Mặt
trời chỉ vừa mới mọc lên và không khí chỉ mới ấm lên khi một chiếc Tzendrinble
một mình chạy bước lên trên quốc lộ Fremmevira, tiến về phía căn cứ của Đoàn kỵ
sĩ Phượng Hoàng Bạc – Pháo đài Olvecius. Cơ thể mô phỏng theo hình dáng con ngựa
dậm những bước chân mạnh mẽ của mình xuống con đường, và đi tới mục tiêu chỉ
trong thời gian ngắn.
Tzendrinble
quen tay chạy vào kho chứa nơi đang có những cỗ máy Kardatolle và Tzendrinble xếp
thành hàng cùng với các nhân viên hối hả làm việc ở dưới. Sau khi vẫy vẫy tay
chào các thợ máy rèn và các Kỵ Sĩ lập chức chuyển đổi bước chân, di chuyển tới
vào bên trong một bệ chứa cỗ máy.
Một
trai và một gái liền rời khỏi khoang lái phi công, bọn họ chính là cặp sinh đôi
Chid và Ady. Bọn họ đang sống trong ngôi nhà của họ ở Học viện Thành phố
Laihiala, và sử dụng chiếc Tzendrinble làm phương tiện giao thông đi lại quen
thuộc của mình. Tuy nói đó là cỗ máy chuyên dụng cá nhân phân chia cho bọn họ,
nhưng nhìn kiểu nào cũng thấy bọn họ cứ coi nó là công cụ giao thông, tuy nhiên
ở điểm này không mấy ai để ý, Đoàn kỵ sĩ Phượng Hoàng Bạc ở phương diện kỷ luật
khá là lỏng lẻo.
Chid
và Ady ló đầu nhìn vào trong dựng thêm nhà kho chứa ở trong công xưởng, trong
đó vẫn vang lên đầy tiếng búa và la hét như thường lệ. Khi đi vào công xưởng, cặp
sinh đôi liền tìm thấy Lão Đại và nhanh chóng chạy tới.
“Lão
Đại – buổi sáng tốt lành! Eru vẫn còn ở chỗ cũ sao?”
“Buổi
sáng tốt lành —”
“Ồ,
nhóc ta vẫn ở nơi đó như mọi khi, không biết được nhóc ta đang làm gì nữa.”
Lão
Đại liền chỉ vào một góc của công xưởng. Khi nghe được điều này, Ady trông như
kiểu đã dự đoán được câu trả lời và chỉ có thể khoanh tay lại thở dài mà thôi.
“Thật
là, Eru vẫn cứ ở đây không chịu về nhà gì cả. Mẹ của cậu ấy nói rằng thật là cô
đơn khi không nhìn thấy cậu ấy nữa! Anh cũng nên nói vài câu với cậu ấy đi, Lão
Đại!”
“Xin
lỗi, nhưng anh không thể làm điều này được. Đành phải chịu đựng cho đến khi hoàn
thành ‘cái kia’ thôi.”
Lão
Đại ôm hai tay thẳng thắn trả lời, nhưng mà nội dung câu trả lời đó lại lạnh nhạt.
Ady liền chuyển dời sự chú ý vào lời mà Lão Đại nói tới ‘cái kia’.
Nó
là một Hình Bóng Kỵ Sĩ đang được phát triển bên trong. Một Hình Bóng Kỵ Sĩ hoàn
toàn mới, có thể nhìn thấy mọi người ở xung quanh ai nấy đều cẩn thận xử lý và
lặp lại nhiều lần thử nghiệm các công đoạn, ở gần đó lại có một nhóm thợ máy
rèn đang làm công việc nữa. Toàn bộ Đoàn kỵ sĩ Phượng Hoàng Bạc đều được huy động
cả cỗ máy này.
Cấu
trúc của cỗ máy này khá là độc đáo. Chỉ cần nhìn phần xương bên trong của nó
thôi thì cũng đã thấy hình dạng của nó khác hẳn so với các cỗ máy bình thường,
và các ống dày trườn bò khắp cả khung hình thân thể cỗ máy. Có một khoảng trống
không gian lớn ở phần bụng của cỗ máy, nhìn giống như là dành cho một thiết bị
gì đó to lớn.
“A,
cũng đúng mà; đó là cỗ máy kiểu mới mà mọi người đang mong đợi. Eru không phải
là người mà ai cũng có thể khuyên bảo ngăn cản lại được.”
Chid
lẩm bẩm chịu thua, chỉ có Ady là trực tiếp cứng rắn mà quở trách Eru khi cô chạy
về hướng trong góc công xưởng.
Lão
Đại nhìn cô chạy rời đi và quay trở lại với công việc đang dở dang của mình, la
hét lên với những người khác.
“Này,
nhóc Bart! Tới đây! Nếu như nối liền cái ống này với ống kia lại thành một, thì
nó sẽ trôi chảy hơn…”
“Lão
Đại, em biết điều này rất là quan trọng, nhưng anh đã thay đổi nó tới tận mười
lần rồi đấy ạ!”
Ngày
hôm nay, Pháo đài Olvecius đều tràn ngập trong tiếng gào thét vui mừng.
Ở
trong một góc công xưởng của Pháo đài Olvecius, đó là một căn phòng kỳ lạ. Nó
được phân chia thành những tấm gỗ đơn giản và nhìn trông nó lộn xộn như kiểu vừa
mới hoàn thành.
Căn
phòng vẫn tính là rộng rãi, với một kệ đầy sách vở tràn ngập vách tường, chúng
toàn bộ là quyển sách nói về Hình Bóng Kỵ Sĩ, thợ máy rèn và tài liệu tương
quan về Hình Bóng Kỵ Sĩ. Ở giữa căn phòng là một cái bàn làm việc khổng lồ. Nó
thường được sử dụng để thiết kế vẽ hoặc là dùng để chỉnh sửa lại các thiết bị,
trên bàn tràn đầy vết mực bẩn và vết cắt.
Bên
ngoài căn phòng có viết lên tên căn phòng ‘Văn Phòng Đoàn Trưởng (tạm thời).’
Thông
thường, người lãnh đạo của một Đoàn kỵ sĩ sẽ không bị phân phối đến một căn
phòng tạm thời như thế. Điều này nghe có thể là lạ, nhưng trình tự vừa vặn lại
ngược lại. Là do người Đoàn trưởng đang cúi đầu hì hục làm việc ở trong góc
công xưởng cần rất nhiều tài liệu mang vào, cho nên dần dần nó trở thành cái ‘ổ’
của chính cậu ta luôn. Cuối cùng, mọi người đành quyết định phải làm tạm thành
một căn phòng cho cậu.
Văn
Phòng Đoàn Trưởng (tạm thời) chính vì lý do lố bịch như vậy mà đã có chủ nhân của
chính nó là Eru, người đang chăm chỉ làm việc như mọi khi. Điều khác biệt là thực
tế có một người khác đang ở bên cạnh cậu.
“…
Đó là báo cáo trong khoảng thời gian này. Ngoài ra, thuộc hạ nghe nói đến có
chuyện gì đó đang xảy ra. Ở phía Tây, tình hình giữa các nước có vẻ là tràn đầy
không khí căng thẳng, có vẻ như một đất nước nào đó chuẩn bị làm ra động tác lớn.”
Thân
thể mảnh mai và cao với thân hình cân xứng. Cô chính là thành viên của Đoàn kỵ
sĩ Mắt Diều Hâu Xanh — Nora. Cô đang đến báo cáo định kỳ với một giọng điệu
bình tĩnh. Eru dựa vào trên bàn làm việc và yên lặng lắng nghe. Khi nghe đến phần
cuối, cậu liền nheo mắt lại.
“Vụ
này có phải có liên quan đến bọn trộm không? Ta vốn rất nghi hoặc, tại sao
không thấy bọn chúng có bất cứ động tác gì sau đó?”
“Xin
lỗi, phần lời đồn này chưa thể xác nhận rõ được. Thuộc hạ chỉ nghĩ là nên thông
báo đến cho ngài.”
“Ta
hiểu rồi. A, không có gì đâu, điều này có nghĩa là ta vẫn còn thời gian, phải
không? Đối với tin đồn này, nếu như là tình hình căng thẳng lên cao lên thì hãy
thông báo cho ta.”
“Tuân
lệnh. Vậy thì, thuộc hạ xin phép cáo lui.”
Nora
liền cong người cúi chào, rồi quay người lại và rời khỏi căn phòng. Eru nhìn
thân ảnh cô rời đi, và nhìn chằm chằm vào khoảng không mà nghĩ đến điều gì đó.
Nhưng chỉ chốc lát thôi cậu đã quay trở lại với công việc của mình.
Ady
đi đến trước Văn Phòng Đoàn Trưởng (tạm thời), nhưng không có đi vào ngay. Cô dừng
lại để hít một hơi thật sâu rồi chỉnh chu lại mái tóc và quần áo của mình. Cô
đã bắt đầu nuôi tóc từ một vài năm trước đây, và nó đã dài tới phần lưng của
cô. Mái tóc của cô uốn lượn một cách tự nhiên, nhưng lúc cô chạy tới đây đã bị
rối lên. Cô buồn bực vuốt lại mái tóc của mình cho thẳng, nhưng rồi cô từ bỏ vì
hiểu làm thế này vô dụng. Kéo lại tâm tình của mình, cô lấy lại tinh thần và
chuẩn bị đi vào trong căn phòng.
Và
thế cô liền mặt đối mặt với Nora, người vừa rời khỏi căn phòng. Cuộc gặp gỡ một
người ngoài ý muốn tại một nơi không ngờ khiến cho Ady cứng người lại khi bước
lên về phía trước. Nora mặt không cảm xúc nghiên cứu vẻ mặt của cô một lúc và
nghiêng người lại như là ôm lấy cô, rồi liền thì thầm bên tai cô:
“Không
sao đâu, đừng có lo lắng, tôi không có nhắm tới ngài Ernesti đâu.”
Sau
khi bỏ lại đằng sau lời thì thầm nhỏ nhẹ với Ady, người đang đứng như tượng
băng ở nơi đó, Nora liền phóng khoáng rời khỏi. Một lúc lâu sau Ady mới lấy lại
tinh thần, và đi vào trong Văn Phòng Đoàn Trưởng (tạm thời) với một nụ cười rạng
rỡ như ánh mặt trời.
Sau
khi đi vào, điều đầu tiên cô nhìn thấy là một bộ giáp khổng lồ màu xanh lam cao
khoảng hai mét rưỡi. Đó chính là Hình Bóng Giáp Trụ chuyên dụng cá nhân của
Eru, Động Cơ Bit.
Điều
đáng buồn cười là thân thể to lớn của Động Cơ Bit lại cúi đầu xuống trên bàn
làm việc thực hiện các động tác tinh vi. Cỗ máy này có năm ngón tay, nhưng mà cỗ
máy cồng kềnh này lại có khả năng chuyển động chính xác như vậy đã cho thấy tiềm
lực mạnh mẽ của nó.
Đối
với Eru, người đang điều khiển nó, cậu không ở bên trong Động Cơ Bit, mà đang
ngồi ở trên ghế tập trung vào đầu ngón tay mình. Cậu cầm lấy một đầu nhọn của
Dây Thần Kinh Bạc ở trên tay mình, nó liên kết trực tiếp với Động Cơ Bit. Từ đó
cậu liền gửi đi tín hiệu chỉ huy thông qua Dây Thần Kinh Bạc, nhờ đấy cậu có thể
điều khiển Động Cơ Bit từ bên ngoài.
Lý
do mà cậu đang thực hiện một kỹ thuật thú vị như vậy là do đối tượng mà Động Cơ
Bit đang làm việc.
Đó
chính là Mithril. Để tiến hành gia công loại kim loại đặc biệt này, cần phải có
trình độ sử dụng ma thuật giống như tộc Elf vậy. Và dĩ nhiên, cho dù Eru có tài
năng đến thế nào đi nữa, cậu cũng chỉ là loài người và không thể sử dụng được kỹ
thuật của Elf được. Tuy nhiên, việc đó chỉ xảy ra khi cậu không sử dụng dụng cụ.
Bàn
tay của Hình Bóng Giáp Trụ được làm từ chuỗi dây tinh thể, nó cũng là một loại
chất xúc tác tinh thể có khả năng thực hiện phép thuật được. Nói cách khác, Eru
có thể dựa vào Hình Bóng Giáp Trụ để mô phỏng theo tộc Elf. Đó chính là lý do tại
sao Eru nhìn chằm chằm vào bộ giáp khổng lồ làm tinh vi nhào nặn khối kim loại
giờ đang mềm như đất sét đòi hỏi trình độ chính xác cao như vậy.
Ady
đã sớm quen với khung cảnh kỳ lạ như thế này. Cô liền vồ lấy ôm lấy Eru mà
không một chút do dự tý nào.
“Fufufu,
Eru! Ngày hôm nay vẫn chăm chỉ làm việc nhỉ! Dì Tina muốn cậu đôi lúc cũng phải
về nhà kìa!”
“Ặc
ặc ặc… Ady, nếu cậu ôm mình từ phía trước thì mình mình không thể chứng kiến thứ
phía trước được. Như vậy à, mẹ… nó cũng gần như sắp xong rồi; mình sẽ về gặp mẹ
sau khi hoàn thành nó.”
Ady
liền kéo chiếc ghế và ngồi ở bên cạnh cậu, trong khi đó Eru vẫn tiếp tục làm việc
như thể chưa có việc gì xảy ra.
Vẻ
mặt của cậu bây giờ rất nghiêm túc. Cho dù là Eru, công việc làm ‘Bài Ca Sinh Mệnh’
với Mithril bằng Hình Bóng Giáp Trụ là không dễ dàng tý nào. Cậu phải duy trì
năng lực xử lý gần như tới cực hạn của cậu, cậu phải tập trung mạnh mẽ và cố ý
làm chậm lại tốc độ để có thể kiểm soát được tình hình. Điều này có nghĩa là cậu
không thể làm việc trong thời gian dài được, và chỉ có thể xử lý tiến bước nhỏ
vào mỗi ngày. Đây là công việc yêu cầu phải có tính nhẫn nại cao và khiến người
ta nhàm chán và bực bội, nhưng Eru lại thích bất cứ thứ gì liên quan đến người
máy.
“Đây
là một Lò Chuyển Đổi Mana, đúng không?”
Ady
nhìn vào miếng thép đang dần thành hình trong tay của Hình Bóng Giáp Trụ trong
sự ngạc nhiên. Sự thật về việc Eru tự chế tạo một Lò Chuyển Đổi Mana là một bí
mật ở trong Đoàn kỵ sĩ Phượng Hoàng Bạc. Những người biết được việc này chỉ có
cặp sinh đôi, các Đội trưởng và Lão Đại. Đối với các thành viên khác, bọn họ chỉ
nghĩ đến Đoàn trưởng lại là đang làm thứ gì đó kỳ lạ nữa rồi, mặc dù bọn họ
nghĩ điều đó không có sai tý nào.
“Đúng,
nó là của mình, được làm từ chính đôi tay của mình, một trái tim của cỗ máy thuộc
riêng về mình.”
Eru
vẫn không lơ tay của mình dù cậu đã bắt đầu mơ màng lẩm bẩm. Sử dụng trái tim của
Thú Ác Quỷ cấp bậc tiểu đoàn làm thành một Lò Chuyển Đổi Mana – với điều này,
nó có thể khiến giấc mơ của Eru trở thành hiện thực. Bản khung sơ đồ phác thảo
sớm đã thiết kế ra rồi; Lão Đại và những người khác sớm đã làm công việc đó.
Ngay bây giờ, hẳn là bọn họ còn đang ở trong công xưởng mà làm việc.
(Tran: Lúc cũ là tiểu
đoàn ứng với 300-1000 HBKS, mà bản anh lẫn trung đều để là sư đoàn thì là
10.000-15.000 HBKS, trong khi HBKS đắt đỏ làm sao có thể ứng đối so sánh lệch
như vậy được. Nhưng mà chương 5 có nói đến số lượng tương ứng với behemoth là
300 chiếc trở lên, giờ không hiểu sao bản dịch nó đổi lại thành sư đoàn rồi, giờ
mình để lại theo giống chương 5 theo đúng với điều tác giả đã nói.)
“Ừ
ừ -- dáng vẻ Eru thích thú trông thật là đáng yêuuuuuuu aaaaa~”
Còn
Ady, cô vẫn ôm Eru như mọi khi; cô hầu như không thể ngăn cản lại chính mình, cô
dùng gò má mình chà chà gò má Eru. Eru không thế di chuyển được trong khi đang
làm công việc của mình, và thế là cứ chiều theo ý muốn của Ady. Kể từ ngày mà cậu
bắt đầu chế tạo Lò Chuyển Đổi Mana, khung cảnh này đã dần trở nên quen thuộc
hơn. Lúc cô đang hưởng thụ lấy xúc cảm của Eru, đột nhiên cô nảy ra một ý tưởng
tuyệt vời.
“Đúng
rồi, Eru, sau khi hoàn thành công việc này, chúng ta hãy đánh một trận chiến thử
đi. Mình sẽ lấy Tzen-chan và chiến xa ra!”
“Một
ý tưởng thật hay. Mình cần phải thử nghiệm nó sau khi hoàn thành, để mình hỏi
thử Đức vua có ổ Ác Quỷ Thú nào không để cho chúng ta tới tìm ‘tâm sự’ với
chúng đi.”
Thật
sự là một cặp đôi không sợ cho mọi thứ loạn lên đề xuất ra lời mời. Rất khó để
tưởng tượng đây là một cuộc trò chuyện giữa một cô gái và một chàng trai, chỉ
là chủ đề của ý tưởng làm chỉ thấy người trong cuộc lại kích động hăng say mà
nói chuyện, tiếc là ở đây không có ai khác để ‘sửa chữa’ lại cặp đôi quậy phá
này. Nhân tiện mà nói, Chid hiện tại đang bề bộn sửa chữa lại Tzendorg đây.
Chỉ
có một người duy nhất nghe được cuộc đối thoại này là Động Cơ Bit, nhưng là nó
vẫn im lặng là làm công việc chế tác Lò Chuyển Đổi.
---------------------------------------------------------
Một năm đã trôi qua; bây giờ đã là năm
C.E.281.
Đã
nửa năm trôi qua kể từ khi Thú Giáp Xác tấn công ‘ngôi nhà’ ẩn núp của tộc Elf.
Ngoài ra, vụ việc này được xếp vào mức độ bảo mật cao, thế nên không có cái tên
nào được đặt cho nó giống như mấy sự kiện khác vậy. Chỉ có một vài người liên
quan nhắc đến nó là Thảm Họa Thú Giáp Xác.
Bây
giờ Vương quốc Fremmevira đã là mùa xuân. Thảm thực vật phát triển tươi tốt ở
trong hoang dã và các cành cây trên cây cối mọc lên xum xuê.
Trong
suốt một mùa thoải mái như vậy, Pháo đài Olvecius bao trùm trong sự sôi nổi. Những
tiếng rống chỉ huy giận giữ vang lên và sau đó là các thợ rèn máy bọn họ lại bận
rộn hơn nữa so với mọi khi. Dường như có thứ gì đó đang xảy ra.
Trung
tâm của sự kiện nóng bỏng này là một chiếc Hình Bóng Kỵ Sĩ nằm sâu trong công
xưởng. Nó được vải bạt bao phủ lại hết nên không thể nhìn thấy rõ được cỗ máy.
Nhưng từ những điểm lồi ra ở tấm vải bạt, thì rõ ràng có thể thấy được cỗ máy
này có hình dạng rất độc đáo. Xung quanh không có căn phòng nào cả để bảo đảm
cho nó khỏi bị đụng vào; cho dù là bệ sửa chữa đều được sửa chữa lại cho phù hợp
với nó. Từ đó có thể thấy được vì cỗ máy này bọn họ đã bỏ ra công sức rất là lớn.
“Được
rồi, hạ thấp nó xuống từ từ thôi, chậm thôi, điều chỉnh lại mục tiêu! Tuyệt, bắt
đầu lắp đặt nào!!”
Giọng
nói đầy bùng nổ của Lão Đại hầu như có thể làm bể cả kính ở trong công xưởng. Một
bộ phận thiết bị được nhấc lên bằng dây xích và ròng rọc đã từ từ hạ thấp cỗ
máy xuống. Phần lưng cỗ máy nhô lên một một hình dạng to lớn, khiến cho nó
trông rất lạ lùng. Khi thiết bị đó được đặt vào bên trong phần lưng đã được mở
ra, thì các thợ máy rèn ở gần bả vai cỗ máy liền lao vào bắt đầu công việc của
mình, kết nối lại các ống kim loại từ nó vào cỗ máy.
“Van
hút không khí làm xong chưa đó!? Tốt, bắt đầu vận chuyển nào! Này, còn không
mau kết nối Dây Thần Kinh Bạc, nhanh lên nào! Mana bắt đầu truyền tới rồi!!”
Thiết
bị của cỗ máy này có hình dạng một quả trứng khổng lồ -- đó chính là Lò Chuyển
Đổi Mana mà Eru làm việc rất vất vả lắm mới chế tạo ra. Nó ở phía sau lưng cỗ
máy nhô lên cao; kích thước của nó lớn hơn nhiều so với các Lò Chuyển Đổi thông
thường.
Cũng
giống như Món Đồ Chơi, cỗ máy này có nhiều Lò Chuyển Đổi Mana, một cái nằm ở bụng,
cái còn lại thì nằm ở sau lưng. Sau khi xem xét lấy các nguyên nhân thất bại
trước đây, cỗ máy đã được chế tạo lại từ đầu với kết cấu khung máy móc đã được
điều chỉnh vì lắp hai lò chuyển đổi mà thiết kế thành. Mặc dù ngoại hình có
chút quái dị, nhưng nó đã thành công trong việc khắc phục xung đột cấu trúc
không hộ lý ở cỗ máy trước đây.
Sau
một thời gian ngắn, âm thanh ồn ào của van hút khí vang rít lên ở trong công xưởng,
vượt xa hơn tiếng kêu của các Hình Bóng Kỵ Sĩ thông thường. Đó chính là một cỗ
máy được lắp đặt thêm một Lò Chuyển Đổi cỡ lớn – nó tăng lên động lực cỗ máy,
nương theo tiếng gào thét của van hút khí, nó dần trở thành một điệp khúc đầy
chói tai. Tất cả các thợ máy rèn đều che lại tai của mình hết.
Đột
nhiên, tiếng ồn ào đè nặng lên màng nhĩ của họ chợt dừng lại, và thay thế vào
đó là một âm thanh nhẹ nhàng hơn từ cỗ máy vang lên:
“Bắt
đầu xác nhận lấy nguồn mana cung cấp từ Lò Chuyển Đổi chính ‘Trái Tim Của Nhà
Vua’. Hạ thấp động lực xuống mức thấp nhất, tiến vào trạng thái ngủ. Đem chủ Lò
Chuyển Đổi chuyển sang ‘Vương Miện Nữ Hoàng’. Dùng mức độ động lực bình thường.”
Đây
là giọng của Eru; cậu đang ngồi ở trong khoang lái của cỗ máy.
Cỗ
máy này được lắp đặt hai Lò Chuyển Đổi Mana, một Lò Chuyển Đổi lớn được làm từ
trái tim của Thú Ác Quỷ cấp bậc tiểu đoàn, Behemoth, một Lò Chuyển Đổi cỡ vừa
khác thì được làm từ Thú Ác Quỷ cấp bậc tiểu đoàn Nữ hoàng Thú giáp xác. Cả hai
đều được làm ra bởi sự làm việc chăm chỉ và nỗ lực của Eru, nó là một kiệt tác
có một không hai ở trên thế giới này.
(Tran: Theo mình khả
năng chiến đấu của Behemoth đúng là hơn Nữ hoàng Thú giáp xác, nhưng Nữ hoàng Thú
giáp xác nó mang cả cái ổ của nó theo thì trái tim của nó phải có chất xúc tác
mạnh hơn Behemoth để chống trụ lại cho cả trọng lượng chính nó và cái ổ nữa. Vậy
tại sao nó chỉ là Lò Phản Ứng cỡ vừa nhỉ?)
Sau
khi nhận được một nguồn mana cung cấp cực kỳ dồi dào từ Lò Chuyển Đổi làm từ
trái tim của Thú Ác Quỷ, tràn ngập sức mạnh toàn thân đã đánh thức tỉnh cỗ máy.
Các chuỗi dây tinh thể từ thân thể của nó bắt đầu reo rút lên, giống như là dụng
cụ âm nhạc tấu lên giai điệu vậy.
Đầu
tiên chuyển động là cánh tay, bốn cái được kết nối với phần lưng của cỗ máy nơi
để Lò Chuyển Đổi cỡ lớn. Ngoài tay chân bình thường như bao cỗ máy khác, cỗ máy
này còn được gắn thêm bốn cánh tay nữa, một con quái vật với 6 cánh tay. Tháo
ra các sợi dây xích giữ lấy cỗ máy ra, dài quá mức cánh tay bắt đầu triển khai
ra. Nhìn một cách cẩn thận, thì nó có tới năm ngón tay mảnh khảnh và sắc bén
như lưỡi dao.
Tiếp
đó, lớp vải bạt bọc lấy cỗ máy được kéo xuống, để lộ ra thân hình thực sự của
nó.
Không
chỉ là cánh tay của nó nhìn khang khác, bề ngoài của chính cỗ máy cũng rất là
khác thường. Việc lắp đặt lên nhiều tầng mảnh giáp nặng đã trở nên khá phổ biến
trên các cỗ máy khác, nhưng khung máy móc này lại có đặc biệt là rất nhiều. Ở
trên cỗ máy, có rất nhiều thiết kế và thiết bị chưa bao giờ được thấy trước đây
cả, tô điểm lên đặc tính duy nhất của nó.
Tất
cả thành viên của Đoàn kỵ sĩ Phượng Hoàng Bạc đều nín thở tập trung nhìn vào cỗ
máy đang đứng dậy. Trong số bọn họ có Ady người đang đánh giá lấy toàn bộ phần
cơ thể còn lại của nó, cô đột nhiên tập trung vào một chỗ đặc biệt. Bộ Hình
Bóng Kỵ Sĩ này trên mặt của nó là —
“Khuôn
mặt người?”
Khuôn
mặt của cỗ máy lại mô phỏng theo mặt người, mang một chiếc mặt nạ nhe răng gầm
gừ biểu hiện sự đáng sợ.
Thông
thường, phần đầu của Hình Bóng Kỵ Sĩ sẽ được trang bị sao để đạt được tầm nhìn
quan sát; một thiết bị được đặt trong con mắt tinh thể và được nó bảo vệ lấy.
Do đó, việc bảo vệ nó luôn được ưu tiên, vì thế nó được đặt trong bộ khuôn mặt
giáp. Cho dù là về thiết kế về phần thẩm
mĩ, nó cũng chỉ khả năng làm được chỉ có thể nhằm vào mặt giáp mà tiến hành. Cỗ
máy này mang một cái mặt nạ người không có chức năng bảo vệ thiết giáp, và lại
có mang theo mũ giáp ở trên. Một khuôn mặt người kỳ lạ, bề ngoài của nó mang tới
cho Ady một cảm giác đáng sợ khó nói nên lời.
Eru
ở trong khoang lái mỉm cười, hay đúng hơn là, không phải cười, mà là liên tục
cười không ngừng. Tiếng cười của cậu tựa như vĩnh viễn không ngừng, nó không phải
là có chuyện gì gây cười; cậu chỉ đơn giản là cảm giác được niềm vui tràn ngập
cả người. Cậu tìm kiếm nó đã 16 năm nay rồi, một cỗ máy do chính tay cậu làm, một
cỗ máy chỉ thuộc về cậu mà thôi.
May
mắn thay, lúc này cậu đã tắt loa rồi, nếu không tiếng cười của cậu sẽ bị người ở
bên ngoài nghe được mất. Từ lúc bắt đầu đến giờ cậu vẫn luôn cứ như vậy cười
khúc khích, hay là dùng gò má của cậu chà chà và dùng tay sờ sờ vào khắp nơi ở
trong buồng lái, hoặc nhìn chằm chằm vào màn hình với một vẻ mặt đầy hạnh phúc.
Cỗ
máy này từ bên ngoài có thể trông khá kỳ quặc, nhưng kỳ lạ hơn là ở phần bên
trong. Ghế ngồi phi công mà Eru đang ngồi nằm ở giữa, với cần điều khiển ở cả
hai bên. Mà ở bên cạnh cần điều khiển là một dụng cụ thần bí với các nút nhấn sắp
xếp thứ tự, trông nó giống như là một cái đàn dương cầm. Dĩ nhiên, Eru không có
ý định chơi nhạc ở trong Hình Bóng Kỵ Sĩ. Thiết bị này được biết đến như một
bàn phím, nó giống như cái tên của nó mô phỏng theo kiếp trước trên Trái Đất của
cậu, một thiết bị đầu vào đưa chỉ lệnh vào trong máy tính.
Ngoài
bốn cánh tay được gắn thêm ra, một bó các thiết bị đặc biệt đã được cố định
trên khắp cỗ máy. Để điều khiển được chúng, thiết bị phụ tùng điều khiển thông
thường là không đủ, nên Eru đã dùng một thứ đồ gì đó giống như thứ mà kiếp trước
cậu rất là quen thuộc. Không chỉ vậy, còn có rất nhiều Động Cơ Ma Thuật cỡ nhỏ
nữa ở trong khoang lái, dùng để dối chiếu hỗ trợ cho thống nhất lượng lớn trang
bị phụ trợ. Với bàn phím và khả năng điều khiển trực tiếp của phi công, Eru cuối
cùng có mới thể di chuyển được cỗ máy kỳ lạ này cùng với nhiều trang bị kỳ lạ
khác, trở thành một khuyết điểm của cỗ máy là ngoại trừ Eru ra ai cũng không thể
điều khiển được nó cả.
“Sinh
nhật vui vẻ, cỗ máy của ta, đồng bọn của ta, của ta —”
Bề
ngoài kỳ lạ của cỗ máy như thế này không phải là không có lý do. Sự tồn tại của
nó ứng với Eru. Bất kể là từ tính năng hay vê ngoài của nó, đều phản ánh lên
toàn bộ tìm cảm của cậu.
Nguyên
nhân chính là như vậy cậu mới khắc lên ‘nguồn gốc’ của cậu lên trên cỗ máy. Nói
cách khác, tinh thần ý chí đến từ một thế giới khác, những giấc mơ không thể
hoàn thành được đã được hoàn thành theo cách này, ngoài nó ra không còn đáp án
nào khác nữa.
Bộ
khung máy móc này được gọi với cái tên là Hình Bóng Kỵ Sĩ ở thế giới này. Tuy
nhiên, từ cách nhìn nhận nó từ bên ngoài, nó chắc chắn sẽ được gọi ra với cái
tên ‘Áo giáp samurai’.
“—
Ikaruga!”
Với
khuôn mặt quỷ và sáu cánh tay, hiện thân của sức mạnh và sự phá hoại chính thức
ra đời.