Ọe!
Ọe!
Klein
ngồi ở đó, nôn mửa khó mà chặn lại được, vì không ăn sáng nên hắn ói ra cả nước
vàng.
Lúc
này, một chiếc ấm nhỏ hình vuông làm từ sắt trông khá giống hộp thuộc lá xuất
hiện ở trước mặt hắn. Miệng ấm không có nắp tỏa ra một thứ mùi hỗn hợp của nước
tiêu độc, lá bạc hà, tương tự với mùi thuốc lá khiến mũi Klein lập tức bị sặc,
cả người đều ổn hơn hẳn. Mùi hôi nồng nặc như trước, nhưng Klein không còn cảm
thấy buồn nôn nữa, nhanh chóng ngừng lại.
Hắn
nhìn theo ấm sắt hình vuông kia, thấy một bàn tay nhợt nhạt không giống tay người
sống, thấy ống tay áo gió màu đen, thấy “Người Nhặt Xác” Frye với khí chất âm u
và lạnh lẽo như băng.
“Cảm
ơn.” Klein hoàn toàn tỉnh táo lại, giơ tay chống gối đứng lên.
Frye
không tỏ vẻ gì, chỉ gật đầu: “Quen là tốt rồi.”
Anh
ta đậy nắm chiếc ấm kia lại, để vào trong túi, rồi quay người đi tới phía thi
thể bà cụ đã thối rữa khá nhiều, không thèm mang găng tay mà cứ thế kiểm tra.
Còn Dunn Smith và Leonard Mitchell thì đang bước vòng quanh căn phòng, thi thoảng
lại động vào mặt bàn và báo chí.
Lão
Neil thì nắm chặt mũi đứng ở cửa, ồm ồm oán giận:
“Thật
đáng tởm, tháng này tôi phải xin thêm trợ cấp mới được!”
Dunn
quay đầu, vừa dùng tay đeo găng tay màu đen sờ soạng lớp tro bụi trên lò sưởi
trong tường bên cạnh, vừa quay sang nhìn Klein, nói:
“Có
quen chỗ này không?”
Klein
ngừng thở, ép đầu óc mình vẽ nên hình dáng chiếc đồng hồ bỏ túi màu bạc, khiến
thể xác và tinh thần yên tĩnh lại.
Hắn,
vốn đang ở trong trạng thái linh thị, lập tức có cảm nhận khác biệt hẳn, một
hình ảnh tới từ nơi sâu nhất trong trí nhớ bỗng nhiên hiện lên trước mắt: Lò sưởi
trên tường, ghế đu, bàn, báo chí, đinh sắt loang lổ vết gỉ trên cửa, lon thiếc
mạ màu trắng bạc... Cảnh tượng ấy u ám hệt như phim phóng sự ở Trái Đất, nhưng
mơ hồ và hư ảo hơn hẳn.
Nó
nhanh chóng trùng lên tất cả những gì Klein nhìn thấy trước mắt, cảm giác như từng
quen biết, như từng xảy ra lập tức hiện lên rõ nét, tiếng gào thét mơ hồ và hư ảo
lại xuyên qua lớp hàng rào vô hình ùa tới:
“Hornaces...
Fregela... Hornaces... Fregela... Hornaces... Fregela...”
“Có
vài điểm quen thuộc.” Klein thành thật trả lời, đầu hơi đau, đành phải nhanh
chóng gõ lên ấn đường hai cái.
Hornaces...
Dãy núi Hornaces xuất hiện trong nhật ký của nguyên chủ?
Đó
là nội dung được giải ma ra từ trong bút ký của gia tộc Antigenous...
Tiếng
thì thầm vừa rồi rất giống với tiếng thì thầm trước đây, cùng nhắc đến danh từ
Hornaces này... Đây là... đang dụ dỗ sao? Klein sợ hãi, không dám nghĩ sâu hơn
vì sợ bản thân sẽ rơi vào quỹ đạo mất khống chế.
Dunn
khẽ gật đầu, đi tới trước tủ bát, đột nhiên giơ tay kéo cửa gỗ bên trên ra.
Trong đó có bánh bao với đầy nấm mốc, bên cạnh là bảy tám con chuột màu xám đã
chết, lông tơ cứng ngắc.
“Leonard,
cậu xuống dưới tìm cảnh sát tuần tra để biết rõ về hình hình nơi này.” Dunn nói
với đội viện.
“Vâng.”
Leonard quay người rời khỏi căn phòng.
Dunn
lập tức mở cửa hai phòng ngủ ra, điều tra thật cản thận. Chờ khi anh ta xác nhận
không có manh mối hay cuốn bút ký gia tộc Antigenous, “Người Nhặt Xác” Frye đứng
thẳng người dậy, lấy chiếc khăn tay màu trắng mang theo bên người ra lau chùi
hai tay, nói:
“Chết
quá năm ngày, không có vết thương bên ngoài, cũng không có ảnh hưởng hiện ra
ngoài do sức mạnh siêu phàm tạo thành. Về nguyên nhân cụ thể thì bắt buộc phải
điều tra thêm bước nữa.”
“Các
người có phát hiện gì không?” Dunn quay đầu nhìn về phía Neil và Klein.
Hai
người đã rời khỏi linh thị từ nãy đồng loạt lắc đầu.
“Ngoài
một người chết, tất cả mọi thứ ở nơi này đều bình thường. Không, lúc đầu có thứ
sức mạnh vô hình đã đóng kín căn phòng. Anh biết đó, khi chúng ta sử dụng nghi
thức ma pháp thì thường có thao tác tương tự.” Neil suy nghĩ vài giây rồi bổ
sung.
Dunn
đang định mở miệng thì bỗng nhìn ra ngoài cửa. Vài giây sau, Klein và Neil mới
nhận ra thứ gì đó, cùng quay người nhìn sang phía cầu thang. Vài giây sau, tiếng
bước chân từ nhỏ trở nên to dần, Leonard và một nhân viên cảnh sát đi tới.
Vị
nhân viên cảnh sát này ngửi thấy mùi hôi thối, mặt biến sắc, lập tức phối hợp với
“đồng nghiệp” ở Bộ phận Hành động Đặc biệt gõ cửa hai hộ gia đình ở tầng hai, hỏi
rõ tình hình tầng ba.
Một
lát sau, vị cánh sát đeo quân hàm hai chữ V màu bạc nhìn thi thể trên ghế đu,
nói:
“Katy
Stephanie Bieber, chừng 55 tới 60 tuổi, quả phụ, thuê nơi này với con trai Riel
Bieber được hơn mười năm. Lúc còn sống chồng của bà ta là thợ trang sức. Con
trai của bà ta chừng 30 tuổi, không vợ, kế thừa nghề nghiệp của cha, lương một
tuần tầm 1 bảng 15 saule. Theo những gì hàng xóm kể thì đã một tuần không gặp
được hai người này.”
Nghe
kể tới đây, Klein đã biết trọng điểm kế tiếp là ở đâu: Là Riel Bieber đã mất
tích, nói đúng hơn là không biết đã đi đâu! Rất có thể cuốn bút ký kia ở ngay
trên người anh ta!
“Có
ảnh chân dung của Riel Bieber không?” Dunn nhìn nhân viên cảnh sát, lúc này anh
đang sắm vai vị đốc sát cao cấp. Chẳng qua đây không được coi là đóng giả, bởi
vì trên hồ sơ bên sở cảnh sát, anh ta thực sự là một vị đốc sát cao cấp, tiền
lương và trợ cấp cũng có từ chức này, đương nhiên chưa kể phần lương tới từ
giáo hội.
Nhân
viên cảnh sát lắc đầu, có vẻ khá căng thẳng:
“Không
biết nữa... Phải quay về phân cục tìm xem. Thường thì chúng tôi không có khả
năng giữ ảnh chân dung của mỗi một người.”
“Tôi
hiểu, anh tiếp tục đi hỏi các hộ gia đình ở tầng một nhé, nhớ là hỏi kỹ chút.”
Dunn ra lệnh.
Nhìn
nhân viên cảnh sát đi, anh ta đóng cửa lại, rồi quay sang nói với lão Neil:
“Chuyện
tiếp theo giao cho ông, nếu không thì làm cho các hộ gia đình ở đây ngủ rồi tìm
kiếm dáng vẻ của Riel Bieber trong giấc mơ của họ. Ừm, tôi không tin tưởng
tranh vẽ qua miêu tả cho lắm.”
Lão
Neil gật đầu, lấy một chai to bằng mấy ngón tay cái từ trong túi ngầm ở trên
chiếc áo choàng màu đen cổ điển, dựa theo thứ tự vẩy chất lỏng màu đen trong
chai ra bốn phía. Ngay sau đó ông ta nẹp ít phấn rải một vòng quanh người.
Điều
kỳ quái là mùi gay mũi bốc lên nhưng không hề bị ảnh hưởng bởi mùi hôi thối
trong phòng. Mà Klein đột nhiên cảm thấy có một vòng năng lực vô hình xuất hiện
quanh người lão Neil, ngăn cách ông ta với mọi người và mọi thứ xung quanh, tựa
như trạng thái của căn phòng này lúc ban đầu.
Lão
Neil khép hờ đôi mắt, miệng mấp máy đọc những lời niệm chú trầm và mơ hồ. Klein
còn chưa chuẩn bị xong, chỉ mang máng nghe được những câu như “Tôi cầu khẩn sức
mạnh của Nữ Thần”, “Tôi mong chờ được đêm tối chiếu cố”...
Vù!
Gió đột nhiên chui qua cửa sổ, thổi bay bột phấn.
Klein
giật mình, da gà da vịt nổi hết lên, chỉ cảm thấy một “mùi” khủng bố tới cùng cực
khó mà miêu tả, khiến người ta không dám nhìn thẳng đang lan ra nhanh chóng. Đầu
hắn trở nên rối loạn, căng thẳng không tài nào thả lỏng được, giống như vừa mới
làm xong một bài toán có độ khó cao vậy.
Đột
nhiên lão Neil mở mắt, đôi mắt ấy tối đen như mực. Ông ta lấy một chiếc bút máy
ra từ trong túi áo, rồi đè tờ giấy lộn trên bàn mà vẽ soạt soạt, động tác nhanh
tới mức toàn thân rung rung.
Klein
chăm chú nhìn thì thấy một khuôn mặt với sống mũi cao, hốc mắt hõm sâu xuống
đang nhanh chóng hiện ra.
Chờ
khi hoàn thành xong phần tóc ngắn quăn tự nhiên, Neil viết một dòng chữ bên dưới
bức tranh: “Tóc màu đen, mắt màu xanh đậm, bên trái miệng có một chiếc răng sứ
giả.”
Cạch!
Chiếc bút mực trong tay lão Neil ngã lăn ra tờ giấy, người ông ta cũng run rẩy vài
cái.
“Đây
là dáng vẻ của Riel Bieber còn sót lại trong căn phòng.” Lão Neil khẽ nói, đôi
mắt đã trở lại bình thường. Sau đó ông ta trở lại vị trí ban nãy, thong thả dạo
một vòng. Sức mạnh vô hình, ngăn cách lập tức biến thành một cơn gió nhẹ thổi
đi.
“Ca
ngợi Nữ Thần.” Neil điểm bốn cái lên ngực tạo nên hình dáng mặt trăng đỏ rực.
Klein
thả lỏng tinh thần, quan sát kỹ càng hơn. Hắn phát hiện khuôn mặt Riel Bieber
chẳng có điểm đặc biệt gì, trông khá ôn hòa, chỉ là nếp nhăn hai bên mũi hiện
lên rõ.
“Để
tôi thử xem có dùng bói trượng tìm vật được không.” Hắn cầm bức tranh, tìm quần
áo nam trong phòng ngủ, đặt chúng xuống đất.
Dunn,
Leonard và Neil không ngăn cản, đứng nhìn hắn dựng gậy chống bên trên quần áo
vào tranh vẽ. “Người Nhặt Xác” Frye vẫn im lặng như trước.
Đôi
mắt màu nâu của Klein chuyển thành màu đen, hắn hoàn thành việc lẩm nhẩm rồi thả
tay ra.
Cây
gậy màu đen đứng thẳng tại chỗ như đã đâm sâu xuống sàn nhà.
“Vị
trí của Riel Bieber.” Klein lại đọc nhẩm trong lòng.
Vù,
tiếng gió vang lên, cây gậy ngả xuống. Nhưng trong quá trình đó nó luôn đổi hướng,
cuối cùng xoay tròn quanh điểm tựa với biên độ nhỏ. Rõ là không hề có ngoại lực
nào tác động, cây gậy màu đen mạ bạc lại dựng thẳng lên.
Klein
thử vài lần, nhưng lần nào cũng như vậy, đành phải lắc đầu với Dunn và Neil.
Có
sức mạnh kỳ lạ quấy nhiễu “bói toán” của mình...
Dunn
gỡ bao tay ra, nói với Leonard và Klein:
“Hai
cậu cầm bức tranh của Riel Bieber đi hỏi các hộ gia đình ở đây để xác nhận lại,
sau đó dùng tội danh giết mẹ ruột để truy sát hắn.”
“Vâng.”
Klein cầm gậy, cúi người nhặt bức tranh lên.
Tới
khi hàng xóm đều xác nhận rằng người trên tranh vẽ là Riel Bieber, Dunn làm cho
Leonard và nhân viên cảnh sát tới sở cảnh sát hoàn thành các thủ tục, còn mình
thì cùng Frye tới mấy quán bar ở Tingen để tìm người qua con đường không công
khai.
Klein
và Neil đi xe ngựa công cộng trở lại công ty Bảo an Gai Đen. Lúc này chưa đến
8h, Roxanne vẫn chưa tới.
Klein
đóng cửa lại, quay đầu nhìn lão Neil, nửa ngờ vực nửa xin chỉ bảo mà hỏi:
“Vì
sao tôi... Tôi lại mang bút ký gia tộc Antigenous tới nhà của Riel Bieber?”
Nơi
này hoàn toàn không nằm trên đường từ chỗ ở của Welch tới phố Chữ Thập Sắt.
Neil
đi tới ghế sô pha, cười ha ha, nói:
“Không
phải quá rõ rồi sao? Không biết là các cậu động phải sức mạnh trong cuốn bút
ký, hay là tò mò làm nghi thức được ghi trên đó nên chọc phải thứ kỳ dị không
nên chọc tới. Mà sức mạnh này, mục đích tồn tại của nó chính là đưa bút ký cho
Riel Bieber, hơn nữa còn phải cắt đứt toàn bộ manh mối để không kẻ nào phát hiện
được. Cho nên, ngoài kẻ đã được lựa chọn là cậu ra, Welch và Naya đã tự sát tại
đó, còn về cậu, thẳng thắn mà nói là tới giờ tôi vẫn không rõ vì sao cậu vẫn sống.”
“Tôi
cũng không biết...” Klein ngồi xuống, gượng cười trả lời: “Chắc là ông đã phỏng
đoán về chuyện xảy ra nhỉ. Tôi cũng nghĩ đến điều đó, chỉ là không rõ vì sao nhất
định phải đưa bút ký cho Riel Bieber.”
Neil
thả tay, nói:
“Có
lẽ hắn ta phù hợp với yêu cầu, cũng có thể do hắn là hậu duệ còn sót lại của
gia tộc Antigenous, có nhiều khả năng lắm... Tại sao cuốn bút ký kia lại được
bán tới thành phố Tingen chúng ta, hẳn là cũng do nguyên nhân tương tự.”
“Tôi
cho là do hắn là hậu duệ.” Klein giật mình, chợt thở dài, nói: “Tiếc rằng tôi
không phát hiện từ trước, khiến Riel Bieber và cuốn bút ký kia đều biến mất.”
Neil
cười nói:
“Đây
là vấn đề mà Dunn phải phiên não, với cậu thì đây lại là chuyện tốt.”
“Vì
sao nói như vậy?” Klein nghi hoặc, mày nhíu lại.