Là
một “Thầy Bói” vừa mới bước vào cánh cửa thần bí học, Klein không dám vỗ ngực tự
tin mình biết rất nhiều, nhưng hắn dám khẳng định là mình biết nhiều hơn người
thường không ít, biết rõ mọi loại thuật bói toán có thể dựa theo tiêu chuẩn mà
chia ra làm ba loại lớn. Mà tiêu chuẩn chính là nơi “gợi ý” phát ra!
Phương
pháp bói toán thứ nhất bao gồm các loại như bói Tarot, tú lơ khơ, con lắc cảm xạ,
bói gậy và cảnh trong mơ, mượn dùng linh tính bản thân người đó cùng “gợi ý” lấy
được khi kết nối với Linh giới để nhận được kết quả giải mã xem bói. Chỉ là con
lắc cảm xạ và bói gậy có yêu cầu về linh tính, thể tinh thần và thể tinh linh rất
cao, không phải người phi phàm thì sẽ không nhận được “gợi ý” chính xác và rõ
ràng. Mà bói bài thì dùng ý nghĩ của các biểu tượng cố định khiến người thường
mơ hồ cảm nhận được “gợi ý” thì cũng có thể nhận được những cảnh trong mơ đan
xen.
Phương
pháp bói toán thứ hai thì có thần số học, chiêm tinh và các loại hình được biến
đổi ra từ chúng. Người xem bói dựa theo những tin tức khách quan thông qua việc
hỏi người hoặc sự biến hóa tự nhiên để tính toán, suy đoán và giải mã ra kết quả
tương ứng. Quyền chủ động không nằm ở người được bói mà ở người xem bói.
Phương
pháp bói toán thứ ba là dùng lực lượng thứ ba bên ngoài người xem bói và người
được xem bói. Đĩa tiên và bút tiên mà Klein biết ở đời trước thuộc loại này,
thông qua nghi thức nhất định để cầu xin thứ thần bí cho đáp án trực tiếp. Tuy
người thường mà làm thì đại khái là không thành công, nhưng lỡ như, mà còn kết
nối được thứ đầy ác ý hoặc chỉ tiếp xúc đã khiến người ta sụp đổ thì thường tạo
nên thảm kịch.
“Bói
ma kính” mà Hanas Fansent vừa nhắc tới thuộc về phương pháp thứ ba. Ở trong thần
bí học, gương là cánh cửa kết nối tới thế giới linh tính, tới thứ quỷ dị, xảo
trá, không biết rõ, cho nên Klein dự định đứng ngoài nghe xem người xem bói nổi
tiếng này sẽ giảng giải như nào để quyết định có nên báo cho đội trưởng tới “tịch
thu” máy tính phí gas của ông ta.
Đương
nhiên cũng có biện pháp an toàn khi “bói ma kính”, đó là khẩn cầu đáp án từ bảy
vị thần linh chính thống, dù người bình thường khó mà nhận được “gợi ý” thật sự,
nhưng chí ít không có nguy hiểm hay hậu quả gì.
Còn
loại “bói ma kính” bị những tổ chức như Kẻ Gác Đêm, Kẻ Trừng Phạt quản lý
nghiêm ngặt chính là cầu xin sự trợ giúp từ những tà thần hoặc kẻ thần bí do
các tổ chức thờ phụng. Mặt khác, tự mình bịa ra cũng không được, có khi mỗi một
từ, mỗi một tính chất riêng sẽ khiến thứ mà ta không biết chú ý.
Trong
thế giới đầy rẫy sức mạnh phi phàm này, những bói toán tương tự luôn đi theo hướng
tệ nhất. Thậm chí Klein còn nghi ngờ rằng nguyên chủ, Welch và Naya đã dựa theo
cuốn bút ký gia tộc Antigenous tạo ra “xem bói đen” tương tự như vậy.
Lúc
này Hanas đã nói rõ nguyên lý của bói ma kính cho năm hội viên kia, bắt đầu mô
tả quá trình cụ thể:
“Đầu
tiên là dựa theo vị thần mà mình thờ phụng, chọn ra ngày và thời gian thích hợp,
việc này có thể dựa theo cuốn Sổ tay chiêm tinh để quyết định. Ví dụ như chúng
ta cũng biết, Chủ nhật tượng trưng cho Nữ thần Đêm Tối, là biểu hiện của việc
nghỉ ngơi, mà 2 tới 3 giờ sáng, 9 đến 10 giờ sáng, 4 đến 5 giờ chiều, 11 đến 0
giờ đêm là thời gian mà mặt trăng bị Nữ thần Đêm Tối thống trị, cho nên những
ai thờ phụng nữ thần Đêm Tối có thể tiến hành “bói ma kính” vào những khoảng thời
gian này ngày Chủ nhật.”
Kiến
thức cơ bản có vẻ vững... Klein đứng sau cánh cửa khép hờ, khẽ gật đầu.
Không
thể không nói rằng trong lúc bảy giáo hội lớn đang hạn chế lẫn nhau như này, quả
thật có tri thức thần bí bị tiết lộ ra ngoài, ví dụ như cuốn “Sổ tay chiêm tinh”
đã cung cấp rất nhiều hàm nghĩa của các biểu tượng. Chỉ là không có ma dược hay
sức mạnh phi phàm thì người thường gần như không nhận được hiệu quả mong muốn.
“Tiếp
theo, chúng ta lau gương thật cẩn thận, phải là gương tráng bạc, đặt nó ở vị
trí tượng trưng cho mặt trăng ở trong nhà...” Hanas biểu diễn với đạo cụ trong
tay.
Không,
lúc này thứ cần là “xem bói con lắc”, đầu tiên chọn một vị trí, lẩm nhẩm “Nơi
này phù hợp cho bói ma kính” bảy lần, sau đó nhìn hướng chuyển động của con lắc,
nếu thuận chiều kim đồng hồ là có, còn ngược chiều kim đồng là không... Đương
nhiên, nếu anh cầu khẩn tới thứ thần bí, không biết và đầy ác ý, thì vị trí
không phải thứ mấu chốt nữa, quan trọng là Thần có cảm thấy hứng thú không...
Klein lặng lẽ sửa lại.
Lúc
này hắn có cảm giác mình đang ngồi nghe thầy giảng vậy...
Hanas
Fansent không nghe được lời nói trong tâm của Klein, nên vẫn giảng giải kỹ càng
những gì mình đã chuẩn bị sẵn. Chờ khi hội viên ghi chép xong, ông ta mới giảng
tiếp:
“Sau
khi tắm gội xong, xác nhận rèm cửa đã được kéo lại, cửa phòng được khóa trái,
hãy đốt một cây nến đặt trước gương, thành kính khẩn cầu với thần linh của anh
chị, nhớ hỏi vấn đề một cách đơn giản nhất, đừng có chải chuốt cho nó phức tạp
lên... Sau khi khẩn cầu bảy lần, cầm lấy gương lên rồi khẽ thả nó xuống đất, bắt
buộc phải làm thật nhẹ nhàng... Ghi nhớ hình dáng của nó khi vỡ vụn, đó chính
là gợi ý mà thần linh đưa cho... Tôi sẽ giảng cụ thể một vài biểu tượng chủ yếu
cho anh chị nghe.”
Phù,
đây là “bói ma kính” chính thống, Klein thở phào, sau đó đi vào trong phòng, ngồi
xuống vị trí cũ, rồi uống cạn cốc cà phê Nam Will ban nãy.
“Chính
thống” có nghĩa là có thể nhận được gợi ý, nhưng không có cách giải mã chân
chính nào cả. Mà nếu “người phi phàm” nhận được lời hồi đáp từ trong quá trình
này là có thể nhìn thấy trực tiếp hình ảnh trong gương, nhận được thông tin
tương đối rõ ràng!
Bởi
biểu tượng được hình thành từ mảnh vỡ quá nhiều nên Hanas nói rất lâu, mãi tới
khi Edward Steve trở lại phòng sau khi xem bói cho người ta xong, ông ta vẫn
còn chưa kết thúc.
Klein
không hỏi Edward bói gì cho người ta, dùng phương thức gì, bởi đây là quy định
bất thành văn của người xem bói với nhau. Hắn muốn đóng vai “Thầy Bói” cho nên
tất nhiên là phải tuân thủ một cách nghiêm chỉnh, trừ phi đối phương chủ động kể
cho hắn.
“Tôi
phát hiện nhiều khi những gì chúng ta giải mã được đều quá mơ hồ, dường như là
đang lựa ý hùa theo nhu cầu khác nhau, làm cho những con người khác biệt có thể
tìm được những miêu tả về bản thân từ trong những gì giải mã được.” Edward nhấp
một hớp hồng trà Sibo, thở dài và khẽ nói: “Ví dụ như gặp nhiều trắc trở, trải
qua nhiều tai ách, nhưng cuối cùng sẽ thấy ánh bình minh. Ha ha, chẳng ai biết
ánh bình minh sẽ tới lúc nào. Ví dụ như hành trình lần này của anh không quá
thuận lợi, nhưng chắc chắn có thể sống sót. Ha, người chết hẳn sẽ không đội mồ
sống dậy phản bác tôi đâu.”
Bởi
vì không nghe từ đầu nên anh ta đã bỏ qua “khóa học bói ma kính” của Hanas.
“Thiên
lệch kẻ sống sót.” Klein mỉm cười bổ sung.
Thiên
lệch kẻ sống sót chính là rất nhiều bản thống kê tới từ những người còn sống,
may mắn sống sót, và bỏ qua người chết nên kết quả bị sai lệch rất rõ.
“Đúng,
Russel đại đế quả là một nhà triết học.” Edward tán thưởng.
...
Klein bưng cốc cà phê đã hết lên, vờ nhấp một ngụm.
Toàn
bộ buổi chiều, các hội viên đều chìm đắm trong bói bản đồ sao và bói ma kính,
thi thoảng lại tới tìm Klein, Edward thảo luận. Lúc này Klein đều cố gắng thực
hiện chức trách của thành viên không chính thức của tiểu đội Kẻ Gác Đêm, đó là
dẫn dắt bọn họ tránh việc liên quan tới phi phàm hay những suy nghĩ nguy hiểm.
Nhưng mà chuyện hắn muốn làm nhất thì lại chẳng làm được, đó là mấy người tới hỏi
hắn đều không nhờ hắn xem bói giúp cho.
“Có
lẽ lần sau mình phải chủ động “chào hàng”, nói phét vài câu như “Anh/chị đang bị
vận rủi bám lấy”, hoặc “Dạo này anh/chị gặp điều bất hạnh”, “Anh/chị làm gì
cũng không thuận lợi” à? Không, làm thế lại không giống “Thầy Bói”...” Nghĩ tới
những điều này, Klein lắc đầu tự giễu.
Hắn
cầm gậy, đứng lên, chào tạm biệt rồi đi về.
Năm
giờ rưỡi, Edward Steve mặc áo khoác, đang định ra khỏi câu lạc bộ bói toán thì
bỗng thấy một bóng người quen thuộc.
“Chào
buổi chiều tốt lành, Glacis, đã lâu không gặp.” Anh ta mỉm cười chào, nhìn người
bạn chung sở thích mặc bộ vest hay mặc, đeo nơ màu đen, giắt một chiếc kính mắt
đơn ở trong túi trước ngực. Ngay sau đó anh nhận ra sắc mặt Glacis không tốt
cho lắm, ngay cả mái tóc vàng óng mềm mại cũng dần xơ xác.
“Chào
buổi chiều, Edward... Khụ khụ...” Glacis một tay cầm mũ, tay kia nắm lại giơ
lên che miệng, ho khụ khụ mấy cái.
Edward
quan tâm: “Hình như anh bị bệnh rồi?”
“Bệnh
rất nặng, thậm chí lúc trước còn chuyển thành viêm phổi, nếu không phải vợ tôi
gặp được một vị dược sĩ rất tài giỏi, đã cho tôi mấy liều thuốc thần kỳ, nếu
không có lẽ anh phải tới nghĩa trang mới gặp được tôi.” Glacis nói, giọng đầy cảm
giác nghĩ mà sợ và cảm thấy may mắn.
“Chúa
tôi, tôi không thể ngờ được, lúc trước trông anh khỏe mạnh như vậy mà, nhìn
xem, bây giờ anh suy yếu thế này rồi! Tôi nhớ là tuần trước có bói qua cho anh,
không thấy dấu hiệu nào cho thấy anh sẽ bị bệnh nặng như vậy.” Edward chuyển động
gậy batoong, kinh ngạc nói.
“Kết
quả coi bói của tôi cũng giống anh, có lẽ chúng ta chưa được coi là người xem
bói đủ tư cách rồi. Hơn nữa... Hơn nữa...” Glacis đột nhiên nhớ tới chuyện hôm
thứ Hai, vẻ mặt trở nên nghiêm túc dị thường.
Đúng
lúc này cô gái Angelica xinh đẹp tới nghênh đón, chào anh ta với nụ cười dịu
dàng. Sau khi hỏi thăm xong, cô ta nhận ra tình hình sức khỏe của Glacis, cung
cấp vài đề nghị rồi mới thuận miệng nói:
“Anh
Glacis, anh Moretti lúc trước tìm anh xem bói cũng gia nhập câu lạc bộ rồi.”
“Người
tìm tôi xem bói lúc trước ấy hả?” Mắt Glacis tỏa sáng: “Chúa ơi, anh ta đang ở
đâu vậy?”
“Anh
ấy đi rồi.” Angelica và Edward đều không thể hiểu được phản ứng khác thường này
của Glacis.
Glacis
bước hai bước, kích động nói:
“Nếu
lần sau anh ta tới mà tôi không ở câu lạc bộ, xin cô nhớ phải hỏi anh ta là bao
giờ lại tới nữa!”
“Glacis,
có chuyện gì à? Vị Klein Moretti kia đã làm gì anh à?” Edward nghi hoặc hỏi.
Glacis
giơ cánh tay lên, nhìn thẳng vào ánh mắt tìm tòi của Edward và Angelica, hào hứng
trả lời:
“Anh
ta là một vị rất, rất, rất thần kỳ...”
Glacis
thả tay xuống, dùng ba chữ “rất” để miêu tả, cuối cùng chốt lại:
“Một
vị bác sĩ!”