projects

Kuro no Maou - Arc 3 - Chap 37

Phía trước chiếc Tàu Thiết Giáp Ma Thuật [Gargantia] cập cảng Virginia, Đại Giáo Sĩ Maxwell thở dài.
“Một Tông Đồ à...”
Một năm trước, ông ta là một trong những người đầu tiên đặt chân vào lục địa Pandora.
Là một tín đồ thành kính của nhà thờ, mặc dù ông ta là Đại Giáo Sĩ, ông vẫn chọn cách thực hiện mong muốn của Chúa bằng việc chinh phục thuộc địa Pandora.
Đi đến một lục địa chưa bao giờ được khám phá, thậm chí còn bị tấn công bởi những con quái vật hoang dã, sau nhiều khó khăn đó đã thành lập nên Virginia này, thậm chí vào nửa năm trước, ông cũng tham gia cuộc chinh phạt Daidalos.
Ông hiện là người đã góp công rất lớn trong việc thành lập nên Virginia. Sau cái chết của Đội Trưởng Hiệp Sĩ, tất cả các thành viên cấp cao khác quay trở về nước cộng hòa và Maxwell trở thành người có vị trí cao nhất tại nhà thờ ở đây.
Là người đại diện nhà thờ có nghĩa ông đứng trên tất cả thẩy con người ở nơi này, những người tin tưởng vào nhà thờ như thể họ là người dân nước cộng hòa.
Và vì thế, với tư cách là người đại diện Virginia, ông đang chờ Tư Lệnh Tông Đồ Thập Tự Quân.
Hai bên ông là Giáo Sinh Tu Sĩ trẻ, và sau lưng họ là các thành viên khác của nhà thờ, mà đa phần là người ở đây, họ muốn xem gương mặt của đấng tối cao được gọi là Tông Đồ.
Họ vui vẻ hoan nghênh và vãy tay về phía chiếc tàu thiết giáp khổng lồ.
Không phải là Maxwell không hiểu cảm xúc của họ. Đối mặt với nỗi sợ của đội quân quỷ nơi mà chúng ta có thể bị tấn công bất cứ lúc nào, viện quân với 15.000 người đã đến.
Và vị tư lệnh quân đoàn đó không khác gì một đấng cứu thế với họ.
Nhưng Maxwell kiềm nén sự nghi hoặc đó vào trong tâm trí mình. Chỉ là một Tông Đồ thôi à?
Vị Tông Đồ này được gọi là Sariel, tông đồ thứ 7 và còn là một cô gái trẻ. Đó là tất cả những gì ông biết.
Không cần biết là gìa hay trẻ, là một Tông Đồ thì được nhận sự yêu mến của chúa; không có gì nghi ngờ việc họ có một sức mạnh đáng kinh ngạc. Nhưng điều đó không có nghĩa chỉ hoàn toàn là đàn ông.
Những gì họ sỡ hữu chỉ đơn giản là chiến đấu và mạnh mẽ hơn.
Có lẽ vị Tông Đồ trẻ này chỉ là một tấm bình phong, và tư lệnh thật sự là người chỉ huy thứ hai, người có một chức vụ cấp cao hơn.
Và Maxwell không tin tưởng vào “Đại Linh Mục hay các ủy viên của giáo hội.”
Đầu tiên, những tên đã bỏ rơi Virginia và chạy trốn chính là những người này. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để không còn niềm tin gì vào bọn ủy viên cấp cao của nhà thờ, mà có khi Maxwell đã không tin tưởng bọn họ cả trước đó nữa.
Ông cũng là một trong những người trở thành Đại Giáo Sĩ. Tất cả Thượng Vị Giáo Sĩ hay Giám Mục làm việc ở Elysion ông đều biết mặt tất cả từ khi còn là một đứa trẻ.
Theo như cách mà ông nói, tổ chức nhà thờ đã thối rữa. Mỗi người trong bọn họ đều là những tên ngốc mờ mắt chỉ bởi chức danh và thành quả và chỉ nghĩ đến việc tìm cách đá những tên ở trên xuống. Tiền hối lộ đầy rẫy và bọn linh mục hoàn toàn có thể đạt được những thứ như tín ngưởng, đức tin, và chức danh đều được mua bằng tiền.
Một thế giới như vậy, Maxwell chẳng cảm thấy vui vẻ gì từ khi bản thân mình được danh hiệu Đại Giáo Sĩ.
Ông vứt bỏ con đường hưởng danh lợi và ném bản thân mình vào những chiến trường để phục vụ Chúa.
Và, thi hành chính xác [lời sấm truyền] đã được nhận, ông không ngần ngại tham gia vào chiến dịch chinh phục lục địa Pandora. Và ông không hề có một hối tiếc gì về quyết định đó.
Những trãi nghiệm ở nơi chiến trường này chẳng khác gì ở những nơi khác, nhưng đây là sự thử thách của Chúa. Làm việc đáp lại mong muốn của Chúa như một tín đồ trung thành là công việ duy nhất đáng để làm, hoặc Maxwell chỉ tin tưởng chính bản thân mình.
Vì do đó ông cảm thấy có một cảm giác khó chịu khi nghĩ rằng bọn giáo sĩ đã chìm nghỉm trọng sự tham lam không đáy đó, một lần nữa lại đến Virginia, một nơi chỉ dành cho những “tín đồ trung thành”.
Ông không rõ những tên sắp đến sẽ như thế nào, nhưng ông chắc chắn, nếu chúng lời dũng miền đất của chúa đề màn tư lợi cá nhân, ông sẽ thẳng tay xóa sổ chúng.
Không hề có sự giám sát, theo dõi ở một vùng đất xa xôi này nên có thể giết người và vu nó như một vụ tai nạn.
Sau khi đã quyết định chắc chắn, Maxwell đứng dậy và chào đón vị tư lệnh.
(“Tự ta sẽ đánh giá xem cô có phù hợp với mảnh đất này--”)
Khuôn mặt trở nên nhăn lại bỏ qua độ tuổi trung niên, và nó càng nhiều nếp nhăn hơn.
Nhưng với cơ thể đã được huấn luyện đó, không có dấu hiệu gì cho thấy ông mệt mỏi bởi tuổi tác. Do điệu bộ mạnh mẽ của Maxwell, khiến hai giáo sinh cảm thấy rùng mình và e sợ.
Vào lúc đó, cuối cùng, cánh cửa chiếc tàu thiết giáp mở ra. Hiện diện trước cửa là một thanh niên cao ráo và mảnh khảnh.
Mái tóc vàng lượn sóng và một vẻ đẹp không kém gì phái nữ, anh dễ dàng bị nhầm lẫn là một người đàn ông mỏng manh nhưng cái áo choàn trắng đã thu hút hết sự chú ý.
(“Một Tổng Giám Mục... ở cái tuổi trẻ thế sao......”)
Maxwell hiểu được điều đó trong chớp mắt. Một Tổng Giám Mục có xếp hạng đủ cao là ứng cử viên trở thành Hòng y tiếp theo. Nó ở một đẳng cấp hoàn toàn khác với Đại Giáo Sĩ.
(“Vậy có nghĩa tên đó là tư lệnh, khoan đã, theo thông tin thì tư lệnh là một Tông Đồ...”)
Trong nhà thờ, người mạnh nhất là Tông Đồ. Và Tổng Giám Mục chỉ đứng thứ 3 nếu không tính tới Tông Đồ. Maxwell có thể hiểu một trong số họ nhưng cả hai đều đang hiện diện ở đây, Maxwell không thể giấu nổi sự ngạc nhiên.
Giả định của ông người trợ lý là Thượng Vị Nghị Sĩ hoặc Giám Mục đã biến mất.
Với sự xuất hiện của một người trông như sắp đạt tới ngưỡng cửa thiên đường, một giọt mồ hổi chảy dài trên trán Maxwell. Ông ghen tỵ với các giáo sinh của mình, khi mà chúng chưa hề biết người trước mặt mình là Tổng Giám Mục. Với một cử chỉ tao nhã, cậu thanh niên Tổng giám mục đang nắm tay ai đó phía sau vào đi xuống dốc.
Người được anh dẫn ra, đúng, không ai khác chính là Tông Đồ thứ 7, Sariel.
Một màu trắng uy nghiêm hiện diện trong ánh sáng trắng.
“Aah---”
Ngay lúc đó, toàn cảng tràn ngập tiếng reo hò hoan nghênh đã im bặt.
Áo choàn trắng, làn da trắng và đôi mắt ruby rực rỡ.
Sự xuất hiện này có một cái gì đó, một thứ gì đó không thể có một họa sĩ nào có thể vẽ ra được, không thể khắc bởi bất cứ thợ điêu khắc nào; đó là một thứ gì đó mà chỉ có những vị thần có thể tạo ra, một vẻ đẹp trắng sáng.
“--- Đẹp, quá đi”
Nước mắt vô tình tiết ra trên đôi mắt, chỉ bằng sự quyết rũ bởi vẻ đẹp thiêng liêng này.
Với sự dẫn dắt của Tổng Giám mục, chầm chậm, cô ta đến gần.
Một cảm giác không thể chạm đến cho dù có là Đức Giáo hoàng đột ngột sinh ra bên trong ông, như thể chính bản thân ông được ban phước bởi chúa trời. Một cảm giác an bình, hòa hợp trong trái tim ông.
Maxwell, đột ngột tự động quỳ xuống, đưa hai tay ra trước ngực, và lập tức cầu nguyện.
“Ông là Đại Giáo Sĩ Maxwell?”
Sariel, người đã tiến đến trước mặt và gọi tên ông. Mặc dù chưa từng trải ngiệm qua, nhưng ông lại có cảm giác như đang nghe lời răn của chúa.
“Vâng.”
“Ông đã làm rất tốt công việc bảo vệ Virginia cho đến giờ. Từ đây trở đi, cùng với Thập Tự Quân, chúng ta sẽ cùng hoàn thành ý nguyện của chúa.”
Bàn tay nhỏ nhắn màu trắng của Sariel nhẹ nhàng xoa đầu Maxwell.
“Vâng! Maxwell này sẽ cống hiến hết sức mình trong việc hỗ trợ Tông Đồ thứ 7, Ngài Sariel!!”
Không thể kiềm hãm những giọt nước mắt, Maxwell mạnh mẽ trả lời.
Như đã nói, ông thề trong lòng sẽ nguyện trung thành với Sariel.
“---”
Sariel không bộc lộ một nét xúc cảm nào, vẫn im lặng và chậm rãi truyền một làn sóng nhỏ hướng về phía đám đông đang im lặng.
Vào lúc đó, tiếng reo hò và tiếng khóc bật lên, sự hăng hái đạt tới ngưỡng cuồng tín bao trùm toàn bộ Virginia.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Sariel vẫn không biểu lộ một cảm xúc nào.
Sau khi vòng kiềm hãm được gỡ bỏ, và giải phóng giới hạn quyền năng, cũng giống những “Tông Đồ” khác, thánh hộ bao bọc lấy cơ thể cô và cô nắm trong tay ‘thánh năng’ thật sự.
Tương tự như những tín đồ được chúa trao cho quyền năng, vẽ đẹp của cô ta được chúa trời yêu thương có thể mê hoặc bất cứ con người nào tin tưởng vào nhà thờ.
Niềm tin càng mãnh liệt sẽ càng hiệu nghiệm. Vào lúc này, Maxwell như thể đã chạm tới được sức mạnh của chúa thật sự.
Bình luận