“Hỡi
Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này.... Chúa tể thần bí phía trên màn sương
xám... Vị vua Hoàng Hắc chấp chưởng vận may...” Audrey Hall lẩm nhẩm ba câu
miêu tả này, lòng bỗng dấy lên sóng to gió lớn khiến cô ta không cách nào duy
trì được trạng thái “Khán Giả”.
Là
một kẻ yêu thích thần bí học, trước khi bị kéo vào màn sương mù xám này, cô ta
tuy chưa từng tiếp xúc chính thức với sức mạnh phi phàm, nhưng lén tụ tập với
đám quý tộc chung sở thích thì vẫn trao đổi những gì mình biết, trong tình huống
không rõ thật giả bọn họ sẽ học tập tiếng Hermes dùng cho thờ cúng, sẽ thử mấy
nghi thức mà người ta truyền nhau.
Hầu
hết những nghi thức ấy đều không tạo ra hiệu quả gì, nhưng vẫn khiến Audrey có
hiểu biết nhất định về việc cách thức hóa thần chú. Cho nên cô ta biết rõ ba
câu miêu tả đó của Kẻ Khờ đại diện cho cái gì ở trong nghi thức khác: Đó đại diện
cho, nó chỉ tới thần linh của bảy vị thần đang nhìn xuống toàn bộ thế giới! Gần
như ngang hàng với “Chủ nhân Đỏ Rực, Mẹ của Bí Ẩn, Nữ hoàng của Tai ách và Sợ
hãi”!
Ngài
Kẻ Khờ là kẻ không ai biết rõ, bí ẩn và mạnh mẽ như thần linh mà đám người
Grilint nhắc đến? Là suối nguồn nguy hiểm mà bắt buộc phải né tránh trong các
nghi thức? Audrey nhanh chóng hồi tưởng lại lời cảm thán khi đám bạn muốn thử
mà lại không dám thử một số nghi thức cổ quái, nên tạm thời không nói nên lời.
Arges
Wilson vốn hiểu biết nhiều hơn cô nàng thì run rẩy từ tận đáy lòng:
“Nếu
nghi thức ma pháp mà Kẻ Khờ thiết kế ra quả thực có thể chỉ tới ngài ấy, làm
ngài ấy nhận được lời cầu xin của bọn ta, như vậy chắc chắn phải tôn xưng là Thần
rồi, dùng kính ngữ ngôi thứ ba cho thần linh và những sự tồn tại tương tự...
Ta
thật may mắn và đủ sáng suốt vì đã biểu hiện phối hợp, không làm ra chuyện ngu
xuẩn gì, cho dù thử cũng chỉ trong phạm vi bình thường..
Có
lẽ ngài ấy là một nhân vật cổ xưa, bí ẩn và khủng bố, chẳng qua không dùng diện
mạo ban đầu và tên thật trước mặt chúng ta... Ma Nữ Nguyên Sơ, Hiền Giả Ẩn Nặc,
hay là Chúa Sáng Thế Chân Thực mà nhiều giáo phái thần bí cùng tín ngưỡng?”
Arges
biết Kẻ Khờ mà mình nhìn thấy bây giờ chưa chắc đã là hình tượng thực của ngài,
thậm chí đối phương chưa chắc đã có giới tính, cũng chưa chắc đã là sinh vật
hình người.
Klein
một tay đỡ trán, tay kia khẽ gõ lên cạnh chiếc bàn dài, cảm nhận sâu sắc sự biến
hóa của “Người Treo Ngược” và “Chính Nghĩa”. Nhưng hắn vờ như không có chuyện
gì xảy ra kiểu mọi chuyện đều trong dự đoán, cứ thế tiếp tục nói:
“Ta
cầu xin sự giúp đỡ của ngài.
Ta
cầu xin sự chiếu cố của ngài.
Ta
cầu xin ngài cho ta một giấc mơ đẹp.
Hoa
Thâm Miên, thảo dược thuộc về trăng đỏ, xin hãy truyền sức mạnh cho thần chú của
ta.
Cam
Tay Vàng, thảo thược thuộc về mặt trời, xin hãy truyền sức mạnh cho thần chú của
ta.”
...
Hắn
đọc từng câu miêu tả trong thần chú thuộc cách thức khác, cuối cùng cười nói:
“Hai
người đã nhớ chưa?”
“A...”
Audrey khẽ hô, rồi vội che miệng lại, bắt đầu nghiêm túc ghi nhớ. Dựa vào trí
nhớ rất tốt của “Khán Giả” mà cô nàng nhanh chóng ghi lại, cũng lặp lại thành
tiếng để được xác nhận.
Arges
thì biểu hiện bình thường hơn cô nàng rất nhiều, mặc kệ lòng nghĩ gì chứ bút
máy trong tay chưa hề dừng lại chút nào.
Klein
khẳng định những gì Audrey vừa đọc lại là đúng rồi khẽ mỉm cười:
“Nếu
thử thành công, như vậy lần sau có thể sửa thần chú đi đôi chút để đạt tới mục
đích mà chúng ta muốn. Muộn nhất là trước thứ Tư, ta hy vọng các người có thể
tìm thời gian rảnh hoàn thành nghi thức này.”
Hắn
định tối thứ Năm tiến vào nơi này để xem nghi thức ma pháp này có hiệu quả
không. Sở dĩ hắn không để “Người Treo Ngược” và “Chính Nghĩa” trực tiếp cầu xin
“vắng mặt” là vì hắn sợ không cách nào phân biệt được bọn họ “xin nghỉ” thật
hay là thử nghiệm nghi thức, đến lúc đó nên kéo vào đây hay là không?
“Tuân
theo ý chí của ngài.” Audrey và Arges cùng liễm cảm xúc lại, cung kính trả lời.
“Dựa
theo đề nghị lần trước của Người Treo Ngược, sau chính sự là tới lúc tán gẫu,
ai bắt đầu trước?” Klein đưa tay tỏ ý mời.
Audrey
trầm ngâm rồi nói:
“Thưa
ngài Kẻ Khờ, đề nghị lần trước của ngài về việc tổ chức cuộc thi sàng chọn tuyển
người làm công việc hành chính đã được không ít nghị viên tán thành, có lẽ nó
có thể được thực hiện. Đương nhiên với hiệu suất của chính phủ vương quốc,
phương án nhanh nhất cũng phải nửa năm sau mới có.”
Cô
ta không sợ “Người Treo Ngược” dựa theo chuyện này điều tra ra thân phận của
mình, bởi vì cô ta chỉ ngẫu nhiên, thuận tiện dẫn dắt hai câu, cũng làm cho đám
quý bà quý cô kiêu ngạo kia cho rằng đây là ý tưởng từ bộ óc siêu việt của bọn
họ, làm cho bọn họ vội vã chạy về khoe khoang với chồng, cha và anh em của bọn
họ. Lúc ấy Audrey cảm thấy mình nhìn thấy những con chim công đang xòe đuôi. Cô
tin rằng các vị quý bà quý cô ấy sẽ không ngừng dựa theo bản thân ám chỉ mà vơ
cái vinh dự ấy về cho mình, cũng hoàn toàn quên đi tác dụng của cô ta mà tranh
nhau xem ai là người đầu tiên đưa ra ý tưởng ấy.
Và
dùng phương thức xảo diệu ấy thay đổi tình thế của một vương quốc khiến Audrey
cảm thấy rất có thành tựu một cách kỳ lạ, dường như tìm được cách để “Khán Giả”
cũng có thể ảnh hưởng tới tình tiết của vở kịch.
“Chỉ
hy vọng là vậy.” “Người Treo Ngược” Arges đáp lại một câu với ngữ khí trào
phúng.
Anh
ta tạm dừng vài giây rồi liếc Kẻ Khờ trên ghế chủ nhân một cái, châm chước ngôn
từ rồi nói:
“Vài
thập niên gần đây, số lần hoạt động của các tổ chức bí ẩn có xu thế tăng lên,
thậm chí xuất hiện nhiều tổ chức mới, trở nên có quy mô và có sức mạnh phi phàm
nhất định.”
Anh
định dựa vào tôi để tìm hiểu nguyên nhân à? Tôi còn chưa bắt đầu tiếp xúc các
tư liệu về “tổ chức phi pháp” đây... Klein chỉ cười chứ không bình luận gì về
tin tức mà “Người Treo Ngược” đưa ra, chỉ lập lờ nước đôi đáp:
“Có
một số sức mạnh cổ xưa đang thức tỉnh.”
Ví
dụ như sức mạnh mà cuốn bút ký của gia tộc Antigenous đại diện...
“Vậy
à...” Arges thì thào, dường như nghĩ tới điều gì đó.
Klein
đảo mắt qua “Người Treo Ngược”, “Chính Nghĩa”, mỉm cười nói:
“Nếu
không còn gì chia sẻ vậy tụ hội hôm nay tới đây thôi.”
“Tuân
theo ý chí của ngài.” Audrey và Arges đồng thời đứng dậy.
Klein
gạt ngón tay cắt đứt mối liên hệ với ngôi sao đỏ sậm, nhìn hai bóng người tan
biến khỏi cung điện nguy nga.
Hắn
đứng lên, quay người nhìn chiếc ghế lưng cao, cũng chính là phần lưng của chiếc
ghế chủ nhân ở vị trí cao nhất của chiếc bàn đồng xanh để nhìn ký hiệu chòm sao
nơi đó. Ngôi sao rực rỡ kết nối với nhau tạo ra một ý hiệu kỳ lạ, không nằm
trong bộ những ký hiệu của thần bí học mà Klein được học.
Hắn
nhìn thật kỹ để phân biệt, nhìn ra “Con Mắt Không Đồng Tử” tượng trưng bí ẩn, rồi
nhìn ra “Sợi Dây Vặn Vẹo” tượng trưng cho biến hóa. Cả hai thứ này đều thiếu một
bộ phận, và chúng chồng chéo lên nhau tạo ra ký hiệu tượng trưng mới.
“Bí
ẩn không hoàn chỉnh, biến hóa không hoàn chỉnh... Cộng lại nghĩa là gì?” Klein
nhíu mày thì thầm, tạm thời không nghĩ ra đáp án.
Hắn
thu tầm mắt lại, bắt đầu bước đi trong tòa cung điện thần bí cổ xưa rộng lớn
này, tầm mắt không bỏ qua bất cứ một xó xỉnh nào.
“Lúc
trước ta chỉ nghĩ vớ vẩn, đưa ra một khái niệm sơ lược chứ không miêu tả cụ thể
hình dáng của cung điện, bàn và ghế dựa như nào... Như vậy những hình dáng hiện
giờ của chúng nó là dựa vào đâu mà có? Lựa chọn tối ưu hóa? Bản mẫu ban đầu? Hoặc
là phản ánh thực tế?” Klein nhìn, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề mà lúc trước hắn
xem nhẹ.
Haiz,
không thể không nói rằng làm một gã chuyên gia bàn phím, quả thực có rất nhiều
việc ta thiếu kinh nghiệm, chưa đủ sâu sắc, thế cho nên sau đó mới nhận ra... Tự
kiểm điểm bản thân như vậy, Klein bắt đầu kiểm tra khu vực bốn phía quanh thần
điện trên sương xám này một cách nghiêm túc, nhưng hắn không tìm được sinh vật
nào, cũng chẳng phát hiện ra điều kỳ dị gì cả.
Còn
chỗ xa hơn, nơi hư ảo gần như vô biên vô tận kia, hắn tạm thời không dám đi vào
vì sợ bị lạc đi tận đâu đâu.
“Phù,
nơi này quả nhiên rất thần bí... Chờ khi nào ta mạnh hơn, không biết nó có thay
đổi gì mới không...” Klein thở dài, mở linh tính bao phủ bản thân, mô phỏng cảm
giác rơi xuống.
Tất
cả nhanh chóng lướt qua, đủ loại ảo giác vỡ thành mảnh nhỏ. Hắn xuyên qua lớp
sương mù xám, nhìn thấy thế giới thực, thấy bàn học, rèm và giá treo mũ trong
phòng mình.
...
Khu
Hoàng Hậu, Backlund.
Audrey
nhìn bức tranh treo trên tường, cảm nhận sự mềm mại của chiếc gối nhung thiên
nga. Cô ta không lập tức đứng dậy, mà nghiêm túc hổi tưởng lại tụ hội hôm nay,
dường như đang xem lại vở kịch một lần nữa.
“Lúc
ngài Kẻ Khờ nói tới việc thử nghi thức kia, khi cho các từ miêu tả thần chú như
Chúa tể thần bí, vị vua Hoàng Hắc, ngữ khí ngài ấy có vẻ tự tin... Tự tin...”
Audrey đang lặng lẽ phân tích đột nhiên hít vào một hơi thật sâu, thân thể khẽ
run.
Thôi,
nếu không thể đối kháng được thì mặc kệ... Ngài Kẻ Khờ luôn tỏ ra hòa nhã, hẳn
là kẻ tuân thủ luật lệ... Audrey cảm thấy tâm tình tốt hơn, nghĩ tới việc đóng
vai, nghĩ tới sự mỏng manh của việc bị ma dược cắn trả.
Cô
ta khẽ ngâm nga một giai điệu nhẹ nhàng, rời khỏi giường đi tới phía cửa, cũng
chủ động điều chỉnh trạng thái của bản thân về “Khán Giả”.
Cô
ta mở cửa phòng, thấy một cô hầu gái đi qua trước mặt, thấy vết chai trên tay,
vết cháy nắng trên mặt và rất nhiều chi tiết tương tự trên người đối phương,
khiến Audrey phỏng đoán được không ít chuyện.
Đúng
lúc này Audrey như cảm ứng được điều gì mà vội vàng quay người nhìn sang một
góc tối ở ban công. Cô thấy chú chó lông vàng Susie đang ngồi ở đó, lẳng lặng
nhìn vào cô với cái kiểu hệt như cô đang quan sát hầu gái.
Nữ
thần ơi... Audrey giật giật khóe miệng, thật muốn che mặt lại, thở dài một hơi.
...
Trong
buồng thuyền trưởng được bảo vệ tầng tầng lớp lớp trên biển Sunia.
Arges
tỉnh táo lại, phát hiện xung quanh không có gì thay đổi, hệt như chẳng có gì xảy
ra cả. Anh ta thở dài, lẩm bẩm:
“Một
nhân vật cổ xưa chăng?”
...
Rời
khỏi nghi thức, Klein kéo rèm cửa sổ ra, lấy cuốn sổ lại bắt đầu ghi chép.
Hắn
nhớ lại nội dung trong mấy trang nhật ký của Russel, rồi dùng cách ghi lại này
để nhớ lâu hơn, tránh việc mai sau quên đi.
Viết
xong, hắn đọc lại mấy lần, cuối cùng xé tờ giấy vừa viết ra rồi đốt.
Mỗi
tuần một lần như vậy chắc là sẽ không quên những điều quan trọng... Chẳng qua
khi thời gian dần trôi, nhiệm vụ sẽ càng nặng nề hơn... Tiếc rằng tạm thời
không có biện pháp nào tốt hơn, mà mình thì chưa học bộ môn mật mã học... Klein
ngừng lại, vặn vặn xương cổ rồi định đi tới câu lạc bộ bói toán.
Trong
tâm lý những người khác nhau thì “Thầy Bói” không có chung tiêu chuẩn, không ai
có thể nói là kẻ khác sai được, cho nên Klein hoàn toàn không rõ “Thầy Bói” như
nào mới phù hợp với nhu cầu của ma dược nhất. Hắn chỉ có thể dựa vào việc thực
hành để chỉnh sửa, để xác định!