Neil
day huyệt thái dương, nói:
“Có
lẽ đã biết nguyên nhân đại khái về việc vì sao các cậu tự sát, cuốn bút ký kia
cũng tới tay Riel Bieber rồi, với cả chuyện cũng đã lộ, nên mặc kệ cậu sống hay
chết đều khó có thể ảnh hưởng tới những gì xảy ra tiếp theo. Tôi nghĩ, tôi cho
rằng thứ, hoặc sức mạnh thần bí đã tạo nên tất cả mọi chuyện này sẽ không chú
trọng tới cậu nữa, cũng giống như việc cậu không để ý tới con kiến dưới đất. Ha
ha, chỉ cần cậu không thứ khiến “Thần” chú ý tới cậu.
Mà
việc chúng ta truy nã Riel Bieber sẽ nhanh chóng truyền tới tai hội Mật Tu, hẳn
là bọn họ có thể đoán được điều này có liên quan tới tung tích cuốn bút ký gia
tộc Antigenous. Tin tôi đi, những tổ chức bí ẩn đã tồn tại hơn nghìn năm này có
đủ con đường cung cấp thông tin, cho nên bọn họ sẽ chuyển trọng tâm tới tung
tích của Riel Bieber hòng tìm được cuốn bút ký trước chúng ta, sẽ không và cũng
không thể tiếp tục tới quấy rầy, theo dõi và đối phó cậu nữa.
Người
trẻ tuổi, chúc mừng cậu vì đã thoát khỏi bóng ma quá khứ, nghênh đón hành trình
mới tràn ngập ánh mặt trời.”
Klein
nghe mà gật đầu liên tục, vừa sung sướng lại vừa thả lỏng mà nói: “Hy vọng là
như vậy.”
Những
âu lo từ lúc xuyên qua tới giờ dường như sắp tan biến...
Chẳng
qua, thắng thắn mà nói thì Klein vẫn thấy chưa yên tâm lắm, bởi vì hắn và cuốn
bút ký kia dường như có mối ràng buộc nào đó, thế cho nên từ một nhiệm vụ giải
cứu con tin bình thường lại phát hiện dấu vết để lại một cách trùng hợp dị thường.
Hắn rất sợ một ngày nào đó người đưa thư bỗng đưa tới một bưu phẩm, lúc hắn mở
ra lại phát hiện đó là cuốn bút ký của gia tộc Antigenous!
Hy
vọng mọi việc sẽ đi theo hướng mà lão Neil nói... Hắn lặng lẽ cầu nguyện một
câu.
Nghe
được câu trả lời của Klein, lão Neil cười nhạo một tiếng:
“Hình
như cậu không phải tín đồ ngoan đạo của Nữ Thần thì phải, lúc này không phải là
nên vẽ mặt trăng đỏ trước ngực, sau đó nói một câu “Mong Nữ Thần phù hộ chúng
ta’ sao?”
“Neil,
trông ông cũng không giống, tín đồ chân chính không bao giờ nói “nghênh đón
hành trình mới tràn ngập ánh mặt trời” cả.” Thời gian này trải qua “Khóa học thần
bí”, Klein và Neil đã tạo dựng nên một tình hữu nghị không tệ, vì vậy hắn châm
chọc lại không hề khách khí.
Hai
người liếc nhau, ăn ý nở nụ cười, rồi gần như cùng lúc giơ tay điểm lên ngực:
“Ca
ngợi Nữ thần!”
Đúng
lúc này, tiếng chuyển động vang lên, cửa công ty Bảo an Gai Đen được mở ra. Phu
nhân Olean xinh đẹp nhã nhặn với mái tóc quăn dc búi lên, lắc lư làn váy xanh
nhạt đi vào phòng tiếp khách.
“Chào
buổi sáng, ông Neil. Chào buổi sáng, Klein.” Cô cầm một chiếc túi xách làm từ
da bò, khẽ cười chào hỏi: “Hôm nay lại là một ngày sáng sủa, khá là đẹp.”
“Chào
buổi sáng, Olean, cô vẫn xinh đẹp như mười mấy năm trước.” Lão Neil cười hớ hớ.
Olean
liếc mắt sang, vẻ mặt nghiêm nghị, nói:
“Ông
Neil, lời khen của ông vẫn khiến người ta tức giận giống mười mấy năm trước.”
Cô
nhấn vào mấy từ “mười mấy năm trước” rất mạnh.
“Vậy
hở?” Neil nhìn Klein, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Đừng
bao giờ nói những câu khiến các quý cô quý bà nhớ tới tuổi của mình... Làm một
tên chuyên gia bàn phím cái gì cũng biết, Klein lập tức hiểu ý của phu nhân
Olean, bèn khẽ cười nói: “Chào buổi sáng, phu nhân Olean, trông chị lúc nào
cũng xinh đẹp như vậy.”
“Cảm
ơn chàng sinh viên tốt nghiệp đại học Hoy ưu tú của chúng ta.” Olean khẽ cười,
gật đầu rồi nói sang chuyện khác: “Vị lão quản gia kia đã thanh toán thù lao
cho nhiệm vụ ủy thác, theo quy định của đội trưởng thì một nửa được đưa vào
kinh phí ngoài định mức, một nửa cho cậu và Leonard. Mà cậu không phải đội viên
chính thức nên chỉ nhận được 10% của một nửa kia, chút nữa có thể tới ký tên nhận
lấy rồi.”
“Ông
ta trả bao nhiêu tiền?” Klein vừa vui mừng vừa đau lòng, hỏi.
“200
bảng. Lúc ấy ông ta nói thế này: Chúa ơi, Bão Táp trên cao, tôi thực không thể
tưởng tượng và cũng không thể tin rằng chuyện này lại được giải quyết như vậy!
Còn khó hơn cả chúng tôi nằm mơ ấy chứ! Tại sao cái công ty Bảo an của anh chị
lại chẳng có tí tiếng tăm nào? Rõ ràng là nỗi sỉ nhục của cả cái ngành này mà!”
Phu nhân Olean bắt chước chất giọng nam bộ đặc sắc của lão quản gia Clea.
Klein
tỏ vẻ suy nghĩ nghiêm túc vài giây, rồi dí dỏm nói: “Thế này thì thật không
công bằng cho lũ bắt cóc kia rồi.”
Hai
người phi phàm dùng phương thức có thể nói là dễ dàng và thoải mái giải quyết vấn
đề nhanh chóng... Hệt như người lớn trang bị tận răng đi bắt nạt vài đứa trẻ...
“Bọn
họ thật xui xẻo, hẳn là không được thần linh phù hộ mà.” Olean khẽ cười: “Tôi bảo
lão quản gia kia là lần này là do chúng ta may mắn, vừa hay có người đưa tin
nhìn thấy đám bắt cóc mang đứa trẻ vào địa điểm ẩn nấp, cho nên đừng có chờ
mong gì quá vào chúng ta, rằng chúng ta chỉ là một công ty Bảo an rất là bình
thường mà thôi.”
Nói
như vậy, càng nhấn mạnh bình thường thì lại càng không bình thường... Klein mỉm
cười thầm oán một câu, dõi mắt nhìn phu nhân Olean đi qua vách ngăn vào trong
phòng kế toán.
Lão
Neil ngồi bên thì tặc lưỡi một cái, nói với vẻ hâm mộ:
“Cậu
đúng là kẻ may mắn, vừa mới gia nhập không lâu đã gặp được ủy thác trị giá 200
bảng rồi.”
“Như
này ít lắm à?” Neil nghi hoặc hỏi. Lúc trước nếu không học lịch sử và thần bí học,
hắn hay ra ngoài đi dạo, dùng linh cảm tìm kiếm manh mối.
“Theo
thống kê của Olean, một tuần chưa chắc chúng ta đã nhận được ủy thác nào, mà phần
lớn đều có giá trị dưới 20 bảng.” Neil quay quay thạch anh trắng đeo trên cổ
tay, thở dài đáp. Sau đó ông ta nhìn Klein đầy mong đợi: “Sau này nếu gặp được ủy
thác tương tự, cậu nhớ phải báo cho tôi với đấy.”
Nghe
Neil nói vậy, Klein bỗng cảm thấy kỳ quái, vì thế hắn hỏi thẳng:
“Neil,
hình như ông thiếu tiền lắm nhỉ? Mỗi tuần ông được lương bao nhiêu? Nếu không
tiện kể thì cứ bỏ qua câu hỏi này của tôi nhé.”
Neil
dựa người vào phần tựa của ghế sô pha sau lưng, cười ha ha nói:
“Có
gì mà phải giấu diếm, tôi ở đây đã lâu, hiện tại mỗi tuần có thể nhận được một
phần lương từ bên giáo hội và bên sở cảnh sát, tổng là 12 bảng.”
“12
bảng một tuần?” Klein kinh ngạc tới bật thốt lên. Một tuần 12 bảng, một năm 52 tuần,
như vậy một năm sẽ được khoảng 600 bảng rồi!
Lúc
trước hắn đọc “Báo Sáng Tingen” và “Báo Người thành thật” thì thấy luật sư cao
cấp mới được 800 đến 1.000 bảng một năm, mà đó là luật sư cao cấp đấy nhé! Còn
quản lý ở công ty xuất nhập khẩu của Benson thì một tuần mới được 6 bảng, như vậy
đã coi như là có thể diện lắm rồi.
“Đúng
vậy! Kỳ thực tiền lương như vậy cũng khá mầu rồi, hơn nữa chúng ta còn không phải
nộp thuế thu nhập.” Neil mỉm cười bồi thêm một câu.
Klein
nghe Benson đề cập đến rằng những ai lương tuần từ 1 bảng trở lên là phải nộp
thuế loại E, cũng chính là thuế thu nhập tiền lương của nhân viên làm thuê cho
chính phủ và công ty. Từ 1 đến 2 bảng là nộp 3%, từ 2 đến 5 bảng thì nộp 5%, 5
đến 10 bảng nộp 10%, 10 đến 20 bảng nộp 15%, còn từ 20 bảng trở lên nộp 20%.
Ngoài
ra hắn còn đọc được bốn loại thuế thu nhập khác, loại A là thuế lợi nhuận cho đất,
nhà ở và các tài sản giá trị gia tăng khác, bao gồm cả tiền thuế đất và thuế
nhà; loại B là thuế thu nhập cho nông nghiệp; loại C là thuế lợi nhuận cho trái
phiếu, ngân sách và cổ phiếu; loại D là thuế thu nhập của thương nghiệp, tài
chính và các ngành sản xuất chuyên trách khác.
“Một
điểm khiến người ta phải khen ngợi.” Klein phụ họa lời của Neil.
“Chẳng
qua...” Neil lắc đầu: “Với người phi phàm thường xuyên phải thăm dò bí ẩn, thường
xuyên luyện tập và thử các nghi thức như chúng ta thì lương thế này không bao
giờ đủ.”
“Không
phải các vật liệu đều được xin cấp cho sao?” Klein kinh ngạc hỏi.
Neil
cười nhạo một tiếng:
“Cái
đó có hạn thôi, đôi khi còn bắt buộc phải có lý do chính đáng. Nếu muốn luyện tập
và thử nghiệm thêm về lĩnh vực thần bí, chỉ có thể tự mình bỏ tiền ra mua vật
liệu. Có thể mua nội bộ, hoặc đi giao dịch ở chợ đen.”
Klein
khiếp sợ, lập tức hỏi:
“Có
chợ đen chuyên giao dịch các vật liệu phi phàm à? Tôi tưởng... Tôi tưởng giáo hội
chắc chắn không chấp nhận sự tồn tại của chúng chứ.”
Chính
hắn đang thiếu đường kiếm vật liệu, mà bản thân đang có một tổ chức ngầm mới được
hình thành, không thể nào chuyện gì cũng giải quyết nhờ Kẻ Gác Đêm được.
“Chuyện
này làm sao quản lý được, ừm, theo quan điểm thần bí học thì mọi vật đều có
linh hồn, mọi vật đều có chung nguồn cội, vật liệu mà chúng ta sử dụng không chỉ
tới từ các giống loài siêu phàm, mà còn tới từ những động vật, thực vật và
khoáng vật bình thường nữa. Ví dụ hoa violet độc, Kim Bạc Hà và cỏ Dạ Hương
trong ma dược “Thầy Bói” của cậu là thứ có thể gặp được thường xuyên trong cuộc
sống hàng ngày. Có lẽ chúng nó không có tính chất phi phàm, nhưng có được đặc
tính riêng của mình, sau khi điều chế và trộn vào nhau sẽ đạt tới hiệu quả nhất
định. Cho nên, đây là những giao dịch mà giáo hội không phải muốn cấm là cấm được.”
Neil giải thích cặn kẽ.
Không
chờ Klein mở miệng, ông ta nói tiếp:
“Hơn
nữa không phải những thứ chính yếu nhất của giống loài siêu phàm mới có thể sử
dụng được, ví dụ như bạch tuộc Lava, ngoài máu, mắt, da và xúc tu của nó đều là
vật liệu không tệ. Trừ phi giáo hội sử dụng hết người của mình đi bắt chúng, nếu
không phải trữ hàng đầy đủ, khống chế lượng vật phẩm tuồn đi nơi khác, đó là
gánh nặng kinh tế khá lớn. Vật liệu phi phàm cấp càng thấp thì càng như vậy, chỉ
có thể cố gắng không cho mấy thứ có vẻ đặc thù được đưa vào lưu thông.
Neil
bỗng cười một tiếng: “Một nguyên nhân quan trọng nữa là chúng ta biết rằng giao
dịch ở chợ đen sẽ tốt hơn là chúng ta không biết gì cả. Với tiền đề là tổ chức
bí ẩn chưa hoàn toàn bị tiêu diệt, đây là một kế sách không sai, lại còn giúp
chúng ta kiếm được vật liệu mà mình thiếu. Đương nhiên khi thị trường như vậy tồn
tại ắt sẽ có thứ vi phạm lệnh cấm xuất hiện. Chỉ cần không quá khoa trương,
không quá nguy hiểm, chúng tôi thường vờ như không thấy, cùng lắm thì lấy chúng
nó về làm giàu thêm cho kho của mình.”
“Còn
cả nguyên nhân là mấy giáo hội lớn kiềm chế lẫn nhau, không thể sử dụng thủ đoạn
quá mạnh nữa chứ?” Klein suy đoán.
Neil
ừ một tiếng, nhưng không nói rõ hơn.
“Tôi
là “Thầy Bói”, mai sau chắc chắn cần luyện tập và rất nhiều vật liệu, Neil, liệu
ông có thể dẫn tôi xuống chợ đen đó xem thế nào không?” Klein nhờ vả với lý do
rất chính đáng.
Neil
tỏ ra khó xử:
“Thực
ra phần lớn mấy tay ở đó đều không phải người phi phàm, có kẻ là quý tộc ham mê
thần bí, có kẻ thừa tiền hướng tới phương diện này... Ừm, được rồi, tôi còn giấy
nợ 30 bảng sắp phải trả, tạm thời không tới đó được.”
“Vậy
thôi...” Klein hoàn toàn không ngờ là do nợ tiền chưa trả.
Một
lát sau, hắn châm chước rồi nói:
“Neil,
ông cần vay tiền không? Tôi còn 10 bảng tiền thù lao này.”
“Ha
ha, không cần, tôi có cách giải quyết.” Neil vỗ xuống ghế sô pha rồi thong thả
đứng lên: “Ây dà, tuổi già đúng là kẻ thù khó đối phó nhất, trực một tối thôi
mà tôi mệt mỏi lắm rồi. Ừm, sáng nay cậu tự ôn tập những gì đã học lúc trước, đọc
thêm nhiều tài liệu lịch sử, tới mai tôi sẽ dạy cậu vài nghi thức ma pháp cơ bản.”
“Vâng.”
Klein đứng dậy theo, ngả mũ chào.
Đến
chiều, thấy đội trưởng Dunn vẫn chưa về, Klein vờ như mình tiếp tục đi tìm cuốn
bút ký kia mà ra đường phố dạo một vòng.
Có
10 bảng thù lao này, hắn không cần chờ kinh phí rót xuống nữa, có thể tới thẳng
câu lạc bộ bói toán kia rồi!
Những
tiếng thì thầm và cảnh tượng huyền ảo trong minh tưởng và linh thị khiến hắn cấp
bách muốn bắt đầu “đóng vai”!