Dặn
dò chú chó Susie xong, Audrey đi đi lại lại vài bước như chưa đủ yên tâm, bởi
vì cô ta không rõ liệu khi làm nghi thức ma pháp hôm nay có xuất hiện điều kỳ
quái gì không.
“Thế
này đi...” Cô ta lặng lẽ chuyển động con ngươi, dùng thái độ người đứng xem dự
đoán quá trình, nhanh chóng có ý tưởng mới. Thế là cô ta khóa trái cửa phòng lại,
rồi nói với chú chó lông vàng:
“Susie,
mi ngồi đây nhé. Nếu Annie với người khác mà định xông vào thì lập tức tới
phòng tắm báo cho ta.”
Vì
phòng trường hợp ngoài ý muốn nên mấy cô hầu gái bên người Audrey đều có được
chìa khóa mở cửa khi bị khóa trái.
Susie
nhìn chằm chằm cô ta, vẫy đuôi ba cái.
“Rất
tốt, hôm nay ta sẽ để mi tự chọn bữa trưa!” Audrey nắm tay lại, khẽ lắc lắc.
Dặn
xong, cô ta đi vào phòng tắm, thấy căn phòng tắm hình vuông dài rộng chừng 4
mét bốc hơi nước nghi ngút, hơi trắng bao phủ, hun người.
Audrey
dọn sạch sẽ những chai lọ đặt đầy trên chiếc bàn hình chữ nhật, sau đó lộn ra
gian ngoài chuyển những đồ vật như nến, tế phẩm và áo choàng màu trắng vào
trong. Sau đó cô ta đóng cửa phòng tắm lại.
Làm
xong hết thảy, Audrey thở phào một hơi, lấy một cái chai màu lam nhạt nửa trong
suốt to bằng lòng bàn tay bên cạnh bốn cây nến lên. Chai này hình trụ, tỏa ra
thứ ánh sáng mộng ảo dưới ánh đèn, bên trong chính là tinh dầu mà cô ta vừa chiết
xuất được ngày hôm qua. Là một kẻ yêu thích thần bí học, cô ta nghiên cứu không
ít thứ tương tự, nên trong nhà có rất nhiều nước tinh khiết, sữa ong chúa, dầu
thơm, tinh dầu và hương xông mà cô ta tự làm, bởi vậy nên mới nhanh chóng chuẩn
bị xong theo những gì Kẻ Khờ miêu tả.
“Hoa
Ánh Trăng, Kim Bạc Hà, hoa Thâm Miên, cam Tay Vàng với hoa hồng Nham Thạch...
Phương pháp kỳ quặc...” Audrey thì thầm: “Hừm, trước khi làm nghi thức ma pháp
đều phải vệ sinh thân thể sạch sẽ, khiến tâm linh yên tĩnh, đây là tôn kính với
thần linh, à không, đối tượng mình đang khẩn cầu.”
Nhớ
lại quy trình một lần nữa, cô ta rót tinh dầu nghi thức vào trong bồn tắm, rồi
giơ tay cởi bộ đồ mặc ở nhà.
Từng
món đồ dệt tơ rơi vào trong giỏ đựng đồ, Audrey buộc tóc lại, thò tay xuống thử
độ ấm của nước rồi mới nhón chân cẩn thận bước vào, sau đó đưa người vào trong
làn nước ấm áp.
“Phù...”
Cô nàng thoải mái thở hắt ra, cảm thấy toàn thân ấm áp, cơ thể thả lỏng.
Thật
là chẳng muốn cử động lấy dù chỉ một ngón tay... Audrey ép cho mình tỉnh táo lại,
nắm lấy bình nhỏ màu lam nửa trong suốt bên cạnh, nhỏ vài giọt tinh dầu nghi thức
xuống nước.
Mùi
thơm tỏa ra, trong sự tĩnh mịch cất giáu mùi hương. Audrey hít vài hơi, gật đầu
hài lòng.
“Không
tệ, rất dễ chịu. Làm cho người ta thả lỏng, thật thoải mái... Hoàn toàn không
muốn động gì cả, chỉ muốn nằm như này mãi thôi... Yên yên tĩnh tĩnh... Yên
tĩnh... Yên tĩnh...”
Không
biết bao lâu sau, Audrey đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa. Cô ta mở mắt ra, mơ
màng nhìn xung quanh, mới phát hiện Susie đã vào đây không biết từ lúc nào,
đang đứng trước bồn tắm, và nhìn cô ta với ánh mắt đầy vẻ bất đắc dĩ.
Audrey
dụi mắt, nhận ra nước đã lạnh đi không ít.
“Ta...
Ta vừa ngủ à?” Cô ta hỏi theo bản năng
Susie
nhìn cô ta, không sủa cũng không vẫy đuôi.
“Ha
ha, tinh dầu nghi thức kia hiệu quả tốt thật, ừm, rất tốt!” Audrey gượng cười
hai tiếng, giải thích với ngữ khí đùa giỡn.
Cô
ta đứng lên, lấy khăn tắm vừa quấn người kiêm lau người, vừa nói với chú chó
lông vàng:
“Susie,
tiếp tục canh gác, không cho Annie với mấy người kia tiến vào!”
Khi
chú chó lông vàng đi rồi, cô ta khẽ lè lưỡi, rồi bỏ khăn tắm, khoác luôn áo
choàng màu trắng tinh kia lên người.
Audrey
đóng cửa phòng tắm lại, nghiêm túc nhớ lại nghi thức một lần nữa, sau đó cô ta
lấy bốn cây nến đặt ở bốn góc của chiếc bàn.
“Bánh
mì trắng phía trên bên trái, mì Finebot phía trên bên phải, thơm quá, chỉ là
hơi nguội rồi... Không, đây không phải lúc nghĩ tới chuyện này! Phía dưới bên
trái là cơm hải sản, phía dưới bên phải là bánh nóng Dipsy...” Audrey bày biện
dàn tế theo những gì Kẻ Khờ yêu cầu, trong quá trình ấy còn lắc đầu hai lần.
Chuẩn
bị sẵn sàng xong, cô ta châm bốn cây nến theo thứ tự, cầm con dao bạc cắm vào
trong đĩa muối thô. Sau đó đọc thần chú đã được đổi sang tiếng Hermes, Audrey
rút con dao bạc với hoa văn tinh xảo ra rồi nhúng vào cốc nước trong.
Tích
tụ tinh thần, cô nàng rút chiếc “lưỡi dao thánh” bằng bạc, sau đó minh tưởng cảnh
tượng linh tính tràn ra từ mũi đao.
Một
thứ sức mạnh vô hình tuôn ra bên ngoài, Audrey cầm dao đi một vòng quanh dàn tế,
lập tức cảm thấy quả thực có một bức tường linh tính dựng lên xung quanh, bài
trừ tát cả những thứ không sạch sẽ và những quấy nhiễu ra ngoài. Cô nàng duy
trì trạng thái “Khán Giả”, khiến cho sự kích động vui mừng trong lòng không ảnh
hưởng tới nghi thức.
Sau
đó cô đặt con dao bạc xuống, cầm một bình nhỏ trong suốt màu lam nhạt lên, nhỏ
mỗi một ngọn nến một giọt.
Két!
Mùi
hương nhàn nhạt ngập tràn, khiến thân thể, tâm tư và linh hồn của Audrey trở
nên yên tĩnh hẳn.
Cô
hít vào một hơi thật sâu, cúi đầu đầy tôn kính, rồi dùng tiếng Hermes đọc thần
chú chính thức:
“Hỡi
Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này,
Ngài
là chúa tể thần bí phía trên màn sương xám,
Ngài
là vị vua Hoàng Hắc chấp chưởng vận may,
Tôi
cầu xin sự giúp đỡ của ngài.
Tôi
cầu xin sự chiếu cố của ngài.
Tôi
cầu xin ngài cho tôi một giấc mơ đẹp.
Hoa
Thâm Miên, thảo dược thuộc về trăng đỏ, xin hãy truyền sức mạnh cho thần chú của
ta.
Cam
Tay Vàng, thảo thược thuộc về mặt trời, xin hãy truyền sức mạnh cho thần chú của
ta.”
...
Audrey
vừa đọc thần chú xong, đang định minh tưởng nội dung cầu xin thì cảm thấy có
gió lao xao trong bức tường linh tính đóng kín, và thấy ngôi sao đỏ thẫm trên
mu bàn tay đang lưu chuyển. Cô ta giật mình, vội khép hờ mắt lại, tĩnh tâm phác
thảo, chân thành cầu khẩn.
Chờ
khi mọi thứ chấm dứt, cô ta nghi ngờ nhìn bốn phía nhưng không phát hiện ra hiện
tượng kỳ quái nào.
“Vậy
là được rồi à?” Audrey nhíu mày, khẽ nói.
...
“Vị
vua Hoàng Hắc chấp chưởng vận may... Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này...” Lúc
này trong buồng thuyền trưởng trên con tàu “Kẻ báo thù U Lam”, Arges Wilson mặc
áo choàng Bão Táp lặng lẽ lẩm nhẩm mấy câu mà anh ta được nghe lúc chiều, dường
như muốn từ trong những câu nói ấy mà tìm được manh mối về thân phận của đối
phương.
Anh
lắc đầu, phiền chán đứng dậy, nhưng cuối cùng không làm gì cả.
Đối
với con chiến thuyền còn sót lại của vương triều Tudor này, Arges không quá yên
tâm. Tuy bản thân anh đã nắm quyền điều khiển nó, nhưng trực giác nói cho anh rằng
con thuyền này còn cất giấu rất nhiều bí mật, giống như vị Huyết hoàng đế kia vậy.
Cho nên anh sẽ sử dụng con thuyền này để dò xét năng lực của Kẻ Khờ, chứ không
thử nghi thức ma pháp mà mình chưa biết trên thuyền.
Arges
trầm tư một lát, sau đó ra khỏi phòng thuyền trưởng, đi lên boong tàu và nói với
vài tên thuyền viên ít ỏi kia:
“Chúng
ta sắp tới quần đảo Rorsted rồi, sẽ neo ở đó một ngày.”
Đám
thủy thủ lập tức hoan hô:
“Cảm
ơn ngài giám mục!”
Bởi
tàu u linh này không cần thủy thủ nên có rất ít thuyền viên, cho nên bọn họ
chưa bao giờ phải nghĩ tới việc tiếp tế mà ngày nào cũng có thể hưởng dụng đồ
ăn tươi và nước ngọt. Nhưng ngày nào cũng lênh đênh trên biển với cảnh sắc chả
mấy khi thay đổi khiến cả thân thể và tâm linh bọn họ đều mệt mỏi, dường như
đang đè nén gì đó, nhẫn nại điều gì đó, mãi tới khi không thể khống chế được nữa.
Mà
quần đảo Rorsted là một điểm thực dân nổi tiếng trên biển Sunia, giao thương
phát đạt, có đủ mọi loại ngành nghề sản xuất.
“Tôi
thực sự không chờ được nữa rồi!” Một “thủy thủ” hất hất mông, cười cái tiếng mà
cánh mày râu đều hiểu.
Klein
đang nhàn nhã đọc báo trên cỗ xe ngựa công cộng tới phố Zoutelande thì bỗng giật
mình, dường như nghe thấy những tiếng la hét hư ảo. Tiếng thì thầm ấy vang vọng
khắp đầu hắn khiến trán hắn giật giật, khó mà khống chế được.
Những
tiếng kêu mà nghe không rõ ấy tới nhanh, đi cũng nhanh, chỉ chừng mười giây là
biến mất. Klein bóp trán, đối kháng với cái đau đớn co rút như tới từ sâu trong
đầu.
“Tiếng
thì thầm mà Neil bảo? Là vì linh cảm quá cao?” Đủ loại ý tưởng hiện lên trong đầu,
Klein đột nhiên thấy bốn chấm đen trên mu bàn tay phải đã nổi lên không rõ từ
khi nào, trông hệt như những nốt ruồi trời sinh, không dễ thấy là bao.
Bốn
chấm đen tới từ nghi thức đổi vận ấy nhanh chóng chuyển màu nhạt dần, rồi biến
mất.
Klein
kinh ngạc nhìn, có thêm một suy đoán khác: “Chính Nghĩa hoặc Người Treo Ngược
thử nghi thức ma pháp mà mình cho? Suy nghĩ của mình thực sự đúng rồi? Như vậy
ba câu miêu tả kia quả thật có thể thông qua không gian thần bí trên màn sương
xám mà chỉ tới mình? Nhưng mình vẫn chưa đủ mạnh, hoàn toàn không nghe rõ nội
dung cầu khẩn là gì... Không biết phía trên sương mù xám ấy có 'lưu trữ' tin tức
không nhỉ... Hừm, đêm nay vào xác nhận mới được.”
Klein
vừa không yên lại vừa kích động, vội dựng tờ báo lên che khuất khuôn mặt, không
để kẻ khác nhìn ra sự biến hóa cảm xúc trên mặt mình.
Hắn
nhanh chóng tới phố Zoutelande, vào công ty Bảo an Gai Đen.
Còn
chưa kịp chào hỏi Roxanne, Klein đã thấy đội trưởng Dunn Smith đi ra, tay cầm một
tờ giấy có hình vẽ.
“Cậu
cũng xem tờ lệnh truy nã này đi, một kẻ phi phàm rất hung ác và tàn nhẫn đã tiến
vào Tingen.” Dunn, mặc áo gió màu đen và không đội mũ, liếc bên này một cái, tiện
tay đưa tờ giấy tới.
Klein
nhận lấy, thứ đập vào mắt hắn đầu tiên là một bức tranh chân dung. Chủ nhân của
bức tranh có khuôn mặt tròn, trông có vẻ thân thuộc và ngại ngùng. Tuổi của cậu
ta có vẻ không lớn lắm, chừng mười tám, mười chín gì đó.
“Treece,
nghi ngờ là người phi phàm, đánh giá sơ bộ là danh sách 8 'Kẻ Xúi Giục', không
loại trừ khả năng đến từ Hội Linh Tri, kẻ tạo ra thảm án tàu Cỏ Linh Lăng... Có
người chứng kiến hắn rời cảng Anmatt rồi tới Tingen, hiện chưa rõ tung tích...”
Treece...
Tàu Cỏ Linh Lăng... Lại là người phi phàm gây ra? Klein bỗng nhớ tới việc giải
mộng xế chiều hôm qua, nhớ tới những gì Joyce Meyer miêu tả, bèn lập tức nói:
“Đội
trưởng, tôi biết một đương sự, anh ta có thể là nhân chứng quan trọng.”
“Tôi
biết, Joyce Meyer, tối hôm qua tôi được tiểu đội 'Trái Tim Máy Móc' mời giúp
nên đã nhìn thấy cậu trong giấc mộng của Joyce Meyer, cũng thông qua nhiều chi
tiết xác nhận Treece đã một tay tạo ra vụ thảm án trên tàu Cỏ Linh Lăng.” Dunn
khẽ cười một tiếng, đôi mắt xám không chút dao động.
Thật
là không thú vị gì đội trưởng ạ... May là hôm qua tôi nghỉ, không đóng vai “Thầy
Bói” trong lúc đi làm... Klein thầm oán một câu, cảm thấy sợ hãi khi suýt nữa
thì bị cấp trên trực tiếp tóm được. Hắn hỏi ngược lại:
“Kẻ
Xúi Giục là danh sách của đường tắt nào vậy? Hội Linh Tri là tổ chức gì?”
Xúi
giục kẻ khác tàn sát lẫn nhau là cách để Treece loại trừ tai họa ngầm của ma dược
hay là để thăng cấp?
Dunn
suy nghĩ vài giây rồi đáp:
“Cũng
đến lúc cậu tiếp xúc với các tài liệu liên quan tới người phi phàm và các tổ chức
bí ẩn, khỏi cần phải suốt ngày bị lão Neil sai đọc mấy tài liệu lịch sử nữa.”
Đội
trưởng, lý do anh vời tôi vào đội không phải là làm “chuyên gia lịch sử” sao?
Klein không dám nói ra, mà nghiêm túc gật đầu:
“Vâng.”