Chạng
vạng, bóng cỗ xe và ngựa đều bị ánh chiều tà kéo ra rất dài. Klein, vốn đã nói
trước với Benson và Melissa, ăn tối ở công ty bảo an, đang cùng Neil đi xe ngựa
công cộng tới bến cảng.
Hắn
mặc bộ vest giá rẻ mua lúc trước vì sợ những trường hợp tương tự sẽ dễ xảy ra
xung đột - nếu làm hỏng chiếc áo đuôi én vốn được nâng niu cẩn thận thì không
chỉ là xót của thôi đâu.
Khi
ánh sáng mặt trời như thiêu đốt, xe ngựa dừng lại. Neil với bộ áo choàng đen cổ
điện và mũ nỉ viền tròn cùng màu bước thẳng tới quán bar Ác Long mà không thèm
để ý tới ánh mắt kẻ khác.
Cho
dù quán bar có vẻ hơi xa, cho dù cửa của nó đã đóng kín, Klein vẫn nghe được tiếng
hò hét vang lên liên tiếp, dường như đang cổ vũ cho một vị “anh hùng” nào đó.
Vừa
tới gần, hắn bỗng có cảm ứng, bèn quay đầu nhìn về phía kho hàng hóa đối diện
quán bar, thấy một người đàn ông khôi ngô ăn vận kiểu tiêu chuẩn đang đứng ở một
chỗ ẩn nấp trên mái nhà. Người này đeo một cái hộp máy móc màu xám trắng cực lớn,
tay cầm một chiếc súng trường to và dài với cấu tạo phức tạp. Mà hộp kim loại
màu xám trắng và súng trường cùng màu kia còn được nối với nhau một một ống dẫn
trông rất rõ.
“Súng
trường hơi nước cao áp?” Klein ngạc nhiên, quay đầu nhìn Neil rồi nói: “Quán
bar này còn có thể làm ra được vũ khí như vậy à?”
Đây
chính là vật do bên quân sự quản lý mà!
Tuy
rằng sử dụng nhiên tố tinh lọc, nhưng chiếc hộp hơi nước cao áp đeo sau lưng và
trọng lượng khá nặng khiến những chiến sĩ thiết huyết chân chính mới có thể cầm
được. Mà viên đạn bắn ra từ loại súng này có tốc độ cực cao, lực phá hoại khá
khủng khiếp. Lắp thêm bộ ngắm phù hợp nữa gần như ngang với súng ngắm loại kém
rồi.
“Gì
cơ?” Neil nheo mắt nhìn sang, cũng tỏ ra nghi hoặc: “Đã xảy ra chuyện gì à?”
Xảy
ra chuyện? Klein nhìn xung quanh, quả nhiên phát hiện vài người đàn ông tay cầm
súng súng trường liên thanh đang tìm kiếm gì đó.
“Chuyện
gì thế?” Neil tới gần quán bar, hỏi người đàn ông vạm vỡ canh giữ cửa.
Người
vạm vỡ này hiển nhiên có quen biết với Neil, nặn một nụ cười gượng khiến cơ mặt
rung rung, rồi nói:
“Vừa
rồi quán này suýt nữa thì bị phá hủy. Nghe nói một kẻ bị truy nã tới mua vật liệu,
bị người ta nhận ra, thế là thành như này... Chúa của tôi ơi, rốt cuộc hắn đã
làm gì, nguy hiểm cỡ nào mà bị đối xử như vậy? Nhìn súng kia kìa, chân tôi như
nhũn hết cả ra rồi, còn nhũn hơn hẳn lúc quần ẻm Sanny tóc đỏ cả một đêm!”
Anh
ta không rõ kẻ bị truy nã có thân phận gì, càng không biết trong đám người tới
đây mua vật liệu có cả người phi phàm.
“Kẻ
bị truy nã? Cậu có biết hắn ta tên là gì không?” Neil cảm thấy hứng thú, bèn hỏi.
“Tên,
tên là Treece?” Người vạm vỡ trả lời không chắc chắn cho lắm.
“Kẻ
Xúi Giục” Treece? Klein giật mình, hiểu chuyện gì đã xảy ra. Lúc trước Treece
không biết mình đã bị Joyce Meyer hoài nghi, nên đã nghênh ngang tới chợ đen
mua vật liệu, kết quả bị người báo tin bên phía đội ngũ của Trái Tim Máy Móc, Kẻ
Trừng Phạt hoặc Kẻ Gác Đêm phát hiện, dẫn tới xung đột dữ dội.
“Hắn
bị bắt chưa?” Klein chọc chọc chiếc gậy batoong màu đen mạ bạc, nhìn xung quanh
thế này hẳn là chưa nhỉ...
Người
vạm vỡ kia khẽ lắc đầu, dùng cằm chỉ vào đỉnh mái nhà của kho hàng phía đối diện:
“Hắn
vọt ra trước khi mấy tên kinh khủng kia tới, phù, tôi chưa từng thấy ai chạy
nhanh hơn hắn!”
Thật
ra anh còn chưa thấy năng lực thực sự của “Thích Khách”, nếu không anh sẽ bị
đưa tới nơi không thể miêu tả để nhận giáo dục lại cho coi... Klein thầm oán một
câu.
“Chợ
còn mở không?” Neil hỏi thẳng vào trọng điểm.
“Vừa
mới khôi phục thôi.” Người vạm vỡ trả lời chắc nịch.
“Vậy
là tốt rồi.” Neil đi tới, giơ tay phải mở cánh cửa nặng nề ra.
Klein
theo sát phía sau, suýt nữa thì ngạt thở vì mùi rượu cộng mùi oi bức đập vào mặt.
Ở
chính giữa quán bar Ác Long là một võ đài boxing, trên đó, hai người đàn ông
đang đánh đấm kịch liệt. Mấy chục vị khách xung quanh đang reo hò cổ vũ cho người
mà mình ủng hộ, với đủ mọi loại ngữ điệu thô tục.
Neil
mặc kệ đám người này, dẫn Neil đi vòng qua võ đài xuống một căn phòng đánh bi-a
ở phía sau. Nơi này có hai người cầm gậy bi-a đang cười cười nói nói, thấy Neil
mở cửa bước vào thì im bặt vài giây.
Sau
khi xác nhận người tới, bọn họ lặng lẽ tránh đường cho Neil và Klein đi qua cửa
ngầm phía sau.
Đi
qua vài căn phòng liên tục, tầm mắt Klein trở nên sáng sủa, thấy một nơi to bằng
giảng đường bậc thang đời trước. Nơi này, người thì bày quầy hàng với đủ loại
chai lọ bên trên, kẻ thì đi lại giữa các quầy hàng, thi thoảng xem xét, trao đổi
hoặc trả giá.
“Tất
cả tiền lời đều phải chia cho Swain 1 phần 20, lão ta là ông chủ của quán bar
Ác Long, cựu đội trưởng tiểu đội Kẻ Trừng Phạt, còn già hơn cả tôi, là một lão
già muốn chết trong rượu.” Neil lắm mồm giới thiệu một câu.
Klein
ngẫm nghĩ rồi bình luận rất chân thành: “Cái này kiếm được hơi bị khớ.”
Bởi
vì phí tổn chỉ là cung cấp sân bãi và bảo hộ mà thôi.
“Nếu
cậu thích món gì mà không mang đủ tiền ấy, cứ đi tìm Swain mà mượn. Đương nhiên
lão sẽ lấy lãi suất rất là cao...” Nói tới đây, Neil nghiến răng nghiến lợi.
Quả
nhiên giống sòng bạc, cung cấp dịch vụ cho vay nặng lãi... Klein cầm gậy
batoong, vừa quan sát khắp nơi vừa tò mò hỏi: “Lão Swain ấy là một 'Nhà Hàng Hải'
à?”
Đội
trưởng của tiểu đội Kẻ Trừng Phạt hẳn là ở danh sách 7.
“Không,
chỉ là “Người Dân Nổi Giận'. Tingen không phải vùng duyên hải, ở nơi này giáo hội
Nữ Thần mạnh hơn giáo hội chúa tể Bão Táp nhiều.” Neil nhạo một tiếng: “Thực ra
Swain có cơ hội trở thành 'Nhà Hàng Hải', nhưng lão sợ mất khống chế nên đã lựa
chọn từ bỏ.”
Klein
đang định hỏi rằng có phải ông chủ quán bar này từng suýt bị mất khống chế
không thì đột nhiên cảm ứng được một hiện tượng kỳ quái ở bên trái. Nơi đó như
có thứ gì đó đang ẩn náu, đang thì thầm, kể lể.
Klein
quay đầu nhìn thì thấy một thanh niên mặt mày tái nhợt, mặc sơ mi sợi đay cũ
nát cùng với quần xám dài đặc trưng của tầng lớp lao động, ánh mắt không tiêu cự
nhưng lại lộ ra sự điên cuồng. Cậu ta đang liên tục lẩm bẩm cái gì đó.
“Linh
cảm của hắn cao thật... Có lẽ là vặn cong?” Klein nhíu mày, nói nhỏ một câu.
Vừa
rồi thứ dẫn linh cảm của mình chính là linh cảm của đối phương!
Bình
thường mà nói, nhận biết mà linh cảm mang đến sẽ sản sinh tác động lẫn nhau, dường
như không thể giấu được người khác, nhưng “người khác” này là chỉ “Người Thông
Linh”, với những kẻ lợi hại có sở trường tương tự. Với người phi phàm như Klein
thì khó mà phân rõ được, chỉ khi linh cảm của đối phương cao tới một mức độ nhất
định, hoặc xuất hiện sự bóp méo không bình thường thì hắn mới nhận ra.
Thanh
niên với sắc mặt tái nhợt và mớ tóc đen rối bước tới phía này, mang theo vẻ mặt
nửa mộng du nửa điên cuồng. Cậu ta bỗng đứng trước mặt Klein, kinh ngạc nhìn hắn.
Đột
nhiên cậu ta cất tiếng cười to, nói: “Ha ha, mùi của cái chết, cái chết... A!”
Còn
chưa nói xong cậu ta đột nhiên hét lên, mắt nhắm chặt lại, chảy ra chất lỏng
màu đỏ máu.
“A!
Chết tiệt!”
Thanh
niên này che mắt lại, ôm đầu lăn lộn giãy dụa dưới đất, một hồi lâu mới bình
tĩnh trở lại, nằm đó thở hổn hển.
Mà
trong lúc đó, đám tiểu thương bày quầy với khách hàng lui tới lại chẳng hề ghé
mắt để tâm.
Klein
đè mũ phớt xuống, mở to mắt há hốc mồm nhìn lão Neil bên cạnh, dùng hành động để
tỏ vẻ kinh ngạc và dò hỏi của mình.
“Không
cần phải để ý, cậu ta tên là Admisol, một đứa trẻ mồ côi, biệt hiệu là 'Quái Vật'.
Cậu ta có linh cảm trời sinh rất cao, thường xuyên tháy được những sự vật không
nên thấy, nghe được những âm thanh không nên nghe, cho nên rất hay ăn nói lung
tung, thường bị thương.” Neil lắc đầu, giải thích.
Cậu
ta nhìn ra thân thể này của ta đã chết một lần? Klein nhíu mày, hạ thấp giọng hỏi
đầy nghi hoặc: “Kẻ Gác Đêm, Kẻ Trừng Phạt và cả Trái Tim Máy Móc không nghĩ tới
việc nhận cậu ta vào đội à?”
“Không
được, không ai trong chúng ta có ma dược danh sách phù hợp với cậu ta.” Neil thở
dài đáp.
Đúng
vậy, đây tương đương với nửa danh sách đầu trời sinh rồi... Klein lại tò mò hỏi
tiếp: “Vậy cậu ta hợp với danh sách đường tắt nào?”
“Cậu
ta phù hợp với danh sách 9 có tên là 'Quái Vật', biệt hiệu của cậu ta cũng tới
từ điều này, tiếc rằng danh sách đường tắt này chỉ có Học phái Sinh Mệnh mới nắm
giữ được phần đầu.” Neil hạ giọng đáp.
Lúc
ông ta và Klein nói chuyện thì đều cố gắng tránh né người xung quanh để phòng
việc bị lộ thông tin cho một số kẻ yêu thích thần bí học.
Học
phái Sinh Mệnh? Klein nhớ tới tư liệu mà mình đọc lúc trước. Tổ chức bí ẩn này
xuất hiện ở thời kỳ đầu của kỷ nguyên hiện tại, không rõ nguồn gốc, coi việc kế
thừa thầy trò là chủ yếu. Lý luận cụ thể và niềm tin của bọn họ cũng ít khi
truyền ra ngoài. Klein chỉ biết bọn họ chia thế giới làm ba tầng: Thế giới lý
tính tuyệt đối, hay còn gọi là thế giới chân lý tuyệt đối; thế giới linh hồn và
thế giới vật chất.
Nghe
nói tổ chức bí ẩn này còn từng có “tiên tri”... Đây không phải là danh sách đường
tắt tương ứng với “Thầy Bói” à... Không hiểu được, không hiểu được... Klein lắc
đầu, nhìn Admisol đứng lên, lượn lờ sang góc khác.
Hắn
thu mắt lại, đi theo sau Neil qua những quầy hàng, phát hiện trên đó có những
thực vật như hoa Ánh Trăng, cam Tay Vàng, hay cỏ Dạ Hương với các khoáng vật
như bạc nguyên chất, thạch anh vàng, hồng ngọc...
“Có
vẻ là thứ gì cũng có...” Klein thầm nói một câu.
Những
tốp người yêu thích thần bí học xung quanh hắn, có già có trẻ, có nam có nữ,
lúc thì dừng lại, khi thì phân biệt, hoặc trao đổi khiến nơi này náo nhiệt hẳn.
“Cậu
tự dạo một vòng đi, tôi đi giả nợ đã.” Neil chỉ vào một trong hai căn phòng ở
cuối.
“Vâng.”
Klein gật đầu, không để ý cho lắm.
Hắn
xách cây gậy batoong màu đen chậm rãi đi tới trước một quầy hàng bán bùa hộ mệnh
tự chế, mà còn nghiêm túc xem xét một lúc.
Đúng
lúc Klein đang định mở miệng hỏi thì đột nhiên nghe tiếng người hỏi từ phía sau
quầy hàng:
“Đây
là bột do thược dược răng bò mài ra?”
Thược
dược răng bò? Không phải tài liệu phụ của ma dược “Khán Giả” sao? Klein quay
người nhìn người hỏi. Bởi lúc ấy “Chính Nghĩa” nhắc lại loại vật liệu này nhiều
lần cho nên Klein có ấn tượng khá sâu sắc với nó.