Ngày hôm đó, sau khi phân phát hết que kem cho toàn bộ người dân trong
làng, tôi quay về nhà. Tất nhiên, tôi không nhận một nhiệm vụ nào ngày hôm nay
cả.
Thì không nhất thiết tôi phải làm nhiệm vụ mỗi ngày như là kế sinh nhai,
có thể dùng cách này hay dùng cách khác đều được.
Tôi hiện đang cõng Lily trên lưng. Đồng thời nghĩ xem cách để có thể bán
công thức làm kem cho hội thương nhân, tôi đã đến đường chính.
Tôi cũng đã quen với cái nền đen của con đường mỗi khi mặt trời lặn.
Thông thường, những người bán hàng rôm rả qua lại trên con đường, nhưng
hôm nay xuất hiện một người mà tôi chưa gặp bao giờ.
Người này đang nằm sấp úp mặt xuống đất... là một phù thủy.
“Dù nhìn như thế nào... cô ta
cũng là phù thủy nhỉ?”
Mặt cô ta bị cái mũ chóp tam giác ba cạnh che mất, cái mũ mà tôi chỉ mới
nhìn thấy trên truyện tranh.
Cô ta mặc một cái áo choàn màu đen giống tôi, nhưng ở phần gần dưới cổ
được trang trí bằng mấy sợi lông vũ. Tôi có thể khẳng định nó là một mặt hàng
cao cấp.
Vũ khí của cô ta là một cây trượng dài đang nằm đè lên cô ta.
Càng nhìn, tôi càng thấy cô ta giống phù thủy như đúc. Có cảm giác như
tôi đang ở bên trong một câu chuyện cổ tích ấy.
Mà, đây là thế giới khác mà, thế nên cũng chẳng có gì là bất ngờ lắm,
nhưng cái quan trọng nhất,
“...... lúc này thì mình nên làm gì đây?”
“?”
Tôi không biết phải đối phó sao với tình huống này, Lily cũng làm vẻ mặt
bối rối như tôi.
Hình như cô ta đang ngủ, nhưng bây giờ không phải là lúc để ngủ trưa (trời
sắp tối bà nó rồi!)
Tuy nhiên, nếu là một căn bệnh bất ngờ thì tôi phải cứu cô ấy ngay. Hầu
như không còn ai đi qua cầu vào thời gian này.
Mà dù vậy, nhìn cô ta chẳng có gì là bị bệnh cả.
Cùng đánh giá tình hình cái nào, một cô phù thủy ngủ giữa đường vào buổi
tối là lẽ tự nhiên trong thế giới này à? Chỉ là tôi không biết có thật hay
không?
Dù tôi có dùng hết bao nhiêu chất xám trong não, tôi vẫn không thể tìm
được lí do tại sao một cô phù thủy lại nằm ngủ trên đường thế này.
Tôi có nên đánh thức cô ta không? Hay là cứ lờ cô ta đi?
Sau khi đã suy nghĩ nhiều cách khác nhau, ngay lúc tôi chuẩn bị đánh thức
cô ta,
“--- người đứng đó, cậu đang đem theo trong người cái gì đó ngon đúng
không?”
Cô phù thủy đột ngột lên tiếng, và còn dùng những lời lẽ khó nghe với
người lần đầu tiên cô ta gặp nữa chứ.
“Vậy, không phải là cô bị ngất à?”
Một lời tuyên bố hùng hồn của cô ta, nó làm tôi chẳng còn muốn phải lịch
sự chi nữa, tôi đáp lại với giọng bình thường của mình.
“Bây giờ tôi đang rất đói, cho tôi cái gì đó ngon ngon ăn đi.”
Cô phù thủy lấy cái mũ đang che hết khuôn mặt của mình ra và đặt nó lại
lên trên đầu.
Và khuôn mặt cô ta đã hiện rõ mồn một.
Cô ta làm một vè mặt buồn ngủ và đôi mắt cứ lờ đờ, nhưng cô ta có thể
xem là rất dễ thương, có thể xem cô ta như một con người thuộc tầng lớp cao quý
nếu xét theo khuôn mặt cô ta.
Làn da trắng mịn, mái tóc ngắn màu xanh nhạt, đôi mắt màu vàng, mặc dù
khuôn mẫu sắc thái tuy hơi khác biệt nhưng cô ta chắc chắn là con người.
Sức mạnh ma thuật đôi khi ảnh hưởng đến cả người sử dụng. Màu sắc ấy là
không thể tìm thấy ở thế giới của tôi nhưng đặc biệt bất thường ở thế giới này.
Mà bây giờ nghĩ lại, cô ta có nói “cho tôi cái gì đó ngon ngon ăn đi” với
chất giọng rõ ràng, vậy là cô ta không ngủ gục, hoàn toàn khác hẳn với vẻ ngoài
của cô ta.
“Ah tôi muốn ăn những món ăn ngon. Ah, tôi muốn ăn~”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ cho cô thứ gì đó để ăn, nên nghe tôi một chút đi.”
“Thật sao? Cảm ơn nhé.”
Cô ta không thường bộc lộ biểu cảm nhiều lắm. Nhưng tôi đã nhìn thấy một
biểu cảm vui vẻ, nhẹ nhàng toát ra từ phía cô ta.
Chị gái tôi là một con người hoàn toàn vô cảm. Vì thế, tôi đã luyện tập
một kỹ năng có thể đọc vị một người vô cảm và khá tự tin với nó.
Có rất nhiều loại vô cảm nhưng lại ẩn chứa nhiều tình cảm khác nhau, bà
chị tôi và vài người khác đều có những cảm xúc giống như vậy.
Và tôi nghĩ cô ta cũng giống thế.
“Ah, vậy mấy món nào ngọt được không.”
“.... rồi rồi.”
Còn nữa, hình như cô ta là loại người chỉ muốn mọi thứ theo ý mình.
‘Không ngờ mình lại vướn vào với cái thể loại người này’ trong khi nghĩ
vậy, tôi lấy que kem từ không gian bóng.
“Aiskyandi!”
“Hôm nay em đã ăn ba cây rồi, ngày mai mới được ăn tiếp.”
Tôi sẽ không nuông chiều Lily quá đâu, vì vậy tôi tự biến trái tim mình
thành sắt đá và quyết định em ấy chỉ được ăn ba cây một ngày.
Thế nên cho dù em có làm khuôn mặt thèm muốn chết đi chăng nữa, anh cũng
không đưa cho em đâu.
“Cái gì đây?”
“Nó được gọi là que kem, được làm từ nước ép trái cây đấy.”
“Lần đầu tôi nhìn thấy nó, cảm ơn cái thứ bất thường này nhé.”
Mắt của cô nàng phù thủy dán chặt vào que kem, mặc dù khuôn mặt ấy biểu
hiện đôi mắt như kẻ đi săn đang săn con mồi của mình.
Tôi bắt lấy cả hai cánh tay cô ta, và khuôn mặt cô phù thủy đang dí sát
nó vào cây que kem.
“...... đồ keo kiệt?”
“Xin lỗi, tôi không cố ý.”
Cô ta nhìn cây que kem một cách nghiêm túc, làm tôi có cảm giác muốn
trêu chọc cô ta.
“Chomp chomp----!”
“Ngon không?”
“---- ngon quá luôn đi ấy chứ.”
Mấy cây kem gần như biến mất ngay tức thù khi cô ta đưa vào miệng. Kể cả
những người dân trong làng ngày hôm nay, thì cô ta là người ăn nhanh nhất.
“Sau cùng thì đúng là cậu có một món ăn rất ngon và ngọt nữa, đúng như
tôi nghĩ.”
“Gì đây, trực giác của phù thủy à?”
Cái hộp đựng đống que kem tôi để trong không gian bóng, không hề có một
mùi hương nào thoát ra, và tất nhiên cũng không ai có thể nhìn thấy nó.
“Bằng cách nào đó tôi có thể nhận thấy cậu đang giấu thì gì đó rất ngon
dù được để trong không gian bóng.”
“... Thật không vậy?”
“Tôi chỉ biết thôi, và chỉ được tới đó.”
Các phù thủy đều có năng lực này à? Tôi đã nghĩ khả năng che giấu tự
nhiên của không gian bóng là cực hoàn hảo, hay có một kỹ năng phát hiện hiện diện
trong thế giới này có thể nhìn thấy nó.
Hay là, cô ta là một phù thủy ưu tú? Hay là chỉ biết bạ đâu ăn đấy bên vệ
đường?
Tôi có rất nhiều câu hỏi để hỏi cô ta, nhưng trước hết.
“Tại sao cô lại ngủ ở đây?”
Nếu tôi không hỏi điều này, thì cuộc nói chuyện sẽ chẳng đi về đâu cả.
“Vì tôi đói.”
“Và thế là cô ngất?”
“Gần tựa tựa thế.”
Mặc dù đang trong tình hình mạng sống có thể gặp nguy hiểm, mà cô ta vẫn
tỉnh bơ trả lời.
“Thế chẳng phải tìm tìm thứ gì đó ngon hơn để lấp cái dạ dày của cô hơn
là ăn kem sao?”
“Tôi không thích bất cứ thứ gì khác ngoài đồ ngọt.”
“Giờ không phải lúc kén cá chọn canh, cô đi thẳng một chút là tới làng
Irz, lại đó mua chút gì ăn đi. Cô có tiền không?”
“Tiền thì không nhưng vàng thì có... để coi.”
Nói thế, cô ta thọt tay vào bên trong chiếc mũ và lấy ra một đồng vàng cỡ
lớn.
Một bên mặt là bức chân dung của một người phụ nữ, mặt còn lại là hình một
vòng tròn ma thuật được vẽ gần phần rìa của đồng xu.
Hình như nó đã được sử dụng như là tiền tệ một thời gian trước đây. Và
có mấy phần bị sứt mẻ một tí.
Nhưng ngay cả thế, mấy chổ bị mẻ cũng phát sáng lấp lánh ánh vàng, hình
như không phải mạ vàng mà được làm hẳn từ vàng thật.
Tôi không biết giá chính xác của nó là bao nhiêu nếu không đem đi cân
đong đo đếm, nhưng có thể dám chắc nó hơn một đồng vàng bình thường.
À mà khoan, tôi đã bị bất ngờ bởi đồng vàng lớn mà quên mất là cô ta lấy
từ chiếc mũ của mình, chắc cô ta sử dụng một loại ma thuật tương tự như không
gian bóng của tôi.
Nếu cô ta đạt được nó qua việc học tập không như tôi, thì xét theo thang
đo mạo hiểm giả thì hạng cô ta ít nhất cũng phải là cấp 3.
Cô ta nhìn không giống gì là người đã làm ra đồng vàng này.
“Cô có đồng vàng tốt thế này, cô có thể mua được nhiều thứ đấy.”
“Vậy à? Thế cậu bán lại cho tôi hết số kem mà cậu đang có đi.”
“Không được, cái vừa nãy là cái cuối cùng rồi. Và này, chẳng phải tôi
nói là tìm thứ gì đó để ăn cho chắc bụng à?”
“Tôi chỉ thích đồ ngọt thôi.”
Tôi nghe câu đó vừa nãy rồi.
Cô nàng này có phải người bình thường không vậy?
“Cô tự đi bộ đến làng Irz được không? Sễ mất ít nhất khoản 1giờ để đi đấy.”
“Nếu chỉ nhiêu đó thì ổn cả.”
“Ra thế, cô hình như là một phù thủy đang đi du lịch nhỉ”
Có khá nhiều khách du lịch trên thế giới này giống như các mạo hiểm giả,
thương gia và những người hát rong.
“Giờ tôi ổn rồi, anh đã cho tôi một món ăn ngon.Cậu cũng là một khách du
lịch à?”
“Không, tôi... ah, tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân mình nhỉ, tôi là
Kurono, và đây là...”
“Tôi là Lily.”
“Cả hai là mạo hiểm giả à?”
Để dễ nói chuyện hơn, tôi đưa thẻ hội cho cô ta xem.
“Cái gì đây?”
“Cái này là thẻ hội, cô không biết sao?”
“Đây là lần đầu tôi thấy thẻ hội ở đây đấy.”
Cô ta nói “ở đây”, cô ta đến từ một quốc gia khác à?
Khoan, chờ đã, nếu tôi nhớ đúng thì thẻ hội khá là phổ biến trên toàn lục
địa Pandora mà nhỉ.
Nếu thế, chắc cô ta đến từ vùng sa mạc lớn ở phía tây hoặc là ở một vùng
xa xôi nào đó.
“Nếu cô tự tin vào ma thuật của mình thì sao không thử đăng ký ở hội đi?
Khi mà vốn liến đi du lịch của cô cạn, cô có thể kiếm tiền thông qua nó.”
Tuy nhiên, nếu cô ta còn nhiều đồng vàng lớn thì chuyện cạn tiền chắc
còn lâu lắm.
“Tôi cũng đang nghĩ tới việc trở thành mạo hiểm giả. Tôi đã từng đăng ký
ở thành phố Spada.”
Spada từ những gì tôi biết, là một thành phố tự trị nằm giữa lục địa
giáp với ranh giới lãnh thổ Daedalus
(Daidalus từ giờ đổi thành Daedalus)
Tôi chưa bao giờ đi đến đó, nhưng nó khá nổi tiếng trong số các thành phố
ở lục địa Pandora... ngay cả một mạo hiểm giả tầm thường như tôi cũng biết về
nó.
“Đấy là lý do tôi không có thẻ hội, vậy nên tôi sẽ cho cậu xem cái
này...”
Nói vậy một lần nữa rồi cô ta lục lọi trong cái nón của mình và lấy tấm
thẻ ra.
Nó hoàn toàn khác với tấm thẻ kim loại của tôi, nhìn tựa tựa như một cái
dog tag, cái thẻ đó nhìn cũng khá giống tờ danh thiếp làm từ bìa cứng.
Tên nhân vật được viết lên đó là hệ thống ký tự trong thế giới này.
[Fiona Soleil]
Chắc là tên của cô ta.
Nói thật thì cô ta có họ nên chắc là người thuộc tầng lớp quý tộc và thuộc
diện hoàn cảnh đặc biệt nên mới đến đây.
Mà, phép lịch sự tối thiểu của mạo hiểm giả là không nên tọc mạch quá
nhiều, tôi nên lờ đi vậy.
Phân lớp của cô ta là pháp sư, thứ hạng cũng được viết lên nhưng nó
không giống với cách xếp hạng ở đây, nên tôi không rõ hạng chính xác của cô ta.
“Nếu cô là một mạo hiểm giả, cô có thể sống ở bất cứ đâu, nhưng cố gắng
đừng có mà ngủ giữa đường nữa đấy.”
“Rồi, nếu dạ dày tôi được no đủ thì tôi sẽ luôn hạnh phúc.”
Không, đó không phải là vấn đề... mà, sao cũng được.
“Vậy thì, chúng tôi đi đây, Fiona-san cũng nên đến làng trước khi trời tối
đấy.”
“Biết, hẹn gặp lại.”
“Ờ, nếu có cơ hội.”
Thế rồi, tôi chia tay Fiona-san rồi cất bước đi về nhà.
Nhưng tại sao dân làng lẫn Fino-san phát âm que kem đều là “eye scan
‘de’” nhỉ?
(que kem được gọi là ice candy, và người Nhật thường đọc thành eye scan
‘de’)