Ngựa
đã cất bước, bánh xe lăn đi, Klein vốn mở sẵn “linh thị” và quay người quan sát
đã không thể nhìn thấy cô gái trẻ tuổi ngọt ngào kia, trong con ngươi của hắn
là cảnh tượng mái che màu rám nắng di chuyển.
Lúc
này hành khách vốn đứng chờ ở điểm đón xe đã lên hết, cửa xe được đóng lại, xe
dần đi xa. Mà trong khoang xe ngựa phải có tới hai ba mươi vị khách, lại vì khoảng
cách quá gần nhau nên khí tràng chồng chéo lên nhau, che phủ lẫn nhau. Ở trong
mắt Klein, hệt như một cảnh tượng đủ mọi màu sắc, rực rỡ lóe lên, khó mà phân
biệt được. Hắn lặng lẽ lắc đầu, giơ tay gõ ấn đường đóng “linh thị” lại.
Với
hắn mà nói, vừa rồi là một loại gặp gỡ, nếu có thể giúp thì sẽ giúp, nhưng nếu
đã bỏ lỡ, mà tình trạng cũng không rõ cho lắm, thì không phải nghĩ ngợi gì nhiều
để mà làm chậm trễ chuyện của bản thân.
Klein
chậm rãi bước về nhà dọc theo con phố Hoa Thủy Tiên tạm coi là náo nhiệt dưới
ánh trăng đỏ rực. Vào nhà, hắn thấy Melissa đang ngồi bên bàn ăn, vùi đầu làm
bài tập mà trường giao cho dưới ánh đèn khí gas. Con bé khẽ cắn nắp bút, mày
nhíu lại, cố gắng suy nghĩ.
“Benson
đâu rồi em?” Klein hỏi qua một câu.
“Dạ...”
Melissa ngẩng đầu lên, mờ mịt vài giây rồi mới đáp: “Anh ấy bảo hôm nay đi qua
nhiều khu, mệt đến mức người toàn mồ hôi, đi tắm một lát cho thư giãn rồi.”
“Ừ.”
Klein cười một tiếng, rồi đột nhiên phát hiện Melissa đang mặc một chiếc váy mà
hắn chưa thấy bao giờ. Chiếc váy này màu gạo trắng, có tay áo đùi dê theo mốt
đương thời, cổ và vạt áo được gắn voan mỏng rìa lá sen, ngoài ra không có thiết
kế gì rườm rà mà là một loại váy dài dạng nhẹ nhàng mặc hàng ngày, thể hiện
hoàn mỹ vẻ tươi trẻ của cô gái mười sáu mười bảy tuổi.
“Váy
mới à?” Klein mỉm cười hỏi. Đây là phần chi phí mà hắn và Benson yêu cầu mãnh
liệt mới quyết định được.
Melissa
đáp một tiếng “vâng”:
“Em
mới lấy về từ chỗ phu nhân Rochelle, định là lát nữa chắc phải giặt nên mặc thử
trước xem sao.”
Klein
nghe mà nghi hoặc: “Phu nhân Rochelle?”
Không
phải là hàng xóm ngày trước sao?
Melissa
gật đầu, giải thích rất hẳn hoi:
“Phu
nhân Rochelle là một thợ may, chẳng qua không được may mắn cho lắm nên đành phải
ở nhà may vá quần áo cho người khác, sống cũng khá, ừm, vất vả. Em biết cô ấy
có tay nghề tốt, giá cũng rẻ hơn mấy cửa hiệu quần áo mũ nón cho các quý cô, mà
lại rất vừa nên đã đặt cô ấy làm một chiếc váy mới, chỉ mất 9 saule 5 penny, chỉ
mất vài ngày. Cũng cùng một kiểu váy, ở bách hóa Harrods phải mất 1 bảng!”
Đúng
là tiết kiệm... Em à, anh biết chí ít một nửa nguyên nhân là em thương phu nhân
Rochelle... Klein không chỉ trích hành động này của Melissa, mà trái lại hắn cười
nói:
“Em
tới cửa hàng bách hóa Harrods khi nào vậy?
Đó
là một cửa hàng nằm ở quảng trường Holls, gần câu lạc bộ bói toán, là nơi phải
giai cấp trung lưu trở nên mới có thể chi tiêu được.
“...”
Melissa nghẹn lời, một lúc sau mới nói: “Là Selina, và cả Elizabeth cứ khăng
khăng bắt em đi cùng các bạn ấy. Thực ra, ừm, thực ra em thích bánh răng, thích
chỗ có máy móc hơi nước hơn, ừm.”
“Con
gái thi thoảng đi dạo cửa hàng bách hóa, ừm, cũng rất tốt.” Klein cười trấn an
em gái mình.
Tán
gẫu vài câu, hắn vội lên tầng hai đi tắm rửa mùi hỗn tạp ở quán bar. Ngay khi hắn
định về phòng mình lấy quần áo thì bỗng nghe thấy tiếng động vang lên trong
phòng tắm gần ban công nhỏ. Vài giây sau, Benson vừa lau tóc vừa mở cửa đi ra.
“Sao
vậy? Có khen váy mới của Melissa không?” Thấy Klein, anh ta mỉm cười hỏi một
câu.
“Hình
như em quên rồi, chỉ hỏi làm ở đâu thôi...” Klein suy nghĩ rồi đáp.
Benson
bật cười, lắc đầu:
“Đúng
là chả xứng với chức anh trai gì cả. Vừa nhận được váy là Melissa thích đến mức
không muốn đặt xuống, vất vả nấu ăn rửa bát xong là vội vàng mặc vào, đến giờ
còn chưa cởi ra.”
“...
Không phải em ấy định tắm xong rồi mới thay đồ ạ? Tiện thể giặt giũ phơi khô
luôn...” Klein theo bản năng giải thích giùm Melissa.
“Chậc!”
Benson cảm thán: “Mấy hôm nay nóng bức như vậy, con bé lại hì hụi trong bếp lâu
thế, anh thấy tắm xong rồi làm bài tập sẽ thoải mái hơn bây giờ rất nhiều.”
Cũng
đúng, Klein chợt hiểu, hai anh em nhìn nhau cười.
Ra
em là như vậy nha Melissa... Con gái thích chưng diện thì có gì sai, đâu cần phải
kiếm cớ làm gì... Hắn mỉm cười, khẽ lắc đầu rồi đi vào phòng mình.
Tắm
xong, Klein nghe mang máng tiếng gõ cửa ở tầng dưới, thầm nghĩ: Không phải đám
nhân viên tới lấy tiền xu trong máy tính phí gas cứ hai tuần mới tới một lần à?
Chẳng lẽ là phu nhân Shade nhà bên? Không đúng, nghe nói quý cô này tuân thủ rất
nghiêm ngặt nghi lễ kết giao của giới trung lưu, sẽ không tới chơi vào thời
gian không thích hợp như này.
Trong
lúc nghi hoặc, Klein lau người, mặc áo lót với quần dài tuy cũ nhưng thoải mái,
rồi chạy bịch bịch xuống tầng.
Hắn
nhìn xung quanh nhưng không thấy người lạ nào, bèn hỏi: “Không phải ban nãy có
người gõ cửa à?”
Benson
đang nhàn nhã đọc báo nghe vậy bèn cười đáp:
“Là
Beech Mountbatten, một trong những cảnh sát phụ trách phố Chữ Thập Sắt. Anh ta
tới hỏi chúng ta là hôm nay có gặp được một cậu nhóc tầm mười tám, mười chín tuổi
với khuôn mặt tròn không. À, anh ta còn cho chúng ta một bức tranh chân dung nữa,
tiếc là anh với Melissa chưa gặp bao giờ, không thì đã được tiền thưởng rồi.
Còn chú thì sao, Klein?”
“Không.”
Klein hiểu đại khái chuyện gì xảy ra.
“Kẻ
Xúi Giục” Treece trốn ra khỏi khu quán bar Ác Long ở bến cảng thành công, chạy
trốn tới phố Chữ Thập Sắt và khu vực gần phố Hoa Thủy Tiên, cho nên mới có cảnh
sát tới hỏi. Mà điều này cũng cho thấy hành động vây bắt “Kẻ Xúi Giục” đã tiếp
cận thất bại!
Klein
không nghĩ nhiều thêm, bởi hắn còn chưa bắt đầu cuộc huấn luyện đánh lộn, mà khả
năng bắn súng cũng chỉ coi như là nhập môn, lúc này lại nghĩ cách đối phó “Thích
Khách” bẩm sinh thì đúng là lấy tính mạng ra đùa.
Đêm
nay hắn ngủ không yên ổn chút nào, cứ lo tên “Kẻ Xúi Giục” kia sẽ lẻn vào nhà
mình để trốn, rồi tạo ra thêm một vụ huyết án nữa.
May
là phố Hoa Thủy Tiên bình yên cả đêm, ánh nắng sáng sớm xua đi mọi âu lo.
Klein
bình tĩnh lại, thay bộ vest, đội mũ phớt, tay xách gậy batoong rồi đi tới phố
Zoutelande, chào hỏi Roxanne ở sảnh tiếp đãi.
“Chào
buổi sáng, Klein.” Roxanne vui vẻ đáp lại, rồi hạ nhỏ giọng nói: “Nghe nói hành
động lớn tối qua thất bại rồi?”
“Hành
động vây bắt 'Kẻ Xúi Giục' ấy hả?” Klein tò mò hỏi lại.
“Ừ!”
Roxanne gật đầu thật mạnh, liếc mắt ra sau bức tường ngăn: “Hình như là người
đưa tin của tiểu đội Kẻ Trừng Phạt phát hiện ra 'Kẻ Xúi Giục' ở bến cảng... Bọn
họ vốn định chờ những người phi phàm khác với một chi tiểu đội Hành động Đặc biệt
của sở cảnh sát đến hết rồi mới triển khai để tranh thủ giải quyết, không quấy
nhiễu tới người thường. Tiếc là tên 'Kẻ Xúi Giục' kia quá nhạy bén đã phát hiện
vấn đề đúng lúc rồi phá vây trước, đào tẩu thành công.”
“Những
lúc như thế bọn họ cần một người phi phàm có năng lực lần theo dấu vết, ví dụ
như tôi đây.” Klein nói đùa.
“Lúc
ấy không thiếu người có năng lực đó.” Đột nhiên tiếng Dunn Smith vang lên.
Roxanne
quay phắt đầu lại thì thấy đội trưởng mặc áo gió màu đen đang tựa người vào
khung cửa tường ngăn, dùng đôi mắt màu xám sau thẳm nhìn mình chằm chằm. Cô ta
vội giơ tay bụm miệng lại, sau đó lắc đầu liên tục tỏ vẻ mình không nói gì cả.
Dunn
dời tầm mắt sang người Klein, trầm tư giây lát rồi nói:
“Kẻ
Trừng Phạt, Trái Tim Máy Móc và Kẻ Gác Đêm chúng ta điều động tổng cộng sáu người
phi phàm, lần theo Treece vốn bị thương vào phố dưới của phố Chữ Thập Sắt, đã
phát hiện địa điểm trốn lâm thời của hắn, nhưng mọi manh mối đứt hết ở đây, cho
dù là dùng cách thức siêu phàm hay điều tra bình thường đều không có tác dụng.
Hắn như đột ngột bốc hơi, biến mất hoàn toàn.”
“Có
cần tôi bói toán hỗ trợ không?” Klein dò hỏi.
Dunn
khẽ lắc đầu: “Trái Tim Máy Móc có 'Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn', là một người phi phàm có
thâm niên không thua kém lão Neil là bao, thậm chí tôi còn nghi ngờ ông ta đã ở
danh sách 8 rồi, chỉ không rõ ma dược tương ứng có tên là gì.”
“Hội
Linh Tri có thể tồn tại tới giờ hẳn là có điểm đặc biệt.” Klein thuận miệng trấn
an đội trưởng một câu.
Cả
buổi sáng hôm đó hắn tiếp tục khóa thần bí học như trước, tiếp tục lấy tư liệu
lịch sử ra đọc, tiếp tục luyện tập một vài kỹ xảo. Khi bữa trưa tới gần, hắn dần
không tập trung cho lắm.
Vài
phút trôi đi, hắn dứt khoát thu dọn tư liệu lại, nghe theo tiếng gọi của bụng.
Đúng
lúc này Dunn Smith đi vào văn phòng của nhân viên văn chức, nói với chất giọng
trầm thấp và dịu dàng: “Klein, cậu đi với tôi tới cửa Chianese, vật phong ấn '2
- 049' đã được hộ tống tới rồi. Hành động tiếp theo có lẽ cần sự cảm ứng của cậu
với cuốn bút ký kia.”
“...
Vâng.” Klein đáp rồi đứng dậy. Hắn bắt đầu nghĩ xem rốt cuộc vật phong ấn kia
có hình dáng như nào và liệu hành động lần này có nguy hiểm gì không.
Trong
sự im lặng có vẻ căng thẳng đó, hắn theo Dunn xuống cầu thang, đi vào hành
lang.
Sau
khi đi qua ngã tư, Dunn bỗng dừng bước lại, nghiêng đầu và nói rất nghiêm túc: “Cậu
làm động tác này theo tôi, phải luôn duy trì nó, không được phép dừng lại. Nhớ
kỹ, không được phép dừng lại, điều này liên quan tới sự an toàn của cậu!”
Lúc
nói, Dunn gập cánh tay lại, rồi lại mở ra, sau đó lại gập lại, rồi mở ra, cứ thế
liên tục không hề gián đoạn.
Klein
ngơ ngác nhìn đội trưởng biểu thị, đột nhiên hiểu ra: “Bởi vì đặc thù của vật
phong ấn kia?”
“Đúng
vậy.” Dunn gật đầu trịnh trọng: “Động tác như vậy khiến chúng tôi phát hiện rằng
cậu xảy ra vấn đề trước, từ đó giải cứu đúng lúc thì sẽ không có nguy hiểm gì về
mạng sống.”
“Vâng.”
Klein không do dự, bắt đầu 'động tác gập duỗi tay'.
“Nếu
cánh tay này mỏi thì đổi sang tay khác.” Dunn lại dặn thêm một câu.
Vật
phong ấn 2 - 049 này có vẻ kỳ quái nhỉ... Động tác như vậy liệu có ý nghĩa gì?
Có vẻ rất nguy hiểm đây... Những ý nghĩ lóe lên trong đầu Klein, hắn thận trọng
nhìn đội trưởng: “Vâng.”
Lòng
hắn còn rất nhiều nghi vấn, nhưng vì cửa Chianese đã ở trước mặt nên đành phải
dằn xuống. Vả lại với cấp độ bảo mật này của mình phỏng chừng không được biết
nhiều hơn, chỉ có thể hành động theo lời dặn... Klein thở hắt ra, theo đội trưởng
tới phòng canh gác ở ngoài cửa Chianese.