Tôi
nghe thấy tiếng của ai đó liền mở mắt ra.
Tối
quá. Bây giờ là ban đêm sao? Tuy nhiên bốn phía không hẳn là một màu đen kịt; có
ánh sáng. Một ngọn lửa—trên đầu của tôi, hình như là ngọn nến. Trên vách tường
cũng được thiết trí những ngọn nến nho nhỏ, hơn nữa không chỉ có một cái, mỗi
ngọn nến đều được sắp theo một khoảng cách nhất định, hướng về phía trước mà
kéo dài. Nơi này rốt cuộc là sao?
Không
biết sao tôi cảm giác có chút khó thở. Tôi thử đưa tay đụng vào vách tường, mặt
tường cứng rắn và có có chút lồi lõm, không giống như một bức tường, nó giống
là một vách đá hơn. Không trách khi nãy tôi dựa lưng vào cảm thấy hơi đau đau. Chẳng
lẽ tôi đang ở trong hang động? Hang động? Tại sao tôi lại ở trong hang động?
Ngọn
nến ở vị trí cũng không thấp, nhưng nếu tôi đứng lên và duỗi tay ra tôi có thể
bắt được nó. Cũng chính vì như thế phần chân tôi tối đen như mực, thậm chí ngay
cả cánh tay tôi cũng không nhìn thấy.
Nhưng
tôi cảm giác có người gần mình. Cẩn thận lắng nghe, tôi có thể nghe thấy tiếng
hơi thở. Có người khác? Nếu như không phải thì mình nên làm gì? Tình huống có vẻ
sẽ rất tồi tệ. Bất quá tôi luôn cảm thấy là có người gần đây.
“Có
ai ở đây không?” Tôi hét lên với giọng đầy lo lắng.
“Có.”
Có tiếng đáp lại ngay lập tức. Giọng một chàng trai.
“Tôi
ở đây.” Một âm thanh khác, giọng của một cô gái.
“Ừm”
Giọng một chàng trai khác nữa vang lên.
“Tôi
đoán quả nhiên không sai.” Một người khác nói.
“Có
bao nhiêu người ở đây vậy?”
“Đếm
thử xem?”
“Quan
trọng hơn, đây là đâu?”
“Ai
biết…”
“Có
ai biết nơi này không?”
“Rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi
cảm thấy bối rối. Chuyện này là sao? Tại sao mình ở đây? Tại sao? Mình đã mắc kẹt
ở đây bao lâu?
Tôi
kìm bản thân mình lại. Không có chút đầu mối nào. Mình đã ở đây bao lâu rồi? Tại
sao mình lại ở đây? Khi tôi nghĩ về nó, dường như có phần trí nhớ nào đó trong
đầu tôi lóe lên, nhưng rồi nó cũng biến mất như chưa hề có gì. Tình hình thật
mơ hồ, không có chút đầu mối nào cả.
“Không
thể cứ ngồi chờ đây mãi” một người nào đó nói. Âm thanh của một chàng trai này
hơi khàn khàn và trầm.
Tôi
có thể nghe thấy tiếng chân dẫm lên đá. Có vẻ như người vừa lên tiếng đã đứng
lên.
“Cậu
đi đâu thế?” Giọng của một cô gái hỏi.
“Tôi
dự định sẽ đi dọc vách tường hướng về phía ánh sáng mà đi” anh ấy trả lời.
Âm
thanh của anh ta nghe bình tĩnh một cách dị thường? Chẳng lẽ anh ta không sợ
sao? Anh ta đứng giữa khoảng cách giữa hai ngọn nến có vóc dáng tựa hồ khá cao.
Từ ánh nến chiếu xuống tôi có thể nhìn thấy đầu của anh ấy. Tóc của anh ấy
không phải màu đen—mà là màu bạc.
“Tôi
cũng đi.” Một cô gái lên tiếng.
“Tôi
nữa.” Một chàng trai khác mở miệng.
“Đợi
chút! Tôi theo với!” Một người khác lên tiếng.
“Có
một lối đi ở hướng ngược lại” một người khác nữa nói. Âm thanh hơi trầm xuống,
có lẽ là một chàng trai. “Mặc dù không có ánh nến”
“Tùy
cậu, nếu muốn theo hướng đó thì cứ đi đi” Chàng trai tóc bạc trả lời rồi tiếp tục
bước đi.
Dường
như mọi người đều theo sau chàng trai tóc bạc. Tôi đành phải theo mọi người. Tôi
không muốn bị mọi người bỏ lại vì thế nhanh chân đứng dậy.
Một
tay vịn vào vách đá, tôi bước đi với sự nơm nớp lo sợ.
Trước
mặt và sau lưng tôi đều có người, nhưng tôi không hề biết họ là ai. Từ giọng
nói của họ, tôi đoán mọi người vẫn còn khá trẻ tuổi. Thậm chí, có một hoặc hai
người mà tôi quen… tôi đã nghĩ thế.
Người
tôi quen? Là người thân? Bạn bè? Thật kì lạ. Tại sao tôi không nhớ nổi người
nào. Thật là quái dị. Không đúng, chính xác mà nói thì trong đầu tôi đang có nhớ
về một cái gì đó, thì thứ đó sẽ biến mất như tan thành mây khói. Tôi không thể
hiểu được tình hình này là sao.
Không
chỉ bạn bè, liền ngay cả người thân tôi cũng chẳng tài nào nhớ nổi.
Cái
cảm giác này không phải hoàn toàn không nhớ rõ, mà như thể mình luôn rõ ràng biết
về nó nhưng bây giờ chợt quên sạch không còn chút gì cả.
“…Có
lẽ sẽ tốt hơn là không nghĩ về nó,” Tôi tự nói với chính mình.
Một
âm thanh đáp lại từ phía sau lưng tôi. Đó là âm thanh của một cô gái. “Không
nghĩ về cái gì?”
“Không,
không có gì cả đâu. Chỉ là…”
Không
có gì sao? Thật chứ? Thật sự là không có gì sao? Thế ‘nó’ là gì?
Tôi
lắc đầu một cái, chợt nhận ra không biết từ lúc nào mình đã dừng lại. Phải tiếp
tục đi. Mình phải tiếp tục đi. Có lẽ tốt hơn là không suy nghĩ gì cả. Tôi có cảm
giác là khi tôi càng cố nhớ thì lại sẽ càng quên.
Dãy
nến vẫn tiếp tục kéo dài không biết điểm kết thúc ở đâu.
Chúng
ta đã đi bao xa rồi? Đã rất xa rồi sao? Hay chỉ là mới một chút thôi. Tôi không
rõ ràng lắm, cảm giác về không gian và thời gian của tôi đã bị tê dại.
“Có
gì đó ở đây” Một người ở phía trước tôi nói. “Có ánh sáng... là ánh đèn?”
“Nó
đã bị chặn lại” Chàng trai tóc bạc lên tiếng, một người khác đáp lại ngay “Có lẽ
nó chưa hẳn bị chặn lại!”
Ngay
lập tức bước chân tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Dù không thể thấy gì cả nhưng tôi
có cảm giác là chúng tôi đã đi đúng hướng. Bước chân của mọi người tiến về phía
trước cũng nhanh hơn. Ánh sáng của nó sáng hơn bất kì ngọn nến nào, có lẽ nó là
một chiếc đèn được treo trên vách đá. Ánh sáng của nó chiếu sáng một thứ gì đó
như một cánh cửa.
Chàng
trai tóc bạc đặt tay mình lên nó và rung mạnh. Ngoại trừ mái tóc bạc, quần áo của
anh ấy chả khác gì một tên côn đồ. Qua một hồi cố sức, anh chàng tóc bạc đã mở
được cánh cửa “Tôi mở được rồi”.
“Wow!”
Một vài người hét lên.
“Chúng
ta có thể thoát khỏi đây rồi sao?” một cô gái đứng ngay sau lưng anh ta nói,
trang phục của cô khá sang trọng và hào nhoáng.
Chàng
trai tóc bác đi vài bước qua cánh cổng quay lại nói. “Có một cái bậc thang.
Chúng ta có thể đi lên từ đây.”
Bậc
thang khá chất hẹp, ẩm iu mùi mốc dẫn đến một hành lang bằng đá khác. Không có
những ngọn nến, nhưng phía trên có ánh sáng rọi xuống. Mọi người xếp thành hàng
một, từng bước từng bước đi tới. Ở phía trên có một cánh cửa khác, nhưng lần
này có lẽ nó không nhúc nhích.
Chàng
trai tóc bạc dùng tay thử lên cánh cửa vài lần. “Có ai ở đó không? Mở cửa ra!” Anh
ta gầm lên nghe phi thường phẫn nộ.
Cô
nàng tiểu thư phía sau cũng tham gia cùng với anh ta lớn tiếng kêu. “Có ai
không?! Mở cửa ra!”
“Này!
Mở cửa!” Một chàng trai tóc xoăn cũng lên tiếng.
Không
bao lâu sau. Chàng trai tóc bạc bỏ tay khỏi cánh cửa và lùi về phía sau. Có vẻ
như có người đến. Cô nàng tiểu thư và anh chàng tóc xoăn cũng im lặng. Bên tai
tôi truyền đến âm thanh tiếng khóa mở và cánh cửa mở ra.
“Tránh
ra” Xem ra hẳn người giúp chúng tôi là một người đàn ông.
Cầu
thang dẫn đến một căn phòng được xây dựng bằng đá. Bên trong không có cửa sổ
nhưng đèn đuốc bên trong phi thường sáng ngời. Theo cầu thang dẫn đến đây, còn
một cầu thang dẫn đến cánh cửa khác.
Căn
phòng mang hơi hướm cổ xưa và không có chút cảm giác hiện đại nào cả. Quần áo của
người đàn ông mở khóa cho chúng tôi thật kì lạ. Hình như nó không phải là quần
áo bình thường, nó được làm bằng kim loại... là khải giáp sao?
Và
trên đầu người đàn ông đội một chiếc mũ… mà tôi nghĩa nó là cái mũ sắt của các
chiến binh. Bên hông của người đàn ông mang theo một vật, mà tôi nghĩ nó không
phải là một vật thường. Có lẽ là một thanh kiếm? Giáp, mũ và kiếm. Đây rốt cuộc
là thời đại nào? Hoặc xem xét theo một cách khác thì có lẽ là do những lo lắng
của tôi?
Khi
người đàn ông đưa tay điều chỉnh cái đồ vật treo trên trường, bức tường và cánh
cửa bắt đầu hơi chấn động rồi truyền ra những tiếng vang nặng nề. Một phần của
bức tường di chuyển từ từ mở ra. Những bậc đá chìm xuống những cái ô dành cho
mình.
“Ra
ngoài” người đàn ông nói một lần nữa, hất cằm về phía cánh cửa khác đang mở ra.
Chàng
trai tóc bạc là người đi ra trước, theo sau là cô nàng tiểu thư. Những người
khác như bị họ tác động từng người một bước ra ngoài. Ra ngoài rồi. Lần này,
chúng tôi thật sự ra ngoài rồi.
Giờ
là bình minh hay hoàng hôn? Bầu trời lờ mờ sáng kéo dài vô tận khắp mọi hướng.
Chúng
tôi đang đứng trên một ngọn đồi hơi cao.
Quay
đầu lại nhìn tôi thấy một tòa tháp cao to đứng sừng sững. Trước đây chúng ta ở
bên trong nó sao? Hoặc là bên dưới nó…
Chúng
tôi đếm số người hiện diện ở đây, có tám nam bao gồm chàng trai tóc bạc, anh
chàng tóc xoăn và tôi, còn phía nữ bốn người bao gồm cả cô nàng tiểu thư thì tất
cả có mười hai người.
Do
trời vẫn còn tối nên tôi nhìn chưa rõ ràng lắm, nhưng từ thân hình, trang phục,
kiểu tóc, và tướng mạo. Tôi không nhận ra bất kì người nào ở đây.
“Đó
là thành phố” một người lên tiếng. Anh ấy có mái tóc bóng bẩy và vóc dáng hơi gầy.
Anh ấy chỉ vào một thứ phía trước ngọn đồi.
Nhìn
theo hướng đó, tôi có thể thấy các tòa nhà san sát nhau. Một thành phố. Xem ra
đúng là thành phố, ít nhất là thế. Đúng là thế rồi. Xung quanh nó có hàng rào
cao—không, đó không phải hàng rào. Một tường thành sừng sững hùng vĩ.
“Có
vẻ nó giống pháo đài hơn là thành phố” một chàng trai gầy gò mang mắt kính nói.
“Một
pháo đài” tôi thấp giọng thì thầm. Tại sao giọng của mình lại không giống như của
mình nhỉ?
“Xin
hỏi một chút… nơi này đến cùng là nơi nào?” Một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn có vẻ
e lệ đứng sau lưng tôi lo lắng hỏi.
“Cái
này, tôi cũng không biết.” Tôi đáp lại.
“À,
xin lỗi. Có ai biết? Chúng ta ở đâu không?”
Không
ai lên tiếng trả lời. Trừ phi là mọi người muốn đùa cợt cô ấy hoặc che giấu
thông tin vì một vài lí do nào đó, không thì rất hiển nhiên là không ai biết
đáp án để trả lời.
“Không
ai biết thật chứ?” Anh chàng tóc xoăn vò mái tóc của mình nói.
“A!”
Một chàng trai mặc áo len nhìn có hơi tùy tiện lên tiếng trong khi vỗ hai tay của
mình “Tại sao chúng ta không hỏi anh ta, người đang mặc bộ khải giáp đấy?”
Mọi
người hướng sự chú ý của mình về phía cánh cửa, mà ngay sau đó.
Cánh
cửa càng ngày càng nhỏ. Phía dưới trồi lên một tảng đá, chắn ngay cửa ra vào.
“Đợi
chút đã—” Anh chàng lôi thôi chạy đến thế nhưng đã quá muộn. Cánh cửa biến mất
như thể nó không thể nào là một phần của bức tường. “Đợi chút đã, Điều này sao
có thể? Ai đó làm việc này, đừng có như thế được không…” anh ấy nói trong khi đập
mạnh tay của mình lên bức tường bằng cả hai tay, nhưng nó chẳng có động tĩnh gì
cả.
Sau
đó không lâu, anh ta chán nản từ bỏ rồi ngồi xuống.
“Điều
này không tốt chút nào” Một cô gái với mái tóc thắt bím nói. Những lời cô nói
ra có sự nhấn mạnh các âm tiết.
“Đây
không phải là sự thật chứ?” Anh chàng tóc xoăn ngồi chồm hổm, bộ dáng cúi đầu ủ
rũ. “Là thật sao? Là thật sao…?”
“Họ
ở đây rồi, đúng giờ thật!” Bên tai tôi vang lên một tiếng cao vút của con gái.
Đó
là của ai? Nhóm chỉ có bốn nữ. Cô nàng tiểu thư, cô gái tóc thắt bím, cô nàng xấu
hổ, và cuối cùng một cô gái còn bé hơn ba người kia, có lẽ chỉ cao khoảng 1m50.
Giọng nữ cao vút đó nghe như không phải là của cô nàng tiểu thư, cô gái thắt
bím hay là cô nàng xấu hổ. Có lẽ đó cũng không phải của cô gái bé nhỏ.
“Mọi
người đã xuất hiện, để xem thử nào. Đoán xem thử nào? Tôi ở đâu?”
“Rốt
cuộc là ở đâu?!” Anh chàng tùy tiện đứng dậy hét lớn.
“Đừng
có hoảng hốt, đừng có hét lên, đừng có mà hừm này hay đánh rắm gì cả!” Xem ra
chủ nhân của âm thanh này đến từ phía sau tòa tháp. “Cha-lalalalalaaan,
cha-lalalalalaaan, lalan…” một giai điệu nho nhỏ vang lên, một cô gái khác chườn
đầu ra từ phía tòa tháp. Tóc của cô được cột lên thành búi như kiểu thời trang
của các phụ nữ miền quê.
“Xin
chào. Mọi người khỏe không? Chào mừng đến Grimgal. Tôi là Hiyomu, người phụ
trách hướng dẫn cho mọi người. Rất vui được gặp mọi người. Mọi người cũng thế
chứ? Kyapeeeee—”
“Cách
nói chuyện này của cô thật biết chọc giận người khác” một chàng trai với mái
tóc húi cua nói trong khi đang nghiến răng giận dữ.
“Wah!”
Hiyomu rụt cổ lại sau một lát lại ngẩng đầu lên nói “Thật là đáng sợ. Sợ quá đi
thôi. Đừng có tức giận như vậy mà. Được chứ? Được chứ? Được chứ? Được chứ?”
Chàng
trai có mái tóc húi cua mắng. “Thế thì đừng có chọc giận người khác!”
“Người
ta biết rồi mà—!” Hiyomu bước ra từ phía dưới tòa tháp sau đó làm động tác chào
“Hiyomu từ bây giờ sẽ chú ý tác phong của mình! Làm việc cẩn thận tác phong! Được
chứ? Được chứ? Kyoheee—!”
“Cô
đang cố ý phải không!”
“A,
cậu không nên tức giận! A, a, đừng nên tức giận, đừng có đánh, đừng có đá
Hiyomu, Hiyomu sợ đau lắm, hi vọng mọi người có thể đối xử ôn nhu với Hiyomu. Giờ
thì, Hiyomu có thể nói chuyện nghiêm túc được chứ? Hiyomu có thể bắt đầu công
việc chưa?”
“Nhanh
vào chủ đề đi” Chàng trai tóc bạc nói với giọng trầm thấp. Không như chàng trai
tóc húi cua, cậu ta không có vẻ gì là phẫn nộ; tuy nhiên trong lời nói có chút
đe dọa.
“Vậy
thì” Hiyomu mỉm cười nói. “Chúng ta sẽ thảo luận vấn đề được chứ?”
Bầu
trời càng lúc càng sáng hơn, xem ra so với lúc trước thì đã sáng hơn rất nhiều.
Xem ra bây giờ không phải là hoàng hôn; là buổi sáng.
Trời
đã muốn sáng rồi.
“Vậy
thì xin vui lòng đi theo tôi. Hoặc tôi sẽ bỏ mọi người lại—”
Hiyomu
bước đi trong khi mái tóc của cô đung đưa từ bên này sang bên kia. Có một con
đường dẫn từ tòa tháp xuống dưới ngọn đồi. Hai bên con đường là đất đen với cỏ
dại mọc um tùm bao quanh ngọn đồi, xung quanh là những tảng đá trắng nằm rải
rác. Có rất nhiều tảng đá trắng ở đây thoạt nhìn qua như được sắp xếp rất chỉnh
tề, như có người nào đó có chủ đích đặt chúng ở đấy.
“Này,
những thứ này là…” Anh chàng tóc xoăn chỉ vào những tảng đá trắng nói. “Chúng
không phải là bia mộ chứ?”
Tôi
nghe mà rùng mình.
Bây
giờ nghe anh ta nhắc tới, thì hình như có văn tự được khắc trên những tảng đá. Có
một vài tảng đá phía trước còn cắm cả hoa. Bia mộ. Ngọn đồi này là một nghĩa
trang sao?
Hiyomu
đi đằng trước không quay đầu lại chỉ “Hehehehe” cười “Mọi người đoán xem. Nhưng
bây giờ không cần lo lắng. Mọi chuyện vẫn còn quá sớm. Vẫn còn quá sớm!
Ehehehehe…”
Chàng
trai có mái tóc húi cua nghiến răng với cô và đá viên đá bay đi. Anh ấy trông
có vẻ rất giận dữ, bất quá anh ấy vẫn tiếp tục đi theo Hiyomu. Chàng trai tóc bạc
đang theo phía sau cô ấy và anh chàng bốn mắt, cô nàng tiểu thư, và cô gái bé
nhỏ đang theo phía sau họ.
Anh
chàng tùy tiện gào thét “Oy! Oy! Tôi cũng muốn đi, tôi cũng muốn đi!” Và bắt đầu
đuổi theo anh chàng tóc bạc sau khị bị vấp ngã.
Nhìn
tới nhìn lùi thì chúng tôi như chỉ có lựa chọn đi tiếp, nhưng Hiyomu dự định sẽ
dẫn chúng tôi đến đâu? Đây là nơi nào? Tôi thở dài và ngửa mặt lên nhìn bầu trời
không khỏi phát ra tiếng “Oa—”.
Đó
là cái gì?
Nó
đang treo lơ lửng trên bầu trời, nhưng tôi dám chắc nó không phải là mặt trời. Nó
quá lớn là một vì sao, nhưng trời chỉ mới bắt đầu sáng. Hình dạng của nó như mặt
trăng khuất đi một nửa hay mặt trăng lưỡi liềm. Nói như vậy, nó là mặt trăng
sao? Nhưng nếu là vậy, điều này cũng thật quá kì lạ…
“…Đỏ
quá.”
Tôi
chớp mắt định thần lại và nhìn nó lần nữa. Dù cho bao nhiêu lần màu sắc của nó
vẫn như viên Hồng Bảo Thạch. Phía sau tôi, cô nàng xấu hổ “A” một tiếng ngây ngẩn
cả người. Tôi nhìn lại và thấy cô ấy cũng đang nhìn chằm chằm vào mặt trăng màu
đỏ.
“Oa—”
cô gái tóc thắt bím dường như cũng đã nhận ra. Cô chớp mắt mình vài cái.
“Gwatan-sama, ngài đỏ thẫm thật đẹp~yan. Đẹp quá đi.”
Anh
chàng với mái tóc bóng bẩy nhìn vào mặt trăng ở chân trời với vẻ ngạc nhiên.
“Wow”
Anh chàng tóc xoăn nói với hai mắt mở to.
Một
người với vóc dáng to lớn trông có vẻ hòa nhã nói một giọng thấp đầy ngưỡng mộ.
Tôi
không biết đây là nơi nào, tôi đến từ đâu, hay sao tôi đến được đây. Thậm chí cả
những thứ liên quan với mình. Nhưng có một thứ mà tôi hoàn toàn có thể khẳng định. Một nơi ngoài nơi này, mặt trăng
không phải đỏ thẫm như vậy.
Mặt
trăng màu đỏ thẫm... thật sự quá kì dị.