Đông
Quốc, Làng Ẩn Đông
Anh
Hùng: “Oi, trời bắt đầu chuyển lạnh rồi.”
Quỷ
Vương: “Chắc do mùa đông đang đến đấy.”
Anh
Hùng: “Nàng có làm sao không?”
Quỷ
Vương: “Ta tạm ổn … Ta muốn nói là ‘có’ lắm nhưng nói thật thì, đi bộ nãy giờ
làm ta cảm thấy khá mỏi rồi. A, sao lại mệt thế này chứ?”
Anh
Hùng: “Chắc là do đi trên tuyết. Mà, có vẻ như nàng không khỏe lắm nhỉ.”
Quỷ
Vương: “Thì ta là một Quỷ Vương tri thức mà.”
Anh
Hùng: “… Thế có ổn không, khi mà đi đến một nơi xa xôi hẻo lánh thế này?”
Quỷ
Vương: “Xa xôi hẻo lánh?”
Anh
Hùng: “À không, ý ta là nàng đã nói rằng lương thực chủ yếu ở Lục Địa Trung Tâm
là ngũ cốc mà. Thế chẳng phải chúng ta nên tập trung vào ‘ngũ cốc’ sao?”
Quỷ
Vương: “Ừm, đúng vậy.”
Anh
Hùng: “Trong trường hợp đó, đi đến những quốc gia nông nghiệp trồng lúa như Hồ
Quốc hay Lâm Quốc chẳng phải là tốt hơn à?”
Quỷ
Vương: “Nếu họ sẵn sàng nghe theo ta.”
Anh
Hùng: “À-”
Quỷ
Vương: “Với lại ta nghĩ chàng cũng không nên lộ mình lúc này.”
Anh
Hùng: “Hở?”
Quỷ
Vương: “Vì một lí do gì đó mà chàng được điều đến chỗ của ta, chắc hẳn có ai đó
có mối thù truyền kiếp với chàng.”
Anh
Hùng: “Làm gì có chuyện đó.”
Quỷ
Vương: “Với lại, nếu chúng ta muốn làm một cuộc cải cách, và muốn có được chữ
tín thì ta phải có được kinh nghiệm và thông tin cái đã.”
Anh
Hùng: “Cũng đúng.”
Quỷ
Vương: “Ta cũng đã có một vài kế hoạch cho ngôi làng này. Chúng ta sẽ có được
những kinh nghiệm về ngũ cốc cũng như các mùa vụ.”
Anh
Hùng: “Thế hả?”
Quỷ
Vương: “Ta còn cho người thâm nhập vào làng rồi cơ.”
Anh
Hùng: “Nàng giỏi khoản lên kế hoạch thật đấy.”
Quỷ
Vương: “Lên kế hoạch là kĩ năng tiên quyết để đạt được mục đích mà.”
Anh
Hùng: “Kể cả ngôi làng này á hả?”
Quỷ
Vương: “Ừ, không có ngoại lệ.”
Anh
Hùng: “Ồ, ta cùng biết khá nhiều ngôi làng như thế này.”
Quỷ
Vương: “Ngôi làng này là một trong những vùng được khai hoang đầu tiên ở ngoại
ô của Các Quốc Gia Miền Nam. Ở đó hội tụ đủ các nông dân cũng như thợ thủ công
quy mô nhỏ của một nền nông nghiệp tự do.”
Anh
Hùng: “Không thể tin nổi là ở ngôi làng đó vẫn còn chiến tranh do cuộc xâm lăng
của Quỷ Tộc.”
Quỷ
Vương: “Kể cả thế, họ vẫn có thể bám trụ được. Khát vọng sống của con người
đúng là đáng ngưỡng mộ.”
Anh
Hùng: “Thế, người của nàng là ai?”
Quỷ
Vương: “Ta đã bảo cô ấy chuẩn bị chỗ ở cho hai ta rồi. Mà ta cũng chỉ biết rằng
nó ở một chỗ nào đó trong làng thôi.”
Anh
Hùng: “À--, vậy hả? Chắc tìm nó cũng chẳng khó đâu, nhưng mặt trời cũng sắp lặn
rồi và chúng ta cũng chẳng thể đi lang thang dưới cái lạnh này được.”
Quỷ
Vương: “Ừm, đúng thật.”
Anh
Hùng: “Thì chả thế.”
Hầu
Gái Trưởng: “Bệ hạ! Bệ hạ! ~
♪”
Anh
Hùng: “Cái -”
Quỷ
Vương: “Giọng nói đó.”
Hầu
Gái Trưởng: “Quỷ Vương Bệ hạ ~ ♪.”
Quỷ
Vương: “Để ta giới thiệu cho cả hai nhé, Anh Hùng!”
Anh Hùng: “Thế bất nào? Đây là làng của loài
người đấy. Đừng có mà ‘Quỷ Vương Bệ hạ’ tô hố ra như thế.”
Quỷ
Vương: “Đúng đấy. Lần sau hãy cẩn thận hơn nhé.”
Hầu
Gái Trưởng: “Hehehe, thần hiểu rồi. Thưa Quỷ Vương.” (Cười)
Quỷ
Vương: “Đó, ổn rồi. Đừng giận nữa nhé.”
Anh
Hùng: “__”
Hầu
Gái Trưởng: “Nếu tức giận mặt ngài sẽ nhăn đó.”
Anh
Hùng: “Cô ta là ai thế?”
Quỷ
Vương: “Đây là thuộc hạ của ta, Hầu Gái Trưởng.”
Hầu
Gái Trưởng: “Đúng vậy. Tôi là Hầu Gái Trưởng, tôi đã chăm sóc Quỷ Vương từ khi người
còn bé tí. Nhìn người đã từng ấy năm, giờ tôi đang rất vui vì đã có thể chứng
kiến được đám cưới của người với Anh Hùng.”
Anh
Hùng: “Đúng là có nhiều chuyện thật, nhưng bỏ dùm tôi cái phần ‘đám cưới’ cái.”
Hầu
Gái Trưởng: “Vậy sao?”
Anh
Hùng: “Chúng tôi chỉ đơn thuần là đã lập Giao Ước Chủ Tớ hai chiều thôi.”
Hầu
Gái Trưởng: “Ra thế. Mà cái thứ đó thì khác gì hôn ước đâu?”
Quỷ
Vương: “Đến cỏ ba lá Hà Lan và cỏ ba lá thường còn khác nhau.”
Hầu
Gái Trưởng: “Hơ, chúng là một mà.”
Quỷ
Vương: “Vì có tên khác nhau nên chúng mới có nét đẹp riêng.”
Hầu
Gái Trưởng: “À, thần hiểu rồi. Cái đó cũng giống như sự khác nhau giữa người hầu
và gối ôm.”
Quỷ
Vương: “Chúng cũng có những nét đẹp riêng hả?”
Anh
Hùng: “… Thật sao?”
Hầu
Gái Trưởng: “Nét quyến rũ riêng rất là quan trọng. Thần không nói điêu đâu
nhưng nét quyến rũ góp đến 80% làm nên mối quan hệ của các đôi trai gái.”
Quỷ
Vương: “Đúng vậy! Ơ, thế còn các yếu tố khác thì sao?”
Hầu
Gái Trưởng: “Sắc đẹp cũng là một yếu tố.”
Anh
Hùng: “À nô, lạnh quá, nên …”
Hầu
Gái Trưởng: “Ối chết.”
Quỷ
Vương: “Anh Hùng nói chàng đang lạnh đấy, làm gì bây giờ?”
Hầu
Gái Trưởng: “Hãy đi theo thần, lối này.”
Quỷ
Vương: “Mà, nó trông thế nào?”
Hầu
Gái Trưởng: “Nó là một căn biệt thự gần làng, cũng chỉ rộng một chút thôi,
nhưng thần đã tân trang lại nó.”
Quỷ
Vương: “Tốt lắm, Hầu Gái Trưởng.”
-
Trong căn biệt thự tồi tàn
Anh
Hùng: “Này, thế này chẳng phải là quá rộng sao?”
Hầu
Gái Trưởng: “Chả là gì so với Lâu Đài Quỷ Vương cả, còn chẳng bằng 1%.”
Anh
Hùng: “Cái đó nó là hang động rồi, đừng so sánh thế.”
Quỷ
Vương: “Nhưng ta sống ở đó mà.”
Anh
Hùng: “Ờ thì cũng đúng.”
Hầu
Gái Trưởng: “Hãy đi theo lối này, thần sẽ đi pha trà.”
Quỷ
Vương: “Xin lỗi nhé—”
Anh
Hùng: “Mối quan hệ của nàng với thuộc hạ này là như thế nào vậy?”
Quỷ
Vương: “Chàng không biết đâu, nhưng cô ấy là họ hàng của ta đấy.”
Anh
Hùng: “Cũng là học giả hả? Cũng giống như những người khác trong tộc của nàng
chăng?”
Quỷ
Vương: “Mm—Gọi là học giả cũng không đúng lắm, chúng ta giống như là ‘Một chủng
tộc không thể kiềm chế được sự tò mò thôi’ và cũng là một tộc tập trung nghiên
cứu chuyên môn. Mặc dù lớn tuổi hơn ta, nhưng Hầu Gái Trưởng đã nhận được danh
hiệu ‘Đạo Hầu Gái’.”
Anh
Hùng: “Hmm.”
Hầu
Gái Trưởng: “Cũng giống như ngài thôi, người nhận được danh hiệu ‘Đạo Kị Sĩ’.”
Quỷ
Vương: “Nhanh thế.”
Hầu
Gái Trưởng: “Đây là một chút hồng trà. Thần vừa cho thêm mật ong vào đó.”
Quỷ
Vương: “Ta được nuôi nấng theo cách thức như vậy, vài lúc ta còn để cho cô ấy
ra lệnh cho quân đội.”
Anh
Hùng: “Thế hầu gái thì làm những gì?”
Hầu
Gái Trưởng: “Bất cứ thứ gì chủ nhân yêu cầu. Đó là ‘Đạo Hầu Gái’.”
Quỷ
Vương: “À mà, ngôi nhà này thuộc về ai vậy?”
Anh
Hùng: “Tôi cũng muốn biết.”
Hầu
Gái Trưởng: “Ban đầu thì đây là nhà của một quý tộc vùng này. Người thừa kế của
ngôi nhà này đã chết do chiến tranh nên nó đã bị bỏ hoang.”
Quỷ
Vương: “Ta tin là cô đã mua nó tại một cơ sở bất động sản.”
Hầu
Gái Trưởng: “Vâng, đương nhiên. Thậm chí tiền để chi trả cho việc tu sửa cũng
đã được thanh toán.”
Quỷ
Vương: “Hmm.”
Anh
Hùng: “Biết điều đó.”
Quỷ
Vương: “Chừng nào đối thủ chưa khiến chúng ta bộc lộ sức mạnh của mình. Cho đến
lúc đó, miễn là còn có thể giải quyết trong hòa bình thì chúng ra không nên sử
dụng bạo lực. Nếu để bị ghét thì không hay đâu.”
Anh
Hùng: “?”
Quỷ
Vương: “À, cũng không có gì… Rồi, chúng ta sẽ ở đây. Còn cái danh tính nữa, nên
giải quyết sao đây?”
Hầu
Gái Trưởng: “Thần đã nói cho trưởng làng và các già làng khác rồi. Thần bảo rằng
người là con gái của một học giả quý tộc có tầm ảnh hưởng lớn đến từ trường
Thánh Học tại Thủ đô Hoàng gia Thần Thánh.”
Quỷ
Vương: “Như vậy liệu có ổn không?”
Anh
Hùng: “Khi mà nàng vẫn mặc cái bộ đồ đó?”
Quỷ
Vương: “Hể, bộ áo choàng trong phòng thí nghiệm này có gì không ổn hả?”
Anh
Hùng: “Đương nhiên rồi.”
Hầu
Gái Trưởng: “Không thể nào.”
Quỷ
Vương: “Nhưng mà thoải mái lắm…”
Anh
Hùng: “Con gái quý tộc không ai chọn quần áo chỉ vì chúng thoải mái cả.”
Quỷ
Vương: “Đúng đó Bệ hạ. Người nên mặc những bộ quần áo vừa thu hút lại vừa quyến
rũ ấy.”
Hầu
Gái Trưởng: “Đó không phải là ý của thần, nhưng…”
Quỷ
Vương: “Hả?”
Hầu
Gái Trưởng: “Người hãy ghé tai vào đây.”
Quỷ
Vương: *thầm thì*
Quỷ
Vương: “Anh Hùng, Anh Hùng.”
Anh
Hùng: “Gì thế?”
Quỷ
Vương: “Cục thịt mà không quyến rũ thì đó là cục thịt vô dụng, phải không?”
Anh
Hùng: “Đột nhiên lại nói gì vậy?”
Quỷ
Vương: “Thì như ta vừa nói ấy.”
Anh
Hùng: “Hể--”
Quỷ
Vương: “Chúng là nhưng cục thịt vô dụng, đúng hông?”
Anh
Hùng: “Cái đó –”
Hầu
Gái Trưởng: “Ngài có muốn một tách trà nữa không?”
Quỷ
Vương: “Ế, ta làm gì chàng phải run vậy hả?”
Anh
Hùng: “Ta không biết nói gì thêm.”
Hầu
Gái Trưởng: “Chắc là do ngài ấy không tập thể dục mùa đông rồi.”
Quỷ
Vương: “Ồ.”
Anh
Hùng: “… chắc vậy, mà, nàng nên mặc cái gì đó sang trọng một chút, vừa để thay
đổi không khí vừa mang đúng nét đặc trưng của quý tộc.”
Hầu
Gái Trưởng: “Đúng đó Bệ hạ.”
Quỷ
Vương: “Vậy à?”
Anh
Hùng: “Ừm, thế buổi gặp mặt là như thế nào?”
Hầu
Gái Trưởng: “À, tôi có giải thích với họ là những nghiên cứu gia của trường muốn
đến làng để dạy các kĩ năng trong nông trại.”
Quỷ
Vương: “Việc đó tiết kiệm được nhiều công sức lắm đấy.”
Anh
Hùng: “Cũng đúng, canh tác khá là rườm rà.”
Hầu
Gái Trưởng: “Vâng… Bệ hạ.”
Quỷ
Vương: “Hm?”
Hầu
Gái Trưởng: “Ta nên tính thế nào với đội quân quỷ ạ?”
Quỷ
Vương: “À ừ, chuyện đó.”
Anh
Hùng: “Chuyện gì đã xảy ra à?”
Quỷ
Vương: “Ta và Anh Hùng đã chiến đấu ác liệt với nhau trong Đại Sảnh Quỷ Vương
và cả hai đều đã bị thương. Cô hãy lan truyền rằng ta đang trị thương ở lâu
đài, còn Anh Hùng thì vẫn chưa rõ tung tích, nhưng có lẽ hắn ta đã trốn thoát.”
Hầu
Gái Trưởng: “Tuân chỉ.”
Quỷ
Vương: “Chàng nghĩ sao, Anh Hùng?”
Anh
Hùng: “Sao cũng được, dù sao thì ta cũng là của nàng mà”
Hầu
Gái Trưởng: “Á ra ra.”
Quỷ
Vương: “Đừng cười.—Cái tin đồn này sẽ câu giờ cho chúng ta được khoảng 1 năm. Lực
lượng tấn công của quân đội sẽ nghĩ rằng ta đang âm mưu gì và sẽ không có động
thái gì đâu.”
Anh
Hùng: “1 năm hở.”
Quỷ
Vương: “Chúng ta phải tìm được ‘Cảnh tượng chưa từng có’ trước lúc đó.”
Anh
Hùng: “Nàng không chỉ muốn đạt được cái đó hả?”
Quỷ
Vương: “… Nếu không tìm ra thì ra sẽ bị chủ nhân ghét mất.”
Anh
Hùng: “Hế, cũ… cũng… cũng đúng.”
Quỷ
Vương: “Vậy hãy bắt tay thực hiện thôi.”
Anh
Hùng: “Ừ ừ.”
Quỷ
Vương: “Để làm được điều đó, chúng ta cần phải tái thiết lại nền nông nghiệp.”
Anh
Hùng: “Nông nghiệp?”
Quỷ
Vương: “Kĩ thuật canh tác đó.”
Anh
Hùng: “Chẳng phải nghề nông chỉ đơn giản là gieo hạt rồi thu hoạch thôi sao?”
Quỷ
Vương: “Chúng ta sẽ tái thiết lại thứ đó.”
Anh
Hùng: “Được hả?”
Quỷ
Vương: “Thế chàng có biết rằng: nếu ta trồng ngũ cốc liên tiếp ở một chỗ, chất
lượng đất ở đó sẽ bị kém dần đi không?”
Anh
Hùng: “À, ta cũng có nghe nói. Nàng nói đến sự xói mòn của đất hả?”
Quỷ
Vương: “Để khắc phục việc đó, Hệ Thống TFRS (Luân Canh Ba Vụ) đã được phát triển,
chia cánh đồng thành 3 phần. Phần dùng trong mùa đông, phần trong mùa hè, và phần
còn lại. Sau đó ta luân canh. Và các chất dinh dưỡng trong đất sẽ được phục hồi
khi không dùng đến.”
Anh
Hùng: “Nghe sao mệt vậy. Mà, sao lại phải luân canh trong khi ta có thể làm
luôn một thửa ruộng mới nhỉ? Ruộng mới thì sẽ phì nhiêu hơn chứ.”
Quỷ
Vương: “Chàng ngốc quá. Có phải ai cũng có sức mạnh vượt trội hay phép thuật
phi phàm để làm thế đâu.”
Anh
Hùng: “R-Ra vậy?”
Quỷ
Vương: “Làm ruộng mới tốn rất nhiều thời gian và mồ hôi công sức. Chưa kể, nếu
ta tăng diện tích canh tác thì khoảng cách thu hoạch cũng xa hơn, thế thì làm
sao bảo vệ ruộng khỏi những con thú hoang được.”
Anh
Hùng: “Ồ.”
Quỷ
Vương: “Ngôi làng này đã áp dụng biện pháp đó nhưng…”
Anh
Hùng: “Hmmmhmm?”
Quỷ
Vương: “Ta vẫn muốn tái định lại hệ thống để có thể tăng năng suất.”
Anh
Hùng: “Ta hiểu ý của nàng, nhưng chính xác thì nàng định làm gì?”
Quỷ
Vương: “Luân canh là một ý tưởng rất tốt, do đó ta muốn nâng cấp thành Luân
Canh Bốn Vụ.”
Anh
Hùng: “Mhm.”
Quỷ
Vương: “Nói cách khác thì, một vụ cho Lúa Mạch, một vụ cho Cỏ Ba Lá, một vụ cho
Lúa Mì và một vụ cho Củ Cải. Bốn vụ này sẽ thay phiên nhau bốn mùa trong năm.”
Anh
Hùng: “Nó khác gì loại ba vụ?”
Quỷ
Vương: “Luân canh ba vụ thì sẽ có một để trống đúng không? Loại bốn vụ cũng có
thời gian trống, nhưng ta sẽ trồng Cỏ Ba Lá.”
Anh
Hùng: “Đó là sự khác biệt ấy hả?”
Quỷ
Vương: “Bí mật làm nên sự khác biệt là: không chỉ ngũ cốc mà củ cải cũng được trồng.”
Anh
Hùng: “Cái đó mà mang đi hầm thì ngon phải biết, mà nếu chỉ dùng nó thì sẽ có
tác dụng gì chứ?”
Quỷ
Vương: “Đương nhiên là có chứ. Người cũng có thể ăn nó bằng cách cho thêm vào
ngũ cốc. Không những thế, ta còn có thể cho lợn ăn.”
Anh
Hùng: “Lợn?”
Quỷ
Vương: “Chàng biết đấy, thịt là một nguồn dưỡng chất vô cùng quan trọng ở cái
chốn vừa lạnh vừa nghèo này. Vào mùa đông, ở chỗ này cũng rất hiếm các loại hoa
quả và cũng rất khó để đi săn. Và để có được thịt lợn thì người ta rất cần thức
ăn cho chúng. Nhưng trong mùa đông, chỗ này lại rất thiếu thức ăn, đúng không?
Anh
Hùng: “Ừ, đúng thế. Đó là lí do tại sao thịt lợn được mổ rất ít khi đông tới.
Chúng thường được dùng để làm xúc xích, giăm bong hoặc thịt xông khói để tích
trữ cho mùa đông. Đó là đặc trưng của bất cứ quốc gia miền nam nào.”
Quỷ
Vương: “Mặc dù mùa đông là mùa canh tác kém hiệu quả nhất nhưng họ vẫn làm.
Không những thế, họ còn không thể giữ được số lượng gia súc trong trang trại.
Thế chẳng phải rất kém hiệu quả sao?”
Anh
Hùng: “Cũng có lí.”
Quỷ
Vương: “Trong trường hợp đó, ta có thể dùng cỏ ba lá và củ cải. Cỏ ba lá có thể
làm thức ăn cho cả dê và lợn. Thậm chí nếu không có gia súc thì ta cũng có thể
dùng làm phân bón. Còn củ cải thì dùng làm thức ăn cho gia súc vào mùa đông.”
Anh
Hùng: “-- Ừm.”
Quỷ
Vương: “Đúng vậy, phương pháp này đáp ứng được 3 tiêu chí: ‘Không để ruộng trống’,
‘Không giảm năng suất’ và ‘Làm ra những sản phẩm mùa vụ mà không phải dựa vào
các sản phẩm nông nghiệp.’”
Anh
Hùng: “Và đó là lí do nàng chọn làng này. Nàng suy nghĩ thấu đáo thật.”
Hầu
Gái Trưởng: “Ý ngài là sao?”
Anh
Hùng: “Đối với một ngôi làng vừa làm ruộng vừa chăn nuối gia súc bằng cách sử dụng
phương pháp tự lực như thế này thì cái hệ thống nông nghiệp mà Quỷ Vương vừa đề
cập đến rất phù hợp. Ở trong thành thị, chỉ có lúa mì là được sản xuất với số
lượng lớn, và những kinh nghiệm vừa rồi thì không thể áp dụng cho những vùng đất
vừa ấm lại vừa giàu dinh dưỡng như thế được. Hay nói cách khác, đó là ý tưởng để
‘Cứu lấy các khu vực vừa nghèo vừa rét’.”
Hầu
Gái Trưởng: “Um, ra vậy.”
Quỷ
Vương: “Còn một vài ý tưởng khác nữa. Chẳng hạn như phì nhiêu hóa bằng cách sử
dụng cá ở vùng biển băng phía Nam hoặc cải tiến nông cụ.”
Anh
Hùng: “Nàng có nhiều ý tưởng vậy.”
Quỷ
Vương: “Cái khó ở đây là phải cải tổ ngôi làng này. Nếu chúng ta muốn tạo đồng
cỏ thì sẽ rất khó để quản lí những con gia súc như cừu. Trong trường hợp xấu nhất,
tự dưng lại nổ ra một cuộc chiến để tranh giành đồng cỏ mới thì không hay chút
nào.”
Anh
Hùng: “Đúng vậy, chúng ta có muốn thế đâu.”
Hầu
Gái Trưởng: “Nhưng như người đã đề cập, người ta rất quý đất của mình. Liệu kế
hoạch có thể suôn sẻ như đã bàn không?”
Quỷ
Vương: “Đó là lí do chúng ta cần đến quỷ.”
Anh
Hùng: “?”
Quỷ
Vương: “Quỷ sẽ xuất hiện và tấn công ngôi làng. Nhưng không nhất thiết phải cần
đến một binh đoàn, chỉ cần vài người thôi. Chúng ta chỉ dọa họ một chút và phá
phách một tí thôi.”
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “Sau khi dân làng chạy hết, những tên quỷ xấu và đội quân quỷ hoàng gia
vẫn sẽ ở lại để chiến đấu với bọn hiệp sĩ có ý định đến giúp dân làng trước khi
rút lui. Khi những người tiên phong trở lại, họ sẽ được hưởng sự bảo hộ của lãnh
chúa phong kiến. Và sau đó, những rào cản như sự chống cự hay sự tái tổ chức
nông nghiệp của dân làng sẽ không còn đáng lo ngại nữa.”
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “Chàng có hiểu nhầm không đấy?”
Anh
Hùng: “… Quỷ Vương.”
Quỷ
Vương: “Đương nhiên là chúng ta sẽ kiềm chế. Với cách vừa nêu trên, để bắt đầu
thì ta cần một ai đó trong vương quốc, hoặc ít nhất là một người trong đội kị binh
để làm người truyền đạt hoặc ít nhất là phải hiểu được kế hoạch của chúng ta.
Nhưng cách này có vẻ sẽ gây ra những điều không mong muốn. Và đổ máu là chuyện
không thể tránh khỏi.”
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “Tuy nhiên, ta đã quyết định được việc phải làm rồi. Lúc này, cuộc khủng
hoảng sẽ có thể kéo dài đến hàng thế kỉ. Ta sẽ không để chuyện này đi vào bế tắc
đâu. Ta muốn tận hưởng ‘Những huyền thoại của sự kết thúc’.”
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “Chàng có phàn nàn gì hông? Chàng có ghét ta không? Như… Nhưng chàng
không thể. Bởi chàng là của ta, và ta sẽ không để chàng đi.”
Hầu
Gái Trưởng: “…”
Quỷ
Vương: “Ta đoán là chàng muốn tiêu diệt Quỷ Vương lắm phải không? Trong trường
hợp đó, không sao cả, ta là của chàng nên ta sẽ không né tránh thanh kiếm của
chàng đâu.”
Anh
Hùng: “Nàng lo quá rồi, Quỷ Vương.”
Quỷ
Vương: “…”
Anh
Hùng: “Nếu làm thế thì người dân ở đó vẫn sẽ được cứu? Sẽ có người được cứu
trong cái thời kì ba năm này phải không? Hơn nữa, nếu cái hệ thống luân canh bốn
vụ này mà thành công thì hàng vạn đứa trẻ nghèo đói sẽ lại được tận hưởng mùa
hè đúng không? Và nếu làm như vậy đến cuối chiến tranh thì người dân sẽ được nhận
lại mọi thứ đúng chứ?”
Quỷ
Vương: “Đúng vậy.”
Anh
Hùng: “Thế thì ta sẽ là của nàng.”
Hầu
Gái Trưởng: “…”
Anh
Hùng: “Nhưng trong quá trình thực hiện hãy hạn chế tối đa thương vong nhé.”
Quỷ
Vương: “Ừm.”
Anh
Hùng: “Ta nên làm gì đây? … Hà, chắc là ta đã sẵn sàng rồi.”
Quỷ
Vương: “Sẽ như mong muốn của chàng thôi. Chàng hãy giúp ta thực hiện ‘Phe Chân
Chính’. Gia nhập đội quân xâm lăng của quỷ và trở thành một trong những tướng
tiên phong của Các Quốc Gia Miền Nam.”
Anh
Hùng: “Nghe khôi hài vậy.”
Quỷ
Vương: “Đúng, chàng đang nói chuyện với kẻ đứng đầu của quỷ, do vậy sự hài hước
là không thể thiếu.”
Anh
Hùng: “Nàng đúng là, chẳng thể thay đổi được.”
Quỷ
Vương: “Thật tốt là chàng biết điều đó.”
Anh
Hùng: “Nhưng tốt nhất là chúng ta không nên áp dụng cái cách vừa rồi ngay.”
Quỷ
Vương: “Nhưng đó là biện pháp duy nhất mà. Bất cứ giá nào cũng phải tăng năng
suất lên. Loại bỏ vật cản là quan trọng nhất.”
-
Trên đường trở về từ nhà của trưởng làng làng Ẩn Đông
Anh
Hùng: “Chết tiệt.”
Quỷ
Vương: “Khó hơn ta tưởng.”
Anh
Hùng: “Ừ.”
Quỷ
Vương: “Ta không ngờ là lão lại kém hiểu biết đến như thế.”
Anh
Hùng: “Mà cũng không sao, đó là một kinh nghiệm cho chúng ta. Nhưng cái làng
nghèo khó này mà thất bại dù chỉ 1 năm thôi cũng đã gây ra nạn đói rồi.”
Hầu
Gái Trưởng: “Đúng vậy.”
Quỷ
Vương: “Nghĩ lại, Quỷ Giới vẫn là nơi tốt nhất để thực hiện kế hoạch này.”
Anh
Hùng: “Ta cũng nghĩ thế.”
Hầu
Gái Trưởng: “Hể, ngài Anh Hùng đã tham quan Quỷ Giới rồi hả?”
Anh
Hùng: “Ta tin là nhiều hơn bất cứ một ai khác.”
Hầu
Gái Trưởng: “Nhưng trưởng làng đã có cái thái độ thế thì kế hoạch tái thiết sẽ
diễn ra như thế nào? Khó quá…”
Quỷ
Vương: “Đó không phải là một lời từ chối vô lí nên ta nghĩ rằng thương lượng
cũng không khó.”
Anh
Hùng: “Nếu nhìn từ vị trí của trưởng làng thì Quỷ Vương nhìn hệt như một cô công
chúa cao quý vậy, nên ông ta sẽ không từ chối thẳng thừng đâu.”
Hầu
Gái Trưởng: “Ồ, hay là chúng ta…”
Quỷ
Vương: “Tuyệt đối không.”
Hầu
Gái Trưởng: “Nhưng thưa Bệ hạ, để đạt được mục đích, chúng ta phải dùng mọi biện
pháp chứ.”
Quỷ
Vương: “Để có thể tái thiết nông nghiệp, chúng ta phải loại bỏ được những tên lãnh
chúa nhỏ nhen, kém cỏi. Quan trọng nhất là phải tăng sản lượng lên. Nhưng để cải
tiến đến mức độ công nghệ thì chúng ta cần phải có được sự chủ động của người
dân, loại bỏ kẻ đứng đầu có thể sẽ mang đến kha khá phiền phức đấy.”
Anh
Hùng: “Rất đúng.”
Hầu
Gái Trưởng: “Ra là như vậy.”
Quỷ
Vương: “Hmm … đúng như ta nghĩ, trình độ giáo dục là điều kiện không thể thiếu.”
Anh
Hùng: “Giáo dục?”
Hầu
Gái Trưởng: “Nó có liên quan sao?”
Quỷ
Vương: “À thì cũng có vài lí do. Nó là bước tiếp theo, nhưng có vẻ như nếu ta
không nhúng tay vào thì mọi chuyện sẽ chẳng thể tiến triển.”
Hầu
Gái Trưởng: “Người định sẽ làm gì?”
Quỷ
Vương: “Nghĩ xem. Kể cả nếu chúng ta tái thiết và làm tăng sản lượng, mà các
làng xung quanh lại chả biết cái gì thì việc tái thiết sẽ không thể lan ra quy
mô lớn được. Nhưng nếu ta cứ đi loanh quanh để dạy cho mọi người thì vẫn sẽ tốn
cả thời gian và mất đi lợi ích kinh tế.”
Anh
Hùng: “Ừ ha.”
Quỷ
Vương: “Đó là lí do chúng ta cần một người có chuyên môn và biết cách phổ biến
phương pháp ra các quốc gia khác. Và, dù có thuộc hạ hay đồng đội hay không thì
nhân lực vẫn rất là quan trọng.
Anh
Hùng: “Hmmm.”
Hầu
Gái Trưởng: “Thế, giáo dục hả?” *Lầm bầm*
Quỷ
Vương: “À mà, việc giáo dục ở Nhân Giới như thế nào?”
Anh
Hùng: “Kể cả nàng có nói thế thì, giáo dục là cái gì vậy?”
Hầu
Gái Trưởng: “…Hả.”
Quỷ
Vương: “Hể?”
Anh
Hùng: “Chả hiểu gì sất. Ta biết là kiểu gì nàng cũng sẽ dùng từ khó mà.”
Quỷ
Vương: “Hiểu nôm na là việc truyền kiến thức cho trẻ em và thanh niên ấy.”
Anh
Hùng: “Nói ngay từ đầu đi! Thế có đơn giản hơn không? Tất nhiên là loài người
có cái đó chứ. Ban đầu, trẻ em phải học nói đúng chứ? Sau đó, chúng sẽ được
chăm sóc bởi ông bà chúng và được họ nuôi dưỡng. Khi bố mẹ đi làm nông hoặc đi
săn bắn, thì chúng sẽ được nuôi bởi những đứa lớn tuổi hơn.”
Hầu Gái
Trưởng: “Hiệu quả nhỉ. Ngay cả người cao tuổi cũng có thể làm.”
Anh
Hùng: “Dù cao tuổi nhưng họ vẫn có thể đóng góp cho nông nghiệp. Họ không biết
những thuật ngữ khó hiểu như nàng, nhưng những thứ như khi nào nên trồng trọt,
cách để trồng cây, cách nhận biết thời tiết, làm thế nào để tránh những con thú
hoang, thì họ đã có thể nắm được chỉ sau 5 năm ở làng. Hơn nữa, mùa đông ở đây
rất khắc nghiệt. Tuyết rơi rất nhiều và bão thường xảy ra. Dân làng ở đây sống
rất khép kín vào mùa đông. Khi đó, nông dân thường làm đồ thủ công hoặc quần áo
len. Còn bọn trẻ con thì cứ ngồi quanh đó, nghe người lớn kể về những câu
chuyện thần thoại về các vị vua, các bậc anh hùng hay những câu chuyện cổ tích.
A-còn nữa. Cũng có những câu chuyện về quỷ. Một số thông minh hơn, hoặc con của
trưởng làng còn được học cách đọc và viết. “
Quỷ
Vương: “Hmm ...”
Anh
Hùng: “Ở các thành phố thì có một chút khác biệt. Việc dạy dỗ ở thành phố được
thực hiện bởi các linh mục trong Giáo hội hoặc thống đốc. Nàng có biết thống
đốc không nhỉ? Umm… Họ giống như các học giả chuyên dạy thần thoại, đọc viết
hay số học. Các thương gia giàu có hoặc quý tộc thường thuê các thống đốc để
con họ học hỏi những kiến thức và kỹ thuật như vậy. “
Hầu Gái
Trưởng: “Và Anh Hùng cũng đã từng trải qua hả?”
Anh
Hùng: “À, có thể là vậy. Ông tôi cũng là một thống đốc… Mà, gạt chuyện này qua một bên đi. Nàng nghĩ
sao? Đó có phải là giáo dục? “
Quỷ
Vương: “Cũng đúng.”
Anh
Hùng: “Cứ để mọi chuyện liên quan đến Nhân Giới cho tôi lo đi.”
Quỷ Vương:
“Ừ. Mà nền giáo dục của con người lạc hậu thật đấy.”
Anh
Hùng: “Lạc hậu?!”
Quỷ
Vương: “Ừm. Phải nói là rất kém phát triển.”
Anh
Hùng: “Liên quan?”
Quỷ
Vương: “Ta chỉ đùa thôi.”
Anh
Hùng: “Hừ”.
Quỷ
Vương: “Cũng dễ hiểu. Đó chỉ là hình thức giáo dục sơ khai, tự phát thôi.”
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “Cơ mà, vì chúng ta đang nhắm đến một sự phát triển vượt bậc nên ta cần một
môi trường không tự phát… Hơn nữa, giáo dục không phải là thứ miễn phí.”
Anh
Hùng: “Tiền sao. Ta là một Anh Hùng. Cứ để đó cho ta. Nếu ta bán đồ của mình đi
thì liệu có thể kiếm đủ tiền không?”
Hầu Gái
Trưởng: “Umm, nếu ngài bán thanh gươm, lá chắn và áo giáp của mình… Ngài sẽ có
thể có được khoảng 18.000 đồng vàng?”
Anh
Hùng: “Ồ? Nhiều vậy?”
Hầu Gái
Trưởng: “Và chúng ta cần khoảng bao nhiêu thưa Bệ hạ?”
Quỷ
Vương: “Hmm. Xem nào, dựa vào thống kê năm nay, chúng ta sẽ cần tối thiểu là
2.600.000 đồng vàng.”
Anh
Hùng: “Tra ... Trang ... bị của Anh Hùng của ta...”
Hầu Gái
Trưởng: “Đừng tỏ vẻ mất mát vậy chứ Anh Hùng.”
Quỷ
Vương: “Chưa đến lượt cô nói cái đấy đâu.”
Hầu Gái
Trưởng: “Vâng, thưa Bệ hạ♪”
Anh
Hùng: “Jeez.”
Hầu Gái
Trưởng: “À, mùa đông đang đến, và dù cho thế nào thì hoạt động nông nghiệp chỉ
nên bắt đầu vào mùa hè, đúng không Bệ hạ? Chúng ta nên sử dụng mùa đông này để
chuẩn bị cho kế hoạch.”
Quỷ
Vương: “Có lí.”
Anh
Hùng: “Chúng ta chỉ có ba năm thôi. Không nên chần chừ đâu.”
Hầu Gái
Trưởng: “À, hôm nay chúng ta sẽ có món thịt heo và khoai tây.”
Quỷ
Vương: “Nghe có vẻ ngon đấy.”
Anh
Hùng: “Đúng vậy, lo lắng cũng chả giải quyết được gì.”
- Làng
Ẩn Đông, phòng trung tâm của căn biệt thư
Hầu Gái
Trưởng: “Nào, vì có khá nhiều thứ để chuẩn bị nên hai người hãy chờ ở đây. Bữa
tối sẽ được hoàn thành trong một giờ tới, trong khi đó thì hai người cứ ngồi
cạnh nhau bên lò sưởi đi.”
Quỷ
Vương: “Ta hiểu, trông cậy vào cô.”
Bang.
Anh
Hùng: “… Au.”
Quỷ
Vương: “Chàng mệt hả, Anh Hùng?”
Anh
Hùng: “Ừ. Dù cơ thể không sao nhưng cứ phải nghĩ đến những thứ mà mình chưa bao
giờ đụng tới khiến ta hơi đau đầu.”
Quỷ
Vương: “Hehehe. Ta hiểu rồi.”
Quỷ
Vương: “Này, Anh Hùng.”
Anh
Hùng: “Hả?”
Quỷ
Vương: “Lò sưởi này ấm thật, nhỉ?”
Anh
Hùng: “Ừ, ấm thật. Cái giá lạnh ở đây ít nhiều cũng dịu đi rồi.”
Quỷ
Vương: “Này, Anh Hùng.”
Anh
Hùng: “Hửm?”
Quỷ
Vương: “Umm, nếu được… Chàng có muốn đến bên cạnh ta không?”
Anh
Hùng: “Tại sao?”
Quỷ
Vương: “Vì sẽ ấm và tuyệt với hơn chứ sao.”
Anh
Hùng: “Thế hả?”
Quỷ
Vương: “Đúng là như vậy. Nhìn kìa, có một chỗ ngồi đặc biệt dành cho chàng.”
Anh
Hùng: “Hm.”
Quỷ
Vương: “Thế nào?”
Anh
Hùng: “Nàng có vẻ rất hài lòng với chính mình nhỉ Quỷ Vương?”
Quỷ
Vương: “Hm… À, nhưng hơi ấm từ cái lò sưởi này cũng chẳng có gì đặc biệt cả.”
Quỷ
Vương: “…”
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “Anh Hùng?”
Anh
Hùng: “Mm?”
Quỷ
Vương: “Ta có thể chạm vào chàng không?”
Anh
Hùng: “Ta không thực sự quan tâm lắm, nhưng… Tại sao?”
Quỷ
Vương: “Không có gì đâu. Chỉ là tóc của chàng đen bóng quá nên ta chỉ muốn sờ
tí thôi. À, đừng quá nghiêm túc.”
Anh
Hùng: “Tổ tiên của ta là Samurai.”
Quỷ
Vương: “Họ là gì thế?”
Anh
Hùng: “Những chiến binh đến từ phương Đông. Họ có thể chẻ đôi giáp và mũ trụ
chỉ với một nhát chém.”
Quỷ
Vương: “Dữ dội vậy.”
Anh
Hùng: “Tổ tiên của ta mang dòng máu của chiến binh mà.”
Quỷ
Vương: “Vậy hả? Với lại, chàng còn có rất nhiều điều tuyệt vời khác, phải không?”
Anh
Hùng: “Thế h...”
Quỷ
Vương: “Đúng vậy. Ví dụ, mặc dù bên cạnh ta, nhưng chàng không hề có dấu hiệu
của sự sợ hãi.”
Anh
Hùng: “Vừa yếu, vừa không tập thể dục, lại là phụ nữ.”
Quỷ
Vương: “Nhưng ta là Quỷ Vương đấy.”
Anh
Hùng: “Vậy sao?”
Quỷ
Vương: “Đúng vậy.”
Anh
Hùng: “Dù nàng yếu thế?”
Quỷ
Vương: “Đó là một chiến thuật đó.”
Anh
Hùng: “?”
Quỷ
Vương: “Ta sẽ đàm phán với chàng.”
Anh
Hùng: “Về cái gì?”
Quỷ
Vương: “Nếu ta nói với chàng, thì đây sẽ không còn là một cuộc đàm phán nữa.”
Anh
Hùng: “Làm sao ta có thể hiểu được nếu nàng không nói với ta?”
Quỷ
Vương: “Đó là một câu hỏi rất phức tạp. Nếu có thể thì ta cũng muốn giải thích
cho chàng lắm.”
Anh
Hùng: “Tại sao nàng lại không nói với ta?”
Quỷ
Vương: “Nói cách khác, bên ngoài trời đang rất lạnh, phải không? Gió mùa đông
thổi vào. Và đây là nơi ấm áp và thoải mái nhất. Chờ đến khi bữa tối hoàn
thành, chàng muốn làm điều gì đó không? Tất nhiên, có một núi các vấn đề chúng
ta cần phải giải quyết, và nhiệm vụ của chúng ta là phải xử hết những vấn đề
đó. Nhưng, do Anh Hùng đang đau đầu nên chúng ta sẽ chẳng thể làm gì hiệu quả
được. “
Anh
Hùng: “Ah-”
Quỷ
Vương: “Tất nhiên, đó chỉ là quan điểm cá nhân của ta, dù đó chỉ là một ý nghĩ
cá nhân vu vơ, nhưng cái tình trạng mỏi mệt của chàng cũng không nên bị bỏ qua.
Chúng ta không nên bỏ qua bất cứ phương pháp khả thi nào dù trong hoàn cành gì
đi chăng nữa. Ta đã đọc trong các văn bản cổ rằng các chiến binh đôi khi đã sử
dụng thứ có tên là Honey Garden này để loại bỏ sự mệt mỏi của họ. Chắc là chàng
cũng dùng quen rồi nhỉ? “
Anh
Hùng: “Thế nàng định làm gì tiếp theo?”
Quỷ
Vương: “Ta muốn chàng gối đầu lên đùi của ta.”
Anh
Hùng: “Chắc chắn rồi.”
Quỷ
Vương: “Ah. Uwaa. Anh Hùng…”
Anh
Hùng: “Ta thuộc về Quỷ Vương mà. Không cần phải ngại.”
Quỷ
Vương: “Anh Hùng.”
Anh
Hùng: “Mm ...”
Quỷ
Vương: “Đầu chàng mềm mại thật.”
Anh
Hùng: “Đừng nghịch thế chứ.”
Quỷ
Vương: “Ta mới chỉ chạm vào thôi mà.”
Anh
Hùng: “Nàng thơm thật đấy.”
Quỷ
Vương: “Chắc do ta tắm mỗi ngày đó.”
Anh
Hùng: “Thật vậy sao?”
Quỷ
Vương: “Thật đấy. Kể từ khi rời khỏi Quỷ Giới, Hầu Gái Trưởng bỗng nghiêm khắc
quá. Chứ trước đây ta từng chỉ diện một bộ đồ suốt cả tuần khi đang làm thí
nghiệm đấy.”
Anh
Hùng: “Đùi nàng cũng mịn thật.”
Quỷ
Vương: “Th-Thật vậy không? Nó không quá nhão sao? “
Anh
Hùng: “Đúng là một nơi ta có thể ngủ ngon.”
Quỷ
Vương: “Ra là thế. Ơn Chúa. Chàng thực sự là một chủ nhân có một trái tim nhân
hậu.”
Anh
Hùng: “Umm-… Ta lại thấy mình có trái tim biến thái thì đúng hơn.”
Quỷ
Vương: “?”
Quỷ
Vương: “À, Anh Hùng.”
Anh
Hùng: “Gì vậy-?”
Quỷ
Vương: “Trước đây, khi chàng nói ta không cần phải nén giữ.”
Anh
Hùng: “?”
Quỷ
Vương: “Cái có đúng không?”
Anh
Hùng: “Đúng mà.”
Quỷ
Vương: “Ra là thế.”
Anh
Hùng: “... Là sao?”
Quỷ
Vương: “Mmm.”
Anh
Hùng: “Đừng im lặng vậy chứ, đáng sợ dữ.”
Quỷ
Vương: “Ta cũng lo lắm chứ.”
Anh
Hùng: “Huh?”
Quỷ
Vương: “Không, làm sao mà ta có thể từ bỏ được chứ. ‘Chứng kiến cảnh tượng xưa
nay chưa từng có’ chính là mục đích sống của ta.”
Anh
Hùng: “?”
Quỷ
Vương: “Đó là, Anh Hùng…”
Anh
Hùng: “Gì vậy, nàng cứ bình tĩnh nói ra xem nào.”
BANG.
Quỷ
Vương: “Cái gì vậy?”
Anh
Hùng: “Ở phía sau… Chuồng ngựa?”
DADADA
Quỷ
Vương: “Này! Ta đã nói là chờ đã mà!”
- Tại
chuồng ngựa
Anh
Hùng: “Ở đây!”
Quỷ
Vương: “Tối quá.”
???: “…”
Anh
Hùng: (Hiện diện của con người?)
Quỷ
Vương: “Đợi một chút. Ta sẽ sử dụng phép Rực Rỡ Ánh Sáng…”
Người
chị rùng mình.
Người
em càng run hơn.
Anh
Hùng: “… Gì vậy? Là trẻ con.”
Quỷ
Vương: “Chuyện gì đã xảy ra, chúng chỉ mặc có mỗi đồ lót thôi.”
CLANK.
Hầu Gái
Trưởng: “A ra a ra.”
Quỷ
Vương: “Hầu Gái Trưởng.”
Hầu Gái
Trưởng: “Lại lén trốn vào nữa.”
Quỷ
Vương: “Chúng là ai vậy?”
Hầu Gái
Trưởng: “Nô lệ chạy trốn ấy mà. Nơi này bị bỏ hoang lâu rồi. Tuy thế nhưng nó
không hoàn toàn đổ nát và các làng xung quanh cũng có các hệ thống sở hữu khác
nhau. Do đó đây là một nơi khá ổn để trốn.”
Anh
Hùng: “Nô lệ?”
Hầu Gái
Trưởng: “Đúng thế.”
Anh
Hùng: “Chúng đến từ đâu vậy?”
Hầu Gái
Trưởng: “Đâu đó quanh đây chăng? Có phải đa số người quanh đây đều là nô lệ
không?”
Anh
Hùng: “Không, họ không phải là nô lệ!”
Hầu Gái
Trưởng: “Ồ, tôi sai sao?”
Anh
Hùng: “Xã hội nô lệ rất man rợ. Do đó chúng tôi không bao giờ để chuyện đó xảy
ra.”
Hầu Gái
Trưởng: “Dù ngài có nói vậy…”
Quỷ
Vương: “Những người này là nô tỳ.”
Anh
Hùng: “Nô tỳ…?”
Hầu Gái
Trưởng: “Rốt cuộc vẫn là nô lệ thôi.”
Quỷ
Vương: “Nô tỳ khác với nô lệ.”
Anh
Hùng: “Cứ xem sẽ biết. Các Quốc Gia Miền Nam làm gì có nô lệ.”
Hầu Gái
Trưởng: “Vậy sao?”
Quỷ
Vương: “Sự khác biệt giữa nô tỳ và nô lệ là nô tỳ được phép có tài sản cá nhân.
Họ có thể sở hữu nhà của họ, và thậm chí các nông cụ của họ thuộc về họ. Họ còn
sống cùng với gia đình của họ.”
Anh
Hùng: “Ừ, tất nhiên rồi.”
Người
chị rùng mình.
Người
em rùng mình.
Quỷ
Vương: “Mặt khác, họ không có quyền tự do lựa chọn nghề hoặc di chuyển tự do
xung quanh. Quan trọng nhất là đối với đất của chủ… Họ không có sự lựa chọn nào
khác ngoài cày cấy đất đai của chủ nhân mình.”
Anh
Hùng: “…”
Hầu Gái
Trưởng: “… Hoàn toàn khác với nô lệ ha. Hmmmmm. “
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “Hầu Gái Trưởng, thôi đi… Dù chế độ nô lệ có thể là một điều gì đó rất
kinh khủng, nhưng trong thực tế, nó lại rất có ý nghĩa về kinh tế.”
Hầu Gái
Trưởng: “Vậy sao?”
Quỷ
Vương: “Hầu Gái Trưởng.”
Hầu Gái
Trưởng: “… Thần nói quá rồi. Xin Bệ hạ cho phép thần tạ lỗi.”
Quỷ
Vương: “…”
Anh
Hùng: “…”
Người
em gái rùng mình.
Người
chị: “U-Umm… Chúng tôi sẽ rời đi vào sáng mai. Chúng tôi, chúng tôi không muốn…
Bất một kỳ rắc rối nào… Chỉ trong đêm nay thôi.”
Hầu Gái
Trưởng: “…”
Quỷ
Vương: “Hầu Gái Trưởng. Đây không phải là lần đầu tiên, phải không? Cô xử lí chuyện
này như thế nào?”
Hầu Gái
Trưởng: “Nô lệ chạy trốn… À không, ý thần là nô tỳ. Đó là một tội khá nghiêm
trọng. Và nó có thể làm ảnh hưởng tới mối quan hệ với những người quyền lực
quanh đây. Do đó ta cần báo cáo và trả lại chúng cho chủ ngay.”
Quỷ
Vương: “Thật không?”
Anh
Hùng: “…”
Hầu Gái
Trưởng: “Anh Hùng, ngài băn khoăn gì sao?”
Anh
Hùng: “… Nghe sao thấy khắc nghiệt vậy?”
Hầu Gái
Trưởng: “Những số phận ngài không thể kiểm soát được chính là sự tồn tại của
những con côn trùng. Và tôi ghét côn trùng. Tôi không thể chịu được khi chứng
kiến những con côn trùng gãy cánh.”
Quỷ
Vương: “…”
Anh
Hùng: “Này!”
Hầu Gái
Trưởng: “Với lại nó chỉ là chuyện nhỏ thôi mà. Còn chưa kể, chúng ta sẽ không
hưởng được chút lợi lộc nào từ việc gây rắc rối cho những người có quyền lực.”
Quỷ
Vương: “Ừ thì… Đúng vậy…”
Anh
Hùng: “Quỷ Vương…”
Hầu Gái
Trưởng: “Trong trường hợp đó…”
Quỷ
Vương: “Không, chúng ta có thể đợi đến sáng ngày mai để liên lạc với họ. Giờ
thì tắm thôi. Chúng ta còn vài bộ quần áo nữa đúng không? Không nhưng nhị gì
nữa nhé. Đi thôi. Đó là quyết định của ta đấy.”
- Biệt
thự của Quỷ Vương, Phòng nhỏ
Quỷ
Vương: “A. Gì thế?”
Anh
Hùng: “… Nàng hay đánh trống lảng thật.”
Quỷ
Vương: “Ta là một nhà kinh tế học mà. Ta kém khoản đó lắm.”
Người
chị: “U-Umm. Cảm ơn nhiều.”
Người
em gái co rúm.
Anh
Hùng: “Đừng bận tâm.”
Người
chị: “Chúng tôi chưa từng mặc quần áo lộng lẫy như thế bao giờ.”
Người
em cúi đầu.
Anh
Hùng: “Có sao đâu? Đó chỉ là quần áo cũ của chủ nhà này thôi.”
Quỷ
Vương: “Các em có đói không? Giường có ngủ được không?”
Người
chị: “Vâng. Căn phòng rất đẹp, còn rơm thì rất mềm và ấm áp.”
Anh
Hùng: “Đến cả căn phòng nhỏ xíu, dơ bẩn đó mà cũng…”
Quỷ
Vương: “Đó là những thứ xung quanh chúng hằng ngày mà.”
Người
Chị: “Vâng… Mặc dù mọi người đã đối xử với chúng tôi rất tốt… Nhưng sáng mai…”
Quỷ
Vương: “Chuyện đó…”
Anh
Hùng: “…”
Người
chị: “Làm ơn, đừng nói với họ. Làm ơn.”
Người
em gái khóc.
Người
chị: “Chúng tôi sẽ rời đi liền. Ngay buổi sáng sớm thôi.”
Hầu Gái
Trưởng: “Đang nói gì thế? Các ngươi không có giày. Quần áo rách như thể là rác.
Tiền cũng không có, các ngươi định đi ăn xin trên đường à?”
Người
em gái sụt sịt.
Anh
Hùng: “Chúng ta không thể… Chúng ta không thể làm gì cho họ sao?”
Hầu Gái
Trưởng: “Không. Cuộc sống của nô lệ rất kinh khủng. Chúng không thể làm bất cứ
thứ gì. Không có hy vọng. Chúng phải tiếp tục sống và tự nhủ: ‘Mình là một kẻ
tội đồ, sống như vậy là xứng đáng’. Đó có thể là địa ngục trần gian của chúng.
Nhưng…”
Người
chị: “…”
Hầu Gái
Trưởng: “Những gì chúng làm không khác gì những thứ tôi đang làm. Theo ý của
người chủ, lấy lời của họ làm luật. Sống với một mục đích duy nhất là phục vụ
chủ nhân. Chính tôi cũng không khác gì nô lệ.”
Quỷ
Vương: “Hầu Gái Trưởng. Ta chưa bao giờ coi cô là một nô lệ cả.”
Hầu Gái
Trưởng: “Vâng, thưa Quỷ Vương. Phụ thân người có vẻ như cũng đối xử với thần
như vậy. Chính vì điều đó mà thần không thể chấp nhận được thứ mà mình đang
chứng kiến. Dù đều là người phục vụ nhưng chúng lại không thể quyết định được
số phận cuả mình. Thà là chúng bị thiêu còn hơn.”
Người
em gái: “Không phải! Hoàn toàn không! Cô gái đeo kính đó là người xấu. Chúng
tôi đã phải chạy trốn rất nhiều. Chúng tôi không vô dụng đến mức không làm được
gì. Chúng tôi sẽ đến thủ đô, cả hai người chúng tôi, và chúng tôi sẽ sống ở
đó.”
Anh
Hùng: “Chuyện đó…”
Hầu Gái
Trưởng: “Nhảm nhí.”
Người
em gái: “Nhưng đúng là thế đấy.”
Hầu Gái
Trưởng: “Thừa nhận rằng các ngươi chỉ biết làm việc và làm việc đi. Leo vào nhà
người khác, được họ cho giường ngủ và thức ăn, rồi trả ơn họ bằng cách chạy
trốn. Hành động đó là sao? Đó là những hành động của nô tỳ à?”
Người
em gái: “Nhưng… Nhưng…”
Hầu Gái
Trưởng: “Ta sẽ nhắc lại một lần nữa. Sống mà không thể quyết định số phận của
bản thân thì chẳng khác nào côn trùng. Ta ghét côn trùng. Ta coi thường chúng. Ta
từ chối coi chúng là con người.”
Người
chị: “…”
Hầu Gái
Trưởng: “Ngươi có hiểu không?”
Người
chị: “Vâng…”
Hầu Gái
Trưởng: “Thế thì xin lỗi đi.”
Người
chị: “Chúng tôi đã mang lại nhiều… phiền toái cho những người trong ngôi nhà
này. Xin thứ lỗi.”
Hầu Gái
Trưởng: “Tốt.”
Người
chị: “…”
Người em
gái khóc.
Người
chị: “…”
Hầu Gái
Trưởng: “… Thế thôi hả?”
Người em
gái: “Không… Chúng ta quay lại thôi, không… Thật đáng sợ mà.”
Người
chị: “… Giữ im lặng đi em.”
Hầu Gái
Trưởng: “…”
Người
chị: “Xin hãy coi chúng tôi… là con người. Hãy dạy chúng tôi cách làm chủ số
phận của mình.”
Hầu Gái
Trưởng: “Khi cúi đầu thì đừng vội như thế. Nếu đang mặc váy, hãy dùng ngón tay
giữ nhẹ các nếp vày và bày tỏ sự biết ơn.”
Người em
gái cúi đầu.
Hầu Gái
Trưởng: “Bệ hạ. Căn biệt thự này tuy chẳng là gì so với cung điện của chúng ta,
nhưng cũng rất khó để quản lí. Chúng ta có nên thuê thêm vài người hầu không?”
Anh
Hùng: “Thế có ổn không, Hầu Gái Trưởng? Trước đó cô nói rằng cô ghét họ mà?”
Hầu Gái
Trưởng: “Những gì tôi ghét là côn trùng. Người hầu không phải là côn trùng, họ
là những thứ tôi thích. Không ai trong thế giới này ghét người hầu. Chúng ta cứ
giả sử như đó là sự tái sinh đi.”
Quỷ
Vương: “Ta cho phép. Hãy đào tạo những cô gái này cho ta.”
- Làng
Ẩn Đông, Rừng tuyết
Hầu Gái
Em: “~ Anh Hùng~ Anh Hùng.”
Hầu Gái
Em: “Anh Hùng đâu rồi ~ Em mang cho ngài một ít bánh mì ngon nè ~”
Anh
Hùng: “Ồ, cảm ơn nhé.”
Hầu Gái
Em: “Một chiếc thắt lưng vải?! Ngài đã ở đâu vậy?”
Anh
Hùng: “Ta vừa dịch chuyển thôi. Mà tiếng nói của em vang vọng khắp rừng đấy.”
Hầu Gái
Em: “Hehe ~ ♪”
Anh
Hùng: “À, nơi này khá an toàn nên không cần phải lo lắng. Cứ vô tư đi.”
Hầu Gái
Em: “Anh Hùng, em đã mang cho ngài cái này nè~.”
Anh
Hùng: “Ồ!”
Hầu Gái
Em: “Bữa trưa đó! Một chiếc bánh kem, hành lá, thịt hun khói và trứng ốp lết!”
Anh
Hùng: “Trông ngon ghê.”
Hầu Gái
Em: “Chị đã làm nó đó.”
Anh
Hùng: “Cô ấy học nhanh thật, tuyệt vời!”
Hầu Gái
Em: “Có ngon không ạ?”
Anh
Hùng: “Ngon chứ! Tách hồng trà nóng gần như khiến ta rơi nước mắt. Em vừa chạy tới
đây à? “
Hầu Gái
Em: “Vâng.”
Anh
Hùng: “Ta đã uống trong đúng một hơi.”
Hầu Gái
Em: “Vâng!”
Anh
Hùng: “Dù đang buổi chiều nhưng mọi việc trông vẫn khó khăn quá. Ta thực sự cảm
thấy nản chí rồi, chết tiệt. “
Hầu Gái
Em: “À, đúng rồi. Chị quản lý có một thông điệp cho ngài.”
Anh
Hùng: “Cái gì thế? Em nên nói chuyện đó sớm chứ.”
Hầu Gái
Em: “Hôm nay ngài phải bắt sáu con lợn lòi. Hoặc thay thế bằng hai con gấu cũng
được. Ngoài ra, hãy khám phá vùng thượng lưu của sông. Nếu ngài thấy bất kỳ khu
vực nào bị ngập lụt thì hãy sửa chữa hoặc phá hủy chúng bằng phép thuật.”
Anh
Hùng: “Nàng thực sự biết cách sử dụng người khác nhỉ… Được rồi, thế chuyện huấn
luyện ra sao rồi?”
Hầu Gái
Em: “Chiều nay là luyện tập thể chất ạ.”
Anh
Hùng: “Thế em có thể luyện tập thể chất không?”
Hầu Gái
Em: “Hiện tại chúng ta không có đủ người. Do không có trẻ em cùng tuổi với em
nên mang đồ ăn đến ngài là tập thể dục buổi chiều luôn ạ.”
Anh
Hùng: “Ồ. Em biết cách nói ‘Tuổi’ cơ à?
Hầu Gái
Em: “Chị gái quản lý đã dạy em đấy.”
Anh
Hùng: “Dù bận rộn, nhưng vẫn làm việc rất chăm chỉ, đúng là Quỷ Vương.”
Hầu Gái
Em: “Tiếp theo là số học.”
Anh
Hùng: “Số học?”
Hầu Gái
Em: “Nếu em học tốt, em có thể làm giàu!”
Anh
Hùng: “Nhà kinh tế học đó. Tất cả những gì cô ấy viết là ‘Làm giàu’.”
Hầu Gái
Em: “Chị ấy cũng viết về Điểm Đột Phá.”
Anh
Hùng: “Giáo dục kiểu này ‘đơn phương’ quá nhỉ?!”
Hầu Gái
Em: “Ehehe. Ngài Anh Hùng, ngài định thực hiện công việc của mình như thế nào? “
Anh
Hùng: “Một… chút nữa. Nếu chúng ta sẽ dịch chuyển đến chỗ lợn rừng.”
Hầu Gái
Em: “Lẩu, lẩu!”
Anh
Hùng: “Bất ngờ thế?”
Hầu Gái
Em: “Lẩu lợn rừng đó!”
Anh
Hùng: “Ừ, thế thì ngon!”
Hầu Gái
Em: “Chúng ta sẽ ăn lẩu!”
Anh
Hùng: “Tất cả những gì em quan tâm là thức ăn hả.”
Hầu Gái
Em: “Xin hãy mang lại bữa trưa cho chúng ta, ngài Anh Hùng.”
Anh
Hùng: “Rồi rồi.”
Hầu Gái
Em: “Nếu no chúng ta sẽ cảm thấy hạnh phúc.”
Anh
Hùng: “Đúng đúng.”
Hầu Gái
Em: “Không có xung đột. Không cần phải lo lắng con trai của trưởng làng. Chúng
em được mặc ấm mỗi ngày. Chúng em có nệm ấm và quần áo đẹp. Em có thể ở bên chị
gái mỗi ngày. Đó là hạnh phúc đó ~.”
Anh
Hùng: “…”
Hầu Gái
Em: “Có chuyện gì vậy ạ?”
Anh
Hùng: “Không, ta nhận ra rằng Anh Hùng khá là vô ích.”
Hầu Gái
Em: “?”
Anh
Hùng: “Ta không có kiến thức, không có khả năng tài chính. Ta không thể nuôi
hay chăm sóc động vật, tất cả những gì ta có thể dạy là… Có lẽ là kiếm thuật.
Ta biết rất rõ thứ đó. Mặc dù ta nhận nhiệm vụ là phải lập lại hòa bình, hòa
bình là gì và phải làm gì để thực hiện cái mục tiêu đó. Nhưng suy cho cùng, ta
còn chẳng biết mình sẽ làm gì sau khi có hòa bình.”
Hầu Gái
Em: “Khó nhỉ ~”
Anh
Hùng: “Đúng đấy.”
Hầu Gái
Em: “Thịt lợn rừng xông khói không phải là một việc ạ?”
Anh
Hùng: “Em thích nó sao?”
Hầu Gái
Em mắt sáng lên.
Anh
Hùng: “Em thích nó hả?”
Hầu Gái
Em gật đầu.
Anh
Hùng: “Vậy Anh Hùng này sẽ kiếm được heo rừng chỉ trong chốc lát.”
- Sảnh
biệt thự, giữa buổi học
Quỷ
Vương: “… Trên đây là những cấu trúc chính của nền kinh tế thời chiến khi lấy
tình trạng kinh tế hiện tại của Các Quốc Gia Miền Nam làm mốc.”
Môn
sinh Quý Tộc: “…”
Môn
sinh Thương Gia: “… Umm.”
Môn
sinh Chiến Binh: “…”
Quỷ
Vương: “Ta không có chuyên môn về chuyện này, nhưng thứ quan trọng và cần thiết
để tiêu diệt quân đội là-”
Môn
sinh Chiến Binh: “Đánh đến người cuối cùng ~”
Quỷ
Vương: “Thế thì cơ hội chỉ là 30% tức ba trên mười. Do đó, Quân đội thường trực
và Lính viễn chinh sẽ cảm thấy khó khăn trong việc giữ tiền tuyến, phản công
những cuộc chiến nhỏ, và giữ vững thành trì trong cuộc chiến chống lại Quỷ
Vương.”
Quỷ
Vương: “Còn câu hỏi nào nữa không?”
Hầu Gái
Chị: “Còn các trận thánh chiến thì sao?”
Quỷ
Vương: “Umm, đó là một ngoại lệ.”
Quỷ
Vương: “Cậu biết gì về Thánh Chiến? Hmm… Môn sinh Quý Tộc.”
Môn
sinh Quý Tộc: “À. Vâng. Thánh Chiến vốn hình thành ở Lục Địa Trung Tâm bởi Hội
Đồng Giải Quyết Tình Huống Khẩn Cấp Lục Địa Trung Tâm như là một lực lượng
thánh viễn chinh. Mục tiêu của họ là tiêu diệt Quỷ Tộc và kết thúc chiến tranh.
Hai cuộc viễn chinh đã được tổ chức trong mười lăm, mười sáu năm qua. Vượt qua
cánh cổng phía Nam, họ đã càn quét hai thành phố quan trọng của Quỷ Tộc trước
khi Quỷ Vương sử dụng mưu hèn, cắt đứt đường tiếp tế lương thực khiến họ phải
rút quân.”
Quỷ
Vương: “Wow. Khá đầy đủ đấy. -Những lực lượng viễn chinh như thế có sức mạnh
quân sự rất to lớn. Thứ nhất, cả thế giới cần phải chủ động chấm dứt chiến tranh.
Nếu có một cuộc viễn chinh lớn đủ mạnh để chấm dứt chiến tranh, thì những chiến
binh sẽ sẵn sàng chấp nhận hy sinh thân mình, sẵn sàng gạt bỏ cuộc sống của
mình để tham gia cuộc viễn chinh đó.”
Môn
sinh Chiến Binh: “Chắc chắn những tâm hồn đức hạnh đó sẽ làm nên chiến thắng.”
Quỷ
Vương: “Và điều đó rất cần đến Kinh Tế. Ta đã nhắc đến điều này khá nhiều lần
trong bài học rồi, nhưng nếu không có kinh tế, bất kỳ nỗ lực nào liên quan đến
xã hội hoặc quân sự cũng có thể bị thất bại. Bởi để tồn tại thì con người rất
cần đến thực phẩm.”
Môn
sinh Quý Tộc: “Nhưng cũng có một số thứ khác quan trọng hơn tiền và thức ăn.”
Môn
sinh Chiến Binh: “Nếu không thể gạt đi những chuyện riêng của mình thì sẽ không
thể chiến đấu, thưa ‘cô’.”
Môn
sinh Thương Gia: “… Thật hả?”
Môn
sinh Chiến Binh: “Cơn đói chỉ là một cái cớ cho những bọn yếu đuối.”
Môn
sinh Quý Tộc: “Ngay từ đầu, lãnh chúa sẽ không để cho lãnh thổ của mình có nạn
đói.”
Hầu Gái
Chị: “… Vậy ý ngài là nạn đói không tồn tại?”
Quỷ
Vương: “… Tiếp theo chúng ta sẽ nói về Nam Băng Dương. Nói cách khác, đó là đại
dương bao trùm Các Quốc Gia Miền Nam và cả lục địa. Nó có ý nghĩa rất quan
trọng cả về quân sự lẫn kinh tế. Tính đến hiện tại, khoảng 25% trận đánh với
quân đội Quỷ Vương đã diễn ra ở đây…”
RING
RING RING
Hầu Gái
Chị: “Chủ nhân, đã đến lúc kết thúc bài học rồi ạ.”
Quỷ
Vương: “Đã đến lúc rồi sao? Thế thì, bài học ngày hôm nay kết thúc ở đây. Chúng
ta sẽ tiếp tục vào ngày mai. Sẽ có một kiếm sĩ xuất hiện để tập luyện với mọi
người.”
Môn sinh
Chiến Binh: “Háo hức thật.”
Môn
sinh Quý Tộc: “Ngày mai sẽ tuyệt vời lắm đây.”
Quỷ
Vương: “Vậy thì giải tán thôi. Ta còn phải đến Hội Già Làng để thuyết trình về
Nông nghiệp vào buổi tối. “
- Trong
hành lang của biệt thự
Anh
Hùng: “Này. Hôm nay nàng làm tốt lắm.”
Quỷ
Vương: “Chàng cũng vậy.”
Anh
Hùng: “Nàng trông mệt mỏi vậy.”
Quỷ
Vương: “Tại sao ta lại đề cập đến giáo dục cơ chứ? Ta không nghĩ rằng sẽ rất
mệt mỏi khi phải dạy những đứa trẻ loài người, chúng cứ như kẻ thù vậy. Với lại
ta cũng không thể tìm được bất cứ lí do nào để nói chuyện với chúng.”
Anh
Hùng: “Ahh.”
Quỷ
Vương: “Tại sao chúng lại tự hào đến vậy chứ?”
Anh
Hùng: “Đó là vì chúng là con của Quý Tộc, Thương Gia và Chiến Binh, phải không?”
Quỷ
Vương: “Ta muốn biến chúng thành ếch quá điiiii.”
Anh
Hùng: “Đừng đùa thế chứ.”
Quỷ
Vương: “Ta không đùaaaa.”
Anh
Hùng: “Nàng nên dừng lại đi.”
Quỷ
Vương: “Thật hả?”
Anh
Hùng: “Nàng đang đi đến chố các già làng, phải không? Ta cũng vậy.”
- Từ
ngưỡng cửa của biệt thự về phía trung tâm làng
Gió
thổi.
Quỷ
Vương: “Brr. Trời lạnh quá!”
Anh
Hùng: “Còn chẳng đến độ có tuyết rơi.”
Quỷ
Vương: “Nhưng nó vẫn lạnh, Anh Hùng à.”
Anh
Hùng: “Ta đã đi săn lợn rừng cả ngày trong cái lạnh này đấy. Nàng ở trong nhà
thì đừng phàn nàn.”
Quỷ
Vương: “Không. Trời vẫn lạnh.”
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “… Ta không thể nói ra điều đó sao?”
Anh
Hùng: “Haizz, thế thì.”
Anh
Hùng ôm Quỷ Vương.
Anh
Hùng: “Có ấm không?”
Quỷ
Vương: “Có, ấm lắm.”
Anh
Hùng: “Nàng có vẻ vui nhỉ.”
Quỷ
Vương: (… Miễn là có Anh Hùng ở bên là ta thấy vui rồi.)
Quỷ
Vương: “Hehe. Không tệ.”
Anh
Hùng: “Nàng trông ổn dần rồi đấy.”
Quỷ
Vương: “Thật tuyệt khi có chàng mà.”
Anh
Hùng: “Ah- Ahem”
Quỷ
Vương: “?”
Anh
Hùng: “Ta cũng thế.”
Quỷ
Vương: “À, cuối cùng ta cũng đã giảng xong hết các bài học. Sao ta lại phàn nàn
về chúng nhỉ. “
Anh
Hùng: “À, ừm.”
Quỷ
Vương: “Đáng buồn là chúng ta vẫn còn phải dựa vào quyền lực của chính trị… Chỉ
vì chấp nhận dạy con trai của một quý tộc mà chúng ta đã có được uy tín để nông
dân hợp tác học hỏi những kỹ thuật canh tác mới này. Và những thử nghiệm này sẽ
thực sự bắt đầu vào mùa hè.”
Anh
Hùng: “Trong Các Quốc Gia Miền Nam, khoảng cách giữa tầng lớp quý tộc và nhân
dân đã trở nên gần nhau hơn. So với Lục Địa Trung Tâm thì khoảng cách địa vị xã
hội đã được giảm đi phần nào.”
Quỷ
Vương: “Thật sao? Như thế được gọi là gần rồi hả?”
Anh
Hùng: “Nhưng đó chỉ là bước đầu tiên. Đừng vội. Chúng ta có đến vài năm cơ mà.”
Quỷ
Vương: “Không, chúng ta sẽ thấy kết quả ngay trong năm tới.”
Anh
Hùng: “Có được không đấy?”
Quỷ
Vương: “Ta còn có một vũ khí bí mật.”
Anh
Hùng: “Cái gì vậy?”
Quỷ
Vương nhìn xung quanh.
Quỷ
Vương: “Đây.”
Anh
Hùng: “Cái vật tròn tròn này là gì?”
Quỷ
Vương: “Đây là một củ khoai tây. Đó chính là sản phẩm đó.”
Anh
Hùng: “?”
Quỷ
Vương: “Đây là một loài thực vật. Nó trông như thế này bởi vì nó đã được đào
lên rồi, chứ thường thì cái phần tròn tròn này nằm ở trong đất cơ.”
Anh
Hùng: “À.”
Quỷ
Vương: “Phần này rất ngon và bổ dưỡng. Còn chưa kể, phần ăn được còn được chôn
dưới đất, do đó chim sẽ không thể làm được gì. Chưa hết, nó còn có thể phát
triển trên nhiều loại đất như đất khó cải tạo, đất đóng băng hay thậm chí cả
đất cứng. Và trên hết, sản lượng của nó có giá trị gấp ba lần lúa mì.”
Anh
Hùng: “Thật chứ?!”
Quỷ
Vương: “Thật, ta hoàn toàn nghiêm túc đấy.”
Anh
Hùng: “Kì diệu đến thế sao?!”
Quỷ
Vương: “Chàng có thể nói như vậy đấy, mặc dù chúng đến từ Quỷ Giới.”
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “Đó là sản phẩm tuyệt vời của sự tiếp xúc giữa các nền văn hoá và nền
văn minh khác nhau. Bất kể dù kết quả của sự giao lưu xấu đến đâu, thì tiếp xúc
vẫn là tiếp xúc.”
Anh
Hùng: “Ta vẫn có cái cảm giác rất mơ hồ về chuyện này.”
Quỷ
Vương: “Đúng thế, khoai tây cũng có điểm yếu.”
Anh
Hùng: “Là gì vậy?”
Quỷ
Vương: “Ừm, đó là độc tính.”
Anh
Hùng: “Tiêu hủy khoai tây ngay!”
Quỷ
Vương: “Không, nó không phải là một chất độc mạnh đâu. Nó chỉ trở nên độc hại
khi nó đã được tiếp xúc với ánh sáng mặt trời sau khi nảy mầm. Nếu thu hoạch và
dự trữ trong điều kiện thích hợp thì sẽ không có vấn đề gì. Nếu được bảo quản
trong một nơi đủ tối, thì thậm chí có thể cất giữ trong một năm.”
Anh
Hùng: “Hmm ...”
Quỷ
Vương: “Cũng có những khó khăn trong việc tái vụ (trồng lại theo vụ). Nhưng nếu
khoai tây gặp điều kiện thuận lợi, thì nó có thể được trồng tới ba lần trong
một năm.”
Anh
Hùng: “Nghe có vẻ thú vị nhỉ, đúng là cây…”
Quỷ
Vương: “Đúng đó. Nhưng trong quá trình sinh trưởng, nó sẽ hút rất nhiều chất
dinh dưỡng của đất, nói cách khác, Phước Lành của đất sẽ cạn kiệt. Vì là một
loại thực vật chỉ hấp thụ chất dinh dưỡng cần thiết nên nếu ta trồng đi trồng
lại khoai tây ở một khu vực thì sản lượng cũng như chất lượng cũng sẽ giảm,
thậm chí ta còn bị bệnh nếu tiêu thụ chúng.”
Anh
Hùng: “Hmm.”
Quỷ
Vương: “Chỉ cần thêm một chút nữa thôi.”
Anh
Hùng: “?”
Quỷ
Vương: “Hãy ôm ta thêm một chút. Nếu để hở dù chỉ một chút thì sẽ rất lạnh
đấy.”
Anh Hùng:
“Ư-Ưm… Ah- Chúng ta đi quá gần thế này là một vấn đề đấy.”
Quỷ
Vương: “… cơ thể của ta có làm chàng cảm thấy khó chịu không?”
Anh
Hùng: “Không, không, không phải thế.”
Quỷ
Vương: “À, trong mọi trường hợp thì chúng ta sẽ dùng khoai tây làm thức ăn dự
trữ cho nạn đói mùa đông. Miễn là bảo quản đúng cách thì chất độc cũng không
thành vấn đề. Nhưng chuyện khó nhất vẫn là tái vụ.”
Anh
Hùng: “Ta bắt đầu hiểu rõ hơn rồi đấy, nhưng ...”
Quỷ
Vương: “Phước Lành của đất sẽ có lại đúng lúc, nhưng nếu chúng ta không trực
tiếp khôi phục lại chúng, thì ta chỉ có thể thu hoạch được một lượng giới hạn
nhất định.”
Anh
Hùng: “Thế ta có nên cầu nguyện với Tinh Linh bảo vệ đất không?”
Quỷ
Vương: “Đó cũng là một cách.”
Anh
Hùng: “Hơ. Nàng không phải là một người theo thuyết vô thần sao?”
Quỷ
Vương: “Mặc kệ cái gọi là vô thần ấy đi. Miễn là nó hữu dụng, thì ta, với tư
cách là một nhà kinh tế học sẽ tận dụng nó không ngừng nghỉ mà không chút xấu
hổ.”
Anh
Hùng: “Nàng đúng là ác quỷ đấy.”
Vua
Quỷ: “Chúng ta sẽ hiến tế cho đất đai như là bằng chứng của bản hợp đồng. Sự ‘hiến
tế’ này mang lại lợi ích cho cả xã hội loài người lẫn nền kinh tế. Những thứ
cần thiết là thức ăn cháy hoặc động vật chết, phân của động vật hoặc thực phẩm
còn thừa.”
(Hiến
tế ở đây là bón phân ấy mà.)
Anh
Hùng: “Hmm. Sao nàng dùng từ ‘Hiến tế’ nghe ghê vậy…”
Quỷ
Vương: “Những gì ta thực sự muốn là cá từ Nam Băng Dương.”
Anh
Hùng: “Sao lại thế?”
Quỷ
Vương: “Cá là vật ‘hiến tế’ tốt.”
Anh
Hùng: “Nàng có muốn mua một ít không? Ta có thể dịch chuyển chúng ta tới đó.”
Quỷ
Vương: “Ta đề cao cái ý tưởng đó, nhưng chúng ta cần nhiều hơn đấy. Một thửa
ruộng cần đến 50 con. Và chúng ta sẽ cần số lượng đó hằng năm. Ngạc nhiên hông?”
Anh
Hùng: “Wow. Đương nhiên.”
Quỷ
Vương: “Điều đó nghe có bất hợp lý không?”
Anh Hùng:
“Chắc chắn rồi.”
Quỷ
Vương: “Nhưng còn có một vấn đề lớn hơn khác.”
Anh
Hùng: “Cái gì? Lại có vấn đề gì với Nam Băng Dương à? “
Quỷ
Vương: “Ừ. Có hai vấn đề. Thứ nhất, ta chắc rằng chàng cũng biết, là Nam Băng
Đại Tướng.”
Anh
Hùng: “… ông già đó à?”
Quỷ
Vương: “Đúng, chính ông ta. Thậm chí thành viên trong tộc Răng Nanh còn phải
ngại ông ấy. Ta từng nghe rằng ngay cả khi Quỷ Vương đang ẩn thân thì ông ấy
vẫn phát động chiến tranh. Là Tư lệnh của tộc Ngân Vi (Vảy xám), Thăng Ngư (Cá
bay), và Thiết Quy (Rùa kim loại), ông ấy là một người rất đáng sợ trong Quỷ
Giới.”
Anh
Hùng: “Ta đã chiến đấu với ông ta một vài lần. Ông ấy rất khôn khéo và thực sự linh
hoạt với cái móc của mình.”
Quỷ
Vương: “Nếu muốn hoạt động ở Nam Băng Dương, chắc chắn chúng ta sẽ đụng độ với
ông ta.”
Anh
Hùng: “Hmm ...”
Quỷ
Vương: “Và một thế lực khác nữa là ‘Liên Minh’.”
Anh
Hùng: “Hử?”
Quỷ
Vương: “Ta định là sẽ nói với chàng sau, nhưng… Bây giờ có vẻ là cơ hội để giải
thích rõ.”
Anh
Hùng: “Ừm.”
Quỷ
Vương: “Tên chính thức của nó là ‘Liên Minh Kinh Tế Và Thương Mại Tự Do Của Các
Thành Phố Độc Lập Miền Nam’. Nhưng ngày nay nó được gọi là Liên Minh.”
Anh
Hùng: “Hình như ta nghe về nó rồi. Nó có nổi tiếng không?”
Quỷ
Vương: “Cái tên tuy nổi tiếng nhưng, không có nhiều người biết chính xác là nó
hoạt động như thế nào. Nó không có tầm quan trọng gì đối với những người không
phải là thương gia.”
Anh
Hùng: “Nói cách khác, đó là một hội đồng các thương gia?”
Quỷ
Vương: “Đúng vậy. Khoảng 50 năm trước, các thành phố sản xuất ngũ cốc tự do dọc
bờ biển đã cùng nhau lập ra một tổ chức. Nó được tạo ra để bảo vệ quyền kinh
doanh đặc biệt của các thành viên cấu thành.”
Anh
Hùng: “Quyền kinh doanh đặc biệt?”
Quỷ
Vương: “Ừm. Để vận chuyển hàng từ một nơi đến nơi khác, chàng sẽ cần có giấy
phép, phải không?”
Anh
Hùng: “Ừ.”
Quỷ
Vương: “Các thương gia muốn lấy được ‘giấy phép’, và khi họ nhận được nó rồi
thì họ sẽ muốn bảo vệ nó. Dĩ nhiên, chỉ cần không có giấy phép thì các thương
gia sẽ chẳng kinh doanh được. Do đó, nó chính là vấn đề sinh tử.”
Anh
Hùng: “Mmhmm.”
Quỷ
Vương: “Theo thời gian, hệ thống thuế đã được sửa đổi. Ngay cả những giấy phép
tương tự cũng có những mức thuế khác nhau. Bằng cách này, hoàng tộc và tầng lớp
quý tộc có thể tiếp xúc với nền kinh tế thông qua đánh thuế. Và thông qua các
cuộc đàm phán, các thương gia lại có thể tiếp xúc được với hoàng tộc và tầng
lớp quý tộc. “
Anh
Hùng: “Wow, phức tạp dễ sợ.”
Quỷ
Vương: “Liên Minh là tổ chức thương mại lớn nhất của các tổ chức thương mại như
vậy. Phạm vi hoạt động của họ cũng vượt quá những gì mà chàng có thể tưởng
tượng đấy.”
Anh
Hùng: “Ể? Nó lớn đến mức nào? Khoảng một ngàn người?”
Quỷ
Vương: “À không, số người không quan trọng.”
Anh
Hùng: “Vậy sao?”
Quỷ
Vương: “Đó là một tổ chức kinh tế. ‘Lực lượng’ của họ chính là số tiền mà họ có
được cũng như ảnh hưởng của họ tới dòng chảy kinh tế. Do đó số người không phải
là vấn đề.”
Anh
Hùng: “Có vẻ hợp lý… Vậy thì họ có bao nhiêu quyền lực?”
Quỷ
Vương: “Ảnh hưởng kinh tế của họ trải rộng đến cả miền Nam và Trung Tâm, đúng
hơn là toàn bộ lục địa. Không ai biết được phạm vi kinh tế của họ lớn như thế
nào, nhưng nếu xét theo lịch sử thế giới và sự phát triển của kinh tế trong
suốt chặng đường, có lẽ không có con số nào mô tả được.”
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “Thậm chí nếu theo ước tính NHỎ NHẤT, họ vẫn có thể mua được 5 lần Các
Quốc Gia Miền Nam.”
Anh
Hùng: “Sao?!”
Quỷ
Vương: “Nó là tổ chức như vậy đó.”
Anh
Hùng: “Cái quái gì vậy?!”
Quỷ
Vương: “Hơn nữa, ngay cả khi nếu ta giới hạn khu vực chỉ trong Các Quốc Gia
Miền Nam, thì phải đến khoảng 60% lượng lúa mì vận chuyến qua các thành phố đều
phải qua tay Liên Minh. Nếu họ thích, họ có thể thay thế một lãnh chúa hoặc
thậm chí là một thủ tướng.”
Anh
Hùng: “Bọn họ là quái vật sao.”
Quỷ
Vương: “Quái vật chứ còn gì nữa. Những con quái vật nắm giữ số phận của người
dân.”
Anh
Hùng: “Ta đã được nhận nhiều yêu cầu từ Liên Minh trong quá khứ, và cũng đã
thực hiện một vài bài phát biểu.”
Quỷ
Vương: “Thế hả?”
Anh
Hùng: “Ừ. Kiểu như ‘Hạ bệ Quỷ Vương, này nọ!’, tiếp đó, những cô gái có bộ váy
xõng sẽ xuất hiện, hát trên ban công và hét lên những lời khích lệ như thế.”
Quỷ
Vương: “Đó là ‘tuyên truyền’ đấy. Ta đoán rằng chàng đã thu được vài nghìn đồng
vàng.”
Anh
Hùng: “Hế? Họ chỉ trả cho ta có 15 đồng vàng?! Ughh. Cái lũ…”
Quỷ
Vương: “Đừng thất vọng vậy chứ, Anh Hùng.”
Anh
Hùng: “Thế hóa ra là ta đã bị lừa rồi…”
Quỷ
Vương: “Kinh tế không phải điểm mạnh của chàng mà, nên chuyện đó dễ hiểu thôi.”
Anh
Hùng: “Ta đã từng nói với nàng về những đôi mắt lấp lánh, ngọt ngào của những
cô gái đó rồi. Những thứ đó khiến lòng tự cao của ta trỗi dạy, và thế là ta bay
đến Quỷ Giới ngay sau đó.”
Quỷ
Vương: “…”
Anh
Hùng: “Cái gã giao nhiệm vụ cho ta đã nói rằng hắn rất trông chờ vào chiến
thắng của ta. Gã ấy thậm chí còn cau mày và nói với ta rằng ta thật sự nổi
tiếng trong mắt các cô gái… Nghĩ đi nghĩ lại, ta mới nhận ra rằng hắn cũng đã
từng là một thương gia.”
Quỷ
Vương: “…”
Anh
Hùng: “Ughhh. Ta đúng là một Anh Hùng thất bại mà.”
Quỷ
Vương: “Hmm, chàng cứ coi như đó là một bài học xương máu đi.”
Anh
Hùng: “Nói cách khác, những người đó là kẻ thù của chúng ta.”
Quỷ
Vương: “Đừng nói thế chứ.”
Anh
Hùng: “Không sao, họ chính là kẻ thù. Ta sẽ sử dụng Phép Thuật Ánh Sáng diện
rộng cấp cao nhất vào họ.”
Quỷ
Vương: “Đừng dùng phép một cách vô nghĩa chứứứứứ!”
Anh
Hùng: “Nhưng ta đã bị lừa!”
Quỷ
Vương: “Chàng là trẻ con sao? – Tiếp này, Liên Minh thậm chí còn không có lấy
một hệ tư tưởng. Họ chỉ là một tập hợp các thương gia với mục đích duy nhất là
làm giàu, tích lũy kiến thức, bảo vệ bản thân và lợi ích của họ. Rốt cuộc, họ
cũng chỉ là một tổ chức khổng lồ với những lần vung tiền quá tay ngoài ý muốn.
Họ có thể đã lừa dối chàng, nhưng đó không phải là ý muốn của họ, và việc trả
thù Liên Minh có thể ảnh hưởng đến những người không liên quan.”
Anh Hùng:
“Hừ, ta lại tức giận vô cớ rồi.”
Quỷ
Vương: “Họ không phải là bạn cũng không phải là thù. Họ giống như những con thú
hoang dã ấy.”
Anh
Hùng: “…”
Quỷ Vương:
(Có lẽ…)
Anh
Hùng: “Ugh. Nàng lại nói những thứ kì lạ rồi.”
Quỷ
Vương: “Đừng phàn nàn nữa nào.”
Anh
Hùng: “Rồi rồi, được rồi. Chừng nào còn phải chiến đấu thì ta vẫn còn là kẻ
tiên phong.”
Quỷ
Vương: “… Ta sẽ luôn ở bên cạnh chàng mà.”
Anh
Hùng: “Ta cũng vậy.”
Quỷ
Vương: “Ah ~ Ah ~”
Anh
Hùng: “Có chuyện gì vậy?”
Quỷ
Vương: “Nhìn kìa, đó là nơi của các Già Làng đấy. Hôm nay ta phải bàn về chuyện
Làm thế nào tinh thể hóa Phước Lành của đất bằng cỏ ba lá mới được.”
Anh
Hùng: “T-Thế à?”
Quỷ
Vương: “… Ưmm.”
Anh
Hùng: “Rồi rồi.”
Quỷ
Vương: “Ta sẽ trở lại trong vòng bốn giờ tới, thế nên…”
Anh
Hùng: “Rồi rồi.”
Quỷ
Vương: “G-Gặp lại chàng sau.”
Anh Hùng: “Ừm! Tạm biệt nàng!”
*Phước Lành của đất là
cách nói ẩn dụ cho phì nhiêu hay các chất dinh dưỡng của đất.