projects

Isekai ni Tensei Shitandakedo Ore, Tensai tte Kanchigai Saretenai - Chap 13

Vài lời của tác giả: Ý tưởng câu chuyện ngày hôm nay là của Muunin-san, người có cùng ý tưởng với tôi.
Lần này sẽ là một sự hiểu lầm lớn chưa từng có. Độc giả nào mà không ưa gián thì cứ giữ quan điểm của mình cho đến khi đọc góc nhìn của Saitou-kun nha.
Lần này, những hiểu lầm của nhân vật chính sẽ được làm sáng tỏ. Đến lúc Saitou-kun và Gián-kun thể hiện rồi.
---
Cách xa mặt đất 36000 ki--mét…….
Có một vật thể đang trôi nổi ngoài không gian.
Mặt ngoài của cái ống trụ được viết giống như cảnh báo ma thuật đen vậy KHÔNG ĐƯỢC MỞ.
Và ở đó, có một cỗ máy giống hình con cá đang tiếp cận nó.
Cỗ máy đó bay lượn xung quanh vật thể tìm cách đến gần, và rồi nó dừng lại, sau khi quan sát nó bắt đầu duỗi cánh tay ra.
Chậm rãi, cực kì chậm rãi, nó với tới vật thể đó ……
Và như thể được đẩy đi bởi hơi thở của máy móc, vật thể đó bay khỏi cánh tay.
Cỗ máy bị bỏ xa khỏi vật thể đó, và nó nhìn theo như thể gặp rắc rối lớn.
Hướng mà vật thể đó đang bay tới chính làTrái Đất Xanh.
—Arakawa Miki’s Perspective— 
Theo như yêu cầu của Tổ Chức Liên Hợp Quốc, tôi sẽ là chủ trì của cuộc hội thảo về vấn đềThăm Dò Ngoài Không Gian và Trạm Không Gian Quốc Tế.
Kế hoạch đó có liên quan tới việc xây dựng trạm không gian tại vành đai các tiểu hành tinh của Sao Hỏa, và cùng lúc đó phóng phi thuyền không người lái ra ngoài vũ trụ.
Tuy nhiên nó vẫn còn quá nhiều khó khăn.
Đầu tiên, đó là vấn đề xảy ra khi ở lại trạm lâu dài.
Sự căng thẳng của con người khi họ phải sống trong môi trường gò bó không phải là điều có thể xem thường. Đội Vũ Trụ Quân Liên Hợp Quốcđang trong quá trình phát triển và gặp phải vấn đề như vậy.
Mình có nên hỏi Kouki không nhỉ? (Miki)
Mặc dù tôi đang lẩm bẩm vậy, nhưng thằng bé vẫn đang học ở trường và tận hưởng tuổi trẻ của mình với bạn bè của nó.
Mình không nên làm phiền thằng bé bởi những vấn đề như thế này.
Và..... Có một vấn đề nữa vẫn đang luẩn quẩn trong đầu tôi.
Thiên thạch đó sẽ đâm vào Trái Đất sao….. (Miki)
Quỹ đạo của thiên thạch đó đã được tính toán cụ thể, khả năng vạ chạm của nó lên tới 82%.
Mặc dù có những yếu tố bên ngoài liên quan nhưng cũng chỉ là con số không đáng kể.
Điều đó có nghĩa là, tôi cần phải đề xuất phương pháp đối phó cụ thể.
Hơn nữa, sau khi trạm hoàn thành vẫn còn có rất nhiều việc phải làm, chẳng hạn như là lập kế hoạch thăm dò có người lái trên Sao Hỏa và thiết kế tàu thăm dò.
Công việc của tôi nó cứ chất lên thành đống vậy
Mà hôm nay, Kouki và bạn thằng bé sẽ về nhà chơi.
Theo như bài báo cáo về bạn bè của Kouki, trong đó có một cô bé tên làAikawa Megumi, người đã viết luận án về Phát triển Vũ trụ được phổ biến rộng rãi sau khi vào Học Viện.
Cuối cùng thì, mình vẫn không thể nào dựng được một kế hoạch tốt cho riêng mình..... Chẳng còn cách nào cả. (Miki)
Nói ra những lời đó xong, tôi đi chuẩn bị trà để mời những người bạn của Kouki.
—-Arakawa Kouki’s Perspective—-
Hôm nay một vài người bạn của tôi đến thăm nhà
Mặc dù tôi hiểu tại sao Saitou-kun và Alice-chan ở đây mà.......
Sao cậu lại ở đây hả Aikawa-san?!!!!
Có vẻ như cô ấy khá hiền lành với Saitou-kun thì phải.
Aikawa-san là người nói với tôi rằngCậu phải trong Top 10 của bài kiểm trađó.
Xem cô ấy nhìn Saitou-kun với ánh mắt dịu dàng chưa kìa!
Đệt ghen tỵ thật!
Nhưng cuối cùng thì, khi Aikawa-san biết được tôi không phải làm bài kiểm tra, cô ấy đã rất điên tiết, nhưng Saitou-kun lại hỏi cô ấy rằng.
Arakawa-kun đã từng điều khiển máy bay không người lái để va vào tên lửa đạn đạo đó, cậu có tính toán được điều đó không? (Saitou)
Sau khi nghe những lời đó, Aikawa-san bắt đầu quay cuồng.
Mặc dù đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi, nhưng nếu như cậu khẩm phục tôi thì tôi chả ngại khi cậu đổ tôi đâu.
Nhưng mà tại sao hả Saitou-kun?! 
Khi tôi đang càu nhàu trong miệng, Alice-chan thì thầm vào tai tôi
Bằng cách nào đấy, có vẻ như Saitou-kun đã cứu Aikawa-san khỏi rắc rối trên đường. (Alice)
Hoh?
Saitou-kun là người có những hành động bất thường.
Trong trường hợp đó thì tôi hiểu tại sao Aikawa-san lại như vậy.
Cậu ta như hoàng tử bạch mã tới cứu cậu khi cậu gặp rắc rối mà.
Khi tôi đang nghĩ vậy thì,
Có vẻ như cậu ta đã sử dụng con robot đó….. (Alice)
Ah, giờ thì tôi hiểu rồi
Nếu cậu mà sử dụng con robot đó với tôi, đừng trách tôi quăng nó đi đấy.
Nghĩ vậy, tôi nhìn Saitou-kun và Aikawa-san, và tôi đang thấy Saitou-kun đang gối lên đùi cô ấy.
Geez, cậu đi về được rồi đấy…
Trông có giống như cậu cần vào phòng tôi đâu.
Nhưng đợi đã, theo đà này, liệu mình có nên gối đùi Alice-chan không ta?
Khi tôi định làm điều đó thì.
Ít người như vậy thôi sao? (Miki)
Mẹ tôi bước vào phòng và nói.
Mặc dù tôi đang định phàn nàn với mẹ vì sắp có được chỗ tốt, nhưng có vẻ như bầu không khí trong phòng đang hơi căng thẳng.
Oh, tôi hiểu rồi.
Tôi đã quá quen thuộc với mẹ rồi, nên không cảm thấy gì cả.
Nhưng tất cả mọi người trong học viện đều thần tượng và muốn gặp mặtThiên tài Arakawa Miki.
Khi mẹ hướng dẫn chúng tôi đến nơi làm việc của mẹ, mẹ đã không có cơ hội được trò chuyện nhiều vì có việc đột xuất.
Đây có vẻ là một ước mơ lớn vì có thể được gặp một nhà nghiên cứu vĩ đại như mẹ…..
Để không cản trở mọi người và vì cảm thấy hơi khó xử nên tôi tự động ra góc phòng ngồi.
Mẹ có chuyện này muốn trao đổi với mọi người. (Miki)
Và mẹ nói cho mọi người về nghiên cứu của mẹ.
Với sự thiên tài của mình tôi tin chắc rằng mẹ có thể giải quyết mọi vấn đề mà không cần hỏi ý kiến của các học viên, nên đây chỉ là một cách thuận lợi để chúng tôi có thể giao tiếp với một thiên tài như mẹ.
Mẹ thật là tốt bụng.
Trong lúc nghĩ vậy, tôi quan sát họ thảo luận, có vẻ như nó liên quan tới trạm không gian, Alice-chan gợi ý rằng nên sử dụng thuốc giảm stress, và Saitou-kun giải thích về việc sử dụng robot điều khiển từ xa để làm những công việc nặng nhọc.
Mẹ thích thú ghi lại trong lúc nghe những ý kiến của mọi người, nhưng ý kiến của Aikawa-san lại vô cùng ngạc nhiên
Cháu nghĩ môi trường làm việc trên trạm phải gần gũi như Trái Đất vậy. Vì điều đó, họ nên…. (Aikawa)
 Cái cách mà Aikawa-san giải thích ý tưởng của mình vô cùng chuyên nghiệp, tôi khá là ngạc nhiên về điều đó.
Chuyên ngành của Aikawa-san là Vũ trụ học sao.
Tôi hỏi Saitou-kun về điều đó.
Fuhi? Đúng đó, chuyên môn của Megumi-chan là Môi trường Vũ trụ đó. (Saitou)
Vậy là mình đã đúng sao? Mà, Saitou-kun, cậu gọi Aikawa-san làMegumi-chan heh? Quan hệ tốt quả nhể. (Arakawa)
Bị tôi trêu chọc, Saitou-kun im lặng và đỏ mặt.
Mặc dù tôi tưởng cậu ta cũng có ý với Alice-chan, nhưng có vẻ như tôi đã lầm.
Và để dễ dàng lắng nghe ý kiến của mọi người, mẹ trao đổi địa chỉ thiết bị đầu cuối cá nhân với mọi người.
Liệu có ổn không nhỉ?
Chẳng phải nó dành cho công việc cá nhân thôi sao?
Khi tôi đang suy nghĩ thì ông đầu trọc phi vào như thể muốn phá cửa vậy.
Chúng ta gặp tình huống khẩn cấp rồi. (Đầu Trọc)
Lần nào ông xuất hiện cũng khẩn cấp cả nhể?
Oi!!!
Hai tiếng đồng hồ trôi qua kể từ khi ông đầu trọc phi vào phòng, chúng tôi đang tớiĐội Phát Triển Vũ Trụ Nhật BảnMegafloat trên bờ biển Thái Bình Dương.
Từ nãy giờ chúng tôi đang trên máy bay trực thăng do ông đầu trọc làm phi công.
Thật không may, tất cả những người trong phòng tôi lúc nãy buộc phải tới vì lí do tuyệt mật.
Chỉ có mỗi Aikawa-san là vui mừng, cô ấy phấn khích nóiĐây là Megafloat sao!?, nhưng mọi người thì không dễ chịu chút nào và Saitou-kun lại bị say tàu xe.
Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tôi có nghĩa vụ là phải bảo vệ an toàn cho lũ trẻ. Tùy thuộc vào tình hình tôi có thể gọi cho chồng tôi tới chiếm đóng Megafloat này đấy. (Miki)
Mẹ, cùng với khuôn mặt đáng sợ mà tôi chưa từng thấy đang tỏ ra bất mãn.
Hơn nữa… mẹ còn định nhờ tới phe của cha.
 Well, nếu như là ông già và đồng bọn của ổng, thì kiểu gì họ cũng có thể bơi tới đây, dù cho có thể bị bắt bởi nhân viên an nính.
Trong lúc đó, ông quản lý, cũng đang thở hổn hển như Saitou-kun bắt đầu giải thích.
Vũ Trụ Quân của Nga đã phát hiện ra tên lửa mà Kouki-kun bắn ra ngoài không gian. Tuy nhiên, người Nga đã phá vỡ hiệp ước và đang cố gắng chiếm lấy nó, bây giờ tên lửa đang trên đường bay về Trái Đất.
Ah!
Là nó huh....….
Không ổn rồi, thứ đó đang quay về sao?
Nếu là vậy thì mình dẹo mất.
Cuộc sống của thanh niên nghiêm túc mà tôi gây dựng sẽ biến mất từ đây sao.
Tôi run cầm cập khi nghe ông quản lý nói vậy, nhưng những lời tiếp theo khiến tôi cảm thấy còn một chút hy vọng.
Sau khi nhận được báo cáo, Liên Hợp Quốc đã ngay lập tức yêu cầu Vũ Trụ Quân Liên Hợp Quốc hành động. Hạm đội đang tập trung tại quỹ đạo của tên lửa để đánh chặn nó. (Quản lý)
Tuyệt vời!
Tốt thôi, hãy bắn cho nó nổ tung đi.
Sau khi suy nghĩ mẹ tôi nói.
Vậy thì có liên quan gì đến chúng tôi? Ông quản lý, thứ gì cho ông quyền được giam giữ những đứa trẻ này vậy? (Miki)
Không, ý tôi là...... Liên Hợp Quốc muốn có người lên kế hoạch ngăn chặn tên lửa. (Quản lý)
Vậy thì chẳng phải chỉ cần tôi là đủ rồi sao?  Cho lũ trẻ đi về ngay lập tức. (Miki)
Bình tĩnh nào mẹ, quát nạt ông ta nhiều quá là phiền đấy, đừng mắng ông ấy nữa mẹ ơi.
Và, tôi muốn xác minh rõ ràng số phận của thứ đó.
Tôi nói với mẹ rằng tôi đồng ý gham gia.
Và những người còn lại cũng đồng ý ở lại đây, mẹ lưỡng lự nói Không còn cách nào khác nhỉ.và từ bỏ.
Cơ mà, trước đó họ nóihiệp ướcnó có nghĩa là gì nhỉ?
Tôi lo lắng thì thầm hỏi mẹ.
Không có gì phải lo lắng đâu con, mọi chuyện vẫn ổn mà.. (Miki)
Mẹ trả lời, tuy mẹ nở nụ cười nhưng ánh mắt mẹ thì không.
Mẹ là quả thực là người không nên đụng vào.
Có người đã từng cản trở mẹ khi mẹ nở nụ cười đó, và tôi thực sự không muốn nhớ tới thời điểm đó.
Ông quản lý ngay lập tức cho chúng tôi biết chỉ huy hạm đội tham gia cùng chúng tôi, và sau đó người chỉ huy đó nói.
Cho dù có phải quyết tử đâm vào tên lửa, chúng tôi thề sẽ cản trở nó bằng được  ! (Tư lệnh)
Ông ta nói với một sự quả quyết.
Đợi đá đừng làm vậy mà!
Kể cả trong trường hợp xấu nhất tôi chỉ bị xấu hổ và mọi thứ sẽ ổn mà.
Rất nhiều thứ trôi nổi ngoài không gian khi rơi xuống sẽ bốc cháy khi băng qua bầu khí quyển, và khi nói rới xuống thì sẽ là vùng biển hoặc sa mạc nào đó.
Nó sẽ không rơi xuống thành phố đâu.
Chẳng có lí do nào để vứt bỏ mạng sống của mình cả, kể cả có thì nên là quân đội Nga vì họ đã làm việc không đâu kìa.
Vậy thì chúng ta bắt đầu kế hoạch ngăn chặn tên lửaChiến dịch Pandora. Cầu cho tất cả chúng ta đều bình an. (Quản lý)
Ông quản lý nói.
Đợi đã, hình như mọi người hiểu lầm nghiêm trọng thì phải?
Nó có gì nguy hiểm đâu.
Mọi người nói như thểNếu như nó rơi xuống Trái Đất thì sẽ…..
Tôi nên làm gì đây?
Nó đã thành vấn đề nghiêm trọng rồi, tôi chẳng biết nói gì được nữa.
Thứ bên trong nó chỉ là quyểnS&M Ero-bookmà tôi đang cố vứt nó đi…….
—- Tư lệnh Jeff Old’s Perspective—- 
Tôi đang đứng nhìn Trái Đất trên chiếc cầu….
Dưới hành tinh đó, Mary, cháu gái tôi đang sinh sống.
Ta không cho phép mình thất bại nhiệm vụ này.
Đầu tiên, chuyện này sẽ không xảy ra nếu như quân đội Nga ngu ngốc vi phạmHiệp Ước Arakawa
Nếu đám người Nga tham lam dám đụng tớiThánh Tích Arakawa…..
Trong lúc nghiến răng, thì một tin truyền thông được phát, từ Tổng thống Hoa Kỳ, con trai tôiWilliam Old
Ngài Chỉ Huy, Chiến dịch Pandora đã được tuyên bố thực thi. Số phận của Trái Đất đang nằm trong tay Ngài. Làm ơn, hãy hoàn thành nhiệm vụ và trở về… Mary đang chờ đợi Ngài nơi quê nhà. Cha à, chúc cha may mắn. (William Old)
Tôi đưa tay lên chào William.
Con trai ngốc của cha ơi……
Con không cần phải nhắc nhở ta đâu.
Ta không thể nào để quả tên lửa này chạm tới Trái Đất được.
Bộ phân thông tin đã báo cáo rằng bên trong quả tên lửa này có thể là vũ khí virus.
Không cần biết nó là gì, nó cần phải được bắn hạ ngoài vũ trụ này.
Tôi xác nhận lại tình hình công việc với sĩ quan thông tin.
Hiện tại, có ba tàu khu trục đang hướng tới tháp Zenith, và hai tàu vận chuyện triển khai hai bên.(Sĩ quan Công nghệ thông tin)
Tốt, giữ vị trí cho đến khi có hiệu lệnh mới. Ra lệnh cho tàu vận chuyện sẵn sàng khởi động máy bay không gian ngay khi có lệnh. (Jeff Old)
Mọi thứ vẫn đang triển khai theo kế hoạch, trận chiến thực sự đầu tiên của chúng tôi đang tiến hành trơn tru.
Bây giờ chỉ cần chờ đợi radar tìm ra vị trí của địch.
Đây sẽ là khoảng thời gian khó khăn nhất của phi hành đoàn vì họ không phải làm gì trong một thời gian dài.
Làm ơn, hãy tập trung và kiên nhẫn chờ đợi.
Đã có thể đọc được vị trí trêm radar! Tôi sẽ cho hiển thị trên màn hình. (Sĩ quan)
Sau khi chờ đợi 20 phút, một sĩ quan hô lên.
Cuối cùng.
Tôi ngồi vào ghế chỉ huy và ra lệnh.
Khởi động máy bay không gian bắn phá mục tiêu. Trong trường hợp không bắn hạ được, bắn cản trở mục tiêu. (Jeff Old)
Nhận được lệnh, các máy bay lao tới phía mục tiêu.
Quan sát trận chiến, tôi thấy rằng có vẻ không ổn vì khả năng né tránh của tên lửa quá cao.
Tôi chuẩn bị ra lệnh mới thì một sĩ quan nói.
Báo cáo, chúng ta bị nhiễu sóng do bão mặt trời. Không thể nào liên lạc được với đồng minh và Trái Đất. (Sĩ quan)
Anh ta nói.
Sau cùng, chẳng nhẽ vẫn còn quá sớm để nhân loại thiết lập hệ thống quân sự ngoài vũ trụ sao?
Tuy nhiên, nếu chúng tôi dừng lại, quả tên lửa sẽ tiếp cận được Trái Đất.
Nhìn vào màn hình, tôi cố gắng nghĩ hiệu lệnh tốt nhất có thể.
Không ổn rồi, tôi không nghĩ ra gì cả, thời gian vẫn đang trôi.
Sau đó, tôi thấy một tàu khu trục bắt đầu phóng lên.
Các người đang làm gì vậy! Ta chưa ra lệnh mà!
Tình hình đang vô cùng nghiêm trọng, nhưng không được làm gì không cần thiết!
Tôi quay về phía sĩ quan, anh ta bắt đầu báo cáo.
Theo như tín hiệu đèn của tàu khu trục Ortho. Họ đang trả lời:Quân Đội Vũ Trụ muôn năm! Chúng tôi sẽ dùng thân mình cản mục tiêu..! (Sĩ quan)
Lũ ngu đần!
Các người định quyết tử sao!?
Tôi gửi tín hiệu để ngăn Ortho lại, nhưng họ đã bay đi mà không một chút do dự.
Tôi hiểu đó là cách cuối cùng, nhưng không có nghĩa là ta phải hi sinh họ!
Chính tôi nên là người thực hiện điều đó ngay từ đầu.
Mắt tôi cứ mãi nhìn theo Ortho đến khi biến mất khỏi màn hình.
Tuy nhiên, một cảnh tượng xảy ra ngoài sức tưởng tượng của tôi.
Một vật thể khổng lồ đâm vào tên lửa!
Bị đâm bởi vật thể to lớn như vậy, chiếc tên lửa bị thổi bay mà không để lại dấu vết....
Các máy bay được triển khai cùng với Ortho đang né tránh.
Nó là thứ gì vậy?
 Tôi hỏi sĩ quan.
Đã phân tích xong, vật thể đó là một thiên thạch. Hơn nữa, đây là...… đây là một thảm họa! Thiên thạch đó đang chuẩn bị đâm vào Trái Đất!! (Sĩ quan)
Tôi cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.
Với lực lượng quân đội vũ trụ hiện nay, không có cách nào để ngăn chặn thiên thạch cả.
Cho dù có dùng tất cả chiến hạm vẫn không hề có tác dụng gì.
Tôi ra tín hiệu rút lui để liên lạc với Trái Đất.
—- Saitou Shingo’s Perspective—-
Sau khi chiến dịch bắt đầu, chúng tôi không thể liên lạc được với các chiến hạm.
Có vẻ như do bão từ tính xảy ra.
Tôi không hiểu rõ lắm, nhưng Megumi-chan từ tốn giải thích cho tôi.
Megumi-chan giải thích rằng không thể liên lạc được trong dòng từ tính quá mạnh, đây là hiện tượng hiếm khi xảy ra ở các vệ tinh.
Trong khi nghe giải thích với sự ngưỡng mộ, tôi nhận ra Megumi-chan có vẻ lo lắng về thứ bên trong tên lửa.
Shin-kun, bên trong đó thực sự có gì vậy? (Aikawa)
Tôi nói rằng tôi không biết, nên cô ấy chỉ nói Vậy à, mình mong là nhiệm vụ thành công và nắm lấy tay tôi.
Nhịp tim của tôi đang tăng lên khi nắm tay cô ấy, nhưng tôi bắt đầu suy nghĩ.
Họ nói rằng có vẻ như “Vũ khí virus” hay “bom High-yeild” được đặt trong tên lửa, nhưng tôi không nghĩ Arakawa-kun sẽ làm một thứ như thế.
Có lẽ chỉ là nhật ký hay thứ gì đó khác mà cậu ta không muốn mọi người thấy mà thôi.
Trong lúc đó, đội quan sát bắt đầu hoảng hốt di chuyển, họ liên tục hỏi mẹ của Arakawa-kun.
Tôi tò mò và lắng nghe.
Một thiên thạch đang thay đổi quỹ đạo. Nó đang tiến rất gần tới Trái Đất. Cứ đà này, nó sẽ đâm thẳng vào Trái Đất mất.(Nhà khoa học)
Họ vừa nói gì cơ?
Chúng ta nên làm gì đây?
Kể cả tôi, một người không hiểu gì về vũ trụ cũng hiểu tình hình bây giờ đang rất nghiêm trọng.
Có người cho rằng nên tiêu diệt thiên thạch đó, số khác lại cho rằng làm lệch hướng chuyển động của thiên thạch đi sẽ an toàn hơn, nhưng chẳng phải chúng ra thiếu thiết bị để làm được điều đó sao.
Khi tôi hỏi vậy, mẹ của Arakawa-kun trả lời.
Tình hình hiện nay là do có một thiên thạch đang lao tới Trái Đất. Và đúng như cháu nói Saitou-kun, chúng ta không thể tiêu diệt được thiên thạch này. Cả hai vụ vật thể rơi này đều không nằm trong tính toán của cô, vừa nãy vừa xảy ra, giờ lại đến vụ khác. Cô không thể làm gì thêm bây giờ. Nếu như chúng ta có những con robot tự hoạt động độc lập. Nếu chúng ta có những con robot… cứ cho là 1000 con đi thì có lẽ sẽ làm được gì đó. (Miki)
Mẹ của Arakawa-kun đang làm việc vô cùng vội vã.
Robot độc lập huh……
Có một thứ chắc chắn phù hợp với mô tả.
Megumi-chan kéo áo tôi và nói
Nếu là bọn chúng thì sẽ ổn phải không? (Aikawa)
Megumi-chan dường như có chung ý nghĩ với tôi.
Tuy nhiên, nếu làm vậy thì chẳng khác nào giết nó cả.
Nhưng tôi chắc chắn rằng không còn ý kiến khác tốt hơn thế…..
Tôi nói với mọi người trong phòng.
Chúng cháu có thể cung cấp lượng lớn robot tự lập hoạt động làm việc như vậy.(Saitou)
Mẹ của Arakawa-kun và những người trong đội phát triển hỏi tôi chi tiết hơn.
Tôi kể cho họ về Gián-kun mà tôi đã phát triển, nhờ hệ thống AI tiên tiến mà nó có thể suy nghĩ và làm việc độc lập.
Và chúng còn tự sao chép chính mình, nên có lẽ bây giờ có thể chúng đã đạt tới con số đó.
Khi tôi nói xong mọi người bắt đầu hành động.
Sau khi hỏi đội phòng vệ và quân đội Liên Hợp Quốc, chúng tôi quyết định lắp tên lửa đẩy vào chúng và chuẩn bị chất nổ cho thiên thạch này. Và tôi chính là người gọi lũ gián.
Cậu chính là người đã đưa mọi người đi xa như thế đấy. (Mọi người)
Tôi chẳng biết làm thế nào khác ngoài nở một nụ cười.
Ba giờ sau, chúng tôi đã đứng ở nới phóng tên lửa tại Mega-float.
Trước mắt tôi.... Chính là lũ gián đủ để che phủ cả bầu trời.
Có lẽ tôi nên nói với nó rằng không nên sao chép quá mức cần thiết.
Chúng có bao nhiêu thành viên rồi nhỉ?
Tôi tự hỏi, một con gián tới chỗ tôi từ giữa đám đông.
Chủ nhân, tôi đã để Ngài phải chờ rồi. Tất cả 2613 đơn vị đã tập hợp đông đủ.(Angel-tan)
Fuhi!? Cậu còn nói được cơ à?(Saitou)
Tôi ngạc nhiên khi nghe thấy nó nói.
Và nó tự tin trả lời rằng.
Tất nhiên rồi! Tôi được tạo ra bởi một thiên tài mà? Nếu như tôi không nói được thì sẽ làm chủ nhân xấu hổ mất. (Angel-tan)
Gián-kun ôm lấy tôi và nói.
Với hình ảnh Gián-kun đang ôm tôi bây giờ, tôi phải nói rằng cảnh tượng này thật kinh khủng.
Hãy bay về phía thiên thạch và làm thay đổi quỹ đạo của nó, nhưng mà cậu sẽ không thể quay trở lại đâu.….
Tại sao tôi lại nói lời tàn nhẫn như vậy chứ!!!!
Tôi khuỵu gối xuống và ôm mặt, dòng nước mắt cứ thế chảy theo cánh tay tôi.
Và rồi Gián-kun nói.
Trên đường tới đây, chúng tôi đã bị chặn liên lạc. Chúng tôi hiểu tình hình bây giờ chủ nhân à…… Chúng tôi được tạo ra để giúp đỡ Ngài. Chính vì thế, lúc này đây, tôi hi vọng chủ nhân sẽ mỉm cười.(Angel-tan)
Tôi không thể kiềm được nước mắt của mình nữa rồi.
Ta xin lỗi!
Ta vô cùng xin lỗi! Nhưng không còn cách nào khác ngoài dựa vào cậu.
Tôi nói trong sự nghẹn ngào.
Gián-kun chỉ biết im lặng và xoa đầu tôi.
Và rồi lũ gián, từng con một, bắt đầu phóng tên lửa vào không gian, và cuối cùng, Gián-kun, con gián tôi làm đầu tiên, bản gốc nói với tôi rằng.
Làm ơn, hãy giữ lấy thứ này. Đây là bản sao AI của tôi, và bản ghi lại sự tiến hóa của tôi. Với thứ này, một ngày nào đó chủ nhân sẽ lại làm ra tôi được một lần nữa. (Angel-tan)

Cậu ta đưa cho tôi một bộ nhớ. Nhưng với thứ này tôi không thể tạo ra chú gián như trước…. Cậu biết điều đó mà Gián-kun. Cậu nói tôi không được khóc ư, vô dụng thôi! Không thể nào tôi không khóc được!!  Nhưng sau cùng, tôi vẫn phải nhìn chúng với một nụ cười, tuyệt vọng giữ lại nước mắt, tôi nói lời tạm biệt.
Tạm biệt nhé,  Gián-kun(Saitou)
Vâng, tôi đi đây, chủ nhân(Angel-tan)
Mặc dù chúng đã bay khuất xa khỏi tầm nhìn, nhưng tôi vẫn không thể rời mắt khỏi bầu trời.
Megumi-chan ôm trầm lấy tôi, cuối cùng thì tôi đã có thể bình tĩnh lại, nhưng không thể nào đứng đượcChắc chắn rằng, họ sẽ làm được mà. Cô ấy an ủi tôi.
Đã có thể liên lạc được với Vũ Trụ Quân Liên Hợp Quốc. Nội dung tin nhắn là Thứ gì đã bay vào thiên thạch?. Chúng ta nên trả lời như thế nào đây?(Sĩ quan Liên lạc)
Hãy nói với họ rằngNhững đồng chí của chúng ta sẽ giải quyết được tình hình hiện tại.』」(Miki)
Mẹ của Arakawa-kun đã nói như vậy với sĩ quan liên lạc.
Đồng chí sao huh…..
Quả thật, họ chính là nhữngĐồng Chíquý giá của tôi…..
Mặc dù họ đã hy sinh ngoài vũ trụ, nhưng điều đó sẽ không hề thay đổi.
Chúng tôi quay trở lại phòng bên trong Megafloat để chờ kết quả. Bất ngờ, chúng tôi nhận được tin nhắn.
Cả trong và ngoài của thiêm thạch đều có vụ nổ xảy ra. Thiên thạch đã đi lệch khỏi quỹ đạo!(Sĩ quan)
Lũ gián đã thành công rồi.
Cảm ơn, cảm ơn các cậu rất nhiều.
Một lần nữa tôi lại khóc, nhưng không phải vì buồn, mà xuất phát từ lòng biết ơn.
Hàng trăm năm sau, khi con người đã khám phá đầy đủ về vũ trụ. Họ tìm ra được một dạng sinh vật sống có trí tuệ chưa từng được biết đến trên một hành tinh xa xôi. Thời điểm đó dạng sống của chúng đã bị quên lãng. Họ vô cùng thân thiện,Chủng tộc máy mócvà gọi loại người làChủ nhântrong tiếng Nhật.
Vài lời của tác giả: Bây giờ, tôi đang thu thập lại những gợi ý mà các bạn đã gửi cho tôi. Lần tới, câu chuyện của chúng ta sẽ là từ một ý tưởng hoạn toàn mới. Mà hình như tôi quên mất một bài post vào thứ sáu thì phải, giữ bí mật chuyện nhé, okay?
Bình luận