Arges
bất giác bớt động tác tứ chi lại, im lặng vài giây rồi mới nói:
“Tôi
phát hiện hai trang nhật ký của Russel đại đế, cũng đã ghi nhớ nội dung của nó.”
“Tôi
có một trang.” Audrey với tầm mắt bị sương mù xám che phủ đáp với ngữ khí như
đang bàng quan.
“Rất
không tệ.” Klein không làm cho cảm giác vui sướng và thất vọng nhuộm vào giọng
nói của mình.
Hắn
vui sướng là vì có hẳn ba trang, mà thất vọng cũng là vì chỉ có ba trang, bởi
vì lần sưu tầm đầu tiên chắc chắn khá là dễ, đó là đào bới những gì mình có và
cửa ngõ khác, chờ các lần sau sẽ càng lúc càng khó, sẽ liên quan tới nhiều yếu
tố khác hơn.
“Bây
giờ chúng tôi “biểu đạt” ra?” Audrey bình tĩnh hỏi.
“Đúng
vậy.” Klein gật đầu, đáp ngắn gọn. Hắn vẫn duy trì tư thế phía trước, hầu như
không thay đổi gì, bởi anh bắt buộc phải cẩn thận khi ở trước mặt “Khán Giả”.
Hắn
vừa nói xong, một tờ giấy da dê màu vàng nâu và bút máy màu đỏ sậm lập tức hiện
ra trước mặt Audrey và Arges.
Hai
người cầm lấy bút, bắt đầu hồi tưởng các ký hiệu trong trí nhớ và cảm xúc rất
muốn biểu đạt nó ra. Từng hàng chữ lặng lẽ hiện ra trên tờ giấy da dê, có cái
thì ngay ngắn chỉnh tề, có cái thì nhỏ nhắn uốn lượn, có chữ thì xiêu vẹo.
Chưa
tới một phút, Audrey và Arges đã thể hiện ra toàn bộ nội dung mà bọn họ cố ép
mình ghi nhớ.
Klein
lập tức dùng ý nghĩ khiến ba tờ giấy da dê kia hiện ra trong tay hắn.
Hắn
đảo mắt nhìn qua thì phát hiện thứ tự chữ viết bị đảo ngược, nội dung có thiếu
và sai chữ. Chẳng qua thử nghiệm chứng tỏ sai sót nhất định không ảnh hưởng tới
việc đọc chữ Hán, mà kinh nghiệm bị tra tấn bởi dấu * khiến hắn chẳng hề sợ việc
thiếu và sai lệch chữ kia:
“Mùng
8 tháng 4, tôi đứng ở đầu con thuyền “Ngai Vàng Đen”, dang rộng hai tay và nói
với Grimm và Edwards rằng: 'Muốn của cải của ta ư? Vậy hãy tới cuối biển Sương
Mù mà tìm nhé, ta giấu tất cả ở chỗ đó!' Bọn họ hoàn toàn không hiểu sự hài hước
của tôi, lại còn hỏi tôi rằng tôi thật sự có của cải ngoài không, đúng là chẳng
thú vị gì. Các ngươi như vậy là không làm bốn kỵ sĩ Thiên Khải cho ta được đâu!”
“Ngày
11 tháng 4, đã phát hiện ra một hòn đảo nhỏ vô danh không nằm trên con đường
hàng hải an toàn, trên hòn đảo ấy có không ít giống loài siêu phàm, không, tôi
thích gọi chúng nó là loài siêu phàm, nghe có vẻ ngầu hơn nhiều. Ngoài ra hòn đảo
ấy còn có không ít sinh vật kỳ quái, tôi nghĩ nếu Darwin mà tới đây chắc chắn
không cách nào viết được thuyết tiến hóa nữa rồi.”
“Ngày
15 tháng 4, Grimm trở nên kỳ quái làm sao ấy, bị thứ gì đó cuốn hút à?”
Russel
đại đế sinh ra ở vương quốc Entis đã bao giờ đi xa nhà? Biển Sương Mù hẳn là hải
dương nằm ở phía tây nước cộng hòa Entis... Ừm, phải tìm ít tư liệu lịch sử
trong thư viện đối chiếu mới được... Klein nhanh chóng đọc hết tờ này, rồi lật
sang mặt sau.
Lúc
này hắn không hề che giấu việc mình đọc hiểu ký hiệu của Russel đại đế, bởi vì
đây là hành vi rất phù hợp với địa vị của Kẻ Khờ, mà Audrey và Arges đều không
nói gì, lặng lẽ ngồi kia chờ đợi. Dường như bọn họ không hề kinh ngạc với chuyện
này, thậm chí cho rằng phải như vậy mới là đúng.
“Ngày
2 tháng 10, bọn họ lại không thương lượng với tôi trước mà đã quyết định cho
tôi đính hôn với Matilda của gia tộc Abel! Trời ạ, tôi thậm chí còn chưa gặp
nàng ấy bao giờ! Không được, tôi phải từ chối! Tôi định sẽ bỏ nhà đi trốn, cho
dù mai sau phải tự lực cánh sinh, bị người đời chèn ép cũng phải phản kháng vụ
ép duyên này!”
“Ngày
5 tháng 10, tiểu thư Matilda xinh đẹp quá.”
“Ngày
6 tháng 10, cá tính của nàng ấy, khí chất của nàng ấy đều là loại mà tôi thích,
khiến tôi bắt đầu chờ mong cuộc hôn nhân của chúng tôi rồi.”
Ê,
đại đế, tiết tháo của ông đâu rồi... Klein dựa người vào ghế, không để cảm xúc
của mình xuyên qua lớp sương mù.
Hắn
phát hiện ban đầu Russel không phải ngày nào cũng viết nhật ký, mà gặp phải
chuyện gì muốn cười nhạo, cần ghi lại, cần bày tỏ cảm xúc ông ta mới cầm bút.
Klein
di chuyển mắt nhìn về trang nhật ký cuối cùng:
“Ngày
9 tháng 10, bọn họ lại gọi tôi là con của Hơi Nước, tôi thích!'
Thấy
hai trang nhật ký trước không có nội dung có giá trị gì, Klein cảm thấy hơi thất
vọng, nhưng hắn không ủ rũ mà đổi trang nhật ký thứ ba lên trên cùng, mặt trước
mặt sau của tờ nhật ký này đều có nội dung:
“Ngày
21 tháng 5, giáo hội Thần Công Tượng cho tôi hai sự lựa chọn, là khởi đầu của
hai danh sách, một là 'Thông Thức Giả', là dây xích danh sách hoàn chỉnh mà
giáo hội bọn họ nắm giữ. Cái khác là 'Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn', lấy được từ hội Khổ Tu
Morse, thiếu danh sách cao hơn.”
“Ngày
22 tháng 5, sự lựa chọn của tôi vô cùng đơn giản, “Thông Thức Giả”! Là 'Thông
Thức Giả' có danh sách hoàn chỉnh! Tuy nắm giữ nhiều tri thức thần bí học có thể
giúp tôi tìm được cách về nhà, nhưng vấn đề trong lúc bản thân chưa đủ mạnh thì
việc xuyên việt này ắt phải mượn ngoại lực, mà ngoại lực là tốt hay xấu, là thiện
ý hay ác ý đều không thể khống chế được, rất nguy hiểm, đã như vậy thì thà rằng
khiến bản thân mạnh hơn, dựa vào sức mình để trở về còn hơn. Cho nên danh sách
hoàn chỉnh là yếu tố hàng đầu khiến tôi lựa chọn!”
“Ngày
23 tháng 5, tôi đã trở thành một 'Thông Thức Giả', dựa vào sức mạnh ma dược mà
tôi có thể nhớ được tất cả những kiến thức mà mình đã học trước đây như vật lý,
hóa học... Không chỉ nhớ mà tôi còn khắc sâu và hiểu rõ chúng nó. Ha ha, quả thực
đây chính là 'nghề nghiệp' đo ni đóng giày cho kẻ tới từ thế giới khác là tôi,
hoàn toàn phát huy ưu thế của tôi đến mức tối đa đây mà! Không thể không nói, nếu
tôi trở về cấp ba với trạng thái như vậy, chắc chắn có thể trở thành thủ khoa.
Mà nếu học tập chuyên nghiệp thì việc trở thành nhà khoa học là một mục tiêu chẳng
nhằm nhò gì.”
“Ngày
26 tháng 5, tôi rất hưởng thụ thân phận 'Thông Thức Giả' này. Một chuyện kỳ
quái là, khi tôi tự cho rằng mình là 'Thông Thức Giả', mọi việc làm đều phù hợp
với nó thì những tiếng thì thầm khiến tôi gần như nổi điên đã yên tĩnh đi không
ít. Cái tính cách nóng nảy dễ bùng phát của tôi cũng được kìm nén lại, và cũng
nhớ tới việc viết nhật ký này. Đây là 'đóng vai” mà tên Zarathu thần bí kia đã
nói với tôi ư? Có lẽ đây chính là mấu chốt của việc giải quyết tai họa ngầm của
ma dược.”
Klein
đọc trang nhật ký này, cảm thấy tính cách và tác phong của mình hoàn toàn khác
hẳn với Russel đại đế. Ví dụ như chuyện về nhà, hắn muốn nắm giữ và đi sâu vào
nhiều tri thức thần bí học để tránh né nguy hiểm, từ đó đạt được mục đích, còn
Russel đại đế lại muốn dựa vào bản thân để nắm giữ nguy hiểm trong tay.
“Không
thể không nói rằng đôi khi ta rất hâm mộ người như vậy. Có lẽ mỗi người đều
khát vọng thứ mà bản thân không có... Đương nhiên ta cũng phải nghĩ tới việc
khiến bản thân mạnh lên, hai tay bao giờ cũng mạnh hơn...” Những ý nghĩ hiện
lên trong đầu Klein, làm cho hắn thổn thức.
Mà
những gì Russel đại đế miêu tả để giảm bớt tai họa ngầm của ma dược khiến hắn
tin tưởng vào tổng kết của mình ngày hôm qua không ít, cũng chắc chắn hơn về việc
“Đóng vai”.
Klein
đặt ba trang nhật ký xuống, ngẩng đầu nhìn “Chính Nghĩa” và “Người Treo Ngược”,
cười nói:
“Xin
lỗi, mải đọc quá.”
Audrey
xoa dịu sự hâm mộ trong lòng, lạnh nhạt cười nói:
“Tôi
có thể hiểu được. Tôi mong ngày nào đó có thể trao đổi nội dung nhật ký của
Russel đại đế với ngài.”
“Như
vậy phải trả cái giá rất cao.” Klein mỉm cười liếc “Chính Nghĩa”, tiện thể liếc
qua 'Người Treo Ngược” vốn im lặng chưa hề nói gì.
Audrey
đan hai tay lại đặt trước người, nói:
“Thưa
ngài Kẻ Khờ, Người Treo Ngược, tôi có ba vấn đề muốn hỏi. Nếu hai người cho rằng
đáp án có giá trị cao thì hãy nói hai người muốn gì, tôi sẽ cố gắng tìm kiếm.”
“Không
thành vấn đề.” Arges trả lời đơn giản và bình thản.
Klein
khẽ gật đầu, càng thoải mái dựa người ra sau.
Audrey
suy nghĩ vài giây rồi nói:
“Vấn
đề thứ nhất, 'đóng vai' rốt cuộc là có ý gì? Tôi phát hiện tinh thần sót lại ở
trong ma dược có ảnh hưởng khá nhỏ với tôi, đó là vì trong khoảng thời gian này
tôi đều đóng vai Khán Giả à?”
Arges
không nói mà quăng ánh mắt về phía Kẻ Khờ, dường như cũng đang chờ đáp án.
Klein
khẽ gõ ngón tay lên bàn, thoải mái đáp:
“Để
ta dùng một ví dụ có vẻ tương tự để giải thích nhé, sức mạnh trung tâm của ma
dược là một tòa thành được canh gác nghiêm ngặt, và tinh thần còn sót lại, sẽ cắn
trả lại ta thì ở ngay trong tòa thành đó. Mục tiêu của chúng ta là giải quyết
nó để thực sự trở thành chủ nhân của tòa thành kia.
Bây
giờ chúng ta có hai phương pháp, một là xông vào, nhưng chưa chắc đã thành
công, mà lại chắc chắn sẽ làm thương bản thân. Trừ phi có thể nghiền ép bằng ưu
thế tuyệt đối, nhưng hiển nhiên chúng ta không có điều này. Phương pháp thứ hai
là chúng ta có một tờ thiệp mời của chủ nhân tòa thành. Tờ thiệp mời này có thể
khiến chúng ta thông qua sự kiểm tra của đám lính canh, lẻn vào trong tòa thành
một cách thuận lợi, giải quyết kẻ địch một cách thoải mái. Nhưng vấn đề nằm ở
chỗ trên thiệp mời này có ghi rõ đặc điểm ngoại hình và khí chất tương ứng của
khách mời, cho nên chúng ta bắt buộc phải ngụy trang, 'đóng vai' thành vị khách
được mời, hiểu chưa?”
Arges
như đã đoán được từ trước, bèn hỏi ngay tức thì:
“Xem
ra thiệp mời chính là tên của ma dược danh sách đó?”
“Đúng
vậy.” Klein đáp lại rõ ràng.
Audrey
giật mình, cảm thấy mình đã hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của việc 'đóng vai”. Và
vì kích động nên cô nàng lập tức thoát khỏi trạng thái “Khán Giả”, mừng rỡ ca
ngợi:
“Thật
là một phương pháp tuyệt vời. Tôi cảm thấy... Tôi cảm thấy nó rất phù hợp với
danh hiệu của ngài, phong cách của nó hoàn toàn hòa hợp với 'Kẻ Khờ'... Tôi
hoàn toàn không ngờ 'đóng vai' là phát huy hiệu quả như vậy. Điều khiến tôi cảm
thấy may mắn là mấy ngày nay tôi đều đóng vai 'Khán Giả' theo bản năng.”
Cô
ta tạm dừng rồi nói tiếp:
“Tôi
cho rằng đây là một lời giải đáp rất có giá trị, nên không cách nào yên tâm nhận
nó. Thưa ngài Kẻ Khờ, ngài muốn trao đổi như nào? Đương nhiên tôi nhớ rằng tôi
còn nợ ngài một trang nhật ký Russel nữa.”
“Thêm
nhiều nhật ký Russel hơn, hoặc là...” Klein ngừng một chút.
Hắn
định bảo là bất cứ tin tức gì liên quan tới danh sách “Thầy Bói”, nhưng cảm thấy
yêu cầu cấp thấp này sẽ phá hỏng hình tượng Kẻ Khờ, nên tạm thời bỏ qua, chờ
sau này có cơ hội mới hỏi mà không để lại dấu vết.
Dù
sao mình mới thăng cấp không lâu, còn chưa hoàn toàn tiêu hóa xong ma dược “Thầy
Bói”... Hắn tự an ủi bản thân như vậy, rồi bổ sung thêm:
“Hoặc
tình hình về gia tộc Antigenous, cho dù là phần mà tôi biết cũng được.”
Arges
im lặng vài giây, thận trọng liếc nhìn người trên ghế chủ nhân kia, chậm rãi
nói:
“Thưa
ngài Kẻ Khờ... Hiện tại tôi có thể trả thù lao cho lời giải đáp vừa rồi của
ngài.”