Ngày hôm sau, trong lúc tôi đang tập luyện ma thuật ở phòng khách,
Maria xuất hiện.
“Ch… chào buổi sáng, chủ nhân—” (Maria)
…
Tôi không định sẽ hỏi em ấy về chuyện…
tối qua. Nhưng trông tâm trạng em ấy đang không được tốt cho lắm
khi nhìn chằm chằm lấy tôi. Có lẽ sau đó tôi nên làm chút gì đó cải thiện tâm trạng
em ấy mới được. May mắn thay là khi em ấy đến thì tôi đã làm xong vài việc vặt của mình.
Tôi đã thử và thành công việc đặt một tọa độ điểm ở
phòng khách với ma thuật [Kết Nối], nhờ nó, chúng tôi có thể về nhà từ mê cung nhanh hơn.
Tuy nhiên, có một hạn chế là ma thuật này sẽ tiêu hao
rất nhiều MP của tôi.
Lastiara
đã đi đâu từ sáng sớm,
nhưng sau đó cô ấy trở về với…
một cái túi thỏ lớn.
Nó là túi chứa vật dụng và trang bị của cô ấy suốt thời
gian thám hiểm ở mê cung. Cơ mà, cái túi to như thế có chút vượt ngoài mong đợi
của tôi.
Tôi đề nghị cô ấy để túi đồ của mình vào túi đồ ma thuật
của tôi (chính xác thì là [Kho Đồ]). Cùng với túi đồ của Lastiara, bởi vì Lastiara đã được thêm vào nhóm,
tôi bắt đầu tự hỏi liệu rằng đồ dùng ma tôi mang theo
có đủ cho ba người không nữa.
Kết thúc việc chuẩn bị,
chúng tôi hướng về phía mê cung.
“Được rồi, đi thôi.”
(Sieg)
“Vâng! Em đã sẵn sàng rồi, chủ nhân!”
(Maria)
Maria
theo tôi đi khỏi với Lastiara đứng bên cạnh.
Giữa đường đến mê cung,
Lastiara thì thầm với tôi,
“Này, Sieg. Cậu nghiêm túc về việc mang Maria theo chúng ta chứ?”
(Lastiara)
“Ừm, có gì à?” (Sieg)
“Thì cậu thấy đấy, tôi đã kiểm tra trạng thái của em ấy với ma thuật của
mình, các điểm
chỉ số của cô bé rất thấp. Tôi đã nghĩ em ấy chỉ là người hầu thôi khi nhìn thấy
kỹ năng Nấu Nướng.” (Lastiara)
Với kỹ năng nhìn thấu người khác tương tự như tôi,
Lastiara thể hiện sự lo lắng về Maria, nhưng tôi đã quyết định việc này trước đó rồi,
mặc dù điểm chỉ số của em ấy không phù hợp cho việc
thám hiểm mê cung chút nào.
“Tôi không nghĩ là em ấy đủ sức đâu,
Sieg. Các kỹ năng mà em ấy sở hữu cũng không giúp gì nhiều
cho chiến đấu cả. Em ấy không thích hợp để tham chiến.
Quá nguy hiểm cho em ấy ở trong mê cung này.
Cậu thấy đúng không?”
(Lastiara)
Ban đầu, tôi cũng đã định để Maria chỉ là một người hầu,
nhưng…
“Không, tôi chọn em ấy không phải vì năng lực của em ấy.”
(Sieg)
“Hmph!
Vậy thì thôi, kể cả khi Maria có chết,
tôi cũng sẽ không quan tâm.”
(Lastiara)
Lastiara
nói đầy vẻ lạnh lùng pha chút tức giận.
Tôi hiểu cô ấy tại sao lại thế,
cô ấy đã nói đúng.
Nhưng tôi có cảm giác rằng mang Maria theo vào mê cung
sẽ là một sự lựa chọn đúng đắn.
“Tin tôi, tôi sẽ không để em ấy phải chết đâu.”
(Sieg)
“—Được rồi, được rồi,
tùy cậu thôi. Với thật sự mà nói thì tôi thích chúng ta rơi vào tình
huống kịch tính hơn, chẳng hạn như việc Maria bị nguy hiểm.
Fufufu~” (Lastiara)
“Cô biết không, khẩu vị của cô tệ lắm đấy?”
(Sieg)
“Cậu nghĩ chúng ta tới tầng mấy thì mới có nguy hiểm?
Tôi hi vọng là ít nhất cũng tầng 30.”
(Lastiara)
“Chưa ai tới được tầng 30 cả.
Trước tiên tập trung vào tầng 20 đi đã,
sau đó ‘cày cuốc’ ở mấy tầng giữa rồi mới thử vào tầng
30.” (Sieg)
“Hmm,
mấy con quái trước tầng 20 yếu xìu.
Nhanh đến phía trên tầng 20 luôn đi.”
(Lastiara)
“Được rồi, tôi cũng muốn đến tầng sâu nhất của mê cung lắm chứ,
nhưng…” (Sieg)
“Như vậy, tôi có một đề nghị.”
(Lastiara)
Cô ấy bước nhanh về phía trước rồi đứng áng trước cổng
mê cung, rút thanh kiếm của mình ra với một nụ cười rồi tuyên bố.
“Cứ dể mấy con quái trong đó cho tôi.
Cậu chỉ việc trông chừng
Maria, Sieg.”
Nói rồi, cô ấy chạy nhanh vào mê cung
◆◆◆◆◆
Bên trong hành lang rộng lớn của mê cung,
có một bầy sói lớn ở trong góc.
Bình thường nếu chỉ có tôi
và Maria, chúng tôi sẽ mặc kệ chúng.
Theo các nhà thám hiểm mà tôi đã nói chuyện ở quán rượu, thì tốt nhất là tránh những cuộc chiến không cần thiết
với những con quái vật không cần thiết. Bởi vì mặc dù là những đối thủ yếu, nhưng vẫn tồn tại
những rủi ro nhất định. Tốt hơn vẫn là nên chiến đấu theo nhóm.
Nhưng trước mặt chúng tôi,
Lastiara đang tự mình tiêu diệt
nhóm quái vật ấy. Cô ấy đã nói là sẽ xử lý hết những con quái yếu,
vì thế chắc có lẽ cô ấy nghĩ rằng đây là cơ hội để cho
chúng tôi thấy kỹ năng của cô ấy. Nên Maria và tôi chỉ có thể đứng từ phía sau theo dõi.
Không để mất cơ hội này,
tôi ngay lập tức dùng ma thuật của mình để quan sát
Lastiara.
Do đang mặc bộ giáp mỏng,
Lastiara buộc phải tránh tất cả đòn
tấn công trong khi đồng thời tung ra phản đòn của mình.
Nhưng dù thế, phong cách chiến đấu của cô ấy không có
gì độc đáo cả, đó chỉ đơn thuần là dựa vào sức mạnh vật lý từ cấp độ cao của cô.
Không có chút sát khí gì trong mỗi đòn đánh của cô cả.
Các đòn tấn công của cô ấy nhanh như chớp.
Mặc dù phong cách chiến đấu của cô không có gì độc đáo,
nhưng mỗi chuyển động của cô đều vô cùng tốt.
Thường thì để làm được điều đó, họ sẽ phải cường hóa
cơ thể mình bằng ma thuật, nhưng tôi không thấy điều đó trên Lastiara.
“Chuyện gì xảy ra với chị ấy thế…?”
(Maria)
Maria hoàn toàn bị ngạc nhiên.
Nhưng không hề để ý tới em ấy,
tôi kiểm tra sự phân bố điểm kinh nghiệm giữa ba chúng
tôi. Bởi vì
đây là lần đầu tôi lập nhóm ba người tiến vào mê cung,
tôi phải kiểm tra xem chúng tôi có bị trừ hay thêm điểm
kinh nghiệm như các trò chơi khác hay làm không.
“Chủ nhân, đó chính xác là chị ấy sao?”
(Maria)
“Anh cũng không biết nữa,
nhưng chắc chắn một điều là cô ấy cực kỳ tài năng.
Anh chỉ biết cô ấy là một hiệp sĩ muốn được anh dẫn
vào mê cung theo chúng ta.” (Sieg)
“Thế à, em hiểu rồi—” (Maria)
Ngay khi kết thúc một cuộc nói chuyện ngắn với
Maria, Lastiara cũng đã xong
cuộc chiến của mình.
Chỉ một mình, cô ấy quét sạch hơn trăm con quái.
Thanh kiếm của cô ấy đã nhuốm đầy máu tươi.
“Ahah~
Rốt cuộc đã xong. Khá mệt.” (Lastiara)
“Đó là lí do tại sao ban đầu tôi kêu cô tránh chúng đi
đấy.” (Sieg)
“Không đời nào! Chúng ta sẽ không thể lên mấy tầng cao đúng giờ được nếu
cứ đi mà tránh này tránh nọ.” (Lastiara)
“Trời ạ…” (Sieg)
Lastiara
không thích nán lại ở các tầng dưới,
đó là lí do tại sao cô ấy lại thích mấy con đường tắt mặc
dù chúng đầy quái. Tất cả chúng tôi đều cùng được hưởng điểm kinh nghiệm,
và qua đó tôi đã khám phá ra được 4 điểm chi tiết của
hệ thống tính điểm này.
Thứ nhất, dù chỉ một thành viên chiến đấu,
nhưng tất cả những người khác đều được hưởng.
Thứ hai, không bị giới hạn về khoảng cách.
Thứ ba, bị trừ một số điểm nho nhỏ vì tăng số lượng
thành viên trong nhóm
Thứ tư, điểm kinh nghiệm được chia đều giá trị như
nhóm hai thành viên (TL: Đoạn này không rõ Eng lắm)
Nghĩ về cách vận hành của hệ thống nhóm mà đầy bàng
hoàng.
“Mà kệ đi. Chúng ta tiếp tục thôi.”
(Sieg)
“Tôi sẽ dẫn đường, được chứ?”
(Lastiara)
Và rồi cứ như thế,
chúng tôi tiến về phía trước với Lastiara làm tiên
phong, tôi giữa
và Maria bọc hậu.
…
Cô ấy chạy nhanh quá.
Chúng tôi chạy phía sau Lastiara như đuổi theo đứa trẻ
chạy tới tiệm đồ chơi vậy. Giữa lúc đó, tôi chợt nhận ra rằng, không giống như tôi và
Lastiara, những người có năng lực đặc
biệt và thích hợp với chiến đấu, Maria chỉ là một cô gái bình thường thôi.
Nên sau một khoảng ngắn tôi có thể nghe thấy tiếng thở
hổn hển từ em ấy.
“Maria,
em ổn chứ?” (Sieg)
Mặt của Maria đã tái xanh và em ấy đang dựa vào lưng tôi.
Có vẻ như em ấy đã bị choáng.
“Ch… chủ nhân… không có gì đâu ạ,
chỉ là… nhìn tiểu thư Lastiara…”
(Maria)
Có vẻ như em ấy đang sợ hãi.
Là vì việc Lastiara chiến đấu?
Nó khiến em ấy không tự tin về năng lực của mình.
Tôi nghĩ tôi có thể hiểu được cảm giác của em ấy,
người đã từng cảm nhận Lastiara như một con quái vật
khi còn là một tên cấp thấp.
“Em đừng lo lắng quá,
cô ấy trông đáng sợ thế thôi.
Chứ cô ấy không phải người xấu đâu.”
(Sieg)
Thật, không phải người xấu đâu, nhưng là một người vô
cùng rắc rối…
“Dù anh có nói không lo lắng—nhưng chị ấy vẫn rất đáng sợ.”
(Maria)
Tôi cố gắng trấn an em ấy,
nhưng như tôi đã nói không phải tôi không hiểu cảm
giác của em ấy. Mà Maria đã nói đúng, Lastiara trông như kiểu người sẽ dẫm người khác dưới chân như dẫm một
con côn trùng mà mặc kệ đến xung quanh. Maria chắc đã thấy điều đó ở cô ấy,
nên cô bé mới sợ hãi.
“Được rồi. Dù có chuyện gì xảy ra,
anh cũng sẽ bảo vệ em.
Mặc dù Lastiara rất mạnh,
nhưng anh cũng không kém,
và anh sẽ mạnh hơn, mạnh hơn cô ấy nhiều để bảo vệ em
an toàn.” (Sieg)
“Hở? Chủ nhân, anh có thể chiến đấu lại được với chị ấy à?”
(Maria)
“Sẽ không là một chiến thắng hoàn toàn,
nhưng cơ hội là ngang nhau.
Năng lực của anh so với cô ấy cũng không hơn không kém
là bao. Nên sẽ ổn
thôi.” (Sieg)
Để xoa dịu em ấy, tôi thẳng thắn phân tích rõ cho em ấy
thấy.
“Nhưng… em muốn là người bảo vệ anh…”
(Maria)
Có vẻ như tôi đã trấn an được em ấy phần nào.
Nhưng đồng thời cũng chuyển hướng nó sang một vấn đề
khó khăn hơn.
Cơ mà thế cũng tạm ổn rồi.
Mặc dù tôi chỉ giúp em ấy xoa dịu nỗi sợ được chút ít
thôi. Bằng chứng
là em ấy vẫn còn cảm thấy sợ hãi Lastiara. Chắc có lẽ em ấy không an toàn vì bản thân là một nô lệ
trước Lastiara, một hiệp sĩ đầy sức mạnh?
“Đừng nghĩ về việc đó quá.
Dù có chuyện gì xảy ra,
anh sẽ gánh cho em.”
(Sieg)
“Hả? Ý là sao—?” (Maria)
Sau khi nghe những lời của tôi,
khuôn mặt của Maria thay đổi ngay lập tức.
Tôi vừa nói gì không nên nói à?
“À, không có gì…” (Maria)
…
Tôi thật không hiểu nổi em ấy.
Nhưng tôi có thể thấy được em ấy nói thế có thoáng
chút cười,
“Suy cho cùng thì em vẫn chưa đủ mạnh để có thể bảo vệ
được anh. Bây giờ nghĩ về nó, bởi vì chị ấy rất mạnh, ắt hẳn chị ấy là một người tốt.”
(Maria)
“…
Thế à.” (Sieg)
“Tối qua khi nằm cùng chị ấy.
Trước khi ngủ, chị ấy kể em nghe rất nhiều chuyện,
do đó em có chút quen thuộc với tính cách của chị ấy.
Em thừa nhận là bản thân mình rất tò mò về chị ấy.”
(Maria)
“Ừm, cô ấy có vẻ giống như em vậy.”
(Sieg)
Maria nói có chút tươi tắn lên hẳn.
Rồi em ấy chạy nhanh về phía trước bỏ tôi lại phía sau.
“Chúng ta đi thôi, tiểu thư Lastiara, không em sẽ bỏ chị lại phía sau đó.”
(Maria)
“—!
Được thôi!” (Lastiara)
Nhìn Maria từ phía sau,
chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình của mình.
Và bởi vì đang ở phía sau em ấy,
tôi không thể thấy được biểu hiện trên khuôn mặt em ấy.
Tôi đã dùng thử ma thuật để xem, nhưng từ nét mặt của
em ấy không đọc được gì cả.
…
Tôi đành từ bỏ vậy.