Klein
đi được vài bước thì thấy người tới xem bói. Anh ta mặc bộ vest màu đen, tay cầm
gậy batoong gỗ mạ vàng, đầu đội mũ phớt với phần tóc vàng ngắn ương ngạnh lộ ra
bên dưới mũ, chóp mũi hơi gập hệt như mỏ diều hâu.
Vị
hôn phu của Anna, Joyce Meyer, người đã trải qua sự kiện đáng sợ... Vì đã gặp
anh ta ở “xem bói cảnh trong mơ” nên Klein mỉm cười nói:
“Chào
buổi chiều, anh Meyer.”
“Chào
buổi chiều, anh Moretti.” Joyce bỏ mũ xuống, quay người chào: “Cảm ơn anh đã chỉ
điểm cho Anna, cô ấy luôn miệng khen ngợi sự thần kỳ của anh, gần như là không
dừng được.”
Klein
cười ha ha: “Tôi không thay đổi điều gì cả, người nên cảm ơn là chính anh. Nếu
không có ý chí kiên cường và hướng tới sự tốt đẹp, anh đã không cách nào chiến
thắng được tai nạn này rồi.”
Sau
khi khách khí, hắn không nhịn được mà tự nhạo một câu: Đây xem như là thổi phồng
nhau kiểu thương mại hử?
“Thẳng
thắn mà nói, tôi vẫn cảm thấy hệt như giấc mộng khi mình có thể sống sót trở về,
vẫn chưa thể tin được rằng mình đã vượt qua được tai nạn ấy.” Joyce lắc đầu cảm
khái.
Không
chờ Klein nói, anh ta tò mò hỏi:
“Anh
vừa thấy tôi là biết tôi là ai, là do mũi của tôi trông khá đặng thù hay là anh
xem bói rằng tôi sẽ đến từ trước?”
“Tôi
có tư liệu tường tận về anh, nên với thầy bói mà nói thì thế là đủ rồi.” Klein
cố ý trả lời mơ hồ kiểu đám thần côn.
Joyce
quả nhiên tỏ ra kinh hãi, chừng mười giây sau mới nặn ra được nụ cười:
“Anh
Moretti, tôi muốn anh xem bói cho tôi.”
Nói
xong, anh ta bỗng phát hiện một việc: Klein Moretti tự xưng là thầy bói chứ
không phải người xem bói!
“Ok,
chúng ta hãy đến phòng Thủy Tinh Vàng nào.” Klein chìa tay mời. Lúc này hắn bỗng
cảm thấy mình nên mặc một chiếc áo choàng màu đen, không cần phải nói gì nhiều,
cứ thể hiện sự thần bí của thầy bói là được.
Vào
phòng, Joyce Meyer chủ động khóa trái cửa lại, cũng quan sát cảnh vật xung quanh.
Mà Klein thì nhân lúc này lặng lẽ gõ ấn đường hai cái để mở linh thị.
Joyce
ngồi xuống, dựa vào gậy batoong, kéo chiếc nơ màu đen, bình tĩnh nói:
“Anh
Moretti, tôi muốn mời anh giải mộng.”
“Giải
mộng?” Klein vẫn duy trì trạng thái mọi thứ đều nằm trong dự đoán, chỉ hỏi lại
một câu kiểu xác nhận. Hắn thấy màu sắc sức khỏe của Joyce không hề ảm đạm,
nhưng cũng không tới mức bị bệnh, màu sắc cảm xúc thì với màu lam suy nghĩ là
chính, mà sâu trong đó lộ rõ vẻ căng thẳng.
Joyce
trịnh trọng gật đầu:
“Từ
tàu Cỏ Linh Lăng tới cảng Anmatt, đêm nào tôi cũng mơ cùng một giấc mơ. Trong
giấc mơ ấy toàn là sợ hãi, tôi biết có lẽ là tai nạn kia đã để lại bóng ma
trong tôi. Lẽ ra tôi nên đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng tôi nghi ngờ đây không phải
giấc mơ bình thường. Giấc mơ bình thường dù lặp lại hàng đêm thì cũng sẽ có chi
tiết khác biệt. mà giấc mơ của tôi, chí ít là phần mà tôi nhớ được, thì chưa từng
thay đổi chút nào.”
“Với
thầy bói mà nói, những giấc mơ tương tự đều là 'gợi ý' mà thần linh đưa cho.”
Klein nửa trấn an nửa giải thích: “Anh có thể miêu tả cảnh trong mơ kỹ càng một
lần cho tôi được không?”
Joyce
đặt nắm tay trước miệng, trầm tư chốc lát rồi nói:
“Tôi
nằm mơ mình rơi khỏi tàu Cỏ Linh Lăng, ngã xuống biển. Biển ấy màu đỏ sậm hệt
như thứ máu sa đọa. Lúc tôi rơi xuống, tôi được một người trên thuyền kéo lại.
Tôi không thấy rõ dáng vẻ của người đó, chỉ biết là người này rất khỏe. Mà tôi
cũng đang kéo một người khác hòng không để anh ta rơi xuống biển. Tôi biết người
này, là hành khách của tàu Cỏ Linh Lăng, Younes Kim.
Vì
trọng lượng của ông ta, vì sự giãy dụa của ông ta mà tôi không cách nào chống đỡ
được, đành phải buông tay nhìn ông ta gào hét rơi vào hải dương đỏ máu kia. Vừa
lúc ấy người bên trên cũng buông tay ra. Tôi vùng vẫy hai tay muốn bắt được gì
đó, nhưng chẳng có gì để bắt, cả người nhanh chóng rơi xuống.
Sau
đó tôi hoảng sợ tỉnh giấc, lưng và trán ướt đẫm mồ hôi.”
Klein
giơ tay đỡ trán, khẽ gõ như đang suy nghĩ, sau đó hắn nói:
“Anh
Meyer ạ, chỉ là ác mộng, ác mộng giống nhau và ác mộng liên tục thuộc về vấn đề
tâm lý, có căn nguyên tương ứng. Mà ác mộng tương tự lặp đi lặp lại thuộc về lời
nhắc của linh tính dành cho anh, cũng là gợi ý của thần linh.”
Thấy
Joyce tỏ ra khó hiểu, hắn giải thích kỹ hơn:
“Đừng
nghi ngờ, linh tính của người thường cũng nhắc nhở cho người đó ở một mức độ nhất
định. Tôi không biết tàu Cỏ Linh Lăng đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thẻ nhìn ra
đó là một bi kịch với máu và sắt là chủ yếu, để lại cho anh bóng ma sâu sắc.”
Thấy
Joyce khẽ gật đầu, Klein nói tiếp:
“Lúc
ở trên thuyền anh hẳn là rất sợ hãi, mà trong cảm xúc sợ hãi cực đoan ấy con
người thường dễ đánh mất sức quan sát, bỏ qua rất nhiều chi tiết không nên bỏ
qua. Nhưng điều này không có nghĩa là anh không nhìn thấy chúng nó, chỉ là
không lưu ý qua, hiểu chưa? Không lưu ý. Trong tiềm thức của anh, trong linh
tính của anh, chi tiết bị bỏ qua ấy vẫn còn tồn tại. Nếu chuyện mà nó chỉ tới đủ
quan trọng thì linh tính của anh sẽ nhắc nhở anh bằng cảnh trong mơ.”
Lúc
trước tôi nhớ tới cảm giác bị bỏ qua nên mới phát hiện cuốn bút ký đã rơi vào
tay Riel Bieber, cũng là dạng tương tự... Chẳng qua tôi sâu sắc hơn, linh tính
mạnh hơn, tri thức thần bí học phong phú hơn nên mới phán đoán trước tiên...
Klein tạm dừng vài giây, rồi nhìn thẳng vào mắt Joyce Meyer:
“Người
tên là Younes Kim, bị anh buông tay mà rơi vào trong biển máu kia, có phải từng
cầu xin anh trên thuyền, nhưng vẫn không thể thoát khỏi số mệnh?”
Joyce
tỏ ra không tự nhiên mà vặn người, miệng há vài lần rồi mới đáp:
“Phải,
nhưng tôi không đồng tình với ông ta. Có lẽ mấy ngày, hoặc một tuần sau, anh có
thể thấy được trên báo ông ta là tên ác ôn tàn nhẫn như nào, khiến người ta oán
hận ra sao. Ông ta đã cưỡng bức chí ít ba cô gái, ném một đứa trẻ vào vùng biển
Cuồng Bạo, cũng dẫn một đám dã thú mất đi lý trí giết hại hành khách và thuyền
viên trên tàu. Ông ta là kẻ giả dối, khỏe mạnh và ác độc, tôi không dám cũng
không thể dừng tay, nếu không kẻ mất mạng sẽ là tôi.”
“Tôi
không nghi ngờ chuyện mà anh làm.” Klein tỏ thái độ rồi mới giải thích: “Chỉ là
cảnh trong mơ của anh cho tôi biết anh đang hối hận, đang cho là mình không nên
buông tay. Anh cho rằng việc giết ông ta là một hành vi chính nghĩa, vậy tại
sao lại hối hận, để từ đó lặp lại hình ảnh buông tay trong giấc mơ?”
“Tôi
cũng không biết...” Joyce lắc đầu đầy ngơ ngác.
Klein
hai tay đan vào nhau đặt ở dưới cằm, thử phân tích:
“Kết
hợp những gì tôi vừa nói, có phải anh đã bỏ qua điều gì trong chuyện này, ví dụ
chuyện mà Younes Kim nhắc tới, nội dung cầu xin là gì, thái độ tư thế ra
sao.... Tôi không thể nhớ lại thay anh, nên anh hãy suy nghĩ cho kỹ.”
“Không...
Lúc ấy ông ta chỉ kịp nói là 'Bỏ qua cho tôi, tôi đầu hàng'...” Joyce lẩm bẩm đầy
ngờ vực.
Klein
không biết cụ thể đã xảy ra gì, chỉ có thể kết hợp cảnh trong mơ mà dẫn dắt: “Có
phải anh cho rằng Younes Kim sống càng hữu ích hơn, có thể chứng minh một chuyện,
giải thích một chuyện nào đó?”
Joyce
nhíu mày, một lúc sau mới mở miệng:
“Có
lẽ... Tôi luôn cảm thấy cuộc xung đột trên con tàu Cỏ Linh Lăng ấy quá đột ngột,
phát triển quá nhanh, dường như những dục vọng xấu xa chôn giấu trong lòng bị bộc
phát ra mà không thể khống chế... Điều này không bình thường... Rất không bình
thường... Có lẽ tôi định thẩm vấn Younes Kim để tra hỏi xem ban đầu ông ta vì
cái gì mà làm ra chuyện như bị ma ám như vậy...”
Nghe
Joyce kể như đang nói mớ, Klein kết hợp cảnh trong mơ, suy nghĩ trở nên rõ
ràng, bèn dùng ngữ khí thần côn mà nói: “Không, không chỉ như vậy.”
“Cái
gì?” Joyce hoảng sợ.
Klein
tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào mắt Joyce, ngữ khí trầm và hữu lực:
“Anh
không chỉ cho rằng chuyện này không bình thường, anh còn chứng kiến mấy chuyện
đã bị anh xem nhẹ. Mà khi xâu chuỗi những chuyện ấy lại là có thể suy ra một kết
luận đáng sợ. Vì vậy linh tính của anh nói cho anh biết rằng có một kẻ hiềm
nghi lớn nhất, cũng chính là kẻ đã giữ anh lại rồi thả anh ra ở trong mơ. Theo
bản năng anh không nghi ngờ người đó, cho nên không nhìn thấy khuôn mặt hình
dáng của người đó. Người đó là đồng bạn của anh, từng nắm giữ sự sống cái chết
của anh, hoặc có thể nói là đã cứu anh!”
Joyce
bỗng nhiên dựa ra sau, đập vào lưng ghế vang lên một tiếng nhỏ. Trán anh ta
toát mồ hôi, mắt đầy sự rối loạn.
“Tôi...
Tôi nhìn thấy...”
Lạch
cạch, Joyce đứng bật dậy, khiến ghế dựa lung lay suýt đổ.
“Treece...”
Anh ta như gồng sức mạnh toàn thân mà bật ra cái tên này. Đó là một chàng trai
mặt tròn, hòa ái và ngại ngùng, là vị anh hùng đã cứu vớt người sống sót...
Klein
không quấy rầy đối phương, hắn khẽ dựa ra sau, yên lặng chờ đợi.
Sắc
mặt Joyce thay đổi vài lần, cuối cùng bình thường trở lại, trông hơi tái nhợt.
Anh ta gượng cười, nói:
“Tôi
hiểu rồi, cảm ơn anh đã giải mộng, có lẽ tôi phải đi cục cảnh sát một chuyến.”
Anh
ta lấy bóp ra, rút một tờ 1 saule.
“Tôi
không cho rằng tiền bạc thể hiện được giá trị của anh, chỉ có thể dựa theo phí
xem bói của anh, đây là thù lao.” Joyce đưa tờ tiền giấy cho Klein.
Anh
đưa cả 10 bảng ra đây tôi cũng không để ý đâu... 1 saule, anh với vị hôn thê của
mình giống nhau thật... Klein vẫn duy trì phong thái thần côn, không nói gì mà
chỉ mỉm cười đè tờ tiền xuống.
Joyce
hít vào một hơi, đội mũ phớt rồi quay người đi ra phía cửa.
Lúc
mở khóa anh ta đột nhiên quay đầu, chân thành nói: “Cảm ơn anh, ngài Moretti.”
Ngài?
Klein thầm cười một tiếng, dõi mắt nhìn anh ta rời khỏi phòng bói toán, lặng lẽ
nói một câu: “Dường như đã có chuyện gì đó khó lường xảy ra trên tàu Cỏ Linh
Lăng... Nếu đội trưởng ở đây thì tốt rồi, anh ấy có thể biết toàn bộ những gì xảy
ra trong giấc mơ của Joyce Meyer...”
...
Sáng
sớm thứ Ba, khu Hoàng Hậu, Backlund.
Audrey
dậy rồi tìm chú chó lông vàng Susie, tỏ ra nghiêm trang nói:
“Susie,
giờ mi cũng là người phi phàm, chúng ta là đồng loại, nhầm, không phải, ý ta là
chúng ta bắt buộc phải giúp đỡ lẫn nhau. Mi bảo vệ cửa đừng cho bất cứ ai quấy
rầy ta, ta định tiến hành một nghi thức.”
Susie
nhìn chủ nhân, bất đắc dĩ mà vẫy đuôi.