Klein
đảo mắt qua liền thấy người hỏi thược dược răng bò. Đối phương đứng cách hắn
chưa tới một mét, mặc bộ vest màu đen và đội mũ phớt cùng màu, tay cầm một cây
gậy batoong mạ bạc phần tay cầm, mặt đeo kính mắt mạ màng, trông khá văn nhã.
“Vâng,
anh cần à? Một lon 3 saule.” Chủ quầy mặc một chiếc áo choàng màu đen sâu trông
rất thần bí học.
Người
văn nhã đeo kính mắt mạ vàng suy nghĩ rồi nói:
“Có
thể bớt chút được không? Tôi còn phải mua mấy thứ khác, ví dụ như lọ cánh hoa mặt
trời rìa trắng này.”
Chủ
quầy suy nghĩ vài giây, đáp lại với vẻ khá miễn cưỡng: “2 saule 6 penny, tôi
nghĩ anh không tìm được chỗ nào bán giá rẻ hơn chỗ tôi đâu.”
Nhìn
người đàn ông đeo kính mắt viền vàng không chỉ mua thược dược răng bò mà còn
mua cả hoa mặt trời rìa trắng, Klein lập tức cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi. Chẳng
qua hắn vẫn cẩn thận gõ ấn đường mình hai cái thật nhẹ, dùng linh thị quét qua
đối phương một lần.
Không
có vấn đề, thân thể rất khỏe mạnh, cảm xúc cũng không tệ, này anh phải duy trì
nha... Klein thu hồi tầm mắt, quay người nhìn về quầy hàng bán bùa hộ mệnh.
Trong
con ngươi của hắn, những lá bùa hộ mệnh kia hiện lên rõ ràng, có cái làm từ bạc
nguyên chất, có cái từ sắt và cũng có cái làm từ vàng. Nhưng trong những bùa hộ
mệnh này chỉ có hai ba màu sắc khí tràng mỏng manh, không đỏ rực thì cũng trắng
nhạt hoặc vàng óng ánh. Điều này nói rõ chúng nó coi như là có linh tính, chứng
tỏ mấy món bùa hộ mệnh này có tác dụng!
Mới
vừa nãy Klein nhìn rất kỹ, xác nhận chủ quầy tự chế bùa hộ mệnh này có đôi chút
bản lĩnh thần bí học: Anh ta lựa chọn nơi phát ra sức mạnh khác nhau cho chú ngữ
khác biệt mà không phạm phải sai lầm nào, chất liệu tương ứng làm nguồn gốc của
sức mạnh khác nhau lại càng chính xác.
Đương
nhiên nếu chỉ là kẻ yêu thích thần bí học đơn thuần chắc chắn sẽ có chỗ sai
sót. Klein lập tức phát hiện chủ quầy hàng này không hiểu về chú ngữ lắm. Không
phải cứ dựa theo ngữ pháp của tiếng Hermes mà phiên dịch nội dung cầu khẩn sang
là có thể coi như chú ngữ, chú ngữ bắt buộc phải phù hợp với cách thức nhất định,
có quy luật độc đáo của nó.
Một
vấn đề khác là vì lựa chọn ký hiệu tượng trưng phù hợp cho “nguồn gốc sức mạnh”
mà chủ quầy đã làm sai về cấp độ, dẫn đến trong mười mấy bùa hộ mệnh chỉ có hai
ba món là hoàn toàn chính xác, tỏa ra thứ “ánh sáng nhạt”. Còn hai ba món đó liệu
đạt tới trình độ nào thì Klein chỉ có thể nói là dù sao còn tốt hơn là không
có.
Bùa
hộ mệnh có hiệu quả thực sự yêu cầu trong quá trình khắc chú ngữ và ký hiệu tượng
trưng, người chế tác phải làm cho linh tính của bản thân lan ra từ mũi dao! Nếu
muốn có hiệu quả tốt hơn bắt buộc phải dùng nghi thức ma pháp để trợ giúp. Mà
hai món này người bình thường gần như không thể làm được.
Klein
gõ ấn đường như đang suy xét, rồi dùng gậy chỉ vào hai bùa hộ mệnh ở góc trên
bên trái của quầy hàng, hỏi:
“Hai
món này bao nhiêu?”
Hắn
không hỏi bùa hộ mệnh bước đầu có màu sắc khí tràng, mà là bán thành phẩm chỉ
có bề ngoài, còn chưa điêu khắc chú ngữ và ký hiệu tượng trưng. Với Klein mà
nói, hắn hoàn toàn không cần mua mấy món bùa hộ mệnh với hiệu quả mong manh
kia, mục đích của hắn chính là chế tác bán thành phẩm thành bùa hộ mệnh thực sự.
Hừm,
phải làm cho Benson và Melissa mỗi người một bùa hộ mệnh tránh tai nạn... Của
ta thì có thể bớt xén ít vật liệu mà tiểu đội Kẻ Gác Đêm cung cấp... A, có phải
ta bị lão Neil dạy xấu rồi không, nghĩ tới chuyện này mà chẳng thấy áy náy chút
nào... Klein vừa suy nghĩ vừa nhìn chủ quầy cầm hai bùa hộ mệnh bán thành phẩm
làm từ bạc.
Hai
chiếc bùa hộ mệnh này hình dạng dài, ở giữa có khắc rỗng, xung quanh là những sợi
lông vũ hệt như thiên sứ bọc lại, chạm khắc tinh xảo, rất là đẹp. Một cái đơn
giản mộc mạc gần như là không có đường vân hay trang trí gì, chính là một “nét
sổ” tượng trưng cho ban đêm được nạm một “hình tròn” tượng trưng cho đỏ rực.
Là
một kẻ yêu cái đẹp bên ngoài, có thể nói Klein liếc mắt một cái là thích chúng
nó luôn.
“Đây
giá 6 saule.” Chủ quầy là một người đàn ông trung niên ít nói, anh ta chỉ vào
món bùa hộ mệnh khá tinh xảo rồi nói.
Anh
ta dừng một chút, rồi khẽ vuốt món trông đơn giản kia: “Cái này 5 saule 3
penny.”
“Đắt
quá, thực tế chúng nó còn xa mới thành bùa hộ mệnh.” Bị Benson và Melissa hun
đúc hàng ngày nên Klein bắt đầu quen mặc cả.
Trải
qua một trận mặc cả, hắn mua hai món bằng bạc kia với giá 5 saule 6 penny và 4
saule 9 penny. Ừm, tạm thời chỉ có thể coi là trang sức bằng bạc... Klein thầm
nghĩ như vậy. Mà 10 saule 3 penny này thì hắn khấu trừ từ trong 5 bảng kinh phí
gia nhập câu lạc bộ bói toán.
Ngay
khi Klein nhận hai món đồ bằng bạc kia rồi bỏ vào túi tiền, đang định đi dạo
sang quầy khác, hắn bỗng nghe thấy một giọng nói dịu dàng và ngây ngô:
“Này
anh, vì sao anh không mua bùa hộ mệnh thành phẩm?”
Klein
quay đầu lại thì phát hiện người hỏi là một cô thiếu nữ chừng mười lăm, mười
sáu tuổi. Cô nàng mặc một chiếc váy màu vàng nhạt thêu không ít ren, tay cầm một
chiếc mũ lụa có gắn ruy băng.
“Bởi
vì anh định tự mình chế tác bùa hộ mệnh. Em biết đó, đây là nguyện vọng của mỗi
một người yêu thích thần bí học.” Klein trả lời uyển chuyển. Hắn không muốn khiến
chủ quầy cho rằng mình định cướp mối làm ăn, tuy rằng hắn cũng từng nghĩ tới
chuyện có nên dựa vào “tay nghề” này kiếm thêm ít thu nhập phụ không.
Cô
thiếu nữ kia có mái tóc nâu quăn tự nhiên, khuôn mặt trẻ con mập mạp trông khá
đáng yêu. Cô nàng nhìn Klein với đôi mắt màu lam nhạt, hỏi rất chân thành:
“Liệu
anh có thể chỉ giúp em cách lựa chọn bùa hộ mệnh như nào không? Ừm, em được bạn
đưa tới đây, cũng vài lần rồi, khá hứng thú với thần bí học, nhưng vẫn chưa hiểu
biết nhiều lắm. Ừm, cô ấy, bạn của em sắp tròn mười sáu tuổi, nên em định chọn
mua một bùa hộ mệnh tặng bạn ấy. Bởi vì muốn làm bất ngờ nên không đi cùng bạn ấy
tới đây... Em có hỏi bạn ấy trước rồi, nhưng nhiều cái quan trọng lại không nhớ
nổi.”
Klein
cười rất thân sĩ, nói:
“Vậy
em định chọn bùa hộ mệnh như nào? Tránh tai nạn? Cách xa bệnh tật? Mang tới tài
vận? Yêu cầu khác biệt tương ứng với nguồn sức mạnh khác biệt, cũng chính là thần
linh khác biệt. Mà thần linh khác nhau thì tương ứng với ngôi sao khác nhau, từ
đó tương ứng với nguyên vật liệu khác nhau. Ví dụ như chú ngữ tránh tai nạn chắc
chắn thuộc về nữ hoàng của tai nạn và sợ hãi, cũng chính là nữ thần Đêm Tối. Mà
làm kẻ yêu thích thần bí học, chúng ta nên biết biểu tượng của nữ thần Đêm Tối
là mặt trăng, và kim loại tương ứng với mặt trăng chính là bạc nguyên chất. Cho
nên nếu muốn tránh được tai nạn thì tốt nhất là lựa chọn bùa hộ mệnh làm từ bạc
và có chú ngữ tương ứng.”
Nhưng
lại cần ngôn ngữ của chú ngữ ấy đúng, cách thức đúng, ký hiệu tượng trưng cho “Nữ
hoàng Tai ách và Sợ hãi” đúng, thần số đại diện, nhận dạng pháp thuật đúng, mối
quan hệ vị trí tương ứng không sai... Chẳng qua điều này rất phức tạp, không cần
nói cho em làm gì... Klein lặng lẽ bổ sung thêm trong lòng.
Thiếu
nữ nghe mà mắt ngời sáng, lại ngờ vực hỏi: “Là tín đồ của Nữ thần, liệu có thể
đeo bùa hộ mệnh của thần linh khác không?”
“Không
thành vấn đề, chắc thần linh không để ý tới mấy tiểu tiết đó đâu.” Klein trấn
an đối phương.
Không
thành vấn đề ở đây là chỉ người đeo, còn người chế tác nhất định phải cẩn thận,
nếu tín đồ của chúa tể Bão Táp mà định chế tạo bùa hộ mệnh của Mặt Trời Vĩnh Hằng,
quá nửa là sẽ gặp phải ác ý cực kỳ. Đương nhiên đây là nói về loại chế tác có
nghi thức ma pháp hỗ trợ, còn cái khác thì không cần quan tâm.
Thiếu
nữ kia thở phào nhẹ nhõm: “Em muốn bùa hộ mệnh chúc phúc cho bạn ấy khỏe mạnh,
vậy nên chọn vị thần linh nào? Mặt Trời Vĩnh Hằng, Mẫu thần Đất Đai hay thần
Tri Thức và Trí Tuệ?”
“Cả
Mặt Trời Vĩnh Hằng và Mẫu thần Đất Đai đều không có vấn đề. Mặt Trời Vĩnh Hằng
đối ứng với mặt trời, mà tượng trưng của Mẫu thần Đất Đai là sao Nâu.” Klein mỉm
cười nói: “Vật liệu cho mặt trời là vàng, còn cho sao Nâu là chì. Anh đề nghị
em chọn mặt trời, chỉ là không biết em có mang đủ tiền không thôi.”
Hắn
đề nghị như vậy là vì trong ba món bùa hộ mệnh coi như bước đầu có linh quang,
có một bùa hộ mệnh khỏe mạnh thuộc lĩnh vực của mặt trời.
“Đây
không phải...” Nói tới đây, thiếu nữ bỗng dừng lại, cảnh giác nhìn chủ quầy
đang im lặng chờ đợi.
Cô
nàng ngẫm nghĩ rồi hỏi lại: “Xác định được vật liệu rồi, vậy làm thế nào để
phân biệt được chú ngữ và ký hiệu tượng trưng?”
“Em
biết tiếng Hermes không?” Klein hỏi lại.
“Có
tiếp xúc qua.” Thiếu nữ ngượng ngùng đáp lại.
“Vậy
để anh chọn giúp cho.” Klein giơ gậy chỉ vào bùa hộ mệnh khỏe mạnh ché tác từ
vàng rồi nói: “Cho dù là chú ngữ hay ký hiệu tượng trưng thì đều không có vấn đề
gì.”
Thiếu
nữ kéo làn váy hơi khuỵu chân xuống, cầm chiếc bùa hộ mệnh khỏe mạnh có đường
văn mặt trời, cảm thấy cảm xúc ấm áp, cơ thể thoải mái theo.
“Cảm
ơn, cảm ơn anh.” Cô ta đứng lên, cảm kích cúi người thi lễ.
Klein
cười ha ha, nói: “Tiếp đó là hai người trao đổi thôi, anh còn có việc.”
Lúc
nói, hắn liếc thấy ánh mắt của chủ quầy khá kỳ quái, dường như đang do dự có
nên boa cho mình không. Hắn thầm cười, không xen vào chuyện này nữa mà chậm rãi
dạo một vòng quanh chợ đen này, nhưng không phát hiện vật liệu phi phàm nào.
Lúc
này Neil đã trả xong nợ, tay còn cầm một hộp gỗ sậm màu. Khi nhìn thấy Klein,
ông ta chỉ vào căn phòng ở cuối rồi nói:
“Nếu
cậu muốn mua hoặc bán vật liệu siêu phàm thì vào trong đó, dù sao không ai muốn
khiến người khác biết mình muốn mua vật phẩm siêu phàm nào.”
“Đã
biết.” Klein gật đầu như đang suy nghĩ. Tạm thời hắn chưa có nhu cầu nên lại
cùng Neil đi ra khỏi chợ đen.
“Mấy
hoa Tinh Linh này hết bao nhiêu thế?”
Bỗng
nhiên một giọng nói truyền vào trong tai Klein. Hoa Tinh Linh... Đây cũng là vật
liệu của ma dược “Khán Giả”... Nghĩ thế, Klein nghiêng người liếc nhìn thì lại
thấy người đàn ông đeo kính với phần gọng màu vàng kia.
“Sao
thế?” Neil có vẻ hơi nghi hoặc.
“Không
có gì.” Klein thu hồi tầm mắt.
Tuy
hắn là thành viên tương lai của tiểu đội Kẻ Gác Đêm, nhưng hắn không cảm thấy tất
cả người phi phàm phải bị thu nạp, bị tống giam, mà hắn cho rằng phải tùy theo
tình huống. Trong đó, “Khán Giả” chắc chắn là loại hình không gây hại gì cho xã
hội, cho vương quốc và cho thế giới, hơn nữa khả năng mất khống chế ở danh sách
9 là rất thấp.
...
Ra
khỏi quán bar Ác Long, Klein và Neil lên xe ngựa công cộng rời khỏi bến cảng,
khi tới khu phía bắc thì tách ra, ai về nhà nấy.
Khi
xe ngựa công cộng lái vào phố Hoa Thủy Tiên rồi dừng ở ven đường, Klein đang định
xuống đột nhiên thấy một cô gái trẻ tuổi mặc váy dài màu xám trắng chuẩn bị đi
lên. Cô gái này có mái tóc đen bóng mượt, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt dài và
nhỏ, ngũ quan tách riêng thì không coi là xuất sắc, nhưng tổ hợp lại một chỗ lại
cho người ta cảm giác tao nhã và ngọt ngào.
Klein
chú ý tới cô ta không phải vì vẻ đẹp của cô ta, mà vì hắn thấy thân thể cô gái ấy
khe khẽ run rẩy, mà không phải run rẩy bình thường.
“Này
cô, cô không thoải mái à?” Klein hỏi một câu kiểu người tốt làm việc tốt.
Cô
gái trẻ tuổi kia lắc đầu quầy quậy: “Không không, tôi chỉ quá mệt mà thôi.”
Lúc
này người sau hắn bắt đầu giục, Klein đành phải xuống trước.
Chờ
khi đứng vững, hắn mới lại chú ý tới chuyện vừa rồi, thế là hắn dùng ngón tay nắn
ấn đường hai cái để xác nhận xem cô gái kia thực sự không có vấn đề gì. Nếu cô
ta bị bệnh gì nặng sắp phát tác, hắn sẽ đưa cô ta đi bệnh viện.
“Linh
thị” được mở ra, màu sắc khí tràng hiện lên, Klein quay người định nhìn về phía
cô gái trẻ tuổi ngọt ngào và tao nhã kia.