Tôi đã có một chút mối nghi hoặc trong khoản thời gian tôi sống tại Làng
Irz như một mạo hiểm giả.
Mối hoài nghi ấy trở lại vào cái ngày tôi gặp Lily.
Nhờ ơn Lily tát nước lên mặt, tôi mới có thể tỉnh dậy và thấy mình đang
nằm giữa một khu rừng. Và mọi chuyện sau đó thì chúng ta ai cũng đã biết, cái
quan trọng là phần trước của nó. Thế quái nào mà tôi lại ở trong Vườn Tiên thế
này?
Tôi đã đi lậu bằng việc trốn trong thùng táo (hay một loại trái tương tự
vậy) tại thị trấn cảng lục địa Arc. Tôi nấp vào bên trong chiếc thùng cùng với
những hàng hóa khác, bị nhồi nhét bên trong khoan tàu suốt cả một tuần.
Bên trong cái hộp chật hẹp, những gì tôi có thể làm chỉ là ngủ, ăn trái
cây và phát triển hắc thuật.
Trong khoản thời gian phát triển, tôi sử dụng được [nạp] và [không gian
bóng] như một loại ma thuật tiện dụng.
Nhưng ở bên trong một chiếc tàu cứ lắc lư, bị ép trong một cái thùng nhỏ
xíu, chẳng thể cử động được là bao nhiêu, một chuyến đi không thoải mái gì.
Lí do duy nhất khiến tôi cảm thấy ổn đến tận bây giờ, nhờ vào cơ thể
siêu cường được chỉnh sửa bởi ma thuật nên tôi có thể dễ dàng sống liền một
tháng mà không ăn uống gì.
Tôi không cảm thấy đói và có quá nhiều thời gian rãnh, thực ra thì tôi
không còn ở trong cái căn phòng chết tiệt kia nữa nên lúc này vẫn thấy thoải
mái chán.
Và điều cuối cùng tôi còn nhớ là mình đã ở bên trong thùng táo khoản 7
ngày từ lúc khởi hành.
Cảm thấy buồn ngủ, tôi đắm cả cơ thể mình vào bên trong không gian bóng
tuyệt hảo trừ khuôn mặt. Không gian bóng chứa đựng ma thuật nhưng không có
không khí nên tôi phải giữ ít nhất mặt mình ở bên ngoài để không bị ngộp thở.
Từ phía người nhìn thì họ chỉ thấy một thứ kỳ lạ khi mà một khuôn mặt
đang nổi lền bềnh trên đó, nhưng để có thể ngủ mà dang rộng cả tay lẫn chân thì
đây là cách hữu hiệu nhất.
Nếu phải nói thật thì tôi không cảm thấy lạnh hay nóng gì, thậm chí
không cảm thấy độ lắc lư của con tàu nốt, nên nó rất thoải mái. Nếu tôi để tai
tôi chìm vào trong thì sẽ chẳng nghe thấy gì luôn, vì âm thanh không bị hút vào
bên trong.
Mà giờ nghĩ lại, việc để có mỗi cái đầu bên ngoài còn cái thân thì vào hết
bên trong không gian bóng, có thể đó là lý do lớn nhất khiến cho việc sau này xảy
ra đối với tôi.
Và trước khi tôi có thể nhận ra thì tôi đã ở bên trong khu rừng.
Đúng vậy, mối nghi ngại mà tôi biết cho việc tôi đang có mặt ở đây.
Ban đầu tôi tưởng nó như thế này – Con tàu đến được cảng như thường lệ,
hàng hóa được dỡ xuống, vận chuyển bằng đường bộ, và giữa chừng, cái thùng rơi
xuống từ vách đá và ở sâu bên trong khu rừng.
Nhưng chiếc tàu đó thuộc về lục địa Arc, không, nói chính xác hơn thì nó
thuộc về nước cộng hòa Syncrea, một quốc gia của con người.
Điểm đến của con thuyền này là căn cứ được xây dựng để xâm chiếm lục địa
Pandora, Virginia.
Tuy nhiên, Virginia đã bị đẩy lùi bởi quân đội Daidalos. Thế nên bằng
cách nào để một con người có thể đưa cái thùng này vào đất liền được chứ.
Chiếc thùng này là một phần tiếp tế cho Virginia. Nên phải được tiêu thụ
tại Virginia mà không vì bất cứ lí do gì.
Ngay từ đầu, nếu có ai đó đem nó đến đây, cho dù có là con người thì lúc
này cũng không được phép bước vào Virginia.
Mâu thuẫn là ở chỗ này. Chiếc thùng đáng lẽ phải ở Virginia lại đang ở
Vườn Tiên, xa về phía đông Virginia.
Chủ sỡ hữu cái thùng, tức con người không thể mang nó đến đây, vậy ai là
người đã mang nó đến?
Câu hỏi này có lẽ sẽ khiến ai đó mất ngủ vì bồn chồn, lo lắng, nhưng với
câu hỏi này, thì thứ đã lấy cái thùng lại dễ dàng tìm thấy.
“Một con Garuda, có một con đằng sau?”
Phía trên ngọn đồi cao, nơi hình thành nên dãy núi Gallahad, và trên đỉnh
của nó có một cái tổ Garuda.
Tôi hiện đang cùng Lily làm một nhiệm vụ đặc biệt, là thâm nhập vào bên
trong cái tổ đó.
Nếu ở vị trí tuốt trên đó, một điều khả nghi là có một hang động lớn tồn
tại, thì đó chính là tổ của con Garuda. Đó có phải là hang động tự nhiên làm từ
đá cẩm thạch hay gì, tôi không biết, nhưng nó chắc chắn là một hang động tuyệt
vời với chiều cao xấp xỉ 10m.
Bên trong cái hang động không lồ này, một đống các thứ kho báu sáng lấp
lánh và mấy con mồi được tha về nhìn như con quạ, tôi nhìn thấy một thứ tương tự
như cái thùng táo mà tôi từng nấp trong đó.
Trong tầm nhìn của mình, tôi nhìn thấy có đến hai thùng táo. Và nhìn
xung quanh thì cũng có vài cái hộp khá giống nhau.
Nhìn thấy tất cả những thứ này, tôi rút ra kết luận.
Cái con Garuda đó có thể bay được một quãng đường dài, và vô tình nhìn
thấy con tàu nước Cộng hòa trên biển.
Cho dù nó làm có chủ ý hay được lên kế hoạch, con Garuda đã tấn công tàu
tiếp tế và chôm mấy cái thùng táo.
Và vô tình thay nó gắp phải cái thùng có tôi trong đó.
Nghĩ tới việc tôi không nhận ra sự hiện diện của con quái vật này khi mà
nó tấn công con tàu. Khả năng cô lập của không gian bóng thật dáng sợ.
Tôi đã bay cùng với Garuda trên bầu trời Pandora trong khi ngủ như chết.
Và thật ngẫu nhiên, chiếc hộp có chứa tôi đã rơi xuống Vườn Tiên, nơi
tôi đã gặp Lily.
“Aah, tự nhiên cảm thấy chút buồn ----”
Oops! Giờ không phải là lúc quan tâm mấy cái sự việc trong đầu của tôi.
Chúng tôi đến đây là có lý do cụ thể cả.Công việc, tôi phải hoàn thành
công việc.
“Lily, em tìm bên này, còn anh tìm bên đây.”
“Vâng~”
Tôi và Liy là một cặp mạo hiểm giả.
Lúc đầu, chúng tôi cùng làm công việc thu thập thảo dược với nhau, và thật
sự Lily nghĩ rằng chúng tôi có thể kiếm tiền từ việc buôn bán. Nhưng giờ, em ấy
đi cùng với tôi trong mọi nhiệm vụ và giờ chúng tôi kiếm sống bằng cái nghề
phiêu lưu giả này.
Mặc dù tôi không muốn Lily gia nhập cái cuộc sống mạo lưu giả đầy nguy
hiểm, cái đêm trăng tròn, Lily dạng trưởng thành muốn trở thành mạo hiểm giả
cùng với tôi và nhất quyết không nghe tôi nói gì cả, nên giờ chúng tôi đang làm
việc như một cặp.
Nói chuyện với em ấy cả đêm, đó cũng không phải là vấn đề duy nhất chúng
tôi quyết định. Quyết định quan trọng nhất là ----
“Kurono~ tìm thấy rồi~”
“Oh, hay lắm Lily.”
Được trang trí với nhiều thứ lấp lánh, Lily giơ lên một thanh kiếm phát
sáng.
Nhưng thanh kiếm sáng loán đó cũng phải lu mờ trước hình ảnh một Lyli mặc
đầy đủ trang phục.
Vâng, một vấn đề quan trọng nhất là bắt Lily mặc quần áo.
Không phải do tôi mà khiến em ấy không mặc gì, vì đó là điều bình thường
với tộc tiên, nhưng cô nàng Lily này phải cần mặc chúng nên mới thế này.
Chỉ với một tấm vải phủ màu đen che hết phần cơ thể, cũng đã là một sự kết
hợp hài hòa với làn da trắng sáng rực rỡ đó.
Mà, thì, tôi nghĩ có lẽ Lily sẽ trông dễ thương hơn với áo thun và quần
jean.
Mà nhân đây, đối với những mạo hiểm giả, quần áo có ý nghĩa rất quan trọng
như để bảo vệ cơ thể. Nhưng, với Lily thì chỉ khiến em ấy dễ thương hơn thôi.
Trước đây, Lily mặc định là chỉ có khỏa thân, sở hữu một loại ma thuật
lá chắn mạnh mẽ. Ma thuật đặc biệt được gọi là [Rào Chắn Tiên – Oracle Shield].
Vì thế, khi đã có một thứ tuyệt vời như vậy, thì mặc thêm áo giáp chỉ cản trở
em ấy thôi.
Nhân tiện, cái hào quang phát sang bao trùm mấy cô tiên mà tôi gặp lúc đầu
với Lily, đó là Oracle Shield.
Nhưng, ngay cả với những mạo hiểm giả mới vào nghề, áo giáp hay quần áo
bảo vệ là một thứ họ nhất thiết phải có.
Thế nên tôi đã tìm một thứ phù hợp để Lily mặc.
Và thứ đập vào mắt tôi là một tấm vải được gọi là [Vải Nhung Cũ] được
bán bởi một thương gia nhất định. Nó mềm và bóng loán, cả hai đều lộng lãy và
trên cả tuyệt vời, nó còn được niệm một ma thuật phòng hộ rất tốt. Đó qua thật
là một vật phẩm ma thuật cao cấp.
Về phần giá cả, nó còn mắc hơn cái khoản tiết kiệm mà tôi tích cóp đến
giờ.
Mà, cái thứ này thì nó thuộc ngoài tầm một mạo hiểm giả mới vào nghề như
tôi rồi.
Bình thường thì tôi đã từ bỏ, nhưng vị thương gia này có một hoàn cảnh
nhất định.
“Thanh kiếm quý giá gia truyền từ nhiều thế hệ trong gia đình tôi đã bị
một con Garuda lấy mất!”
Là thế đấy.
Một yêu cầu lấy lại đã được trình báo lên hội nhưng hình như không một
ai muốn làm nhiệm vụ đó cả. Ngay cả với một hợp đồng tư nhân, sẽ chẳng ai dại
gì đi chạm mặt với con quái vật đứng hạng bậc 4 đó.
Ông ta muốn lấy lại nó nhanh nhất có thể nhưng lại không thể làm gì được.
Mặc dù cảm thấy hơi đáng tiếc cho vị thương nhân đó, đây là cơ hội của
tôi. Nếu tôi có thể hoàn thành yêu cầu, tôi sẽ nhận được vải nhung cũ đó như là
phần thưởng.
Ngay lúc tôi nhận yêu cầu với điều kiện không thanh toán khoản tạm ứng,
không thanh toán khoản lỗ, và phần thưởng sẽ được nhận ngay khi nhiệm vụ hoàn
thành.
Mặc dù ông ta không tin tưởng với mạo hiểm giả bậc 1 như tôi, nhưng từ
quan điểm của ông ta thì chẳng còn lựa chọn nào khác vì không cần phải chi tiền
cho những tổn thất. Vì thế, ông ta không có lí do gì từ chối tôi.
Vì thế tôi đã làm một hợp đồng riêng mà không cần thông qua hội.
“Mà dù gì, với cái này, nhiệm vụ hoàn thành.”
Mà, trên đường tới đây chúng tôi cũng bị vài con quái vật tấn công nhưng
nhờ có Lily mà tìm được khá nhanh, chúng tôi hoàn thành nó mà không cần phải
đánh với con Garuda.
Đến giờ, ngoại trừ Sariel, đối thủ mạnh nhất mà tôi từng đánh trong suốt
quá trình thí nghiệm là [Rồng Lửa - Salamander].
Toàn thân bị đốt cháy và cánh tay lẫn dạ dày bị rách và bị ăn, nhưng cuối
cùng tôi đã đánh bại nó. Nó cũng khoản quái vật cấp 4.
So với lúc đó, tôi đã kiểm soát được ma thuật tốt hơn, và giờ cũng có những
trang bị tốt nữa, thế nên nếu có đối mặt với kiểu như nó ngay bây giờ, mặc dù
có thể tôi bị thương nặng, tôi vẫn sẽ đánh thắng được nó một cách dễ dàng.
Vì vậy, một con Garuda cùng cấp 4, kể cả có gặp trường hợp tệ nhất đi nữa
tôi vẫn có thể đánh bại nó nhờ có trợ giúp của Lily.
Tôi có thể làm được, nhưng yêu cầu không cần tiêu diệt Garuda nên tôi
cũng muốn tránh chạm mặt với nó.
Và trên hết, tôi không muốn Lily bị thương.
“Rồi, trước khi chủ hang về chúng ta---”
Chúng tôi nên quay lại, thời điểm tôi định nói thế một tiếng rít vang
lên.
Bên ngoài hang, phía xa trên bầu trời, một bóng đen xuất hiện.
Ngay lúc điểm đen đó đến gần hơn, hình dáng của nó giống như con chim thật.
Toàn bộ cơ thể đều màu đen, với lông vũ trang trí phần đầu và đuôi, nó làm tôi
liên tưởng tới một con đại bàng.
Nhưng, nó quá lớn so với một con đại bàng bình thường.
“Chết dở....”
Tất nhiên, cái bóng không lồ như con chim đó chính là Garuda.
Và ở đây còn có những quả trứng Garuda. Dù là trứng nhưng nó lớn hơn so
với Lily.
Nếu nhìn từ quan điểm của nó thì bọn tôi như đang cố trộm trứng của nó ấy.
“KYOEEEE!!”
Trong khi bộc lộ nét giận dữ, Garuda tiếp cận chúng tôi với một tốc độ cực
nhanh.
Khốn thật! Thế mà tôi cứ nghĩ sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà không gặp bất cứ
trở ngại gì.
“Chạy thôi!”
“Un!”
Tôi ném thanh kiếm phát sáng đó vào không gian bóng; ít nhất thì tôi sẽ
không để mất hay làm rớt nó.
Trước khi con Garuda tiến tới, tôi bế Lily và ném bản thân mình lên
không trung.
“Nhờ cả vào em đấy, Lily!”
Tôi nắm lấy tay Lily và trôi lơ lững giữa không trung.
“eeeeei!!”
Lily phát ra một tiếng dễ thương và cùng lúc nó tôi cảm thấy cơ thể mình
như đang trôi nổi lên một chút.
“nn~~!”
Đôi cánh phát sáng của Lily trải rộng ra hơn bình thường.
Em ấy có thể bay ngay cả khi đang giữ lấy tôi. Đôi cánh của Lily dù gì
cũng không phải để trưng. Aah tôi đã rất muốn được thử cảm giác bay thế này một
lần.
Nhưng, Lily chỉ là một bán tiên, không thể bay cả một ngày dài được, và
cũng không thể bay tốc độ cao.
“Lily, cố gắng thêm chút nữa thôi!”
“un!”
Mặc dù khả năng bay của bản thân không hoàn chỉnh, nhưng Lily vẫn cố gắng
bay trong khi giữ lấy tôi.
Không, nếu phải nói chính xác, là tôi đang rơi chậm, nhưng tôi vẫn hiểu
được nỗ lực của em ấy.
Khu rừng trải dài một màu xanh bên dưới, càng ngày tôi càng tiến tới gần
hơn.
Cái hang nơi tổ của con Garuda, giờ đã cách xa chúng tôi, vì chúng tôi
cũng đã cách một khoản khá xa.
Ở độ cao thế này, sẽ ổn với tôi thôi---
“Cảm ơn Lily, bây giờ thì ổn rồi.”
“Kurono---”
Tôi thả tay Lily và rơi xuống dưới mặt đất.
Em ấy nhìn tôi rơi xuống với nét mặt lo lắng, nhưng tôi lo cho em ấy
hơn.
Trong trường hợp xấu nhất, ngay cả nếu hai cánh tay bị gãy trong lúc
rơi, miễn cái cơ thể chính không sao, thì nó vẫn sẽ lành lại bằng một cách nào
đó.
“Nhưng có lẽ vẫn còn hơi cao---”
Giữa vài giây, tôi đã cảm thấy chút tiếc nuối, vì đã đâm vào vài cái
cây.
“Ouch---”
Trong khi phá vỡ mấy nhanh cây, tôi ngã xuống mặt đất.
Tôi nghĩ rằng cú ngã này sẽ chỉ làm gãy vài cây thôi, nhưng không biết
có hiệu ứng gì không?
Trong vài giây, có vài ý nghĩ vô dụng xẹt ngang qua đầu tôi, và cuối
cùng tôi rơi xuống đất.
“Guh!!”
Bằng cách nào đó tôi cố lấy lại thăng bằng tư thế, và hạ cánh bằng hai
chân của mình. Một cú sốc chạy thẳng qua cơ thể tôi.
“Mà, chắc là bằng cách nào đó nhỉ...”
Đôi chân tôi có lún xuống đất một ít. Nhung với thế. Tôi không cảm thấy
có gì bất thường ở đôi chân này cả. Tôi lại một lần nữa thầm cảm ơn cơ thể rắn
chắc của mình và nằm dài trên đất.
“Kurono~”
Từ phía trên trời một giọng nói thiên thần, không, giọng của Lily truyền
đến tôi.
Cùng với đôi cánh đang phát sáng, em ấy nhảy thẳng lên người tôi.
“Anh không sao chứ?”
“Anh ổn. Không bị sao hết. Con Garuda có đuổi theo chúng ta không?”
“Không, không có.”
Ơn trời. Có lẽ vì chúng tôi đã không đụng chạm gì tới mấy quả trứng, và
nghĩ rằng nó sẽ không đuổi theo nếu chúng tôi chạy trốn nhanh. Như mong đợi, nó
đã tha cho chúng tôi đi.
“Rồi, vì yêu cầu nhiệm vụ đã xong, chúng ta quay về thôi.”
“Vâng!”
Trong khi giữ Lily trong tay, tôi nhanh chóng đứng dậy và bước chân ra
khỏi dãy núi Gallahad.
Bầu trời vang vọng tiếng kêu của con Garuda, tiếng tru của con sói hoang
nghe thấy được từ đằng xa, và có khi cả một con Dortoth ở một nơi nào đó, vì mặt
đất đang rung chuyển.
Tôi cũng đã quá quen thuộc với lối sống kiểu này, tháng 5 nhanh chóng sắp
kết thúc khi tôi đã sống như một mạo hiểm giả. Tháng 6 bắt đầu kèm theo mùa hè
đã đến.
Hôm nay vào ngày thứ 4 tháng Shinyou, chính xác hơn là 2 tháng từ cái
ngày tôi gặp Lily.