tôi biết cô ấy là ai. Cô ấy thực sự ích kỷ, không
khác gì một đứa trẻ cả.
“…
Tôi hiểu cảm giác của cô.”
“Nếu
cậu hiểu, thì cậu phải chịu trách nhiệm, Kanami! Trước khi tôi gặp cậu, tôi đã
có thể kìm nén những cảm xúc đó, cậu biết không? Hãy tưởng tượng sự ngạc nhiên
của tôi khi tôi nhìn thấy một người như cậu sở hữu danh hiệu [Người Đến Từ Thế
Giới Khác]! Hơn nữa, mặc dù cậu chỉ ở cấp độ 1 và bị thương khắp cơ thể, thậm
chí gần chết, cậu vẫn có thể khám phá mê cung. Sự ganh tị của tôi vào thời điểm
đó đã đạt đến mức mà tôi không thể kìm nén lại nữa. Tôi muốn bùng cháy. Tôi
không thể chịu đựng việc bị nhốt lại nữa khi tôi thấy cậu chiến đấu vì bản thân
mình như thế. Sự tò mò về cậu, người thậm chí có thể trở thành một anh hùng là
quá lớn.
Tôi
muốn chứng kiến câu chuyện của cậu, Kanami. Tôi muốn tham gia với cậu.
Nên
làm ơn đi mà ~? Nha, nha, cho tôi tham gia với cậu, được không? Làm ơn ~”
Ngay
từ đầu đến cuối, tất cả những gì cô ấy làm là cầu xin. Không một chút đáng
thương, chỉ biết cứng đầu cứng cổ. Tuy nhiên, bây giờ, những nghi ngờ của tôi về
cô ấy đã gần như biến mất.
Hôm
nay, tôi đã biết về Lastiara Whoseyard.