Ngày 15 của tháng Shimizu (Xuân Thủy). Một lần nữa tôi nhìn lên vầng
trăng tròn trên bầu trời một mình.
Tôi đã ở một mình cho đến bây giờ, và mãi mãi về sau vẫn chỉ một mình.
Cũng tốt thôi. Nếu tôi vẫn tiếp tục trong hình hài trẻ con, sẽ không cảm
thấy đau đớn, không cảm thấy cay đắng, không cảm thấy cô đơn, không một ai than
phiền tôi, tôi sẽ quên tất cả mọi thứ và sống yên bình.
Nhưng, đó cũng là đêm cuối cùng thôi ngắm trăng một mình.
Tôi sẽ không bao giờ quên, vào ngày thứ 4 của tháng Ryokufuu, tôi đã có
một cuộc gặp gỡ định mệnh.
“Tên tôi là Kurono Maou, còn cậu?”
Tôi sẽ không còn mãi mãi cô đơn một mình nữa.
Nếu tôi tiếp tục trong hình hài trẻ con thì sẽ không đau đớn? Không cay
đắng? Không cô đơn? Không buồn phiền?
Tất cả chỉ là lời nói dối.
Nó chỉ đơn giản là một câu nói dối không hơn, tự lừa dối, đánh lừa bản
thân mình, hành động như một điều tất nhiên mà tôi đã không nhận ra...
Nhưng mấy thứ đó bây giờ chẳng còn là vấn đề nữa...
Quá khứ không còn quan trọng, mọi thứ chẳng còn quan trọng nữa..
Bởi vì ---
“Aah, miễn là có Lyli bên cạnh, tôi vẫn có thể tiếp tục sống trong cái
thế giới này, và tôi sẽ không còn cô đơn nữa.”
Đó cũng là điều bản thân tôi mong muốn.
Anh, miễn có anh ở bên cạnh, em sẽ tiếp tục sống, sẽ không còn cảm thấy
cô đơn nữa.
Tôi không muốn quay trở lại cái quá khứ đó nữa, tôi không muốn cô đơn một
mình nữa, bởi vì đã có anh ở bên cạnh em.
Đúng, do đó, tất cả mọi thứ trên thế giới này chỉ cần có anh và em mà
thôi.
Tất cả những thứ khác, bây giờ, không còn quan trọng nữa.