Có một cô gái đang đứng
trước tòa thành Virginia.
Một cô gái với mái
tóc màu xanh nhạt như dòng nước mùa xuân và đôi mắt vàng lấp lánh đủ để quyến
rũ một con người, nhưng nét mặt của cô làm như thể cô chắc sẽ ngủ gục.
Cô gái đội một chiếc
mũ ba góc cạnh và mặc một bộ trang phục màu đen. Và trên tay cô là một cây trượng
dài.
Cho dù có là người từ
lục địa Arc hay lục địa Pandora nhìn thấy, họ cũng đều nói cô là “Phù Thủy”.
Họ không khác gì các
pháp sư về khoản phân lớp, nhưng với bộ 3 trang bị gồm mũ tam giác, áo choàng
đen cùng với cây trượng dài thì thường sẽ được gọi là “Phù Thủy”.
Những câu chuyện về
phù thủy thường rất nổi tiếng, mọi người hầu hết đều biết một trong số những
câu chuyện cổ tích về phù thủy.
Cô gái đó không hề có
ý định mua bán gì ở tòa thành này, ngược lại như thể cô còn muốn tránh xa khỏi
nó.
Người giữ cổng gọi với
cô nàng đang rời khỏi.
“Quý cô, thập tự quân
được mong chờ từ lâu cuối cùng cũng sắp đến, và cô muốn xuống đây?”
Cô gái dừng lại, và gật
đầu về phía người giữ cổng.
“Lời phát biểu của
‘Tông Đồ’, một chiến binh mạnh nhất mà nhà thờ tự hào, cùng với Tổng Giám mục
cũng là chỉ huy 15000 lực lượng tinh nhuệ.
Các lính đánh thuê sẽ tham gia vào dòng chảy chiến thắng và thắng trận chiến này
nhỉ?”
Anh ta có lẽ đã không
tham gia vào cuộc xâm lực Daidalos trước đây, nên không biết rõ đội quân quỷ nó
mạnh thế nào.
Nhưng, cô gái không hề
bận tâm chỉ ra sai lầm của gã, vì những lời nói của tên đó chỉ để tự làm dịu
chính bản thân hắn.
Hậu quả do cuộc xâm
lược trước đây do họ đã đánh giá thấp quân đội quỷ, tất cả bọn họ đều trong
tình trạng tồi tệ nhưng cô gái kia không hề bị bất cứ một vết xước nào.
Nhưng lần này, họ đã tăng cường rất nhiều lực lượng
quân sự để bắt đầu tấn công chiến thuật.
Phải mất gần một
tháng, nhưng cuối cùng với viện trợ 15000 quân, nhu yếu phẩm cùng nhiều thứ
khác đã được tập hợp tại Virginia.
Cho dù có là cô ta
cũng không thể nào đoán trước được kết quả cuộc chiến, nhưng chắc chắn một diều,
họ sẽ chiến đấu tốt hơn lần trước.
Những người đến lục địa
Pandora như lính đánh thuê, sẽ phải phô diễn năng lực của mình một cách tuyệt vọng
để nhận món tiền thưởng lớn.
Nếu trong trận chiến
trước đó, lính đánh thuê trốn chui trốn lủi thì còn thông cảm được. Nhưng lần
này với chiến thắng có thể đã định mà họ vẫn tiếp tục trốn thì chẳng biết nhân
cách của họ như thế nào.
Ít ra, người giữ cổng
không nghĩ rằng quý cô này sẽ chạy trốn khỏi đây vì sợ ra chiến trường.
Bởi vì, nếu cô ta muốn
chạy trốn thì cô ta đã đến bến cảng và lên con tàu thuộc về đất nước của cô như
những tên giáo sĩ đã làm nửa năm trước đây, nhưng tiến về phía vùng đất Pandora
không phải là ý hay khi chạy trốn.
“Cô thật sự muốn ra
ngoài à?”
Cô gái gật đầu lần nữa.
Người giữ cổng nghĩ,
mặc dù cô gái đang cố mở đôi mắt còn đang ngái ngủ của mình, nhưng quyết định của
cô rất dứt khoát.
“Vậy à, mà cô sẽ đi
đâu? Đã quyết định nơi đến chưa?”
Cô gái trả lời với biểu
hiện như cũ.
“Một nơi có nhiều thức
ăn ngon.”
Người giữ cổng nhìn
cô gái rời đi và nghĩ “quả đúng là phù thủy, hơi lập dị so với những người bình
thường khác.”
Hôm sau, là ngày mà
15000 thập tự quân, dẫn đầu bởi Sariel tiến thẳng tới Daidalos.