Hồ Quốc, ngoại ô thủ đô.
Dịch chuyển.
Anh Hùng: “… Được rồi.” *Phủi
tay*
Quỷ Vương: “Hm. Phép dịch chuyển
đúng là tiện lợi đấy.”
Anh Hùng: “Là Quỷ Vương thì chắc
là nàng cũng dùng được mà đúng không?”
Quỷ Vương: “Không đâu. Phép thuật
của ta không đủ khả năng để dịch chuyển ở khoảng cách xa cũng như cho phép ta
chọn chính xác địa điểm dịch chuyển.”
Anh Hùng: “Thế à?”
Quỷ Vương: “Kĩ thuật của hai ta
khá là khác nhau. Nếu có cơ hội ta sẽ cố để nghiên cứu về nó.”
Anh Hùng: “Rồi rồi. Giờ thì tập
trung vào công việc trước mắt cái đã.”
Quỷ Vương: “À. Bây giờ ta nên làm
gì nhỉ?”
Anh Hùng: “Chỉ cần vượt qua ngọn
đồi kia thôi. Mà nàng che mặt lại để đề phòng đi.”
Quỷ Vương: “Ta hiểu rồi. Cơ mà bộ
đồ thường ngày này dễ chịu hơn nhiều so với mấy bộ trang trọng này.”
Anh Hùng: “Thì nó cũng có những
ưu điểm riêng chứ.”
Bước qua bãi cỏ.
Quỷ Vương: “Nó ở kia phải không?”
Anh Hùng: “Đúng rồi. Tòa nhà bằng
đá kia chính là tu viện của các Dòng Thánh ở khu vực này.”
Quỷ Vương: “Nah. Tôn giáo là thứ
duy nhất khiến ta cảm thấy khó hiểu.”
Anh Hùng: “Ta cũng không biết phải
giải thích sao do ta không phải là ‘người trong ngành’. Nhưng nếu nàng gọi Liên
Minh là quái vật thì chắc Nhà Thờ cũng chẳng khác gì.”
Quỷ Vương: “Hmm… Tốt nhất chúng
ta nên hành động cẩn thận.”
Anh Hùng: “Đúng vậy. Còn chưa kể
nàng là Quỷ Vương đấy. Chắc chắn nàng là ‘người được ưu tiên nhất’ trong danh
sách truy nã của họ. Dù gì thì nàng cũng là kẻ thù của Tinh Linh mà.”
Quỷ Vương: “Hahaha. Mấy thứ như
thần thánh thì có gì đáng sợ chứ?”
Anh Hùng: “Không phải thần thánh
mà là Tinh Linh. Những người cầu nguyện dưới danh nghĩa của Tinh Linh thật sự
là những người đáng sợ.”
Quỷ Vương: “Hmm, ta sẽ ghi nhớ điều
đó.”
Anh Hùng: “Được rồi, chúng ta đi
chứ? Dù đã báo trước với họ rồi nhưng…”
Quỷ Vương: “Trong tình huống xấu
nhất thì chẳng phải chúng ta có thể thoát ra bằng phép thuật của chàng sao?”
Anh Hùng: “Ta đoán là chúng ta đã
quen với những tình huống như thế.”
Trong tu viện của Dòng Thánh ở Hồ
Quốc
Người Coi Đền: “Xin hãy đi theo lối
này, quý khách…”
Quỷ Vương: “Yên lặng thật đấy.”
Anh Hùng: “Ừ.”
Người Coi Đền: “Tu viện chúng tôi
đang trong quá trình ‘Tĩnh Đạo’. Mong quý khách hãy cẩn thận kẻo…”
Quỷ Vương: “Ư…ừ.”
Anh Hùng: (Để ý xung quanh đi Quỷ
Vương)
Bước chân.
Anh Hùng: (Tu viện này có bầu
không khí đặc biệt ha?)
Người Coi Đền: “Căn phòng này đã
được chuẩn bị cho việc họp bàn. Tôi rất xin lỗi khi phải nói điều này nhưng tu
viện sắp sửa đến giờ cầu nguyện buổi chiều. Xin hai người hãy đợi một lát.”
Anh Hùng: “Không sao đâu. Cảm ơn
vì đã thông báo.”
Quỷ Vương: “Thế là xong thủ tục đột
nhập rồi.”
Anh Hùng: “Tí nữa chúng ta sẽ còn
phải nói chuyện với Tổ Sư đấy.”
Quỷ Vương: “Ừ.”
Anh Hùng: “Lần này chúng ta sẽ phải
tùy cơ ứng biến với thứ đó phải không?”
Quỷ Vương: “Dù ta đã nghiên cứu
bao nhiêu tài liệu nhưng nó vẫn hơi khó. Với lại loại cây này vốn được gây giống
để tạo lợi ích cho loài người mà.”
Anh Hùng: “Thì đối thủ của chúng
ta là Nhà Thờ cơ mà.”
Quỷ Vương: “Đúng vậy, tôn giáo của
con người trong thế giới này thường liên quan đến những Quang Tinh Linh phải
không?”
Anh Hùng: “Ừ, đại đa số người dân
tại Lục Địa Trung Tâm tôn thờ Quang Tinh Linh.”
Quỷ Vương: “Này. Chàng vừa phát
ngôn mấy câu nghe như báng bổ đấy. Đức tin chàng mờ nhạt vậy?”
Anh Hùng: “Ta không nghĩ rằng nó
mờ nhạt đến mức đó đâu. Nếu nàng phải mạo hiểm tính mạng mình trên chiến trường,
đặc biệt là trong cuộc chiến với quỷ thì nàng cũng sẽ cảm thấy mình đang rất gần
với các Tinh Linh thôi.”
Quỷ Vương: “Hmm.”
Anh Hùng: “Đức tin của ta chắc chắn
không quá yếu. Nhưng ta cũng phải nói rằng ta có mối quan hệ khá là gần gũi với
Tinh Linh đấy.”
Quỷ Vương: “Ra là thế sao? Điều
đó nghe thật đáng quý.”
Anh Hùng: “Ta cũng khá đặc biệt đấy.
Ta còn được họ báo mộng cơ mà.”
Quỷ Vương: “Thần thánh có tồn tại
sao?!”
Anh Hùng: “Họ không phải thần
thánh. Họ là Quang Tinh Linh.”
Quỷ Vương: “Hmm…”
Anh Hùng: “Trên đời đâu thiếu những
người cực kì nhân hậu đúng không? Ví dụ như Quỷ Vương nè. Những Quang Tinh Linh
cũng vậy. Họ khá dễ mềm lòng với những yêu cầu đầy rắc rối của con người.”
Quỷ Vương: “Thế liệu những thực
thể như thế có bị biến thành mục tiêu của các tôn giáo không?”
Anh Hùng: “À, bên cạnh đức tin và
tôn giáo thì Nhà Thờ vẫn có một ý nghĩa rất lớn đối với nhân loại. Đó là một tổ
chức khổng lồ. Nếu nói về lượng người trong đó thì kể cả Liên Minh cũng không
thể sánh nổi.”
Quỷ Vương: “Kể cả trong nghiên cứu
và học thuyết nữa đúng không?”
Anh Hùng: “Ừ. Quả thực thì đa phần
các thông tin trên thế giới này đều được tuyên truyền bởi Nhà Thờ. Ta nói đến
chuyện này chưa nhỉ? Người dân trong thành phố biết đọc, biết viết cũng đều là
nhờ công của Nhà Thờ đấy.”
Quỷ Vương: “Chàng có vẻ tự hào về
tổ chức này ha.”
Anh Hùng: “Hôm nay là hôm đầu gặp
mặt, nên nếu có thất bại thì cũng không phải lo gì nhiều. Nhà Thờ là một tổ chức
cực lớn được quy tụ bởi vô số những giáo phái nhỏ. Mỗi giáo phái lại được lãnh
đạo bởi một Dòng Thánh. Và hiện tại, trên thế giới này có rất nhiều những Dòng
Thánh như vậy.”
Quỷ Vương: “Nhưng mà họ đều tin
vào Quang Tinh Linh phải không?”
Anh Hùng: “Đúng vậy. Đó là lý do
tại sao các dòng đều cố gây dựng hình tượng với các dòng khác. Dù gì thì họ
cũng là lực lượng đại diện cho cái thiện. Thực tế thì họ có phương thức thờ
cúng khác nhau, đức tin cũng khác nhau và thậm chí nếu quan sát kĩ thì chuyện
cướp bóc và cải đạo con chiên của các đạo khác không phải là chuyện hiếm.”
Quỷ Vương: “Vậy thì nó chẳng khác
nào lãnh chúa trong Quỷ Giới. Thành ra sự khác biệt giữa Địa Phủ và Diêm Vương
cũng dễ hiểu.”
Anh Hùng: “Lại còn có cả loại tôn
giáo đấy nữa?”
Quỷ Vương: “Có đấy. Nhưng chủ yếu
là những con chiên kì cục thôi.” (ám chỉ nhóm người vốn không có một đức tin
nào nhưng thích theo trào lưu đức tin)
Anh Hùng: “Ừmm… Dòng đạo của Hồ Quốc là một
trong những giáo phái khá thực tế và ổn định.”
Quỷ Vương: “Hả?”
Anh Hùng: “Nhà Thờ căn bản là hỗ
trợ về nông thuật cho các hộ nông dân. Họ cung cấp sức người, kĩ thuật trồng
nho, kế hoạch hóa gia đình… À, còn có cả bệnh viện nữa.”
Quỷ Vương: “Bệnh viện nữa!”
Anh Hùng: “Đúng vậy, bệnh viện là
do Nhà Thờ lập nên. Tuy nhiên cũng có những trường hợp bệnh nhân bị Nhà Thờ từ
chối.”
Quỷ Vương: “Chàng có vẻ biết nhiều
về chuyện này nhỉ?”
Anh Hùng: “Không hẳn. Ta chỉ nghe
từ một người quen thôi.”
Quỷ Vương: “…Hmm.”
Anh Hùng: “Quỷ Vương?”
Quỷ Vương: “Gì vậy?”
Anh Hùng: “Đôi khi ta để ý thấy
nàng có một cái biểu trạng gì đó khá là cô đơn. Hệt như vừa rồi luôn.”
Quỷ Vương: “Thật thế sao?”
Anh Hùng: “Đúng vậy.”
Quỷ Vương: “Ta còn không nhận ra
nữa.”
Anh Hùng: “Vậy sao? Thế Quỷ Vương
này, nàng vừa nhìn thứ gì vậy?”
Cánh cửa mở ra.
Quỷ Vương: “Ah- rất hân hạnh được
gặp mặt.”
Anh Hùng: “Xin chào. Cho phép
chúng tôi tự giới thiệu.”
Quỷ Vương: “Tôi hiện đang tiến
hành vài nghiên cứu nông nghiệp ở lãnh thổ phía Nam. Tôi còn được biết đến với
cái tên Xích Học Giả. Rất hân hạnh được làm quen.”
Anh Hùng: “Tôi vừa là người đồng
hành vừa là người hỗ trợ, Bạch Kiếm Sĩ. Chúng tôi xin lỗi vì đã vô phép vào
đây, kính mong ngài lượng th… thu…thứ.”
Nữ Lạc Hầu: “…”
Quỷ Vương: “Đây là lần đầu tiên
tôi đặt chân đến tổng hành dinh của Dòng Thánh ở Hồ Quốc. Thật là một nơi tráng
lệ.”
Anh Hùng: “…Đúng vậy.”
Nữ Lạc Hầu: “Anh mới nói anh là Bạch
Kiếm Sĩ?”
Quỷ Vương: “Vâng.”
Anh Hùng: “Ơ… Đúng vậy.”
Nữ Lạc Hầu: “Anh Hùng!”
Anh Hùng: “Vâng.”
Nữ Lạc Hầu: “‘Bạch Kiếm Sĩ’ là thế
nào vậy? Anh lang thang ở đâu đến tận một năm trời vậy?! Tôi chưa được nghe giọng
anh trong suốt một năm qua đấy!”
Quỷ Vương: “Chuyện gì đang xảy ra
vậy?”
Anh Hùng: “Ừmmm…. Chuyện là…”
Nữ Lạc Hầu: “Lại còn để lại lời
nhắn ‘Cứ để tôi lo hết’ nữa chứ! Anh chẳng thèm để ý đến cảm xúc của chúng tôi
– những người bị bỏ lại – gì cả. Có biết chúng tôi lo lắm không hả? Giờ tôi
đang giận lắm đây!”
Quỷ Vương: “Ahh.”
Anh Hùng: “Chuyện đó là vì …”
Nữ Lạc Hầu: “Đừng có lý do lý trấu!
Chết. Lỡ nổi cáu rồi, xin các Tinh Linh vĩ đại hãy thứ lỗi cho con.”
Anh Hùng: “….”
Nữ Lạc Hầu: “Nếu không tính đến
tôi và lão già thì thậm chí là cả Pháp Sư cũng buồn lắm đấy.”
Quỷ Vương: “Cái Hội này có vẻ lộn
xộn ghê.”
Anh Hùng: “Lạc Hầu và ta sẽ giải
quyết được thôi.”
Nữ Lạc Hầu: “Có đang nghe tôi nói
không vậy Anh Hùng?”
Anh Hùng: “Rất xin lỗi mà.”
Nữ Lạc Hầu: “….Hứ. Thế, giờ anh
muốn gì đây?”
Quỷ Vương: “Ahh.”
Nữ Lạc Hầu: “Ah! Cho tôi xin lỗi,
học giả. Tôi còn chưa mời cô ngồi nữa. Tôi sẽ đi chuẩn bị trà cho mọi người
ngay.”
Quỷ Vương: “C-Cảm ơn ngài.”
Anh Hùng: “Giờ tôi làm gì đây?”
Nữ Lạc Hầu: “Tôi vốn là hiệp sĩ của
Dòng Thánh Vương Miện Bạc. Và số phận đã đưa tôi tới đây để phục vụ cho Dòng
Thánh Vùng Hồ nhằm cải thiện đời sống của người dân nơi đây.”
Phòng họp, tu viện Dòng Thánh Vùng
Hồ.
Anh Hùng: “Đây chính là tình hình
hiện tại. Ngay lúc Quỷ Vương đang bị trọng thương thì đội quân Hoàng gia Quỷ lại
tới tiếp viện, nên tôi quyết định rút lui.”
Nữ Lạc Hầu: “Vậy sao… Vậy là anh ẩn
mình để dưỡng thương trong suốt thời gian qua hả?”
Anh Hùng: “Không hẳn thế. Do có
nhiều chuyện xảy đến quá nên tôi chưa thể lộ mặt thôi…”
Nữ Lạc Hầu: “Tại sao Liên Minh lại
làm vậy nhỉ?!”
Quỷ Vương: “__”
Anh Hùng: “Gì thế?”
Nữ Lạc Hầu: “À, không có gì đâu.
Tôi hiểu rồi.”
Anh Hùng: “Mà lí do gì khiến cô bằng
mọi giá phải trở thành Tổ Sư của Dòng Thánh Vùng Hồ thế?”
Nữ Lạc Hầu: “Vốn được sinh ra tại
nơi này, tôi lại được Nhà Thờ thăng chức Hiệp Sĩ nên tôi trở thành Hiệp Sĩ của Nhà
Thờ luôn.”
Anh Hùng: “À đúng rồi.”
Nữ Lạc Hầu: “…Thưc ra thì, sau
khi Anh Hùng đi đến lâu đài của Quỷ Vương. Tôi đã báo cáo sự việc cho ban chỉ
huy quân sự của Liên Minh. Một tháng sau, sứ giả đến… nói rằng thi hài của Anh
Hùng đã bị chi chít những mũi tên xuyên qua trong trận giao tranh với Quỷ
Vương, kẻ mà không cần phải quay lưng lại để đối đầu với Anh Hùng. Sau khi
thông báo xong, những thành viên còn lại trong hội được nhận một khoản tiền thù
lao gì đó.”
Quỷ Vương: “Hmm”
Anh Hùng: “Cô—”
Nữ Lạc Hầu: “Sao?”
Anh Hùng: “Cô đừng có nói chuyện
kiểu trịnh trọng như thế có được không? Khó chịu quá.”
Nữ Lạc Hầu: “~! Cố lắm tôi mới
thuần thục được cách nói trịnh trọng thế đấy. Dù sao thì cũng phải làm rõ chuyện
này trước. Những người còn lại trong hội đều không chấp nhận thứ tiền thù lao
đó…Và rồi… để trọng thưởng cho những công lao to của hội, tất cả mọi người đều
được ban chức vụ rất cao trong Liên Minh….”
Anh Hùng: “Ừmm.”
Nữ Lạc Hầu: “…Thực ra cũng chỉ là
nghỉ hưu thôi. Nhưng ta thì không muốn vậy. Tự dưng được ban chức tước vì sự
ngu ngốc của anh khi tự lao lên và hi sinh không phải là điều mà ta muốn. Nên
tôi đã quay về nơi quê nhà này và quyết định sẽ đóng góp cho cuộc sống của người
dân ở đây. “
Anh Hùng: “Một ý chí thật tuyệt vời.
Không, ngay từ đầu cô đã luôn là người sẽ cố gắng để đạt được những gì mà mình
đã dồn hết tâm sức vào mà nhỉ?”
Nữ Lạc Hầu: “…Đúng vậy.”
Anh Hùng: “Còn hai người kia thì
sao?”
Nữ Lạc Hầu: “Ừ”
Anh Hùng: “?”
Nữ Lạc Hầu: “… Lão già biến thái
vốn là lính mà phải không?”
Anh Hùng: “Ừ đúng vậy.”
Nữ Lạc Hầu: “Do đó lão đã về với
quân Liên Minh, nhận tiền thù lao rồi trở thành tình báo của Các Quốc Gia Miền
Nam, lần cuối tôi nghe…Ấy, xin lỗi.”
Anh Hùng: “Xin lỗi gì chứ? Được
thưởng cho thành quả mình đạt được không phải là chuyện tốt hay sao? Giờ thì
lão ấy có vẻ đã gây dựng được tên tuổi của mình rồi. “
Nữ Lạc Hầu: “…Ư--ừ”
Anh Hùng: “Còn Pháp Sư thì sao?
Cô ấy có nhận tiền thù lao không? Tôi nhớ cô ấy khá là hà tiện, khác hẳn với bộ
dạng của cổ. Cô ấy hình như đã vô cảm nói rằng ‘Tôi…đã mua…vài… cấm thuật… ở…phương
đông...đấy’, Cô ấy khá là thú vị đấy chứ.”
Nữ Lạc Hầu: “Pháp Sư… cũng đã vào
một mình.”
Anh Hùng: “Ể?”
Nữ Lạc Hầu: “Cô ta đuổi theo anh
vào Quỷ Giới.”
Quỷ Vương: “…”
Anh Hùng: “…”
Nữ Lạc Hầu: “… Xin lỗi.”
Anh Hùng: “Cô không cản cô ấy
sao?”
Nữ Lạc Hầu: “Dĩ nhiên tôi đã cố cản
đó chứ. Nhưng ngay sáng hôm sau, đồ đạc của cô ta biến mất luôn …”
Anh Hùng: “Không sao đâu. Tôi hiểu
cảm giác của cô mà. Cô cũng không đáng bị trách cứ vì điều này bởi chuyện xảy
ra là do ta tự ý xông lên mà.”
Nữ Lạc Hầu: “…Anh Hùng.”
Anh Hùng: “Quan trọng hơn là hôm
nay chúng tôi đến đây để đàm phán vài chuyện.”
Nữ Lạc Hầu: “Ừ, tôi đã đọc lá thư
giới thiệu nhưng…”
Anh Hùng: “À... Chuyện không hệt
như trong thư đâu. Học giả.”
Quỷ Vương: “Tôi đây. Cho phép tôi
xin tự giới thiệu lại. Tôi là Xích Học Giả, chuyên gia hàn lâm.”
Nữ Lạc Hầu: “Rất hân hạnh được
làm quen. Thành viên cũ trong hội của Anh Hùng, tôi là Nữ Lạc Hầu.”
Anh Hùng: “Hôm nay chúng tôi tới
đây để mượn sức mạnh từ Dòng Thánh của ngài.” (TL: Giọng nghiêm như đang họp
nha)
Nữ Lạc Hầu: “Tôi đang nghe đây.”
Quỷ Vương: “Đầu tiên, xin mời
ngài hãy nhìn vào đây.”
*Giới thiệu vật phẩm*
Nữ Lạc Hầu: “Đây là gì vậy?”
Quỷ Vương: “Đây là một loại thực
vật được biết đến với cái tên gọi là khoai tây. Bản báo cáo chi tiết về nó đã
được chuẩn bị sẵn trong cuộn giấy da này. Nhưng quan trọng nhất thì đây là một
giống thực vật có thể sinh trưởng trong môi trường lạnh giá và có năng suất cao
gấp ba lần so với lúa mì.”
Nữ Lạc Hầu: “?!”
Quỷ Vương: “Đương nhiên là nó vẫn
có nhiều thứ cần phải để ý tới, nhưng chung quy thì nó mang lại rất nhiều lợi
ích. Việc canh tác giống cây này cũng không khó nên tôi tin rằng ngài sẽ hiểu rằng…”
Nữ Lạc Hầu: “-- Giống cây này có
thể cứu sống rất nhiều người đang chết đói?”
Quỷ Vương: “Đúng là như vậy.”
Nữ Lạc Hầu: “Vậy hai vị đang mong
muốn điều gì từ chúng tôi? Tiền bạc ư? Và chúng tôi nên đền đáp như thế nào cho
công lao của hai vị?
Quỷ Vương: “Thấy chưa, Anh Hùng.
Đó là phản ứng từ một người đã hiểu ra được tầm quan trọng của mùa vụ.”
Anh Hùng: “Xin lỗi vì ta không
thông minh nhé.”
Nữ Lạc Hầu: “…Ngài có ý định mượn
sức ảnh hưởng hay địa vị chính trị từ chúng tôi? Hay ngài muốn được phong quý tộc?
Thứ lỗi cho tôi nhưng Dòng Thánh này không có mức độ ảnh hưởng đến Hoàng gia
hay giới quý tộc. Chúng tôi chỉ có thể chi trả bằng vật chất thôi…”
Anh Hùng: “À, không sao đâu. Tôi
hiểu là cô rất kém ở khoản này mà.”
Nữ Lạc Hầu: “Tôi không có nói
chuyện với ngài, mà là vị học giả đáng kính này kìa.”
Quỷ Vương: “Nếu được nhận hỗ trợ
tài chính từ mọi người thì càng tốt, nhưng đó không phải là mục đích của tôi
khi đến đây.”
Nữ Lạc Hầu: “Thế ý ngài là sao?”
Quỷ Vương: “Tại biên giới của
Đông quốc có một ngôi làng hẻo lánh có tên Làng Ẩn Đông.”
Nữ Lạc Hầu: “Vâng.”
Quỷ Vương: “Tôi mong ngài sẽ xây
dựng một chi nhánh của dòng tu tại đó.”
Nữ Lạc Hầu: “Như vậy sẽ ổn chứ?”
Quỷ Vương: “Dĩ nhiên tôi sẽ đảm bảo
cho ngài. Lấy nhánh này làm điểm trung tâm, tôi muốn tuyên truyền phương pháp
canh tác khoai tây cho dân làng.
Nữ Lạc Hầu: “Nếu đó là mong muốn
của ngài, Dòng Thánh của chúng tôi chắc chắn sẽ đồng ý… Liệu ngài còn cần gì nữa
không?”
Quỷ Vương: “Ngoài ra, nếu việc
canh tác khoai tây mà thành công, tôi muốn ngài hãy thành lập thêm những chi
nhánh ở những làng lân cận và lớn hơn là những quốc gia lân cận nhằm mở rộng
thêm quy mô sản xuất.”
Nữ Lạc Hầu: “Nếu làm vậy thì
chúng tôi vừa có thể gia tăng tầm ảnh hưởng của mình vừa có thể mang lại lợi
ích cho tín ngưỡng của chúng tôi, nhưng liệu học giả đây sẽ nhận được lợi ích
gì?”
Quỷ Vương: “Thật ra thì mục đích
của tôi là mở rộng quy mô canh tác khoai tây. Tôi mong có thể cải cách được nền
nông nghiệp ở vùng đất khô cằn lạnh lẽo ở phía Nam này.”
Nữ Lạc Hầu: “Ra… là thế.”
Quỷ Vương: “Hơn nữa, tôi không
tính chỉ dừng lại ở việc trồng khoai. Chúng tôi đang trong giai đoạn nghiên cứu
cải cách phương pháp canh tác. Chuyển đổi từ hệ thống luân canh ba vụ, chúng
tôi đã phát hiện ra phương pháp trồng trọt mới mang lại hiệu quả cao hơn.”
Nữ Lạc Hầu: “Thật sao?”
Anh Hùng: “Hệ thống đó khá tuyệt
vời đấy!”
Quỷ Vương: “Ứng dụng của phương
pháp đó nếu chỉ được thực hiện ở Làng Ẩn Đông thì ngay cả khi thành công, chúng
tôi cũng không có đủ nhân lực để có thể phổ biến nó. Do đó, chúng tôi mong ngài
hãy hợp tác để có được kết quả tốt nhất.”
Nữ Lạc Hầu: “Ngài đúng là phép
màu của Quang Tinh Linh mà.”
Anh Hùng: “Tôi tự hỏi—”
Quỷ Vương: “…” *Nhéo*
Anh Hùng: “Au!”
Nữ Lạc Hầu: “Nếu đây là nguyên do
của buổi gặp mặt hôm nay thì chúng tôi sẽ hỗ trợ hết-- Không, tôi sẽ đích thân
đến Làng Ẩn Đông và mang theo tất cả những khả năng trợ giúp của dòng tu.”
Quỷ Vương: “Ngài quả thật là tốt
bụng.”
Anh Hùng: “Không, thế này thì…”
Nữ Lạc Hầu: “Ngài có ý kiến gì
sao, Anh Hùng?”
Anh Hùng: “À không…Umm…”
Nữ Lạc Hầu: “Phiền thật đấy.”
Anh Hùng: “Tôi vốn là loại anh
hùng trầm tư và khá là vô cảm, cho nên nếu mà cô tiếp xúc nhiều với tôi quá thì
cô sẽ bị lộ khá nhiều---”
Nữ Lạc Hầu: “Tôi đã trải nghiệm
nó từ lâu rồi mà. Hay là anh đang tính nói rằng việc tôi tới Làng Ẩn Đông sẽ
gây trở ngại cho anh?”
Anh Hùng: “Umm… Vì ở đấy có Quỷ
Vương và vài thứ khác nữa…”
Quỷ Vương: “Đừng thất lễ với Tổ
Sư vậy chứ, ngài đã đồng ý giúp đỡ chúng ta rồi mà, Anh Hùng.”
Anh Hùng: “Ehhh?”
Nữ Lạc Hầu: “… Ngài có vẻ chắc chắn
nhỉ?”
Quỷ Vương: “Đó là vì chúng tôi
không có khả năng để tự hoàn thành chuyện này và phải trông cậy vào các vị. Tôi
là một con người tôn trọng hợp đồng, và tôi sẽ dành hết sự tôn trọng cho đối
tác của mình.”
Anh Hùng: (Ai đó kíu tôi với--)
Nữ Lạc Hầu: “Dù gì thì, tôi không
nghĩ có thể gặp lại anh một lần nữa… Được gặp lại Anh Hùng và ngay sau đó lại
được giới thiệu một giống cây kì diệu bởi học giả, chắc chắn Quang Tinh Linh
đang phù hộ chúng ta. Lời cầu nguyện của chúng tôi bấy lâu đã được nghe thấu rồi
sao?”
Quỷ Vương: “Không phải đâu. Đây
hoàn toàn là do sự cố gắng của con người… Từ sự cần mẫn và tâm huyết của mọi
người.”
Nữ Lạc Hầu: “… Vâng, tất nhiên rồi.”
Tu viện Hồ Quốc, tiền sảnh.
Nữ Lạc Hầu: “Hai người có chắc là
không cần tôi đưa tiễn không?”
Anh Hùng: “Không sao đâu. Chúng
tôi sẽ quay trở về bằng phép dịch chuyển ngay trong phòng này.”
Nữ Lạc Hầu: “Ừ ha.”
Quỷ Vương: “Vậy hẹn sớm gặp lại
ngài tại Làng Ẩn Đông.”
Nữ Lạc Hầu: “Vâng. Nhưng vì việc
đi lại sẽ rất khó vào giữa đông nên tôi sẽ tới vào đầu xuân và cử người lãnh đạo
dòng thay tôi trong khoảng thời gian này. Nếu ngài cũng có thể nhận được sự cho
phép từ lãnh chúa và những nhân vật quyền lực khác thì càng tốt.”
Quỷ Vương: “Chúng tôi sẽ làm tất
cả những gì khả thi trong mùa đông này.”
Nữ Lạc Hầu: “Xin cảm ơn.”
Anh Hùng: “Hai người thân mật dữ.”
Nữ Lạc Hầu: “Hửm, anh nói gì thế?
Anh Hùng: “Không có gì.”
Nữ Lạc Hầu: “Hẹn mùa xuân này!”
Quỷ Vương: “Vâng, xuân này gặp lại.”
Mùa xuân tại Làng Ẩn Đông.
Dân Làng Nhỏ: “Ohh, nàng xuân đến
rồi.”
Dân Làng Gầy: “Đúng thế. Ahh, cả
luồng gió ấm này nữa.”
Thợ Săn Làng: “Này, này.”
Dân Làng Nhỏ: “Gì vậy?”
Dân Làng Gầy: “Thời tiết hôm nay
đẹp thật đấy.”
Thợ Săn Làng: “Đúng vậy. Đó là điềm
tốt chăng?”
Dân Làng Nhỏ: “Thật?”
Thợ Săn Làng: “Ừ, tôi vừa săn được
4 con thỏ rừng nè. Đang định đem biếu Trưởng Làng một con!”
Dân Làng Nhỏ: “Tốt quá rồi!”
Dân Làng Gầy: “Cũng có nhiều thịt
lợn rừng hun khói lắm đấy.”
Thợ Săn Làng: “Ừ, ngạc nhiên thật
đấy.”
Dân Làng Nhỏ: “Tất cả đều là nhờ
vào chàng kiếm sĩ ở vùng ngoại ô đấy!”
Dân Làng Gầy: “Anh ta còn dạy cho
con tôi biết mài rìu nữa.”
Thợ Săn Làng: “Gấu trong rừng
cũng đã bị dọn dẹp hết rồi. Thành ra chuyện đi săn dễ dàng hơn.”
Hầu Gái Em: ~♪~♪
Dân Làng Nhỏ: “Nhắc phát tới luôn
kìa, chị em hầu gái ở dinh thự ngoài làng đấy.”
Dân Làng Gầy: “Đúng thế. Này!”
Thợ Săn Làng: “Hai em đang đi đâu
vậy?”
Hầu Gái Chị: “Chào buổi sáng mọi
người.”
Hầu Gái Em: “Chúng em đang định đến
chỗ Trưởng Làng để nhận mứt mâm xôi ạ.”
Dân Làng Nhỏ: “Thế à? Vui nhỉ.”
Dân Làng Gầy: “Nhà có khách phải
không?”
Hầu Gái Chị: “Vâng.”
Thợ Săn Làng: “Ra là vậy… Hmm, vậy
nhờ em mang con thỏ rừng này về cho học giả được không?”
Hầu Gái Chị: “Ôi. Anh hào phóng
thật đấy, Thợ Săn.”
Thợ Săn Làng: “Không có gì. Với lại
họ cũng là những người đã làm cho khu rừng an toàn hơn mà. Đang là mùa xuân,
thiếu gì thỏ rừng ấy.”
Hầu Gái Em: “Em cảm ơn nhiều ạ
~♪~♪”
Dân Làng Nhỏ: “Đúng vậy. À tôi
cũng vừa hái xong đống xà lách xong. Này, lấy một ít về đi.”
Hầu Gái Chị: “Cảm ơn ạ.”
Dân Làng Gầy: “Tuyết tan thì nhớ
gọi anh đến sửa khung đỡ ngói cho nha.”
Thợ Săn Làng: “Đúng vậy. Cứ nhờ cậy
thoải mái ha.”
Dân Làng Nhỏ: “Đúng, đúng.”
Dân Làng Gầy: “Sao mọi người cứ
ngây người ra thế?”
Thợ Săn Làng: “Ahh, cô nào cô nấy
trong dinh thự đều xinh đẹp cả.”
Hầu Gái Chị: “…Umm”
Dân Làng Nhỏ: “Ừ, đúng vậy đó. Họ
hoàn toàn khác so với chúng ta. Thông minh, hiền từ và xinh đẹp, thật đáng ngưỡng
mộ mà.”
Hầu Gái Em: “Em cảm ơn ạ!” *Mắt
óng ánh*
Hầu Gái Chị: “… Em xin lỗi.”
Ban đêm, trong phòng của Anh Hùng
thuộc dinh thự ngoại ô Làng Ẩn Đông.
Anh Hùng: “Xong rồi!” *Nhấc hành
lý lên*
Anh Hùng: “Đủ chưa nhỉ? Thuốc men
đủ, còn mấy thứ khác chắc tự lo liệu được khi đến nơi.”
Quỷ Vương: “Tại sao chàng lại chuẩn
bị trang bị của mình vào đêm hôm vậy?”
Anh Hùng: “Quỷ Vương….”
Quỷ Vương: “Mặc dù chàng thuộc về
ta.”
Anh Hùng: “Ahh, ừ… Cho ta xin lỗi.”
Quỷ Vương: “Sao lại biểu cảm như
thế? Chàng là Anh Hùng đấy.”
Anh Hùng: “Người biết mình có lỗi
sẽ có biểu cảm này.”
Quỷ Vương: “Chàng thuộc về ta mà
phải không? Và ta thuộc về chàng.”
Anh Hùng: “Ừ.”
Quỷ Vương: “Chàng nghĩ rằng ta sẽ
cản chàng sao?”
Anh Hùng: “…”
Quỷ Vương: “Đừng nghĩ ta hẹp hòi
vậy chứ!”
Anh Hùng: “Ể? Nàng có chắc không
vậy?”
Quỷ Vương: “Này.”
Anh Hùng: “Gì vậy?” *Bắt lấy*
Quỷ Vương: “Nó thuộc về Quỷ Vương
tiền nhiệm, là Luyện Vực Giáp thì phải. Đừng lo, nó không có lời nguyền hay gì
đâu.”
Anh Hùng: “…?”
Quỷ Vương: “Vì ta, Quỷ Vương, đã
không còn ở Quỷ giới nên vùng đất đó bắt đầu hỗn loạn rồi. Nhân đây thì ta đang
tính nhờ chàng dẹp loạn luôn.”
Anh Hùng: “À ra vậy.”
Quỷ Vương: “Đây là danh sách những
tộc trưởng mà chàng có thể tin tưởng được, ta có kèm một lá thư giới thiệu đấy.
Chắc chàng sẽ cần giúp đỡ nếu muốn tìm ai đó trong Quỷ giới.”
Anh Hùng: “À, cô ấy nhìn trông vậy
chứ… nhưng biết tìm đường mà đi lắm. Ta tin cô ấy sẽ ổn thôi.”
Quỷ Vương: “Nói vậy nghĩa là
chàng không cần đi nữa?”
Anh Hùng: “Quỷ Vương…”
Quỷ Vương: “Chàng nên nói lời cảm
ơn ta đấy.”
Anh Hùng: “Đương nhiên rồi. Cảm
ơn nha.”
Quỷ Vương: “…”
Anh Hùng: “?”
Quỷ Vương: “Chỉ vậy thôi à?”
Anh Hùng: “Hở?”
Quỷ Vương: “Thì… chàng biết đấy.
Con người, umm, họ… khi đang yêu… Khi một cặp đôi phải chia cắt, ta tưởng còn
phải làm gì nữa chứ? “
Anh Hùng: “Ể-- à --- Ừ.”
Quỷ Vương: “… Có phải là vì đống
mỡ thừa này không?”
Anh Hùng: “Nàng còn đùa gì vào
cái lúc này đây? Đừng ra vẻ ngây thơ vậy!”
Quỷ Vương: “Không lẽ vì nó nằm
ngoài phạm vi hợp đồng giữa chúng ta?”
Anh Hùng: “Eh---ah--- nó là.”
Quỷ Vương: “Đúng như ta nghĩ mà,
là vì chúng ta chưa ‘sờ mó’ nhau.”
Anh Hùng: “Cái gì vậy?”
Quỷ Vương: “Thật ra thì hàng tuần
Hầu Gái Trưởng đều giải thích điều này cho ta: ‘Quỷ Vương à, người không biết
‘sờ mó’ gì cả. Người đã không dễ thương rồi, lại còn chẳng biết ‘để lộ hàng’ gì
cả, cho nên nếu người mà còn không chịu ‘sờ mó’ thì… vẫn còn trinh là phải. Rõ
chưa ạ? Người phải dùng tất cả những gì mình có để tẩy não người đàn ông. Chẳng
có một chiến thuật cụ thể nào cả!’”
Anh Hùng: “Theo lí thuyết thì
không sai, nhưng…”
Quỷ Vương: “Không được à? “
Anh Hùng: “Thì… ta khá ngượng khi…
phải làm chuyện đó. Hãy đợi cho đến khi chúng ta bình tĩnh hơn đã.”
Quỷ Vương: “Chàng tự xưng là Anh
Hùng. Anh hùng thì phải dũng cảm, gan dạ chứ đâu phải nhát cáy như vậy.”
Anh Hùng: “Nhảm nhí. Ta là người
đàn ông dũng cảm nhất thế giới đấy. Đó là lý do ta được gọi là Anh Hùng mà phải
không? “
Quỷ Vương: “Thức tỉnh chưa hả, Anh
Hùng?”
Anh Hùng: “Sao mà nàng đổi tính
khí nhanh quá vậy hả Quỷ Vương?”
Quỷ Vương: “Hơn nửa năm đã trôi
qua rồi phải không? Sống cùng với nhau trong suốt mùa đông, lại không đi đâu
nhiều nên chúng ta có nhiều cơ hội để gần nhau hơn. Thế mà lại chẳng có tiến
triển gì cả. Ta không thể chấp nhận chuyện này nữa. Theo tình hình hiện tại, Dòng
Thánh sẽ sớm hoàn thành chi nhánh ở đây và khi mùa hè bắt đầu, người phụ nữ thứ
nhất của Anh Hùng sẽ chuyển đến. Không những thế, Anh Hùng của ta còn đang chuẩn
bị trang bị để kiếm lại người phụ nữ thứ hai của mình nữa chứ! Làm sao ta có thể
để yên được cơ chứ?!”
Anh Hùng: “Sao nàng lại gán số
lung tung cho bạn ta vậy?”
Quỷ Vương: “…” *Tức giận*
Anh Hùng: “Haizzz.”
Quỷ Vương: “…”
Anh Hùng: “…” *Hôn*
Quỷ Vương: “…” *Thở dài*
Anh Hùng: “Thất vọng chi nữa?”
Quỷ Vương: “Chỉ trán thôi à?”
Anh Hùng: “Trên trán thì sao?
Không thích thì cho phép ta xin lại.”
Quỷ Vương: “Không được. Tất cả những
gì của chàng là của ta. Nói cách khác thì cái hôn trên trán này cũng là của ta.
Không cự nự gì cả.”
Anh Hùng: “…” *Thở dài*
Quỷ Vương: “…”
Anh Hùng: “Giờ chỉ cần quay về nữa
là được!”
Quỷ Vương: “Giữ lời hứa đó Anh
Hùng. Chàng nhất định phải trở về đấy!”
Cánh cửa đóng rầm một cái.