Arges
Wilson đứng trên boong tàu trống trải nhìn sóng to như những ngọn núi xung
quanh, không biết đang nghĩ cái gì.
“Sắp
thứ Hai rồi...” Anh ta thì thầm một tiếng. Đó là ngày của Mẫu thần Đất Đai, là
khởi đầu của một vòng phồn vinh và khô héo mới. Nhưng với Arges mà nói, ngày đó
còn có ý nghĩa khác, đó chính là về người thần bí vĩnh viễn được sương mù màu
xám trắng bao phủ. Chí ít mình chưa điên... Anh thu hồi tầm mắt, cười tự giễu.
Lúc
này một trong mấy tên thuyền viên đi tới, cung kính hỏi:
“Thưa
ngài giám mục, lần này mục tiêu ra khơi của chúng ta là gì?”
Arges
nhìn xung quanh một lượt, bình tĩnh trả lời:
“Đuổi
bắt một “Người Lắng Nghe” của Hội Cực Quang.”
...
Gió
lốc tan đi, sương mù ngập tràn khắp nơi, trên chiếc thuyền buồm kỳ lạ có mùi
khói pháo nhưng vẫn không phù hợp với trào lưu của thời đại này.
Một
thằng bé tầm tám chín tuổi, tóc vàng run rẩy nhìn đám hải tặc vô kỷ luật xung
quanh, nhìn chúng ừng ực uống những thùng bia lớn, nhìn bọn chúng bám dây thừng
đung đưa tới lui, nhìn bọn chúng cười nhạo nhau, thậm chí là đánh nhau.
Nó
quay đầu nhìn một người đàn ông mặc áo choàng đen đang đứng trong bóng tối, khẽ
hỏi:
“Ba,
chúng ta đi đâu vậy ạ?”
Năm
ngày trước, lần đầu tiên nó gặp cha mình, người tự xưng là nhà thám hiểm. Nếu
không nhờ bức tranh sơn dầu mà mẹ để lại đã chứng minh ông ta là cha của nó,
không phải cô nhi viện đang mở rộng cánh cửa chào đón nó thì chắc chắn nó sẽ
không rời khỏi quê hương đi theo người đàn ông thân nhất mà lại gần như xa lạ
này.
Người
đàn ông đứng trong bóng tối kia cúi đầu nhìn con trai, hòa nhã đáp:
“Jack,
ba dẫn con tới một nơi thần thánh, là nơi thiêng liêng mà Tạo Hóa từng ở.”
“Đó
là đất nước của Thần ạ? Chi khi được ban ân thì người phàm chúng ta mới có thể
tới đó...” Jack nhỏ bé được mẹ dạy rất tốt, biết những tri thức thông thường,
nên lập tức vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Người
đàn ông đứng trong bóng tối có gương mặt với đường nét khắc sâu làm người ta
khó có thể quên được, hệt như một bức tượng đá do một vị bậc thầy điêu khắc xuất
sắc nhất tạc ra. Ông ta đưa tay lên bên tai làm động tác lắng nghe, rồi trả lời
như đang nói mê:
“Jack,
“người phàm” là một khái niệm sai lầm, Tạo Hóa sáng tạo ra thế giới này, Thần ở
bất cứ nơi đâu, tồn tại trong cơ thể của mỗi một sinh linh, cho nên mọi vật đều
có thần tính. Khi thần tính nhiều tới một mức độ nhất định là có thể trở thành
thiên sứ. Bảy vị bán thần hiện tại chẳng qua là những thiên sứ mạnh hơn hẳn
thôi.
Con
xem, hiện giờ ba có thể nghe được lời dạy bảo từ Tạo Hóa, ôi, đó là lời gợi ý
phi phàm cỡ nào! Sinh mệnh chỉ là một hành trình của tinh thần, đến khi tinh thần
đủ mạnh và đủ vững chắc, chúng ta có thể tìm được thần tính của bản thân, vả lại
còn có thể dung hợp với thần tính...”
Jack
nhỏ bé không hiểu những lời miêu tả phức tạp ấy, bèn lắc đầu rồi hỏi một vấn đề
mà lúc trước chưa kịp hỏi:
“Ba,
con nghe mẹ kể rằng sau khi sáng tạo ra thế giới này, Tạo Hóa đã phân chia
thành mọi vật, chứ không hề tồn tại nữa, vậy làm sao còn “Thánh sở” của Thần nữa?”
Thằng
bé dù chỉ mới bảy tám tuổi nhưng logic đã rất rõ ràng.
Người
đàn ông với đường nét khuôn mặt như tạc tượng kia giật mình một cái, đầu lại
nghiêng thêm đôi chút như để nghe được nhiều tiếng thì thầm hơn. Đột nhiên ông
ta nằm rạp xuống, đầu gối quỳ trên boong tàu, trên làn da đột nhiên hiện rõ những
đường màu xanh đen.
Ông
ta giơ hai tay ôm đầu, khuôn mặt méo mó vô cùng, hô lên đầy đau đớn:
“Chúng
nói láo!”
...
Sau
bữa trưa và được lão Neil cam đoan rằng lần sau đi chợ đen sẽ mang cả mình
theo, Klein mới chậm rãi về công ty Bảo an Gai Đen, đồng thời suy nghĩ xem nên
về phòng nhân viên văn chức đọc tài liệu lịch sử, luyện tập năng lực, hay thừa
dịp đội trưởng Dunn Smith chưa cấm mà tiếp tục ra ngoài lượn lờ, tới câu lạc bộ
bói toán đóng vai “Thầy Bói”.
Nhưng
hắn còn chưa kịp quyết định thì đã thấy Dunn Smith bước vào. Anh ta mặc áo gió
màu đen, đội mũ phớt nửa cao.
“Đội
trưởng, tình hình thế nào rồi?” Klein nhớ tới cuốn bút ký gia tộc Antigenous,
bèn quan tâm mà hỏi.
Dunn
nói, đôi mắt màu xám không ánh lên vẻ mỏi mệt nào:
“Chứng
nhận từ nhiều phía là cuốn bút ký kia nằm trong tay Riel Bieber, chẳng qua hắn
ta mất tích hoàn toàn rồi. Tôi đã dùng điện báo nói chuyện này cho các tiểu đội
Kẻ Gác Đêm, nhờ bọn họ chú ý chặt chẽ các cảng biển, các trạm tàu hơi nước, đồng
thời xế chiều hôm qua cũng gửi những tấm tranh chân dung đầu tiên qua bưu điện,
sẽ đăng lên các tờ báo lớn.”
Lúc
này nếu mà có điện thoại, có máy fax, camera giám sát, và có dữ liệu lớn thì tốt
rồi... Tiếc rằng tôi chỉ biết cách dùng, mà cả nguyên lý cũng chỉ hiểu sơ
cua... Klein lặng lẽ thở hắt.
“Chẳng
qua, cho dù thế nào thì coi như chúng ta đã tìm được tung tích của nó, và đây
là công lao của cậu. Đương nhiên còn phải thêm một bước xác thực nữa. Tôi đã gửi
điện báo cho giáo khu Backlund xin họ phái người hộ tống vật phong ấn 2 - 049 lại
đây. Đó là một món đồ nguy hiểm từng thuộc về gia tộc Antigenous, có thể giúp
chúng ta xác định Riel Bieber liệu có phải hậu duệ của gia tộc đó không.”
Vật
phong ấn cấp “2”... Nguy hiểm... Sử dụng cẩn thận và tiết chế... Klein vốn tò
mò định hỏi xem vật phong ấn này là gì, có năng lực đặc thù nào, nguy hiểm ở
đâu, nhưng lập tức nhớ tới mình chưa đủ cấp độ bảo mật nên đành thôi.
“Mong
Nữ Thần phù hộ chúng ta.” Klein vẽ hình mặt trăng trên ngực.
Dunn
vừa mở cửa phòng làm việc của mình vừa gật đầu, nói:
“Nữ
Thần vẫn luôn phù hộ chúng ta. Klein, nếu lúc trước cậu không chọn làm “Thầy
Bói”, tới khi chuyện này được xác định thì hẳn là có thể thành đội viên chính
thức, được chọn “Kẻ Không Ngủ” rồi, tiếc quá... Nói thẳng thì tôi không hiểu vì
sao cậu lại chọn “Thầy Bói”. “Người Nhặt Xác” tuy khiến người ta không khoái,
nhưng cậu đã được gặp Daly nên hẳn là biết “Người Thông Linh” mạnh như nào. Mà “Kẻ
Dòm Ngó Bí Ẩn” cũng là một lựa chọn tốt, chí ít có lão Neil làm gương nên xác
suất mất khống chế là rất thấp.”
Klein
đã chuẩn bị sẵn đáp án cho câu hỏi này, chỉ là Dunn vẫn không hề hỏi, tới bây
giờ mới thuận miệng nhắc tới.
Hắn
tổ chức ngôn từ, đáp:
“Tôi
nghĩ rằng “Thầy Bói” và “Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn” là người phi phàm thuộc dạng phụ trợ,
không cần phải đối mặt với kẻ địch đầy nguy hiểm. Mà anh với Neil cũng nói rồi,
tò mò và thăm dò về lĩnh vực thần bí và phi phàm đều mang tới hậu quả đáng sợ,
những miêu tả về “Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn” khiến tôi thấy lo lắng, cho nên... Haiz,
anh biết đó, cách đây không lâu tôi chỉ là một sinh viên bình thường, nên nhát
gan là lý do duy nhất khiến tôi lựa chọn như vậy.”
“Không
thể không nói ằng đây là đáp án khiến tôi bất ngờ mà lại cảm thấy rất có lý.”
Dunn day thái dương, khẽ cười một tiếng. Anh ta quay người dùng con mắt xám sâu
sắc quan sát Klein từ trên xuống dưới:
“Trong
khoảng thời gian này, cậu tiếp tục ra ngoài, không giới hạn các con đường từ
nhà Welch tới phố Chữ Thập Sắt nữa, có lẽ cậu có thể cảm ứng được cuốn bút ký rồi
từ đó giúp chúng tôi xác định được tung tích của Riel Bieber.”
poke
taitro
“Vâng.”
Klein phát hiện mình không phải xoắn xuýt nữa. Hắn tạm biệt, quay người, thầm đếm:
“Ba,
hai...”
“Chờ
chút.” Dunn gọi.
Klein
quay đầu, mỉm cười:
“Đội
trưởng, còn chuyện gì à?”
Dunn
ho một tiếng:
“Ừm,
cũng có lúc người phi phàm dạng phụ trợ bắt buộc phải đối mặt với kẻ địch, tuy “Thầy
Bói” nghe thì có thể tránh được những điều này, nhưng chúng ta không được sơ sẩy,
cậu vẫn phải tiếp tục luyện bắn súng, và lên kế hoạch tăng cường sức mạnh.”
“Đây
là việc mà tôi đang cố gắng.” Klein chỉ ra bên ngoài: “Tôi ra ngoài đây.”
“Ừm,
à chờ chút.” Dunn lại gọi hắn lại, vừa suy nghĩ vừa nói: “Có lẽ tôi phải tìm
cho cậu một thầy dạy võ mới được. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là cậu đã trở
thành đội viên chính thức.”
Klein
“ừm” một tiếng, rồi cẩn thận hỏi:
“Đội
trưởng, còn gì nữa không?”
“Hết
rồi.” Thấy ánh mắt không quá tin tưởng của Klein, Dunn lắc đầu, khẽ cười rồi nhấn
mạnh một lần nữa: “Thật sự hết rồi.”
Nghe
vậy Klein mới ra khỏi phòng, chào tạm biệt Roxanne, phu nhân Olean và những người
khác, sau đó tới câu lạc bộ luyện bắn súng. Luyện xong, hắn đi dạo chừng một giờ,
nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ mà đội trưởng đã dặn.
Xong
mọi việc, hắn đi vào câu lạc bộ bói toán, thấy cô gái Angelica xinh đẹp đang rảnh
rỗi đọc mấy tờ tạp chí.
Gia
Đình... Klein nhẩm xong cái tên này, xách gậy batoong bước tới, mỉm cười chào hỏi:
“Chào
buổi chiều, cô Angelica.”
“Chào
buổi chiều, anh Moretti.” Angelica đặt tờ tạp chí xuống không chút hoang mang,
đứng dậy nói: “Hôm qua khi anh đi về không lâu, anh Glacis tới, anh ấy vừa bình
phục từ một trận bệnh nặng.”
Klein
thở phào nhẹ nhõm, cười tươi đáp:
“Đây
quả thực là chuyện khiến người ta vui mừng.”
Nghe
hắn nói vậy, Angelica vốn quan sát hắn từ nãy không nhịn được mà tò mò hỏi nhỏ
hắn:
“Anh
Glacis nói rằng anh là một bác sĩ rất, rất, rất thần kỳ, phải không vậy?”
Hở?
Klein ngạc nhiên nhìn cô gái này, hoài nghi mình vừa nghe nhầm. Nhìn từ đâu ra
tôi là bác sĩ vậy? Bản thân tôi còn không biết...