Mặt
trăng đỏ yên lặng treo trên bầu trời cao vời vợi, chiếu rọi thành phố Tingen,
thành phố đại học, đang dần yên tĩnh.
Klein
đứng trước bàn học, xuyên qua cửa sổ lùi nhìn xuống phố Hoa Thủy Tiên vắng lặng
bóng người, tai nghe tiếng xe ngựa đằng xa lao nhanh trên phố.
Hắn
cầm chiếc đồng hồ bỏ túi với hoa văn cành lá màu trắng bạc, ấn chóp mở ra, nhìn
thoáng qua rồi giơ tay kéo rèm cửa lại, làm cho ánh đèn khí gas màu vàng chiếu
rõ căn phòng ngủ hơn.
Klein
không nhanh không chậm xoay người, khóa trái cửa phòng rồi khóa van khí gas lại.
Toàn
bộ căn phòng tức thì bị bóng tối bao phủ, chỉ có ánh trăng đỏ rực xuyên qua lớp
rèm cửa sổ mang thêm màu sắc vào trong, tạo ra cảnh tượng đêm khuy trong truyện
cổ tích của nhiều dân tộc.
Trong
cảnh tượng ấy, Klein lấy một con dao bằng bạc ra, làm cho đầu óc phác thảo hình
quả cầu ánh sáng, lại khiến bản thân tiến vào trạng thái nửa minh tưởng. Hắn tập
trung tinh thần, dựa theo những gì luyện tập lúc trước khiến linh tính mọc lên
theo mũi dao, sau đó khiến chúng di chuyển quanh bản thân, kết hợp một cách kỳ
diệu với hoàn cảnh xung quanh mà đóng kín căn phòng lại.
Hắn
làm vậy là để tránh việc xuất hiện dao động dị thường khiến Benson và Melissa bị
đánh thức.
Tiếp
theo Klein đặt dao xuống, đi bốn bước ngược chiều kim đồng hồ, mỗi một bước hắn
lại đọc thần chú tới từ Trái Đất.
Tiếng
gào thét và nỉ non không hề thay đổi kéo tới, sự điên cuồng và đau đớn ập lên
người, hắn cố gắng hết sức khống chế bản thân, ở trạng thái gần như nửa mơ hồ
mà chống đỡ qua giai đoạn nguy hiểm nhất, khó chịu đựng nhất.
Màn
sương mù xám trắng mênh mông vô tận, những “ngôi sao” đỏ sậm xa gần và thần điện
nguy nga sừng sững đứng đó hệt như người khổng lồ đã chết xuất hiện y hệt những
gì Klein gặp trước đây, không có gì thay đổi. Sự yên lặng và cổ xưa từ mấy chục
nghìn năm tích lũy đập vào mặt.
Không,
vẫn có thay đổi! Klein tập trung vào một “ngôi sao” đỏ sậm bên cạnh. Đây là
ngôi sao tượng trưng cho “Chính Nghĩa”!
“Ngôi
sao” này liên tục co vào rồi phình ra, biên độ không lớn nhưng lặp lại không ngừng.
Klein
cẩn thận đưa linh tính của bản thân tới ngôi sao đỏ sậm kia.
Khi
linh tính chạm tới ngôi sao, đầu óc hắn bỗng vang lên một tiếng “ù”, sau đó hắn
thấy một mình ảnh mơ hồ và méo mó, nghe thấy tiếng cầu khẩn hư ảo và chồng chéo
vào nhau:
“Hỡi
Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này,
Ngài
là chúa tể thần bí phía trên màn sương xám,
Ngài
là vị vua Hoàng Hắc chấp chưởng vận may,
Tôi
cầu xin sự giúp đỡ của ngài.
Tôi
cầu xin sự chiếu cố của ngài.
Tôi
cầu xin ngài cho tôi một giấc mơ đẹp.”
...
“Tôi
cầu xin ngài cho tôi một giấc mơ đẹp.”
...
“Tôi
cầu xin ngài cho tôi một giấc mơ đẹp.”
...
Giọng
một cô gái không ngừng vang vọng, lồng vào nhau, tinh thần của Klein cũng trở
nên phiền chán và hỗn độn theo, hệt như vừa mơ màng ngủ thì nghe thấy tiếng đập
bàn phá đồ và cãi nhau từ tầng trên. Hắn cố điều chỉnh cảm xúc, dùng minh tưởng
xuôi sự kích động trong lòng rồi cẩn thận nhìn rõ hình ảnh mơ hồ đang hiện ra
trước mắt.
Đó
là một cô gái mặc áo choàng màu trắng với mái tóc vàng óng ả. Cô ta đứng trước
ánh lửa của bốn ngọn nến, cúi đầu kính cẩn đọc liên tục. Theo hình ảnh méo mó
đó, Klein tạm nhận ra đây là cô nàng “Chính Nghĩa”.
Đến
lúc này hắn hoàn toàn khẳng định rằng thần chú nghi thức của mình hoàn toàn có
thể chỉ tới nơi này, chỉ tới mình một cách chính xác! Điều này khiến hắn cảm thấy
rất có thành tựu, cảm thấy sự mò mẫm trước nay chưa từng có của mình rất có hiệu
quả.
Ta
sẽ không tự khen mình quá giỏi đâu... Tâm tình Klein trở nên tốt đẹp, hắn chỉ cảm
thấy tiếng cầu khẩn vang vọng bên tai như tiếng vo ve của lũ ruồi bọ cũng có thể
chấp nhận được.
Bỗng
một ý nghĩ nảy lên trong đầu, hắn thử phác thảo “lời hồi đáp” trong đầu rồi
thông qua mối liên hệ vi diệu kia truyền cho ngôi sao đỏ sậm: “Ta đã biết.”
...
Trong
tầm mắt là màn sương xám dày đặc với một bóng người mơ hồ và méo mó đứng ở nơi
sâu nhất. Đôi mắt ngài có màu đỏ sậm chảy quanh, kèm đó là một giọng nói không
ngừng vang vọng trong thế giới trống trải chẳng có gì:
“Ta
đã biết.”
“Ta
đã biết.”
“Ta
đã biết.”
...
Audrey
Hall choàng tỉnh, ôm chăn ngồi dậy, trong đầu toàn hình ảnh mà mình vừa mơ thấy.
Cô biết rõ mình vừa mơ tới Kẻ Khờ, con người thần bí ở trên màn sương xám kia!
“Đây
là đáp lại lời cầu khẩn của ta à?” Audrey nhanh chóng tiến vào trạng thái “Khán
Giả”, bắt đầu tỉnh táo phân tích.
Tuy
cô không hiểu vì sao Kẻ Khờ không đáp lại ngay lúc làm nghi thức mà phải chờ tới
đêm, nhưng vẫn cảm thấy chấn động vì nghi thức ma pháp này và những thần chú
kia thật sự có tác dụng. Lúc trước cô có cầu khẩn tới nữ thần Đêm Tối, nhưng
chưa bao giờ được đáp lại!
Ngài
Kẻ Khờ tuy không phải thần linh, nhưng chắc không xê xích gì nhiều... Audrey chậm
rãi hít vào một hơi rồi từ từ thở ra.
Đối
phương đã là kẻ mạnh tới mức không thể phản kháng, cô ta nhanh chóng quẳng sầu
lo ra sau đầu mà suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì:
“Thứ
nhất, tiêu hóa hết ma dược 'Khán Giả'... Việc đóng vai của mình coi như không tệ.
Thứ hai, tìm kiếm hội Tâm Lý Luyện Kim. Thứ ba, xem có thể lấy được phương pháp
điều chế ma dược 'Người Đọc Tâm' từ chỗ ngài Kẻ Khờ, hoặc là manh mối về hội
Tâm Lý Luyện Kim cũng được.
Chẳng
qua mỗi một nhân vật giống thần linh đều có chuỗi danh sách hoàn chỉnh của
mình, chưa chắc đã biết phương pháp điều chế các danh sách đường tắt khác... Tổ
chức phi phàm mới sinh như Hội Tâm Lý Luyện Kim này cũng chưa chắc có tư cách
khiến ngài Kẻ Khờ chú ý...”
...
Sau
khi ngắt kết nối, Klein với tâm tình khá tốt ngồi xuống ghế chủ nhân trên chiếc
bàn đồng thau dài.
Hắn
dựa lên phần lưng ghế tựa, toàn thân được bao phủ trong màn sương xám, tay gối
lên thành ghế, nắm lại rồi để cạnh miệng, bắt đầu hồi tưởng và xem xét chi tiết
quá trình vừa rồi.
Lúc
này trong thế giới sương xám chỉ có một sinh linh là hắn, ngoài ra thì yên lặng
không tiếng động.
“Dường
như chỉ có thể truyền tin tức qua lại chứ không thể mượn nó để điều động sức mạnh
nơi này... Xem ra ý tưởng lúc trước của ta không thể thực hiện được rồi.” Klein
lặng lẽ tổng kết.
Tính
toán ban đầu của hắn là nếu nghi thức và thần chú mà hắn thiết kế này hữu hiệu
thì thử xem liệu có thể dùng cách này để trói chặt bản thân với thế giới sươn
xám lại, từ đó dẫn mở sức mạnh của không gian thần bí này. Đến lúc đó hắn có thể
tự cầu khấn với bản thân mà vòng qua những hạn chế, bí ẩn và nguy hiểm, sử dụng
thế giới sương xám này một cách nhiều hơn. Ví dụ như hắn có thể tiến hành nghi
thức trước để khẩn cầu “bản thân” ban cho, tiếp theo tiến vào thế giới này hưởng
ứng lời khẩn cầu rồi ban ân.
“Xem
ra ta hãy còn mơ mộng viển vông lắm... Sự hiểu biết và nắm giữ của ta với thế
giới sương xám này còn lâu mới đạt tới mức độ kia...” Klein lắc đầu tự giễu,
chuẩn bị rời đi.
Đúng
lúc này, hắn thấy “ngôi sao” đỏ sậm tượng trưng cho “Người Treo Ngược” bắt đầu
co vào phình ra, nghe được những âm thanh hư ảo mà vô hình đang phát ra thành từng
vòng.
“Đúng
lúc gặp được 'Người Treo Ngược' tiến hành nghi thức?” Klein gật đầu.
Hắn
yên vị trên ghế, giơ tay khẽ chạm vào “ngôi sao” này. Linh tính tràn ra rồi chạm
tới ngôi sao đỏ sậm đang không ngừng co vào rồi phình ra kia.
Hắn
nghe được giọng khẩn cầu trầm thấp và chồng chéo lên nhau của Người Treo Ngược,
đồng thời cũng thấy được hình ảnh nhòe nhòe không rõ. Trong hình ảnh ấy, “Người
Treo Ngược” mặc một chiếc áo choàng đen sì, đứng trước bốn ngọn lửa, xung quanh
là bức tường tạo ra từ linh tính dùng để ngăn cách ảnh hưởng của bên ngoài.
Klein
không lập tức đáp lại mà cứ lẳng lặng nhìn, lẳng lặng nghe.
“...
Ngài là vị vua Hoàng Hắc chấp chưởng vận may. Tôi khẩn cầu sự giúp đỡ của ngài.”
...
“Người
Treo Ngược” khẩn cầu xong, chờ trong chốc lát nhưng không thấy trả lời thì bắt
đầu hủy bỏ bức tường linh tính, thổi tắt ngọn lửa và thu thập dàn tế.
Đến
lúc cuối anh ta tự tay lau qua, nước lan ra khiến chiếc bàn được dùng làm dàn tế
trở nên bóng loáng đẹp đẽ hơn hẳn.
“Pháp
thuật hệ nước... Sự ban ơn của Bão Táp... Quả thực 'Người Treo Ngược' chí ít là
'Nhà Hàng Hải'...” Klein khẽ gật đầu. Trước khi hình ảnh biến mất, hắn dựa theo
phương thức như trước đưa “lời hồi đáp” truyền lại cho ngôi sao đỏ sậm kia.
...
Arges
Wilson đang ở trong “Thành phố Hào Phóng” - thủ phủ của quần đảo Rorsted. Anh
không đi tới một nơi có tên là Rạp Hát Đỏ với các thủy thủ đoàn, mà ở lại khách
sạn, đóng chặt cửa sổ rồi thử nghi thức mà Kẻ Khờ đã nói.
Sau
khi hoàn thành việc cầu khấn một cách quen thuộc, Arges kiên nhẫn chờ một lúc,
nhưng không được đáp lại.
“Xem
ra lần thử nghiệm này không thành công... Ngài Kẻ Khờ phải đổi cách khác rồi...”
Anh ta nghĩ với cảm giác nửa may mắn nửa thất vọng.
Sau
khi dọn dẹp sạch sẽ, Arges định xuống tầng uống “Ranze mạnh” - cồn rất có ích
cho việc phát huy năng lực của “Người Dân Nổi Giận”, cho nên đám người bên Kẻ
Trừng Phạt của Chúa Tể Bão Táp thường khá thích loại “thức uống” này.
Arges
mở cửa phòng, đang định đi ra thì bỗng nhiên hoa mắt, thấy trên hành lang là
màn sương xám hư ảo và vô tận, thấy một bóng người ngồi ở nơi sâu nhất, hệt như
đang ngồi trên ngai vàng cao xa.
“Ta
đã biết.” Giọng nói trầm và quen thuộc vang vọng bên tai Arges, làm cho anh ta
đờ người ra đó, đầu đau đớn giật giật.
Đôi
mắt Arges dần sâu thẳm, anh ta nhìn bốn phía, lại phát hiện mọi thứ không khác
lúc trước là bao, vẫn là phần sàn giẫm lên cái là rung rung, vẫn là ánh nến
treo trên bức tường đã có tuổi, vẫn là hành lang không được coi là quá sạch sẽ.
Ta
đã biết... Bên tai Arges như còn vang vọng âm thanh đó. Sắc mặt anh trở nên sa
sầm xuống, anh ta giơ nắm tay khẽ đánh lên ngực, không lại không thể nói ra câu
nói tôn kính chúa tể Bão Táp.
Sau
một hồi lâu im lặng, vẻ mặt Arges đã bình thường trở lại, chỉ là đôi mắt sâu sắc
hơn đôi phần.
...
Lúc
này trên sương mù xám, Klein không trì hoãn quá lâu, chờ khi âm thanh còn sót lại
quy về yên tĩnh, hắn lấy linh tính bọc bản thân rồi rơi vào sương mù xám, rơi
vào thế giới vật chất.
Quang
ảnh vụt lóe qua trước mặt, hệt như những hình ảnh điện ảnh được tăng tốc độ lên
mấy chục lần. Sau một hồi đầu óc mê muội, Klein đã nhìn thấy rèm cửa sổ với ánh
trăng đỏ rực xuyên qua, thấy bàn học và giá sách mông lung.
Hắn
lại cầm con dao bằng bạc hủy bỏ bức tường linh tính trong căn phòng, sau đó lặng
lẽ mở cửa trong một cơn gió bất thình lình thổi qua mà ngắm nhìn hành lang.
Thấy
phòng của Benson và Melissa không có động tĩnh gì, hắn mới hoàn toàn trầm tĩnh
lại.
“Nghi
thức đổi vận này đúng là cần thiết cho du lịch tại gia mà... Vừa đủ kín đáo lại
vừa thần kỳ...” Klein thầm nói một câu, lại đóng cửa rồi đi tới phía giường.
“Nhiệm
vụ” ngày mai của hắn là đi theo lão Neil tới chợ giao dịch các vật phẩm phi
phàm.