Joyce
cảm thán, mặt mày đầy vẻ thỏa mãn:
“Hơi
Nước trên cao, cháu thật may mắn mới có thể sống sót trở về, có thể được gặp lại
Anna.”
“Joyce
đáng thương của em, rốt cuộc anh gặp phải chuyện gì?” Anna không kìm được mà hỏi
thăm.
Joyce
nhìn vị hôn thê, sắc mặt trở nên nặng nề:
“Tới
bây giờ anh vẫn còn thấy sợ hãi, lần nào cũng choàng tỉnh khỏi giấc mộng. Năm
ngày sau khi tàu Cỏ Linh Lăng rời khỏi cảng Caesar, bọn anh gặp phải hải tặc, một
lũ hải tặc rất đáng sợ. Điều đáng ăn mừng duy nhất là thủ lĩnh của đám hải tặc ấy
tên là Nast.”
“Tên
hải tặc tự xưng mình là “Vua Năm Biển” kia à?” Ông Wayne, cha của Anna kinh ngạc
hỏi lại.
Tuy
Joyce tới từ nửa giờ trước, nhưng anh ta không kể rõ những gì mình gặp được, vẻ
mặt đầy nao núng, bất an và âu lo, mãi khi Anna trở lại và ôm anh ta, anh như mới
thật sự thoát được khỏi tai nạn ấy.
“Vâng,
Nast Vua Năm Biển tuyên bố mình là hậu duệ của đế quốc Solomon, luôn tuân thủ
phẩm chất tốt đó là không giết hại tù binh, cho nên bọn cháu chỉ bị cướp tiền bạc
chứ không mất mạng. Thậm chí thuộc hạ của hắn còn để lại đầy đủ đồ ăn cho chúng
cháu nữa.” Joyce nhớ lại những gì mình gặp được.
Thân
thể anh bắt đầu run lên vì sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng kể nốt cơn ác mộng đen tối
nhất cuộc đời:
“Cháu
mất không nhiều, vốn cho rằng vận rủi đã qua, nhưng trong hành trình sau đó,
hành khách và đoàn thủy thủ của tàu Cỏ Linh Lăng xảy ra nội chiến dữ dội, từ
tranh chấp đến giết nhau, rồi rút súng, xách kiếm chém giết lẫn nhau... Mấy
ngày nay tầm mắt cháu lúc nào cũng là màu đỏ của máu, người bên cạnh lần lượt
ngã xuống, trợn to đôi mắt dường như vĩnh viễn không nhắm lại, khắp nơi đều là
những tay chân, trái tim với ruột văng tung tóe.
Bọn
cháu không muốn thành dã thú, cũng là những kẻ lý trí nhất, không chỗ để tránh,
không đường để chạy, xung quanh là biển rộng nhìn không thấy bến bờ, những cuộn
sóng xanh đậm dấy lên cao... Người khóc lóc, kẻ cầu xin tha thứ, cũng có kẻ bán
thân, nhưng đầu của bọn họ vẫn bị treo lên trên cột buồm.
Anna,
lúc ấy anh tuyệt vọng, tưởng rằng sẽ không gặp được em nữa. May thay anh hùng
đã xuất hiện trong cơn ác mộng ấy, thuyền trưởng dẫn bọn anh trốn xuống bụng
thuyền, dựa vào đồ ăn và nước uống đã chuẩn bị sẵn để chống đỡ tới lúc lũ người
kia tới giới hạn cao nhất của sự điên cuồng. Mà anh Treece ủng hộ bọn anh, đã
dũng cảm xông lên dẫn dắt bọn anh tấn công lũ tội phạm giết người kia...
Sau
một trận đánh đẫm máu mà cả đời này anh khó có thể quên được, bọn anh còn sống,
nhưng tàu Cỏ Linh Lăng đã đi chệch khỏi tuyến đường an toàn, số lượng thủy thủ
cũng chỉ còn lại một phần ba so với ban đầu.”
...
Lúc
kể lại thời điểm đen tối nhất trong cuộc đời, Joyce bỗng nhớ tới vị “anh hùng”
tự xưng là Treece kia. Anh ta có khuôn mặt tròn tròn, hòa ái, tính cách ngại
ngùng như mấy cô thiếu nữ, luôn thích ở trong góc, chỉ có cực kỳ thân quen mới
biết anh ta nói nhiều như nào. Chỉ có chàng trai bình thường như vậy lại kiên định
đứng trước mọi người vào thời khắc ác liệt nhất và tuyệt vọng nhất.
“Ôi,
Hơi Nước trên cao, Joyce của em, anh đã phải trải qua chuyện đau khổ cỡ nào! Cảm
ơn Thần vì đã giúp chúng con không bị chia lìa.” Nước mắt đảo quanh mắt Anna,
cô không ngừng vẽ thánh huy Hơi Nước và Máy Móc hình tam giác trên ngực.
Joyce
nở nụ cười trông có vẻ thiếu sức sống:
“Đây
là đền đáp cho sự thành kính của chúng ta. Sau đó tàu Cỏ Linh Lăng lại trải qua
bão táp, bị lạc hướng, vượt qua muôn vàn thử thách mới về được tới cảng Anmatt.
Lại vì tàu đã xảy ra thảm án nghiêm trọng như vậy nên những kẻ sống sót như bọn
anh bị cảnh sát bắt giữ, tách ra thẩm vấn, nên không có cơ hội gửi điện báo về
nhà để báo tình hình. Chờ khi mọi chuyện chấm dứt, cũng chính là sáng nay, anh
lập tức mượn tiền bạn bè lên tàu hơi nước về đây. Cảm ơn Thần để anh một lần nữa
được đứng trên đất Tingen, để anh một lần nữa được gặp lại em và mọi người.”
Nói
tới đây, anh ta nghi ngờ nhìn vị hôn thê:
“Anna,
lúc gặp nhau anh có thể cảm thấy sự vui sướng và kinh ngạc của em, nhưng điều
khiến anh không hiểu là tại sao sau khi xuống xe ngựa em lại kích động chạy tới,
ừm, anh vốn định đưa em một niềm vui bất ngờ mà.”
Anna
nhớ tới những gì gặp được lúc trước, đáp lại với vẻ mặt không thể tin được:
“Không
có gì phải giấu diếm cả Joyce ạ, vì lo cho anh nên hôm nay em đã đến câu lạc bộ
bói toán duy nhất ở thành phố Tingen này, mà người xem bói, không, thầy bói kia
nói cho em rằng vị hôn phu của em đã trở lại, hiện đang có mặt ở trong căn nhà
có cối xay gió đồ chơi.”
“Cái
gì?” Vợ chồng Wayne và Joyce đồng thời thốt lên.
Anna
che mặt, lắc đầu nói:
“Em
cũng không dám tin chuyện em gặp hôm nay, nhưng nó thật sự đã xảy ra. Hơi Nước
trên cao, có lẽ thế giới này thật sự có kỳ tích. Joyce ạ, vị thầy bói kia lấy
tên, đặc điểm, địa chỉ và ngày sinh của anh bảo là để bói bản đồ sao, sau đó hỏi
em căn nhà có máy xay gió đồ chơi là nhà của em hay của anh. Khi em bảo phải,
anh ta nói là “chúc mừng cô, Anna, vị hôn phu của co đã trở lại rồi, đang ở
trong nhà của cô, đừng hỏi những gì anh ấy gặp được, hãy ôm và an ủi anh ấy”.”
“Thần
ơi...” Joyce chỉ cảm thấy chuyện này đúng là không thể tin được: “Chẳng lẽ anh
ta biết anh à? Chẳng lẽ có người điện báo cho anh ta? Chẳng lẽ anh ta rất thân
quen với cảnh sát cảng Anmatt? Không, thế cũng không giải thích được, làm sao
anh ta biết được anh đến nhà em? Làm sao anh ta biết là em sẽ đi xem bói? Em hẹn
trước à?”
“Không,
tới đó em mới chọn.” Anna mờ mịt.
“Có
lẽ một vị thầy bói giỏi chỉ cần nắm giữ thông tin phong phú, cho dù không dùng
đến nó mấy, có lẽ bói toán thật sự có chỗ thần kỳ.” Cha Anna thở dài, tổng kết:
“Trong lịch sử hơn một nghìn năm mà chúng ta biết và cả kỷ thứ tư chưa ai biết
rõ, bói toán luôn tồn tại chứ không hề biến mất, ba nghĩ hẳn là có nguyên nhân
nhất định.”
Joyce
khẽ lắc đầu, hỏi Anna:
“Vị
thầy bói đó tên là gì?”
Anna
nhớ lại rồi đáp:
“Klein
Moretti.”
...
Trong
sảnh tiếp khách của câu lạc bộ bói toán, vì Klein đã điều chỉnh âm lượng cho
nên Angelica thức thời không tới gần, cho nên cô ta chỉ thấy Anna bước đi như mất
hồn, chỉ nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ và mê mang của Anna.
Angelica
bước tới gần sô pha, tò mò hỏi:
“Kết
quả tốt à?”
Cô
ta không dám hỏi cụ thể vì sợ vi phạm quy tắc ngầm của người xem bói.
“Ừ.”
Klein gật đầu, lấy ba đồng tiền ra từ trong túi quần: “Một phần tám của 1 saule
là một và một phần hai penny?”
“Vâng.”
Angelica nhìn đồng tiền, phát hiện đó là 1 penny và hai đồng nửa penny, vội
vàng trả lại: “Thừa nửa đồng penny.”
Klein
mỉm cười ấn xuống:
“Cảm
ơn cô đã chăm sóc khách của tôi, cô ấy cho tôi tiền boa, nên theo lý tôi cũng
nên cho cô tiền boa.”
poke
taitro
Cũng
để cảm ơn việc cô đã đề cử tôi... Hắn lặng lẽ bồi thêm một câu.
“Vậy
được.” Angelica bỗng cảm thấy hơi e ngại Klein, lại thấy lý do phù hợp nên
không từ chối nữa.
Klein
trở lại phòng họp, cho là sau đó sẽ có thêm người cần xem bói, nhưng tới tận
năm giờ bốn mươi phút, hắn vẫn không thấy vị khách thứ hai đâu.
Đây
không phải là câu lạc bộ bói toán này làm ăn không tốt, mà hầu hết người tới
đây đều tự chỉ định người xem bói.
“Bọn
họ hẳn là được người ta giới thiệu, đã xác định sẵn sẽ nhờ ai xem bói cho...
Nói tóm lại danh tiếng của mình còn chưa đủ...” Klein tự giễu một câu.
Hắn
uống nốt cốc hồng trà Sibo thứ ba, đội mũ và xách gậy rồi chậm rãi đi ra khỏi
phòng hội nghị.
Angelica
nhớ lời dặn của Glacis, vội đi tới:
“Anh
Moretti, khi nào anh lại tới câu lạc bộ vậy? Anh Glacis mong được cảm ơn anh trực
tiếp.”
“Chỉ
cần rảnh là tôi sẽ tới. Nếu vận mệnh cho phép chúng tôi gặp nhau, như vậy anh ấy
chắc chắn sẽ gặp được tôi thôi.” Klein đáp lại kiểu lũ thần côn, cảm giác như
mình nhập diễn quá.
Sau
đó hắn mặc kệ phản ứng của Angelica mà cất bước rời khỏi câu lạc bộ bói toán,
lên xe ngựa công cộng về nhà.
Vào
nhà, hắn thấy Benson đang đọc báo, còn Melissa thì đang chắp vá thứ gì đó với
bánh răng, ổ trục và dây cót dưới ánh sáng lúc sẩm tối.
“Chào
buổi chiều, phu nhân Shade có tới chơi không?” Klein thoải mái hỏi.
Benson
không buông tờ báo xuống mà chỉ ngển cổ lên:
“Phu
nhân Shade tới ngồi được chừng mười lăm phút, có xách quà sang, rất hài lòng với
món bánh Komatsu và bánh chanh ngọt mà chúng ta đã chuẩn bị, cũng mời anh em ta
rảnh rỗi thì sang nhà bà ta chơi. Bà ta khá hiền lành và lịch sự, cũng rất biết
cách nói chuyện.”
“Vấn
đề duy nhất là cả nhà bọn họ đều theo tín ngưỡng chúa tể Bão Táp, cho rằng con
gái không nên đi học, chỉ được phép để gia đình tự giáo dục.” Melissa lầm bầm.
Có thể thấy con bé bất mãn với chuyện này như thế nào.
“Không
phải để ý làm gì, chỉ cần bà ta không can thiệp vào nhà chúng ta thì bà ta vẫn
là một hàng xóm tốt.” Klein cười an ủi cô em gái.
Vương
quốc Ruen là một quốc gia đa tín ngưỡng, không chỉ phục tùng Thần Chiến Tranh
như đế quốc Fusark ở phương Bắc, cũng không tôn sùng Mẫu thần Đất Đai như vương
quốc Finebot ở phía nam. Giáo dân của ba giáo hội lớn là giáo hội Chúa Tể Bão
Táp, Nữ Thần Đêm Tối và Thần Hơi Nước và Máy Móc khó tránh việc xung đột quan
điểm và thói quen, chỉ là trăm ngàn năm đã tương đối khắc chế sau, không còn xảy
ra tình trạng không thể cùng chung sống.
“Vâng.”
Melissa mím môi, lại quẳng mắt về phía đống linh kiện kia.
Sau
bữa tối, Klein vẫn ôn tập các tri thức lịch sử. Chờ khi Melissa và Benson tắm rửa
về phòng rồi, hắn mới vệ sinh bản thân, vào phòng ngủ rồi khóa trái cửa lại.
Lúc
này hắn tiến hành chải chuốt và tổng kết những gì học tập được và các vấn đề mà
hắn gặp phải để tránh việc quên lãng, bỏ qua điểm quan trọng. Cũng chỉ như vậy
hắn mới có thể dùng suy nghĩ rõ ràng hơn để ứng đối những gì sẽ xảy ra kế tiếp.
Klein
mở cuốn sổ ra, cầm bút máy, bắt đầu viết bằng tiếng Trung:
“Vì
sao mấu chốt của việc tiêu hóa ma dược lại là đóng vai?”